Thẩm Yến trước khi yêu tôi từng yêu đương hai lần, đều là nữ sinh. Anh và tôi ở bên nhau, bộc lộ với người nhà, bị cắt hết chu cấp, phải chen chúc với tôi trong phòng trọ. Anh dùng tiền đồ của cuộc đời mình để uy hiếp, sau đó người nhà anh không ép buộc được anh, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự chấp nhận chúng tôi.
Nếu anh không ở bên tôi, có lẽ trong 30 năm cuộc đời, anh đã kết hôn sinh con từ lâu. Anh là người xuất sắc, sẽ thuận buồm xuôi gió tiền đồ vạn dặm. Bây giờ anh nói sắp kết hôn, tôi dường như thấy được vết nứt tôi tạo ra nơi con người thật của anh đang từ từ liền lại, anh biến thành lá chắn không gì xuyên thủng, tôi đã không chạm đến được nữa rồi.
Tôi nói với anh, "Tôi sẽ không chúc phúc."
Đâu chỉ không chúc phúc, tôi còn sẽ ngày ngày nguyền rủa anh sớm ly hôn.
Anh cười cười, dường như không thèm để ý, nói với tôi: "Vậy tôi có một phần thỏa thuận, khi nào cậu rảnh thì đến ký tên."
"Thỏa thuận gì?"
Anh nói: "Hiệp nghị bảo mật."
Anh sẽ cho tôi một số tiền lớn, để tôi cam kết đem chuyện tôi và anh từng qua lại tìm một chỗ đào hố chôn thật sâu, đời này không được nhắc lại nữa.
Tôi nghe anh nói xong, cảm giác phẫn nộ lập tức chiếm cứ toàn thân. Tôi siết chặt nắm tay, tiến lên một bước, dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực của anh, tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh, "Anh có thể quên tất cả những thứ này, tôi lại không thể."
Thẩm Yến không nói gì, tôi thở hổn hển, tức giận đến mức sắp khóc, nghẹn ngào nói, "Anh không thể ức hiếp người khác như vậy, Thẩm Yến, anh không thể ức hiếp tôi như vậy. Tôi đáp ứng anh, tôi chuyện gì... chuyện gì cũng sẽ đáp ứng anh."
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, dịu dàng nắm chặt, cảm giác đó khiến tôi cũng sắp lầm tưởng lời nói vừa rồi của anh đều là đùa giỡn.
Nhưng anh lại nói với tôi, "Triệu Ôn Gia, cậu cũng nên quên tôi đi."