Tiểu Phong trông thấy quái trạng nửa đỏ, nửa đen trong lòng bàn tay mặt của Ngũ Hồ Du Khách thì mạch máu trong người chàng sôi trào lên cuồn cuộn. Một cơn lửa chưa từng thấy đốt cháy cả tâm đầu.
Chẳng phải nghi ngờ chi nữa. Cả nhà tám mạng chú ruột chàng đều bị tên lãnh tụ lừng danh của cái gọi là Liên Giáo này sát hại. Hung thủ mà chàng quyết tâm tìm kiếm không còn kẻ nào khác hơn là Ngũ Hồ Du Khách nầy chăng? Sự thật đã sờ sờ trước mắt Tiểu Phong. Tên lãnh tụ Liên Giáo này đã luyện đặng thứ «Hồng Hắc Chưởng Pháp».
Thình lình. Đầu óc Tiểu Phong bỗng nhiên nhớ đến người đàn bà dưới hang đất «Thập Hoa Thạch» – Trầm Phụng Linh đã từng tố cáo cho chàng biết kẻ đã giết chết chú ruột của người là một nhân vật rất có danh vọng trên chốn giang hồ, dưới tay hắn có đến mấy ngàn cao thủ. Càng nghĩ ngợi Tiểu Phong càng thấy đầy đủ tất cả bằng cớ để chứng minh Ngũ Hồ Du Khách lãnh tụ Liên Giáo là thủ phạm tàn sát cả nhà tám mạng của chú ruột chàng là Lê Trung. Thế là giữa chú Lê Trung của chàng và Ngũ Hồ Du Khách phải có một mối thâm cừu? Vậy do đâu mà có sự thù hiểm ấy? Ngũ Hồ Du Khách giết người để bịt miệng? Hay hắn giết người để trả mối căm hờn?
Trong đôi mắt đỏ lòm như máu của chàng bắn tủa ra những tia lửa hung ác rợn người. Trong trí não của chàng sôi trào lên một chữ giết!
Ý niệm giết người còn chứa chất trong đầu óc mà ám ảnh giết người đã lộ ra trên gương mặt của Tiểu Phong một cách khủng bố rợn người ngay khi ấy.
Ngũ Hồ Du Khách hét to một tiếng thân hình của hắn vụt tung bổng lên mạnh tợ luồng điện xẹt đụng thẳng vào Tiểu Phong, bàn tay mặt của hắn tung liền hai chưởng xé gió rào rào.
Lúc ấy lửa giận của Tiểu Phong đang cháy phừng phừng. Chàng thấy chưởng lực của kẻ thù quét đến như gió táp mưa sa cũng nạt to tiếng nói:
– Nầy Ngũ Hồ Du Khách. Ta quyết giết mi hôm nay.
Tiếng nạt của chàng cực kỳ khủng bố khiến ai nghe lọt vào tai cũng đều hãi kinh. Tất cả bao nhiêu môn nhơn của Liên Giáo có mặt tại sân rộng cũng đều rợn óc rùng mình.
Ngũ Hồ Du Khách không đợi chàng nói dứt câu cắt ngang lời bằng một giọng lạnh lùng sâu độc:
– Chỉ e là người không làm được điều đó!
Bỗng nhiên Tiểu Phong cảm giác chưởng lực của đối phương lạnh lẽo tuyệt luân, hơi gió âm u không khác gió quỉ dưới cõi âm ty phảng phất khắp cùng không khí. Tuy chưởng lực của Ngũ Hồ Du Khách không chạm nhằm thân thể mà chàng nghe thịt da tê buốt run rẩy cả người. Đó là một thứ chưởng lực âm độc tối cao không còn có thứ chưởng lực nào ghê gớm sánh bằng. Tiểu Phong cắn chặt hai hàm răng lại chịu đựng với cơn rét lạnh ấy bụng bảo dạ rằng:
“Tiểu Phong nầy ngày hôm nay mà không giết chết Ngũ Hồ Du Khách thề chẳng làm người sống trên cõi trần gian.”.
Bụng đã nghĩ bàn tay mặt chàng liền vung lên, miệng quát bảo:
– Ngừng tay ...
