– Tiểu Phong xin thề một câu, trên có đất trời chứng kiến, giữa có Thần Phật giám tri, dưới có yêu ma chứng, tự mình có lương tâm sơ xét là một lời nói hoàn toàn thành thật quyết không dối trá nửa câu.
– Lêønh thay! Quý hóa lắm!
Hòa thượng Siêu Viễn lại day sang phía Ngũ Hồ Du Khách, hỏi:
– Ngũ Hồ Du Khách người thay mặt cho ai để nói chuyện trước đây?
Ngũ Hồ Du Khách tuy là Giáo chủ Liên Giáo nhưng một khi đã vào «Liên Nghĩa Đường» thì hắn cũng như mọi người bình thường khác, chẳng còn được mang theo địa vị, danh vọng chi cả.
Giáo chủ của Liên Giáo mặc dầu nắm hết quyền lực lớn lao trong tay, chỉ huy một ngàn sáu trăm cao thủ thượng thừa của võ lâm, có điều theo đúng luật lệ, lúc đường (lệnh đường, hình đường, ngoại đường, quân đường, nội đường, giáo đường) vẫn như cũ được phép khống chế hành động của Giáo chủ.
Ngũ Hồ Du Khách chậm chậm đứng dậy, thưa:
– Họ Tạ tôi đây tạm thay mặt Lêõnh Diện Vong Hồn để nói chuyện!
Câu đáp của Ngũ Hồ Du Khách thốt ra khỏi môi, mặt Tiểu Phong liền biến sắc giận dữ. Chàng trợn mắt ngó hắn lườm lườm gần nổ lửa.
Trả lời xong câu hỏi của hòa thượng Siêu Viễn, Ngũ Hồ Du Khách chậm chậm ngồi trở xuống trên chiếc ghế đá.
Không kém oai nghi của một vị Thẩm Phán, hòa thượng Siêu Viễn lớn tiếng nói rang rảng như chuông đồng ngân vang cả tòa «Liên Nghĩa Đường»:
– Lêthí chủ, ngươi có biết rõ tôn chỉ của bổn giáo không?
– Bạch đại sư, tại hạ không biết. Tại hạ không phải là người của quí giáo.
– Tôn chỉ của bổn giáo là hòa giải tất cả những cuộc phân tranh của võ lâm.
Lêø người của bổn giáo hay không phải của bổn giáo, hễ là nhân vật võ lâm đều cùng chung một cội nguồn mà ra cả. Mục đích thứ nhứt là hòa giải. Mục đích thứ hai là trấn áp những bang giáo mạnh lớn lấy thứ lực hiếp đáp một cách vô lý những môn phái nhỏ, những bang giáo kém. Với ý nghĩa ấy, hôm nay bổn giáo đặc biệt sai người mời thí chủ đến đây để phán đoán mối hiềm khích giữa người và Địa Bảo.
– Nghĩa là hòa giải tôi đừng gây sự tranh đấu với Địa Bảo?
– Đúng vậy.
– Điều ấy tại hạ chỉ sợ rằng đại sư phụ uổng công, nhọc lòng thôi, chẳng đưa đến kết quả nào hết!
Hòa thượng Siêu Viễn tươi cười, nói:
– Theo lời đồn đãi của giang hồ, thí chủ với Lêõnh Diện Vong Hồn vốn có mối thâm thù giết cha phải không?
– Không sai Lêõnh Diện Vong Hồn đã sát hại cha của tại hạ hết sức dã man, hiểm ác.
Hòa thượng Siêu Viễn nhướng cao đôi lông mày bạc phếu, lên tiếng hỏi:
– Lêõnh Diện Vong hồn tàn sát cha mẹ ngươi, bổn phận kẻ làm con lấy việc báo thù làm đạo hiếu là đúng. Chẳng qua bần đạo có một điều cần phải hỏi lại ngươi.
– Dám mong đại sư phụ cho biết điều ấy là thế nào?
– Ngươi đã từng vào tận Địa Bảo đánh phá tan tành, giết chết đến vài mươi môn nhơn của phái ấy. Có thật vậy chăng?
– Chẳng sai chút nào. Chính tại hạ đích thân đẫm tay vào máu trong vụ ấy!
