Hàn Huyết Lệnh

Chương 40: Hồi 40



Gió bấc thổi lai rai!

Lá vàng rơi lác đác!

Thẫn thờ hai bóng người đi im lặng trong khoảng đêm trường lặng lẽ giữa đường núi cheo leo.

Thật là một cảnh tượng lạnh lẽo đìu hiu não người nặng bầu tâm sự.

Bằng một giọng buồn buồn, Bạch Cơ lên tiếng, gọi người yêu tha thiết:

– Anh!

– Gì đó em Cơ!

Nàng ngó chàng với cặp mắt mơ huyền u oán, chậm rãi hỏi một câu tình tứ yêu đương:

– Anh đang nghĩ ngợi việc gì mà vẻ mặt thầm lặng đăm chiêu thế hả anh?

– Không! Anh có nghĩ ngợi việc gì đâu? Buồn vốn là bản chất xưa nay của anh.

– Anh Phong ơi!

Bạch Cơ dàu dàu nét mặt, giọng nàng chứa đựng một cái gì sầu thảm nặng nề:

– Anh nhớ chăng ngày hôm ấy hai đứa mình cùng ngủ chung một giường?

– Nhớ! Kỷ niệm ấy chưa phai mờ trong ký ức của anh!

– Lúc ấy, anh giận em lắm chớ gì?

– Đúng vậy!

– Thế thì, hôm nay anh làm thế nào để phân biệt giữa Bạch Cơ và Mông Diện Thần Nữ?

– Anh chỉ có cảm giác mà không nói được nó là thế nào.

– Anh yêu Bạch Cơ mà giận Mông Diện Thần Nữ phải không?

– Quả đúng như vậy đó!

– Nhưng Bạch Cơ với Mông Diện Thần Nữ cũng chỉ là một người con gái ấy thôi!

– Có điều trong con mắt, trong đầu óc anh thì Bạch Cơ hiến dâng cho anh rất nhiều ân tình thắm thiết, mà Mông Diện Thần Nữ thì làm mất của anh rất nhiều hy vọng đẹp đẽ nhất đời.

– Mất những thứ gì đâu?

– Tuy là trên thực tế chẳng thấy mất gì cả. Nhưng trong tình cảm lờ mờ, anh thấy mang máng là anh sắp mất những cái gì đẹp đẽ nhứt, êm đềm nhứt!

Bạch Cơ bật lên một tiếng cười đau khổ, não nề. Nàng mở miệng toan nói rồi lại thôi, nín thinh.

Tâm sự của Tiểu Phong chất chứa bao nhiêu nỗi sầu thương vương nặng mà ngại ngùng, nặng trĩu không thể hé răng.

Bạch Cơ hăng hái bước lên trước dẫn đường miệng bảo:

– Anh đi theo em!

Tiểu Phong không nói tiếng nào, lầm lũi theo sát sau lưng người yêu.

Vào đến khu rừng tòng, chợt nghe Bạch Cơ kêu nói to:

– Anh hãy nắm cứng chéo áo em mà đi. Đây là Thiên Lê Trận.

Tiểu Phong biết chắc lời Bạch Cơ nói đó là thật. Chàng liền nắm chặt chéo áo nàng bước từ từ từng bước một theo sát chân nàng vào trong trận thế rừng tòng.

Xuyên qua ba mươi sáu cây tòng cổ trồng theo trận pháp Thiên La, chàng thấy cảnh vật trước mắt thay đổi liền liền.

Kỳ hoa, dị thảo trong rừng tòng nở rộ tươi xinh, thơm ngát không kém Bồng Đảo, Thiên Thai. Ở chính giữa bãi hoa muôn tía, ngàn hồng ấy nổi lên một gian thạch thất cực kỳ tinh vi, hoa lệ không kém động phủ Thần Tiên. Chung quanh bốn phía gian thạch thất ấy có một vòng tường bằng đá màu đỏ bao bọc, từ ngoài cửa ngõ có một con đường nhỏ rải đá cuội đi suốt vào trong gian thạch thất ấy.

Bạch Cơ day lại nói với Tiểu Phong:

– Đến rồi!

Tiểu Phong gật đầu hỏi lại:

– Đây là «Phỉ Thúy Cung»?