Liền theo tiếng quát ấy, thân hình chàng phớt nhẹ ra sau mười bước.
Ngũ Hồ Du Khách bị tiếng quát của Tiểu Phong cũng không hiểu tại sao, hắn nhảy tạt ra sau, tay thâu thế chưởng trở về. Hắn nhìn Tiểu Phong lạnh lùng nói:
– Được, có bao nhiêu việc cứ hỏi hết luôn một lần đi!
– Vì cớ nào mi bắt ép ta phải động thủ với mi?
Sững sờ một cái, Ngũ Hồ Du Khách mỉm cười gắng gượng đáp:
– Sáu tiếng các hạ dùng là «bắt ép ta phải động thủ» đó khiến người mất công cắt nghĩa quá. Vì Tạ mỗ đây chỉ hâm mộ võ công của các hạ nên mong mỏi được lãnh giáo mấy thế tuyệt vời, vậy sao gọi là bắt ép?
– Chỉ có bấy nhiêu?
– Không còn một nhơn tố nào khác nữa cả.
Trong nụ cười đây sát cơ, Tiểu Phong gằn giọng, hỏi:
– Mi là người gì của Lêõnh Diện Vong Hồn?
Câu hỏi ấy lại càng làm cho Ngũ hồ Du Khách sững sờ giây lát nữa mới nói:
– Câu hỏi của các hạ. Tạ mỗ không biết đâu mà trả lời.
– Ý ta muốn biết mi với Lêõnh Diện Vong Hồn có quan hệ làm sao?
– Chẳng chút nào quan hệ ráo!
Tiểu Phong cười dài một hồi, nói:
– Chẳng chút nào quan hệ à? Ha hả, nầy Ngũ Hồ Du Khách, ta bảo cho mà biết là ta chẳng phải một kẻ ngu độn đâu nhé. Nếu mi và Lêõnh Diện Vong Hồn chẳng có quan hệ mật thiết chi với nhau tại sao mi lại ra mặt thay thế cho Lêõnh Diện Vong Hồn?
– Thế Tạ mỗ đã có nói rõ rằng Lêõnh Diện Vong Hồn là một phần tử của Liên Giáo kia mà!
Tiểu Phong lạnh lùng, nói:
– Nếu ta quyết giết Lêõnh Diện Vong Hồn thì sao?
– Đó là việc riêng của các hạ.
– Mi không ra bênh vực hắn?
– Điều ấy thật khó nói rõ cho các hạ nghe lúc nầy!
Tiểu Phong lại buông cao chuỗi cười dài rồi nói tiếp:
– Thôi được rồi! Giờ đây ta lại hỏi mi một chuyện nữa! Mi đã luyện được «Hồng Hắc Thất Âm Tâm Độc Chưởng» được bao nhiêu hỏa hầu?
Câu hỏi của Tiểu Phong thốt ra, gương mặt của Ngũ Hồ Du Khách liền biến sắc khác nhau chẳng biết mấy thứ. Hắn thất kinh hồn vía, hỏi lại:
– Sao?
Nhưng rồi hắn lại nín thinh, vẻ mặt hãi hùng đệm thêm mầu ngạc nhiên, kinh khủng.
Tiểu Phong nạt to tiếng bảo:
– Ngũ Hồ Du Khách! Mi có trả lời cho ta biết hay không?
Ngũ Hồ Du Khách sợ hãi thối lui một bước. Trong con mắt hắn ngời ngời những tia chớp nhoáng kinh khủng cực kỳ. Một hồi lâu, hắn mới nói:
– Các hạ hỏi để làm chi?
– Ta chỉ hỏi mi luyện môn «Hồng Hắc Thất Âm Tam Độc Chưởng» được mấy hỏa hầu? Hãy trả lời ngay câu hỏi của ta.
– Điều đó khó nói cho các hạ nghe!
Trong chuỗi cười lảnh lót, Tiểu Phong chậm chậm sấn tới phía Ngũ Hồ Du Khách, miệng bảo:
– Phải chăng chốn võ lâm bao la đông đảo mà chỉ có một mình mi luyện thành «Hồng Hắc Thất Âm Tam Độc Chưởng»?