Nghĩ ngợi chốc lát, hòa thượng Siêu Viễn day sang hỏi Ngũ Hồ Du Khách:
– Ngươi đã tạm thay cho Lêõnh Diện Vong Hồn ra trước «Liên Nghĩa Đường» chịu sự xét xử. Thế thì mọi việc của Lêõnh Diện Vong Hồn đã gieo tang tóc cho gia đình Tiểu Phong hẳn người phải hiểu rõ?
– Mặc dầu không hiểu biết rõ ràng từng chi tiết, nhưng về đại cương yếu điểm thì mười phần biết đủ cả mười.
– Thế thì việc Lêõnh Diện Vong Hồn tàn sát cha mẹ Tiểu Phong đáng phải xử trí bằng biện pháp nào cho đúng với công đạo võ lâm?
– Lêõnh Diện Vong Hồn giết chết cha mẹ Tiểu Phong cứ đứng theo mặt tình cảm mà nhận xét thì không châm chế đặng. Theo thế tình xưa nay thì giết người phải thường mạng. Sách xưa cũng từng ghi rõ một câu sát nhơn giả tử. Nhưng Tiểu Phong đã từng đập phá Địa Bảo nát tan. Đã giết của Địa Bảo hơn vài mươi cao thủ. Chiếu theo lý đó thì Tiểu Phong cũng phải bị khép vào công đạo của võ lâm là vay máu phải trả bằng nợ máu.
Tiểu Phong lanh lảnh cãi lại:
– Kẻ báo thù đi giết kẻ tử thù của mình há rằng có tội sao? Công đạo võ lâm lại chiếu theo cái lý vay máu phải trả nợ máu.
Ngũ Hồ Du Khách nói:
– Không cần biết đang cớ nào thúc đẩy việc giết người, chỉ biết kết quả đều là giết người thôi. Các hạ đã xuống tay hạ sát vài mươi cao thủ của Địa Bảo, vậy các hạ phải đền bù cách nào cho xứng đáng với Lêõnh Diện Vong Hồn đúng theo luật công bằng của nhơn thế?
Tiểu Phong cười ngất, ngó thẳng vào mặt hòa thượng Siêu Viễn nói:
– Bạch đại sư phụ, tại hạ xin dám hỏi đại sư phụ một điều.
– Xin thí chủ cứ tự tiện!
– Cái trò người ta thường bảo là giết người để tự vệ cho mạng sống của chính mình bị kẻ thù hăm dọa cực kỳ nguy hiểm có cấu thành công đạo vay máu phải trả bằng máu không?
– Lẽ đương nhiên là không! Kẻ tự vệ không giết kẻ thù đang dồn hắn vào vòng nguy hiểm đến tánh mạng thì hắn sẽ bị kẻ thù giết chết. Công đạo không thể xếp vào cái lý vay máu phai trả bằng nợ máu được.
– Thế là đúng lắm. Lúc ban sơ Tiểu Phong chỉ một người, một thân mình tìm vào trong Địa Bảo đã bị người của Địa Bảo lấy số đông người bày ra mưu sâu kế độc để hãm tôi vào chỗ hiểm địa, lại bao vây chặt chẽ rồi dùng đủ trăm phương ngàn cách để mà ám hại tánh mạng. Trong tình thế như vậy, Tiểu Phong không ra tay giết người để mà tự vệ và mở một con đường máu đặng thoát ra khỏi vùng bao vây thì mạng của Tiểu Phong tôi đây làm sao còn sống được và có mặt nơi đây. Với điểm ấy mong đại sư phụ luận xét công bình chánh trực xử đoán phải trái rõ ràng.
Hòa thượng Siêu Viễn nói:
– Lời nói của Tiểu Phong vừa trình bày nếu quả đúng hoàn toàn sự thật thì ngươi chẳng tạo thành cái lý do vay máu phải trả nợ máu theo công đạo của võ lâm. Kẻ tự vệ có trọn quyền giết kẻ quyết tâm giết mình để mà tìm cái sống.
Ngũ Hồ Du Khách lại hỏi:
– Dám hỏi các hạ vì động cơ nào mà các hạ đến Địa Bảo?
– Báo thù!
– Đã gọi là báo thù sao có thể nói là tự vệ?
– Tình thế bắt buộc không giết không được. Môn nhơn của Địa Bảo bao vây tôi để tiêu diệt!
– Các hạ nói như vậy là cả vú lấp miệng em. Nếu các hạ không quyết lên nhuộm đỏ máu đào Địa Bảo thì đâu đến nỗi xuống tay tàn sát đến hơn vài chục mạng môn nhơn một cách oan uổng?