Bạch Cơ gật đầu liên tiếp mấy cái dắt Tiểu Phong tiến bước đi trên con đường trải đá trong gian thạch thất.

Chợt thấy bốn ả thiếu nữ mặc áo xanh mảnh mai, tha thướt dường thể hoa bay trong gió rơi xuống nhẹ nhàng trước mặt Bạch Cơ và Tiểu Phong. Bốn ả thiếu nữ áo xanh ấy tách rời làm hai cặp đứng ra hai bên, lễ phép cúi đầu xá sâu về phía Bạch Cơ rồi đồng thanh cất tiếng nói trong trẻo như giọng oanh ca:

– Kính chào Đường chủ vạn phúc.

Bạch Cơ vui vẻ hỏi:

– Cảm ơn mấy em. Chẳng hay có việc chi xảy đến trong Cung hay không?

Cả bốn ả thiếu nữ áo xanh đồng thanh trả lời là «Không có».

Bạch Cơ và Tiểu Phong đi thẳng đến cửa, thấy hai cánh đóng chặt, lại có mười thiếu nữ áo xanh chia hai bên đứng gác. Cả mười ả thiếu nữ này đều có một vẻ mặt nghiêm túc. Tiểu Phong bất giác ớn lạnh trong lòng. Sau cùng, chàng ngang nhiên ngước đầu đi thẳng tới.

Cánh cửa từ từ mở rộng, Bạch Cơ nắm tay Tiểu Phong đi vào không khác một cặp vợ chồng mới cưới đi về phỏng bái bên nhà cha mẹ đàng gái. Cô đâu có bổn phận hướng dẫn chàng rể trong ngày đầu còn rụt rè, bỡ ngỡ.

Khi qua khỏi ngạch cửa, Tiểu Phong để ý trông thấy bên trong gian thạch thất nầy mặc dầu không mấy rộng rãi, nhưng mà tinh vi, tráng lệ hơn cả gian thạch thất dưới hang đất Thập Hoa Thạch gấp mười lần.

Bốn vách tường bên trong gian thạch thất nầy đều xây bằng thứ đá cẩm vân của nước Đại Lý màu xanh nước biển. Mỗi viên đá đều chạm trổ mai, lan, cúc, trúc, thược dược, mẫu đơn, hải đường, ngọc lựu, tinh mỹ tuyệt luân.

Cách khoảng mười viên đá lại cẩn một hạt ngọc minh châu màu xanh da trời khiến cho bên trong gian thạch thất nầy trở thành một thế giới thần kỳ mộng ảo.

Điều làm cho Tiểu Phong đặc biệt chú ý hơn hết là bên trong tấm vách đá của gian thạch thất nầy có treo ba bức họa vẽ bằng mực đen theo lối hắc họa. Lạ kỳ hơn nữa là ba bức hắc họa nầy tuy cảnh vật không giống hệt nhau nhưng khác nhau những chi tiết chớ đại thể thì lại chẳng mấy đổi thay.

Bức họa thứ nhứt vẽ những cảnh tịnh dương vào buổi hoàng hôn phản chiếu vào đàng sau lưng một thiếu nữ khiến cho bóng nàng ngã dài trên mặt đất. Bối cảnh cuối cùng trong bức vẽ là những chiếc lá khô bay ...

Ánh chiều đệm cảnh hoàng hôn Bóng người thiếu nữ bôn chôn dặm dài.

Lá vàng lác đác tung bay Sóng tình nổi gió những ngày cô liêu!

Bức họa nầy làm cho người xem có một cảm giác nhớ nhung những kỷ niệm mơ buồn của một thời dĩ vãng ảm đạm thê lương.

Bức họa thứ hai vẽ một cặp thanh niên nam nữ đứng giữa một đám mây mù đăm chiêu nhìn nhau đắm đuối. Nhưng ánh mắt của họ bị đám mây mù ấy che khuất mà không trông rõ được nhau.

Nhớ mong ngày tháng mỏi mòn Tim còn rung cảm, mắt còn đăm đăm ...

Phương trời hai ngã xa xăm Ngàn mây che khuất bóng tăm mịt mù.

Bức họa nầy diễn tả một mối tình yêu đương giữa đôi thanh niên nam nữ.