– Ta biết rõ môn võ công ấy đã thất truyền có hơn mấy trăm năm rồi. Thật không sao ngờ đặng giữa đám chúng sanh lố nhố trong chốn võ lâm lao xao, còn có kẻ học đặng thứ chưởng lực ấy ...
Ngũ Hồ Du Khách cười ngạo nghễ nói:
– Phỏng như Tạ mỗ mà chẳng có thứ chưởng lực ấy thì làm sao lãnh đạo đặng võ lâm thiên hạ đương thời?
– Tốt lắm!
Tiểu Phong cười vang lên một thồi rồi nói tiếp:
– Hỏa hầu của mi luyện đến bao nhiêu hỏa hầu. Tiểu Phong ta cần đo lường sơ tức khắc hiểu ngay.
– Các hạ cứ thử xem!
Cười bằng một giọng âm độc gay gắt, Tiểu Phong nói:
– Lẽ đương nhiên là Tiểu Phong ta cần thử xem rồi gió. Có điều ta cần hỏi ngay Tạ Giáo chủ mi đây là từ trước đến giờ mi dã giết chết bao nhiêu hảo hán võ lâm với thứ chưởng lực tối cao âm độc ấy?
Ngũ Hồ Du Khách ngẩn người một chập lâu. Hẳn không hiểu nổi ý nghĩa chứa đựng trong câu hỏi của Tiểu Phong là thế nào. Sau cùng hắn nói:
– Khoảng độ sáu người cả thảy.
– Sợ rằng còn hơn con số ấy!
Ngũ Hồ Du Khách nghe câu nói ấy mặt liền đổi sắc, ám ảnh sát cơ bao dày, hắn lạnh lùng nói:
– Các hạ nói như vậy có nghĩa là sao?
Ám ảnh sát cơ tại sân rộng mỗi lúc lại càng bao dày thêm hơn. Hầu hết các đệ tử của Liên Giáo đều căng thẳng cực kỳ. Bọn họ đang nóng nảy đợi chờ một biến cố trọng đại nổ bùng để kịp thời đối phó. Có đến hàng ngàn môn đồ của Liên Giáo trong mắt đều lườm lườm những tia sáng kinh khủng. Ai nấy đều ngó trân trân vào người của Tiểu Phong và Ngũ Hồ Du Khách.
Quét mắt nhìn khắp một lượt Tiểu Phong dằn giọng nói to sang sảng:
– Có ý nghĩa gì à? Nầy Ngũ Hồ Du Khách ta cần hỏi mi cho rõ các cao thủ võ lâm mà mi nói đó đã chết dưới tay mi bao lâu rồi?
– Ngay lúc tranh giành chức giáo chủ Liên Giáo!
Tiểu Phong nói:
– Thế là tính thêm tám người nữa cộng chung là mười bốn người cả thảy!
Câu nói ấy làm cho Ngũ Hồ Du Khách thối lui liên tiếp ra sau ba bốn bước dài. Vẻ mặt của hắn biến ra những nét quái gở không sao hình dung được. Do đó, một câu chuyện ghê rợn câu nói của Tiểu Phong bỗng sôi trào lên trong cân não của Ngũ Hồ Du Khách. Cả người hắn đều ớn lạnh gần run lên phát rét. âm ảnh chết chóc dường thể bao trùm lấy hắn. Hắn không dè câu chuyện ấy cuối cùng vẫn bị khám phá. Bởi vì hắn đã dùng «Hồng Hắc Thất Âm Tam Độc Chưởng» tàn sát một nhà gồm tám mạng người.
Mặc dầu lộ vẻ hãi sợ, nhưng Ngũ Hồ Du Khách quả không hổ là một kẻ giàu cơ mưu. Hắn lấy ngay lại vẻ bình tĩnh tự nhiên cất tiếng lảnh lót hỏi vặn lại Tiểu Phong:
– Tám người mà các hạ chỉ dẫn ra đó là những ai?
Mặt giận hầm hầm Tiểu Phong nạt to tiếng bảo:
– Bộ mi còn cần ta phải nói rõ ra mới chịu tội nữa à?
– Đúng vậy! Biết thì cứ nói chớ sao?