Nghe Ngũ Hồ Du Khách nói, vẻ mặt Tiểu Phong hầm hầm sắc giận, chàng lớn tiếng nói rổn ràng:
– Tôi xin hỏi Giáo chủ và Lêõnh Diện Vong Hồn quan hệ như thế nào?
Ngẩn người, Ngũ Hồ Du Khách trả lời ấp úng:
– Không, không quan hệ. Có điều Lêõnh Diện Vong Hồn là một phần tử của Liên Giáo!
– Với một lý do đó mà người đứng ra bênh vực cho Lêõnh Diện Vong Hồn?
– Đúng vậy!
Tiểu Phong cười một tiếng mỉa mai khó chịu:
– Thế hằng năm Lêõnh Diện Vong Hồn đóng cho Liên Giáo bao nhiêu tiền?
– Ba trăm vạn vàng vòng!
– Thế thì còn Tiểu Phong tôi đây?
Ngũ Hồ Du Khách ngẩn ngơ một hồi lâu mới gắng gượng đáp:
– Các hạ không phải là người của Liên Giáo thì khỏi phải đóng niên phí!
Tiểu Phong lạnh lùng nói:
– Quả đúng như thế đấy. Tiểu Phong nầy không đóng một đồng một chữ nào về niên phí cho Liên Giáo nên chi trong mỗi tiếng mỗi lời của Giáo chủ đều thiên vị Lêõnh Diện Vong Hồn bỏ cả công bình mà một người vô tư cần có.
Câu nói của Tiểu Phong nghe dịu dàng mà sự thật thì lại khắc độc vô cùng.
Ngũ Hồ Du Khách mắc cỡ đỏ rần hai má. Hắn câm họng chặp lâu mới nói:
– Cái đó ... cái đó ...
Rồi nghẹn cổ không biết phải dùng tiếng chi đặng cãi lại nên nín luôn.
– Vả lại Giáo chủ không phải là Lêõnh Diện Vong Hồn thì làm sao thay mặt Lêõnh Diện Vong Hồn để nói năng cho đúng lẽ với tại hạ đặng?
Ngũ Hồ Du Khách biến sắc nói:
– Có điều Lêõnh Diện Vong Hồn đã giao phó toàn quyền cho lão phu ra mặt đối phó với các hạ?
– Tiểu Phong không mua món nợ ấy, chỉ bắt buộc kẻ mắc nợ đích thân trả nợ thôi.
– Các hạ chớ quên đây là «Liên Nghĩa Đường» của Liên Giáo.
– Lêïi làm gì Tiểu Phong nầy được mà hăm dọa?
Ngũ Hồ Du Khách giận tái mặt. Hắn vừa toan lớn tiếng cãi vã thì hòa thượng Siêu Viễn vỗ bàn kêu ầm một tiếng nạt to:
– Hai vị không được cãi vã làm ồn! Nội vụ đã có nơi đoán công bình chánh lý, trước bàn vọng bái của mười sáu vị Tổ sư không ai được vào đây làm mất vẻ trang nghiêm cao quí.
Ngũ Hồ Du Khách và Tiểu Phong đều đè nén lửa giận trong lòng xuống chậm chậm cúi đầu lặng thinh.
Hòa thượng Siêu Viễn với dáng điệu oai nghi, cất tiếng nói chậm rãi:
– Nội vụ do bổn đường phán quyết công bình nghiêm chỉnh minh bạch vô tư!
Tiểu Phong vì cha mẹ mà báo cừu nên bắt buộc phải giết người để tự vệ, lý do đó rất chính đáng chẳng bị cấu thành công đạo vay máu phải trả bằng nợ máu. Lêõnh Diện Vong Hồn hãm hại cha mẹ Tiểu Phong chết oan ức thảm thê, tội ác cực kỳ lớn lao trời đất không dung, quỉ thần đều giận. Chiếu theo lẽ ngay là luận thì giết người phải đền tội. Lêõnh Diện Vong Hồn khó thoát tử hình. Chẳng hiểu Tạ giáo chủ còn cố lời nào biện hộ hay không?