Mặc dầu ở sát bên nhau trong gang tấc mà cõi lòng họ lại bị cách trở ngàn trùng, không khác kẻ ở ven trời, người ngoài góc bể.

Đám mây mù ấy chiếu vào một vật gì, Tiểu Phong không làm sao đoán hiểu nổi.

Bức họa thứ ba vẽ một đêm tăm tối ngửa bàn tay không thấy năm ngón.

Giữa đêm tăm tối dày mò ấy có một đống lửa cháy đỏ rực. Trong đống lửa ấy có một gương mặt thiếu nữ. Hai giọt lệ rơi xuống hai gò má.

Cuộc đời mù mịt tối tăm, Càng yêu đương lắm càng căm hận nhiều Lửa tình như dốt, như thiêu Tương lai hạnh phúc tiêu điều trong mơ Nghĩ bây giờ tưởng bao giờ, Lệ sầu đứt nối trên bờ mi tuông!

Ý tứ trong bức vẽ này rất cao siêu, nhưng Tiểu Phong nhìn vào gương mặt đẫm lệ của thiếu nữ trong đống lửa đỏ ấy mà suy luận thì định chắc đây là một khung cảnh bi thương của người tuyệt vọng vì tình.

Ba bức vẽ nầy chẳng những nghệ thuật tinh xảo mà nét bút rất linh động.

Lạ một điều là thiếu nữ trong cả ba bức vẽ ấy đều giống hệt nhau một khuôn đúc.

Họa là nghệ thuật tượng trưng cho người sống, cảnh sống.

Từ trong ba bức họa ấy Tiểu Phong tìm thấy mạng vận của một thiếu nữ hết sức bất hạnh trên đời bị che dấu vào đó.

“Thiếu nữ trong họa là ai?”.

Đương lúc Tiểu Phong chìm sâu vào ý nghĩ ấy thì giọng nói của Bạch Cơ đưa lọt vào tai chàng:

– Anh xem bức vẽ đẹp đó chứ?

Tiểu Phong giựt mình tỉnh mộng đáp liền:

– Bức họa tuyệt đẹp!

Bạch Cơ buồn bã, hỏi mỉa mai:

– Đẹp à?

– Đúng vậy, ba bức họa tuyệt đẹp. Có điều cả ba bức cùng chứa đựng một chuyện tình thê lương và bi thiết não lòng người xem!

– Đúng lắm!

Bạch Cơ nở một nụ cười khổ sở trên vành môi khô héo. Giọng nói của nàng đượm vẻ buồn lê thê:

– Đây là ba bức họa mỹ lệ cùng do một thiếu nữ bất hạnh vẽ ra. Thiếu nữ trong ba bức họa nầy vì ái tình mà bước đi trên con đường ghê gớm đáng khiếp sợ. Nàng vì yêu mà sống, vì yêu mà chết!

Tiểu Phong «à» lên, đưa cặp mắt ngờ vực nhìn vào gương mặt rầu rĩ của Bạch Cơ.

Không nói thêm một tiếng nào nữa, Bạch Cơ dẫn Tiểu Phong đi vào trong một phòng khách. Trong phòng khách ánh sáng lờ mờ khiến người ta có một cảm giác như mình đi lạc vào một cõi thần bí.

«Phỉ Thúy Cung», danh tự rất mỹ lệ, sự trang trí lại càng mỹ lệ vô song. Lúc vào đường hầm đất, mặc dầu Tiểu Phong trông thấy cảnh vật thần bí, nhưng ở đó và ở đây, hai nơi thần bí rất khác xa nhau.

Một nơi thì thần bí khủng bố!

Một nơi thì thần bí mỹ lệ!

Tiểu Phong bỗng dưng bị cảnh vật thần bí mỹ lệ này hấp dẫn mê hồn. Liền khi ấy, một ả thị tỳ mặc áo xanh bưng lên một khay trà mùi thơm ngào ngạt. Khay ngọc, chén vàng bóng nhoáng sạch sẽ. Chàng không ngần ngại uống cạn một chén nghe mát dịu cả lòng, biết rõ đây là một thứ hương trà hiếm có.

Bạch Cơ thong thả hỏi chàng:

– Anh à! Anh biết em mời anh đến chốn nầy đặng làm gì không?