– Tốt lắm!
Tiểu Phong cười dài, tiếng cười của chàng tràn ngập sát cơ ai nghe cũng ớn xương sống, chàng vụt bặt hẳn tiếng cười nói:
– Hẳn mi cần cho ta tố cáo ra đây cho hàng ngũ cao thủ võ lâm có mặt đặng nghe biết rõ ràng đó chăng?
Câu nói ấy chứa đựng ý vị hãi hùng làm cho sắc mặt của Ngũ Hồ Du Khách tái ngắt! Nhưng mà câu nói ấy lại nảy sanh trong đầu óc của Ngũ Hồ Du Khách một mưu kế rất hiểm độc. Hắn càng hủy diệt mạng sống của Tiểu Phong thì hắn phải mượn tay của hằng ngàn cao thủ có mặt tại chỗ.
Ngẫm nghĩ xong mưu kế, Ngũ Hồ Du Khách nạt to tiếng nói:
– Tiểu Phong, người bằng lòng nói ra điều ấy sao?
– Có chi mà không bằng lòng! Lời ta nói là đúng sự thật.
– Tiểu Phong nầy. Ngươi mà dám mở miệng nói ra là tức khắc hàng ngàn cao thủ của Liên Giáo ta đây sẽ chà nát mạng sống của ngươi cấp kỳ.
– Điều đó Tiểu Phong ta đây chẳng bận lòng!
Ngừng lại giây lát, chàng nói tiếp:
– Nầy Ngũ Hồ Du Khách, ngươi có biết Lê Trung không?
Ngũ Hồ Du Khách mặt mày nhăn nhó trông rất khó coi. Hắn đã đoán rõ ràng Tiểu Phong sẽ tố cáo việc hắn tàn sát một nhà tám mạng của Lê Trung ngay thẳng trước mặt hàng ngàn môn đồ của Liên Giáo. Hậu quả của vụ ấy sẽ tai hại không biết đến đâu mà lường. Nếu Tiểu Phong tố cáo việc hắn sát hại một nhà tám mạng của Lê Trung ra trước mặt hàng ngàn cao thủ Liên Giáo thì chẳng những danh dự Giáo chủ của hắn sẽ tiêu tan thành mây khói mà mạng sống của hắn cũng bị đền tội trước công đạo võ lâm!
Từng bước một, bước một, Tiểu Phong sấn tới phía Ngũ Hồ Du Khách miệng lạnh lùng bảo to:
– Ngũ Hồ Du Khách sao người không trả lời?
– Không sai! Ta biết người đó!
– Thế thì ta hỏi mi điều nầy nhé! Mi với Lê Trung có thâm cừu đại hận chi?
Câu hỏi nầy của Tiểu Phong làm cho sắc mặt của Ngũ Hồ Du Khách tái mét xanh dờn. Bởi vì câu hỏi ấy chẳng những chỉ gieo vào lòng Ngũ Hồ Du Khách nỗi kinh hãi vô cùng, cũng gây cho hàng ngàn cao thủ của Liên Giáo có mặt tại sân rộng kinh hoảng đến nhảy dựng cả người.
Ngũ Hồ Du Khách cả giận quát to:
– Nầy Tiểu Phong, ngươi dám nói một điều như vậy thật à?
Tiểu Phong cũng không dằn nổi cơn giận sôi sục trong lòng. Chàng nạt vang như sấm:
– Ngũ Hồ Du Khách! Mi với Lê Trung có oán cừu chi nhau, hãy nói mau?
– Chẳng oán cừu chi cả!
– Thật chớ?
– Không sai!
– Thế thì tại sao mi đang tâm giết cả nhà Lê Trung lớn nhỏ đến tám mạng?
Hết thảy môn nhơn của Liên Giáo có mặt tại chỗ nghe Tiểu Phong nói đều choáng váng đầu cổ, lùng bùng hai tai.
Ngũ Hồ Du Khách quát to một tiếng, nói:
– Tiểu Phong! Chắc là người đến đây để tìm cái chết.