Ngũ Hồ Du Khách chậm chậm đứng dậy nói:
– «Liên Nghĩa Đường» đã xét xử công minh chánh trực, họ Tạ tôi thay mặt cho Lêõnh Diện Vong Hồn kính dâng theo lịnh nhận tội trước bổn đường. Chỉ vì tôi được Lêõnh Diện Vong Hồn ủy thác nên vụ nầy còn mong các hạ giải quyết một cách hòa bình đặng tránh các hậu quả tàn khốc đẫm máu do hậu nhân và môn nhân của Lêõnh Diện Vong Hồn tạo nên, bởi vì oan oan tương báo không biết đến bao giờ mới kết liễu.
Tiểu Phong lanh lảnh nói to:
– Giải quyết hòa bình theo ý kiến Giáo chủ thì là thế nào?
Ngũ Hồ Du Khách xuống giọng mềm mại:
– Ngoại trừ những sự thiệt hại lớn lao về tài vật và nhân mạng mà các hạ đã gây ra trước đây cho Địa Bảo kể như bỏ hết không nhắc đến nữa. Và để chuộc tội lỗi của mình trước cái chết của cha mẹ các hạ, Lêõnh Diện Vong Hồn xin đền bù thêm năm trăm lượng vàng ròng đặng ...
Tiểu Phong không đợi Ngũ Hồ Du Khách dứt lời, liền cắt ngang câu nói:
– Lêõnh Diện Vong Hồn định dùng vàng bạc đặng mua chuộc tôi à? Hắn lầm to. Tôi nói thật với Tạ Giáo chủ một câu như rựa chặt xuống đá là Tiểu Phong nầy chẳng phải thứ người tham lam khốn nạn đó.
Ngũ Hồ Du Khách thẹn tím cả mặt:
– Thế thì các hạ không bằng lòng sao?
– Lẽ đương nhiên là không rồi đó. Lòng hiếu thảo của đứa con không thể bằng bất cứ một thứ vật chất nào quí nhất trên thế gian. Thù của cha mẹ sâu dường biển máu chỉ lấy máu của kẻ thù mới trả được nợ máu mà thôi!
Ngũ Hồ Du Khách gật đầu nói:
– Vụ nầy tạm thời không đề cập đến, còn một vụ khác kính nhờ «Liên Nghĩa Đường» đem ra xử xét công bình.
– Vụ nào nữa xin cứ nói rõ.
Ngũ Hồ Du Khách nói:
– Tiểu Phong đã đánh chết năm cao thủ của bổn giáo, vụ này Tiểu Phong đành không thể cãi chối, mong được trả đúng giá với công đạo.
Tiểu Phong nói:
– Năm môn nhơn của quí giáo không phải do tại hạ đánh chết. Vụ ấy chẳng liên can chi đến tại hạ thì xét xử tại hạ làm sao đặng?
– Vậy ai là thủ phạm?
– Đồ đệ của Vạn Thế Tiên Cơ. Tạ giáo chủ muốn tố cáo vụ ấy ra trước «Liên Nghĩa Đường» của Liên Giáo thì hãy tìm thầy trò Vạn Thế Tiên Cơ mà đòi công đạo chớ ăn thua chi đến tại hạ mà kêu nài xét xử?
Ngũ Hồ Du Khách nói:
– Nghĩa là Tiểu Phong chẳng có chút xíu nào trách nhiệm?
– Hẳn vậy. Người của Liên Giáo không phải tôi giết thì có trách nhiệm gì?
Ngũ Hồ Du Khách nhướng cao đôi mày rễ chổi nói với giọng đầy bực tức:
– Tiểu Phong người dầu không chính tay giết chết năm môn nhơn của bổn giáo, nhưng đầu dây mối nhợ là tự người mà ra. Lẽ đương nhiên là người phải chịu một phần trách nhiệm!
– Trước mặt của chín Trưởng lão hợp thành «Liên Nghĩa Đường» là cơ cấu tối cao của quí giáo mà Giáo chủ còn dùng cái tánh cách lý sự ngang hông, bất chấp lẽ phải thế đó thử hỏi có nghe được hay không? Người không phải Tiểu Phong ta giết chết mà Tiểu Phong ta phải chịu một phần trách nhiệm là nghĩa làm sao? Thuở nay lẽ nào quít làm cam chịu mà gọi công bình xét xử công đạo võ lâm à?
Tiểu Phong nói xong liền day qua hòa thượng Siêu Viễn:
– Bạch sư phụ có nhận thế là đúng hay không?