Tiểu Phong trả lời:

– Để nói cho anh nghe về thân thế của em!

Bạch Cơ gật đầu, cười đáp:

– Không sai. Em nói rõ cho anh biết về thân thế của em. Có điều trước khi bàn về thân thế của em, điều cần thiết là em cần nói với anh vài câu chuyện.

– Chuyện gì vậy, hả em?

– Chuyện thứ nhứt, anh nên trả lời thành thật bằng tiếng nói của con tim là anh có chân chánh yêu em hay không?

Tiểu Phong không do dự, đáp:

– Em khỏi nghi ngờ lòng anh. Mỗi người sống trên thế gian đều chỉ có một mối tình đầu. Mối tình ấy rất chân chánh. Em là người yêu tâm tương thứ nhứt trong đời anh. Em chính là mối tình đầu của anh!

– Thế thì trong thành phần của ái tình có hai chữ lừa dối hay không?

– Không có, ái tình phải hoàn toàn chân thật. Có lừa dối là không có chân chánh yêu đương.

– Ái tình đã không có thành phần lừa dối thì trong hang đất anh nghe thấy những gì?

Lời cũ giở ra nói lại khiến Tiểu Phong sửng sốt hồi lâu. Chặp sau chàng thở dài một tiếng, đáp:

– Em Cơ, đó là một chuyện anh không thể nói cho bất cứ một ai trên thế gian nầy. Anh bằng lòng nói cho em nghe những điều thấy nghe dưới hang đất, có điều làm kẻ đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất không thể thất tín, bất nghĩa. Bởi vì anh trót chịu ơn của người con gái ấy, lại đã trịnh trọng hứa hẹn là không đem việc dưới hang đất nói cho một người nào khác biết, kể cả người yêu của mình.

– Tốt!

Bạch Cơ nói tiếng ấy xong lại hỏi tiếp:

– Câu trả lời của anh chỉ nằm gọn trong lý lẽ ấy, em biết rõ kết quả trước khi em hỏi rồi, chẳng qua vẫn còn một chuyện khác nữa em cần hỏi kỹ lại anh.

– Em hãy nói rõ đi!

– Giả như em giết chết anh, vậy anh có hận em hay không?

Giựt mình, Tiểu Phong thất kinh hỏi lại:

– Giết anh à?

Bạch Cơ cười lạnh lẽo đáp:

– Đúng rồi! Giết anh đó!

Tiểu Phong không sao tưởng tượng được Bạch Cơ có câu hỏi ấy nên không suy nghĩ kịp để trả lời. Chàng sợ hãi một hồi lâu chẳng mở miệng đặng. Qua một thời gian trấn định tinh thần, chàng mới hỏi:

– Vì cớ nào em giết anh?

– Em chỉ nói như thế mà không nói lý do!

– Thế thì anh hận em vô cùng. Hận ấy anh mang theo xuống chốn tuyền đài!

– Vì sao?

– Thù sâu của cha mẹ, anh chưa trả, lại ân nghĩa của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn anh chưa đền được. Nếu em giết anh thì anh mang trong mình cả mối thù sâu, cả ân nghĩa nặng. Trên thế gian, anh là một kẻ bất hiếu, bất nghĩa!

Bạch Cơ cười lảnh lót rợn hồn:

– Giả như em bằng lòng thay anh trả thù cho cha mẹ, đáp nghĩa Tinh Nhãn Nhiếp Hồn?

– Thế thì ngược lại, anh không hận em, rất có thể cám ơn em nữa, nếu em làm tròn hai trách nhiệm nặng nề ấy giùm anh!

– Lời nói thốt tự đáy lòng đấy chớ?

– Đúng vậy. Anh bằng lòng chết trong tay em, miễn thù trả nghĩa đền được trọn vẹn.

– Được vậy thì quý hóa vô cùng. Chẳng qua ...

Bạch Cơ cười lạnh lẽo mấy tiếng, rồi bỗng nhiên thở dài. Nàng rầu rầu nói tiếp:

– Em đưa anh đi xem một việc lạ!

Dứt lời nàng đứng dậy gọn gàng!

Đầu óc Tiểu Phong không khác bị một áng mây dầy phủ kín. Câu chuyện của Bạch Cơ nói khiến chàng thất kinh, hành động của Bạch Cơ khiến chàng không hiểu.