– Đúng vậy! Nếu Tiểu Phong ta mà sợ chết thì đâu đem tội ác của mi tố cáo công khai giữa đây. Lê Trung đã không thù oán chi với mi. Vậy sao mi giết chết cả nhà Lê Trung đến tám mạng? Hãy nói mau!
Địa vị của Ngũ Hồ Du Khách trong chốn giang hồ cao quí vượt hẳn mười sáu vị Chưởng môn của mười sáu môn phái lớn nhứt của võ lâm thiên hạ đương thời.
Do đó bất cứ một người nào mà nghe rằng vị Giáo chủ Liên Giáo chí tôn lại có hành động tàn nhẫn bất nhân như vậy. Cũng khó thể tin theo lời tố cáo vu vơ của kẻ khác. Nhưng mà ai nấy cũng không thể nghi ngờ vô cớ một kẻ khác lại dám công khai vu cáo tội trạng hiểm ác cho vị Giáo chủ của Liên Giáo trước mặt hàng ngàn cao thủ của Liên Giáo? Bởi vậy mọi người đều hồi hộp phân vân.
Sự kiện ấy chẳng những môn đồ của Liên Giáo mà cho dầu là ai đi nữa cũng ngờ vực trong lòng, chỉ trừ có một người là Trầm Phụng Linh!
Ngũ Hồ Du Khách liền thay đổi vẻ mặt thản nhiên. Hắn lạnh lùng nói:
– Các hạ bảo Tạ mỗ giết cả nhà tám mạng của Lê Trung đó chi?
– Mi định chối cãi leo lẻo đấy à?
– Tạ mỗ cần chi phải chối cãi, chỉ hỏi các hạ có thấy tận mắt hay không?
– Mặc dầu không thấy tận mắt, nhưng cả nhà tám mạng của Lê Trung đều chết dưới độc thủ «Hồng Hắc Thất Âm Tam Độc Chưởng» của mi cũng đủ bằng cớ xác thực lắm rồi!
Ngũ Hồ Du Khách nói giọng lanh lảnh:
– Các hạ đã trông thấy tận mắt mà lại buộc tội cho người được sao?
Lời nói của Ngũ Hồ Du Khách như lửa chế thêm dầu vào Tiểu Phong, chàng mạt to tiếng bảo:
– Này Ngũ Hồ Du Khách! Mi không can đảm nhận tội, ta buộc mi phải nhận tội, đừng hòng chối cãi tội ác của mi!
Liền theo tiếng nạt, chàng tung người bay vút tới không khác một bóng ma chập chờn lẹ dường điện chớp, nhắm thẳng vào mình Ngũ Hồ Du Khách đánh liền ba chưởng.
Lúc ấy lửa giận cháy bừng trong đầu Tiểu Phong nên chàng chẳng cần đắn đo, suy tính an nguy, lợi hại chi cả. Tuy bị bao vay giữa đám cao thủ của Liên Giáo đông đến hàng ngàn mà chàng vẫn cứ ra tay đối phó cùng Ngủ Hồ Du Khách. Với một sự giận của kẻ vũ phu ngập tràn huyết khí, hành động của Tiểu Phong thật là bất trí. Có cả một ngàn sáu trăm cao thủ thượng đẳng dưới tay Ngũ Hồ Du Khách đang hợm sẵn bốn phía chỉ còn chờ lệnh của hắn là xáp vô tấn công chàng, liệu Tiểu Phong có đương đầu nổi cùng hắn không?
Chàng đã quên mất lời của Trầm Phụng Linh đã từng căn dặn chàng câu nầy:
«Lúc người gặp mặt kẻ thù, nhớ kỹ điều nầy là chớ nên nóng nảy gây sự lôi thôi. Cố nén lòng chờ đợi cơ hội tốt trong tay. Nếu chẳng vậy thì sẽ thất bại vì phát cỏ thì rắn giựt mình.» Tiểu Phong là một thanh niên trẻ tuổi máu nóng tràn trề, lẽ nào chàng mới tung liền ba chưởng cuốn bổ vào thân hình Ngũ Hồ Du Khách ào ào.
Lúc ấy. Không chỉ ở sân rộng căng thẳng cực kỳ không đợi cho Tiểu Phong ra tay tàn sát mà Ngũ Hồ Du Khách cũng cương quyết phải tiêu diệt Tiểu Phong.