Hòa thượng Siêu Viễn gật đầu bảo:
– Ngươi nói rất đúng. Vụ ấy người chẳng có trách nhiệm chi cả! Ngũ Hồ Giáo Chủ lãnh đạo Liên Giáo nếu cương quyết báo thù cho môn hạ thì trực tiếp tranh chấp với hung phạm đã tự tay đánh chết người, hay nói rõ hơn là đồ đệ của Vạn Thế Tiên Cơ. Còn ngươi bất quá có được mời tới bổn đường cũng chỉ là người làm chứng thế thôi! Xưa nay oán có giây nợ có chủ không ai lại đem râu ông nọ cắm cằm bà kia. Bần nạp chỉ biết tuân theo lẽ công bình chánh trực mà phán đoán quyết không để lương tâm bị chi phối trước một cảm tình nào làm lệch lạc công đạo thêm có tội với tổ sư.
Trước thái độ chí công vô tư và lời nói quang minh chánh đại của hòa thượng Siêu Viễn, mặt của Ngũ Hồ Du Khách tại một phen nữa đỏ gay. Hắn cảm giác bị tát nước vào đầu vừa tức giận vừa xấu hổ gần run rẩy cả người. Đây là lần thứ nhứt một vụ án xét xử trân trọng của võ lâm, cũng là lần đầu tiên vị Giáo chủ oai quyền tối cao của Liên Giáo bị chính vị Trưởng Lêõo họp thành ban Thẩm Phán xét xử một cách công bình minh chánh. Ngũ Hồ Du Khách thật không ngờ một vố đau điếng đến thế nên oán hận tràn hông. Hắn gục mặt xuống cất giọng sâu sắc nói:
– Thế thì theo ý kiến của «Liên Nghĩa Đường» nên quyết định chung cuộc hai vụ nầy cách nào?
– Tuyên bố Tiểu Phong hoàn toàn vô tội!
Tiểu Phong cười lanh lảnh nói:
– Đa tạ đại sư phụ phán quyết công bình. Tiểu Phong này không có thời giờ nhàn rỗi, cúi xin giã từ.
Dứt tiếng, chàng tung mình đứng dậy.
Hòa Thượng Siêu Viễn nói:
– Lê thí chủ chậm chân lại giây lát đã!
Tiểu Phong đã ra khỏi chỗ ngồi liền dừng chân lại hỏi:
– Đại sư phụ còn có điều chi dạy bảo?
Hòa thượng Siêu Viễn nói:
– Nếu các hạ quyết tâm báo thù cho cha mẹ thì bổn đường nhứt định không can thiệp tới. Chỉ không được phép đụng tới một sợi lông chân của môn nhơn Địa Bảo. Nếu trái với lời cảnh cáo nầy thì bổn giáo sẽ phái người tìm mời các hạ đến «Liên Nghĩa Đường» xét xử quyết chẳng bỏ qua.
– Phỏng như giết người vì lẽ tự vệ?
– Đó là việc khác!
– Tốt lắm! Tại hạ kính tuân!
Lời nói vừa dứt thì thân hình chàng cũng đã nhắm phía cửa ngoài cửa tòa cung điện bay thẳng ra.
Ngũ Hồ Du Khách cũng lập tức đứng dậy. Hắn vọt người bắn tới đuổi sát theo sau lưng Tiểu Phong.
Chàng quay mình trở lại nói thẳng vào mặt hắn:
– Cám ơn Giáo chủ, tại hạ không dám nhọc lòng Giáo chủ tiễn chân xa xôi!
Ngũ hồ Du Khách nói:
– Chủ phải tiễn khách là lẽ đương nhiên. Có chi đâu mà nhọc lòng với chẳng nhọc!
Tiểu Phong đoán biết rõ Ngũ Hồ Du Khách oán hận mình, cùng cực chỉ định ăn tươi nuốt sống mới vừa gan, có đâu tử tế đón đưa theo lẽ xã giao chủ khách.
Hắn theo mình ra đây là sắp giở thủ đoạn ám muội chi đây!
– Thế thì tại hạ không dám từ chối lòng tốt của Giáo chủ.
Chàng quay lưng đi ra phái cánh cửa «Liên Nghĩa Đường».
Khi sắp bước qua cánh cửa, Ngũ Hồ Du Khách đã lên tiếng hỏi:
– Các hạ định đi tìm Lêõnh Diện Vong Hồn để rửa thù đó chi?