Nàng đưa chàng ra khỏi phòng khách, chợt thấy ba mươi sáu thiếu nữ dung nhan tuyệt đẹp cung kính đứng nghiêm trong đại điện. Bạch Cơ láy mắt ra dấu, miệng nói sang sảng không khác lịnh truyền:

– Mấy em, ai nấy lui ra bên ngoài hết. Không có lịnh ta gọi, tuyệt đối không được vào càn, dầu nghe có biến cố chi bên trong đi nữa cũng vậy! Hiểu rõ chớ?

Ba mươi sáu thiếu nữ nầy là ba mươi sáu vị Thiên Cương Tinh. Nghe Bạch Cơ dạy bảo toàn thể đều cung kính cúi đầu vâng lịnh, riu ríu thối lui ra ngoài tất cả.

Bạch Cơ dắt Tiểu Phong đi thẳng vào trong điện. Nói đúng hơn đây là phòng ngủ của một người đàn bà. Ánh đèn le lói âm thầm chiếu rọi lên những mền mùng nệm gối toàn một màu xanh da trời mát dịu. Không khí tản mác một cái gì êm ả trêu hồn!

Tiểu Phong không hiểu Bạch Cơ sắp bày vẽ một tấn tuồng thần kỳ huyền bí chi đây. Mùi thơm của chốn phòng khuê cho chàng một cảm giác nhẹ nhàng phương phất.

Bạch Cơ nhìn Tiểu Phong như dò xét một ý nghĩ chi thầm kín đang sôi nổi trong đầu óc chàng, miệng hỏi nho nhỏ:

– Anh có nhớ ra đây là đâu không?

Tiểu Phong ngơ ngẩn lắc đầu.

Bạch Cơ cười đau buồn rũ rượi nói:

– Chúng ta từng cùng nhau ngủ trên chiếc giường nầy một đêm hôm ấy!

– Trên chiếc giường nầy?

– Đúng rồi. Tại nơi đây.

Tiểu Phong hé môi cười rầu rầu.

Bạch Cơ lại nói tiếp:

– Đây là phòng ngủ của em! Chỉ có một chàng trai vào đây lần thứ nhứt, và ngủ trên giường nầy lần đầu tiên. Điều nầy, em tin chắc là anh tin em không nói dối?

– Anh tin lời em là hoàn toàn đúng với sự thật!

Bạch Cơ nở nụ cười đau khổ trên vành môi, gật đầu nhè nhẹ. Nàng đưa tay giở chậm chậm một mé thanh giường ...

Trong lúc Bạch Cơ giở chiếc giường đá ấy thoạt nghe có những tiếng «ken két» vang lên. Vách đá trong phòng hé ra một cửa nhỏ.

Tiểu Phong giựt mình hãi kinh. Chàng không thế nào có thể tưởng tượng được bên trong buồng ngủ tinh vi mỹ lệ của một thiếu nữ vẫn có máy móc thế nầy.

Bạch Cơ nói:

– Anh, theo em sang bên ấy!

– Để làm gì?

– Xem một người đàn bà!

– Ai?

– Sang bên sẽ biết!

Tiểu Phong do dự một chút. Cuối cùng chàng bặm môi bước vào cái cửa nhỏ ấy sang qua phía bên kia.

Bạch Cơ lui lại đi sát theo đàng sau lưng chàng, dường như để hộ vệ mà cũng dường như để giữ chàng!

Đi độ mười bước, bất giác Tiểu Phong dừng gót đứng lại. Bởi vì trước mặt chàng đã hết ngã ra. Bạch Cơ liền hỏi:

– Cái gì vậy?

– Không có đường ra!

– Quay lại phía sau.

Tiểu Phong day lưng trở lại. Chàng liếc mắt ngó lên, sững sờ ngơ ngác.

Trong vách đá chỉ vẻn vẹn có một con đường nứt rạn vừa đủ một người đi lọt.

Tiểu Phong bạo dạn đi vào con đường nứt ấy. Nó là một ngả duy nhứt vào ra. Đi chừng năm sáu bước, Tiểu Phong thoạt trông thấy cảnh vật trước mắt thình lình thay đổi bất ngờ một cách dị thường, chàng thụt lại sau một bước.