Lòng đã nhứt định phải giết nhau nên khi hai đối phương đã ra tay thì không chút nhân nhượng nhau nữa. Ba chưởng của Tiểu Phong đều vận dụng tất cả công lực toàn thân nên thế dữ có thể xô non, đổ núi!
Nhưng. Đúng lúc chàng tung chưởng lực đánh tới thì Ngũ Hồ Du Khách quát to một tiếng vung thẳng bàn tay trái đánh liền trả lại ba chưởng.
Sự thật nội lực của Ngũ Hồ Du Khách chẳng kém chi Tiểu Phong. Ba chưởng của hắn đánh dội chưởng lực của chàng bạt ra mà lại còn làm cho toàn thân của chàng run rẩy như phát lạnh.
Chưởng lực của Ngũ Hồ Du Khách khiến Tiểu Phong hoảng sợ trong lòng.
Chàng không dám khinh thường nên lập tức sử dụng cấp kỳ ba thế tuyệt học «kích», «tiếp», «muộn» của Trầm Phụng Linh đã truyền thụ cho chàng hồi xuống dưới hang đất Thập Hoa Thạch! Ba chiêu kích tiếp muộn ấy có một oai lực quái dị không sao tưởng tượng đặng. Do đó chàng liền nắm thế chủ động nắm được thắng lợi cho mình.
Sân rộng mịt mù cát bay, đá chạy. Bên trong sát khí đằng đằng, bên ngoài không khí vô cùng căng thẳng!
Tất cả môn nhơn của Liên Giáo đều lộ vẻ kinh sợ tuyệt luân. Người nào cũng toát mồ hôi hột ướt đầm cả mặt.
Đột nhiên ...
Chợt nghe một tiếng quát lớn chát tai từ miệng Tiểu Phong thốt ra. Liền theo sau tiếng quát đó, bàn tay trái của chàng xòe ra như năm cái vuốt bén chụp thẳng vào ngay mặt Ngũ Hồ Du Khách. Thế chụp ấy của chàng mau lẹ tuyệt vời, ly kỳ vừa hư vừa thực. Chỉ vì Ngũ Hồ Du Khách là cao thủ thượng thừa, lãnh tụ võ lâm thiên hạ nên hắn mới lách mình tránh kịp trong sợi tóc, đường tơ.
Hắn vừa né mặt sang bên thì chàng cũng vừa nạt to tiếng bảo:
– Hãy đón ta một chưởng nữa!
Tiếng chưa dứt mà chưởng đã đến sát qua ở bên trái vòng ngực của Ngũ Hồ Du Khách. Chiêu ấy đã lẹ đường điện xẹt mà lại còn điên đảo chẳng biết đâu mà đo lường, đón né. Đừng nói là Ngũ Hồ Du Khách không tài nào tránh nổi, dầu một cao thủ võ công cái thế đến đâu cũng không mong thoát kịp. Tình thế đến với hắn như ngàn cân treo sợi tóc.
Bỗng vang dậy lên một tiếng quát rung động cả đấu trường. Một chuỗi dài trắng nõn cuốn bổ tới trước mặt Tiểu Phong không khác một luồng bạch quang.
Tiểu Phong không ngờ có người xuất thủ đột ngột ngoài hẳn ý liệu của chàng. Đầu óc rối ren, chàng bắn vọt người ra sau tránh thế công hiểm ác của kẻ ấy, Ngũ Hồ Du Khách nhờ thế kiếm cứu nguy ấy mà thoát chết dưới chưởng lực của đối phương.
Cặp mắt lườm lườm những tia lửa giết người quét thẳng vào mặt kẻ ấy.
Chàng thấy đó là một đạo sĩ già trạc ngoài bảy mươi tuổi, trên tay đang cầm một thanh trường kiếm.
Đạo sĩ ấy cất tiếng cười lảnh lót nói:
– Các hạ xuống tay quá đỗi hiểm ác, thật không hổ danh hiệu Giang Hồ Đệ Tam Ma. Huyền Linh Tử nầy tuy bất tài cũng nguyện lãnh giáo các hạ mấy chiêu tuyệt học!