– Không sai! Tại hạ thẳng đường đi luôn đến Địa Bảo ngay bây giờ.
– Võ công của các hạ cao thâm tuyệt đỉnh, tên tuổi vang đậy khắp chốn giang hồ. Tạ mỗ đây hâm mộ từ lâu nên chỉ cốt ý mời các hạ đến Tổng Đàn của tệ giáo là ao ước được lãnh giáo các hạ mấy thế tuyệt học kinh người. Không biết các hạ có sắn sàng chấp thuận hay chăng?
Tiểu Phong trong thâm tâm đã đoán biết trước thế nào Ngũ Hồ Du Khách cũng sẽ khiêu khích mình đấu với hắn đặng dùng độc thủ tiêu diệt mình một cách công khai, vì hắn tin trên đời nầy võ công của hắn là vô địch. Cho đến khi nào hắn thấy không giết đặng mình đúng theo con đường vạch sẵn đó bấy giờ mới giở thủ đoạn âm độc lén lút. Nghĩa là hắn giết cho được chàng bất cứ với giá nào vì hắn đã nhận vàng hối lộ của Lêõnh Diện Vong Hồn. Với ý nghĩ ấy, chàng dõng dạc hỏi lại:
– Có phải Tạ Giáo chủ dùng cái lối trước lễ sau binh nầy để kêu ngay tại hạ ra trận quyết đấu không?
– Kêu ngay tên người ra trận thì Tạ mỗ quả không dám, chỉ ngưỡng mộ võ công tuyệt học của các hạ mà cần lãnh giáo mấy chiêu thì đúng hơn!
Tiểu Phong cười mỉa mai mấy tiếng bảo:
– Cách nào cũng được! Tại hạ xin sẵn sàng tuân theo!
Tiểu Phong trả lời vén gọn, khô khan, chẳng dùng cái ngón đẩy đưa lỗ miệng, rập rình con người theo phường mặt người dạ thú, miệng mật lòng ngưu.
Ngũ Hồ Du Khách ngẩn ngơ sửng sốt, không hiểu tại sao Tiểu Phong lại dám mạnh dạn chịu cuộc giao đấu với mình mà chắc chắn là chàng cũng đã dư rõ nguy hiểm đến mạng sống cả trăm phần. Ngay lúc ấy hắn quét hai luồng nhãn quang hung hiểm khắp người Tiểu Phong, cất tiếng sang sảng gọi to:
– Các người đâu?
Sau khi hắn gọi, liền có bốn người mặc áo xanh chạy xán xả tới trước mặt, vòng tay cúi dầu, lễ phép thưa:
– Bẩm Giáo chủ sai khiến việc chi?
Ngũ Hồ Du Khách trầm giọng bảo:
– Bốn người hãy đưa vị các hạ nầy đến sân rộng mà không được phép vô lẽ với người ta!
Sân rộng của Liên Giáo là một nơi đất trống, gió thổi ào ào, mây bao mịt mịt.
Chợt thấy Ngũ Hồ Du Khách mặc áo ngắn, quần túm bằng một thứ vải bó cứng mình bó sát vào da, có hơn mười tên đạo sĩ mặc áo xanh hộ tống đến nói.
Lúc ấy ...
Tất cả những người của Liên Giáo hiện có mặt tại chỗ Tổng Đàn hầu hết đều bao bọc bốn phía sân rộng. Tiểu Phong ngước mắt nhìn quanh một vòng chỉ thấy đâu người đen như kiến cỏ.
Tiểu Phong còn chưa rõ biết một điều rất đỗi lợi hại là trừ ra khi nào Giáo chủ của Liên Giáo bị đưa đến công khai giữa «Liên Nghĩa Đường» thì lúc ấy mới mất hết oai quyền thế lực, kể như những kẻ tầm thường khác. Còn thì toàn thể hết thảy những ai đã có chân trong Liên Giáo đều phải chịu sự thống lãnh của hắn. Phỏng như Ngũ Hồ Du Khách không theo đúng quy lệ đã ấn định mà ra lệnh một tiếng thì hàng ngàn cao thủ có mặt tại sân rộng sẽ lập tức tấn công Tiểu Phong một lần.
Mặc dầu trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng Tiểu Phong vẫn không chút sờn lòng. Chàng đứng vững chắc như một quả núi, thân hình không rục rịch.
Sự thật, vị Giáo chủ của Liên Giáo bắt buộc Tiểu Phong giao thủ với mình không có một nguyên nhơn nào rõ ràng cả.