Đây cũng là một thạch thất tinh vi mỹ lệ tuyệt luân.

Gian thạch thất nầy sánh với «Phỉ Thúy Cung» có chỗ giống nhau về đại thể, chỉ khác nhau về tiểu tiết. Cuối cùng trong thạch thất có kê một cái giường đá hết sức rộng lớn. Chung quanh giường đá có màn the buông tỏa. Tiểu Phong thấy dung dạng có một người đàn bà nằm trên chiếc giường.

Tức thời ...

Bạch Cơ tiến sát đến bên mình chàng, lẹ làng lách tới đi nhanh đến trước chiếc giường đá. Nàng gọi khẽ khẽ vào trong màn:

– Chị Lục!

Tiểu Phong giống hệt một con quỷ nhập tràng. Không ai bảo chàng nhúc nhích, chàng cúng chẳng hiểu tại sao thân hình mình lại nhúc nhích. Sự thật chàng không hiểu mình phải làm thế nào, luôn cả chàng nữa, chàng cũng không hiểu rõ mình đang ở đâu, mộng hay tỉnh, thật hay giả!

Tiếng một người con gái khác vọng lọt vào tai chàng:

– Em Cơ à! Em mang người vào nạp cho chị đấy à?

Bạch Cơ hoảng sợ, giọng run rẩy đáp liền:

– Không!

– Tại sao lại không! Hôm nay phải có cho chị mới được!

Giọng nói của người đàn bà nầy lạnh buốt tợ băng sương mà chứa đựng bao niềm tức giận căm căm trước câu trả lời của Bạch Cơ.

Tiểu Phong mắt trông thấy tình hình, tai nghe rõ âm thanh thì chẳng khó khăn chi mà không đoán biết được người đàn bà nầy mới chính là kẻ đã dày vò vô số đàn ông trên chốn giang hồ. Chàng hết sức lấy làm quái gở chẳng hiểu người đàn bà nầy là người thế nào? Tại sao Bạch Cơ lại chịu để cho nàng ta sai khiến? Vì đâu nàng bắt sống vô số đàn ông đem về hiến nạp cho người đàn bà này hiếp dâm?

Nghĩ đến đó, lửa giận phừng phừng cháy lên. Lập tức xoay nhoáng thân hình lẹ hơn điện xẹt, chàng đến ngay trước chiếc giường đá của người đàn bà ấy nằm.

Cũng vừa đúng lúc Tiểu Phong xẹt tới trước giường thì thân hình của người đàn bà ấy nhanh nhẹn cực kỳ, chỉ thấy thoắt bóng mơ hồ, nàng ta đã ngồi dậy gọn ghẽ!

Bạch Cơ rối rít lêu lên:

– Chị Lục!

– Ngậm mồm lại ngay!

Bạch Cơ mặt xanh như tàu lá chuối. Nàng hoảng sợ thối lui một bước, hai mắt lơ láo ngó đăm đăm vào người đàn bà ấy trên chiếc giường không này.

Tiểu Phong độ chừng nàng khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Nàng có một vẻ đẹp lộng lẫy mê hồn, tuy không dám bảo là sắc nước hương trời nhưng cũng vào bậc tuyệt thế giai nhân, hoa nhường, nguyệt thẹn. Tiểu Phong lanh lảnh nạt to:

– Nàng là ai?

Hai con mắt đen nhánh của người đàn bà ấy ngắm nghía chàng một hồi từ đầu chí chân, miệng cười khúc khích nói:

– Không lẽ Bạch Cơ chẳng bảo cho cưng biết rồi sao?

Bạch Cơ hoang mang đáp vội:

– Chi Lục à, em không bảo chàng biết rõ chị là ai!

Người đàn bà ấy lanh lảnh bảo lớn tiếng:

– Em Cơ! Không cần có mặt em ở đây. Em ra ngoài ngay! Chị đang khao khát một chàng trai lý tưởng như thế nầy.

– Không!

– Thế thì, mi cả gan chống cự lại mạng lịnh của ta à?

Bạch Cơ lính quýnh năn nỉ:

– Chị Lục, em đâu dám.

– Không dám thì lập tức ra khỏi nơi đây ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.