Tiểu Phong tức giận tràn hông. Kể rằng Ngũ Hồ Du Khách sắp chết nát thây thế mà hắn lại được tên đạo sĩ già nầy dùng lưới gươm lợi hại đẩy lui chàng cứu mạng cho hắn. Chàng xoay người vút tới sát bên ngoài Huyền Linh Tử nạt to tiếng sang sảng bảo hắn:
– Mi cũng tìm cái chết đấy hẳn?
Huyền Linh Từ cười lạnh lùng nói:
– Cái đó thì chưa chắc!
Hắn day mặt sang nói với Ngũ Hồ Du Khách hết sức cung kính:
– Kính thưa Giáo chủ, chẳng hiểu những lời của Đệ Tam Ma là đúng sự thật hay là không?
Ngũ Hồ Du Khách chưa kịp tỉnh hồn liền nghe câu hỏi của Huyền Linh Tử giựt mình tỉnh dậy, đầu óc nảy sanh ý nghĩ giết người nên cười nhạt một tiếng nói:
– Ngươi là ai?
Huyền Linh Tử hơi ngẩn ngơ một chút đáp:
– Đệ tử giữ chức Hình Chủ của Hình Đường.
– Người đã giữ chức Hình Chủ của Hình Đường sao dám mở miệng hỏi một câu phạm thượng như thế?
Huyền Linh Tử run sợ vội vã trả lời:
– Đệ tử thật không dám!
– Đã không dám thì người nói câu ấy để làm gì?
Huyền Linh Tử bị Ngũ Hồ Du Khách hỏi mặt mũi đỏ rần, ngẩn người giây lát bèn nói:
– Đệ tử nhìn nhận việc ấy quá đỗi vọng đại không thể không hỏi kỹ lại Giáo chủ.
– Ngươi chẳng tin ta à?
– Đệ tử thật không dám.
Ngũ Hồ Du Khách mặt hơi biến sắc, liếc mắt nhìn khắp chung quanh, lên tiếng hỏi sang sảng:
– Đường chủ của Quân Đường ở đâu không thấy?
– Kính bẩm Giáo chủ, đệ tử là Đỗ Kỹ có mặt tại đây!
Theo với tiếng nói, một nho sĩ áo xanh từ giữa đám đông chen người lách ra nhanh dường chớp nhoáng. Hắn sấn bước đến trước mặt Ngũ Hồ Du Khách vòng tay thưa tiếp:
– Chẳng rõ Giáo chủ có điều chi dạy bảo?
Ngũ Hồ Du Khách lên tiếng oai nghiêm, bảo:
– Truyền lệnh cho ngươi bắt sống tên nguy hại cho giang hồ mà cũng là Đệ Tam Ma đã dám vu cáo cho bổn Giáo chủ, đừng để tẩu thoát!
– Tuân lệnh!
Đường chủ của Quân Đường là Đỗ Kỹ dứt lời, bỗng nhiên từ phía sau lưng hắn vọt tới hai mươi người mặc áo xanh gồm đủ thầy chùa, đạo sĩ, người phàm tục. Hai mươi người nầy toàn là những nhơn vật nổi danh cao thủ bậc nhứt của Quần Đường. Bọn họ là những kẻ có võ công cao siêu chọn lựa từ trong mười sáu môn phái lớn sung vào.
Hai mươi nhơn vật nầy đứng sát vai với Đường chủ của Quân Đường là Đỗ Kỹ cùng lõ mắt sáng ngời nhìn chăm bẩm vào mặt Tiểu Phong không nháy.
Liền khi ấy, Ngũ Hồ Du Khách đã chậm chậm thối lui ra ngoài vòng đấu trường. Có điều cặp mắt rực rực tinh quang cửa Tiểu Phong dán chặt vào người hắn không rời một bước.
Không khí ở sân rộng lặng im thin thít, cơ hồ chẳng nghe một tiếng thở của người nào. Tiểu Phong tự biết mình đã lọt vào giữa vòng bao vây kín mít. Nếu muốn thoát ra ắc phải liều mạng mà chưa chắc sống còn.