Chàng chỉ đoán chừng Ngũ Hồ Du Khách quyết hạ độc thủ với mình là vì đã nhận quá nhiều của hối lộ bên phía Lêõnh Diện Vong Hồn. Nhưng đó chẳng qua là một lý do mơ hồ, còn lý do chân chánh thì chàng không làm sao tìm ra vỡ lẽ. Tiểu Phong ngó thẳng vào mặt Ngũ Hồ Du Khách dõng dạc nói như chẳng xem hắn vào đâu:
– Lời tục có câu «Khách mạnh không bắt hiếp chủ yếu». Tại hạ được Giáo chủ mời đến đây để lãnh giáo thì xin nhường Giáo chủ ra tay trước đi.
Ngũ Hồ Du Khách láy mắt cho môn hạ một cái. Bỗng thấy mười tên đạo sĩ áo xanh nọ chăm chăm thối lui ra ngoài sân rộng. Hơi gật đầu sơ qua, hắn nói:
– Lời tục cũng có câu «Kính nể không bằng vâng lời», vậy bổn Giáo chủ xin mạn phép.
Tiếng nói còn ngân ở vành mép mà một chưởng từ bàn tay hắn đã đến trước ngực Tiểu Phong. Chưởng ấy Ngũ Hồ Du Khách đánh tới với một tốc lực nhanh dường điện chớp.
Chàng xoay mình né khỏi thế chưởng của Ngũ Hồ Du Khách.
Song, thân hình chàng chưa kịp đứng vững chợt nghe Ngũ Hồ Du Khách quát to một tiếng bàn tay trái đã đẩy bồi theo ngay mặt Tiểu Phong một chưởng thứ hai. Thế công của hắn chớp nhoáng liền liền, người trông thấy phải lắc đầu, chắc lưỡi.
Lúc ấy Tiếu Phong mới chịu nhận thấy Ngũ Hồ Du Khách được toàn thắng trong kỳ tuyển chọn Giáo chủ Liên Giáo khóa nầy để lãnh đạo võ lâm thiên hạ thật có võ công kinh người! Đã vậy chẳng những mau lẹ vô tỷ mà thôi chưởng thế của hắn lại còn lanh lẹ tuyệt luân nữa là khác. Trong mỗi một chưởng của hắn chứa đựng kín đáo vô số biến hóa ảo diệu khôn lường.
Lêàn nầy không còn cao ngạo khinh thường, Tiểu Phong mới thật kính trọng hơn lần nào cả. Đúng với lời dặn dò của Thần Hồ Chủ nhơn. Chàng chỉ khinh thường để sơ hở một đường to sợi tóc là táng mạng như chơi.
Bị liên tiếp hai chưởng tấn công, Tiểu Phong tránh né được hết mà chàng vẫn ớn lạnh cả người. Cắn chặt hai hàm răng, Tiểu Phong vung cánh tay mặt lên liều mạng lấy cứng chống cứng.
Cũng không chịu lép vế đối phương, tay mặt vừa vung tới, tay trái chàng cũng tiếp liền theo một chưởng thứ hai phản công ráo riết.
Cả hai xuất thủ dường như cùng trong một thời, song Ngũ Hồ Du Khách không sao tưởng tượng được lối xuất thủ của Tiểu Phong lẹ làng đến mức độ cao đẳng thượng thừa ấy.
Ví như chàng đừng bị uống «Tán Công Phấn» làm mất khá nhiều sở trường mà phục hồi chân khí đầy đủ thì đừng nói chi Ngũ Hồ Du Khách, dầu vạn Thế Tiên Cơ đi nữa cũng không hơn chàng một ly tý nào cả, giỏi lắm là cầm đồng, cái môn kỳ tuyệt trong người chàng là đối phương càng đánh trúng chàng lẹ làng dữ dội gấp mấy lần bấy nhiêu sẽ đưa chàng trở thành bất khả xâm phạm trước chưởng lực của đối phương thì nay không còn trong người chàng nữa.
Bạch Cơ có biết đâu vì quá yêu chàng mà thành ra hại chàng.
Hơn nữa mất cả sức đánh trả lại đó chàng động thủ cũng bị mất nhiều sức lực.
Tiểu Phong đánh liền hai chưởng, một tiếng «ầm» vang dậy điếc óc, chát tai.