Với ý nghĩ ấy, chàng thò tay rút thanh Độc Long Kiếm mang ở sau lưng ra khỏi vỏ. Chàng đứng vững như hòn núi Thái Sơn đôi mắt long lanh nhìn xét động tịnh, thu thế đợi chờ.
Đường chủ của Quân đường là Đỗ Kỹ quát to:
– Đệ tử của bồn môn hãy nghe cho rõ. Giáo chủ có lệnh bắt sống Tiểu Phong không được để sơ sẩy. Nếu kẻ nào tham sống, sợ chết thì ta giết chết ngay không cần xét xử!
Nhìn thấy tình cảnh ấy, chàng tính thầm trong trí:
“Ai xuống tay trước là mạnh thế hơn. Mình cần chi phải để bọn chúng công kích mình rồi mới đối phó ...”.
Còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe có tiếng la hét vang rền nổi lên:
– Đệ tử cả thảy đều tuân theo lệnh dạy!
Sau những tiếng hét của hai mười đệ tử của Quân Đường ấy chợt nghe tiếng nạt của Tiểu Phong tiếp liền:
– Ngũ Hồ Du Khách, mau nộp mạng ...
Trước khi đối phương xuất thủ tấn công, chàng đã thi hành ngay kế hoạch dự tính. Chàng bắn cả thân hình vút tới thẳng vào người Ngũ Hồ Du Khách.
Chỉ thấy chàng giống như một con én liệng xớt qua hai mươi đệ tử của Quân đường nhảy vọt tới nhẹ nhàng và thanh Độc Long Kiếm đâm thẳng vào người Ngũ Hồ Du Khách.
Cả kinh thất sắc Ngũ Hồ Du Khách đánh liều một chưởng bằng tay mặt lấy thế phóng liền ra sau.
Trong khoảnh khắc thời gian không đầy chớp mắt thì hai mươi đệ tử cao thủ của Quân Đường chủ đã vung tay áo đánh liền mỗi người một chưởng vào mình Tiểu Phong.
Chàng tự biết chưởng lực của đám thầy tu, đạo sĩ, người phàm ấy mà liên hợp lại thì oai mãnh cực kỳ nên nhảy lui ra sau né tránh. Tiểu Phong phừng lửa giận, chân thối lui mà miệng nạt to:
– Không giết hết tận tuyệt bọn bây không được đây mà!
Năm tên đạo sĩ trong bọn hai mươi đệ tử của của Quân Đường ấy xoay mình chận ngang mặt Tiểu Phong, một tên đạo sĩ già vung ngọn phất trần trên tay, bảo:
– Các hạ có chịu xuôi tay chịu trói không?
Tiểu Phong cười sặc một tiếng bảo:
– Bọn ngươi tưởng chắc đông người rồi đè ép được Tiểu Phong ta sao?
Đứa nào can đảm thì nhảy vào thử chơi cho biết sức.
Tên đạo sĩ ấy chĩa thẳng cây phất trần tới trước miệng nói:
– Thế này thì bọn ta đành phải ra tay.
Hắn nói xong, cả năm tên đạo sĩ áo xanh ấy cũng thoáng nhanh tới một lượt chụp thẳng vào mình Tiểu Phong. Cùng một lúc chúng rút võ khí ra tấn công cấp kỳ vào những yếu huyệt của chàng. Tiểu Phong nạt to:
– Chết là tự bọn bay đừng oán trách ta!
Thanh Độc Long Kiếm trên tay chàng chém liền một thế «Tung phong tảo lạc diệp». Trong những tiếng vang rền, Tiểu Phong đẩy bật những thanh trường kiếm của năm đạo sĩ áo xanh ấy dội ngược ra ngoài vòng.
Trong khoảng khắc thời gian chớp nhoáng ấy ... chợt nghe một giọng cười lảnh lót vọng đến:
– Kể ra Liên Giáo chỉ toàn là những bọn người hèn nhát lấy số đông để thi hành thủ đoạn bao vây đối phương, chớ chẳng dám đánh sức một cho rõ tài cao thấp, hơn thua. Xem bấy nhiêu cũng đủ đánh giá Liên Giáo là một tổ chức thế nào rồi.