Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Chương 10: Lớp học xuất hiện "Bách Hợp" nữ



Có người nói, tiêu chuẩn để tạo nên bệnh cố chấp cuồng là: tài phú giàu có, quyền lực lớn,có tốt chất làm Hitler (mình cũng chả biết chữ này là gì nữa). Nhìn tiểu Lượng đang ngồi dưới đất đọc sách cô thầm nghĩ, hắn có lẽ có tiềm chất làm một Hitler. Nghĩ đến ngày hôm qua Thôi Minh chuyển trường rời đi, cô không khỏi trong lòng cầu xin thượng đế phù hộ cho đứa nhỏ kia.

--- ------

Hai năm gần đây, thịnh hành chuyện biến đổi nam thành nữ, nữ thành nam. Cô nghĩ mình sống lâu vậy mà chưa từng thấy người nào như vậy. Nhưng lại không nghĩ tới lúc cô trở thành giáo viên lại gặp được một cô bé thích phẫn nam trang như vậy.

Thôi Minh là học sinh lớp bên cạnh, Lục Yên Vân lại là cô giáo dạy ngữ văn của lớp bọn họ. Cô bé tên Thôi Minh có bộ dáng rất giống Ngô Tôn của nhóm Phi Luân Hải, lại có chút sắc đẹp do trời tạo nên. Thanh âm lại có vẻ trầm thấp.

Bây giờ là thời nào rồi, đối với chuyện đồng tính luyến ái thì cô thật sự có thể chấp nhận được. Nhưng sự việc lần này lại luyên lụy đến cô a.

Sự tình phát sinh vào học kỳ sau của năm thứ hai. Buổi sáng trời đẹp cô đến văn phòng, nhìn trên bàn làm việc của mình có để một tờ giấy. Cằm lên xem nhưng cô không ngờ trên đó lại vẻ cô a. Trên bức tranh chính là hình ảnh hôm qua của cô trong lúc giảng dậy đây mà. Lúc đầu cô thật sự rất cao hứng muốn đến cảm ơn người đã vẽ.

Bất quá sau này lại phát triển theo hướng thật quỷ dị, ngày ngày Lục Yên Vân đều nhận được tranh hoặc vài bức thư trên đó biểu hiện đầy ám chỉ. Lúc này cô mới phát hiện thì ra cô bé kia chính là ái mộ hay phải nói là yêu thích cô.

Việc này khiến cô thực sợ hãi. Không lâu sau cô quyết định cùng cô bé hẹn gặp mặt nói chuyện. Hai người các cô đến bên bờ hồ trong trường ngồi tâm sự. Cô lại phát hiện cô bé này rất có khí chất.

Cô bé hỏi: "lão sư, cô cảm thấy em đẹp không?". 

Lục Yên Vân trả lời khẳng định đến 200%. "Đẹp".

Vì thế cô bé nói cho cô biết: em ấy luôn bị các cô bé cùng tuổi hấp dẫn.

Biết ý của cô bé nhưng cô lại lảng tránh khéo léo nói: cô cũng thực thích em, nhưng đây không phải là tình yêu.

Thôi Minh nói cho cô biết: cô bé sinh ra đã không có cha. Lúc nhỏ lại bị cậu ruột là đồng tính luyến ái quấy rối tình dục, sau này mẹ cô mới phát hiện giúp cô thoát khỏi cảnh đó. Cô cũng từng thích một nam sinh nhưng sau này phát hiện nguyên lai tên đó lại là một hoa hoa công tử. Cũng từ đó niềm tin của cô vào nam nhân đã không còn. Sau này chuyển trường thấy Lục Yên Vân đối với học sinh rất là quan tâm nên liền sinh ra cảm giác ái mộ. 

Cô nhớ đến trước kia có nghe một buổi tọa đàm về tâm lí học, có giảng về đồng tính luyến ái cũng có tri thức.

Căn cứ vào kết quả điều tra và trị liệu, có thể đi chuyên sâu vào trong ý thức và bản năng con người có ước chừng 87% nam giới và 67% nữ giới ở tuổi 12 đã từng bị xâm phạm. Qua kết quả điều tra những việc này cùng với việc trở thành đồng tính luyến ái có liên quan.

Đối với nữ giới mà nói, nam nhân xâm phạm các cô có thể là hàng xóm, cha, anh trai, cậu, chú hoặc người nhà của bạn bè. Những người này thường là những người mà các nạn nhân tin tưởng, một khi nạn nhân bị những người này xâm hại các cô ấy sẽ mất hết tín nhiệm vào những nam nhân trên. Và đương nhiên các cô ấy cũng sẽ oán hận và chán gét những người này. Vì để bảo vệ chính mình, nạn nhân sẽ đem những người này gạt khỏi thế giới của mình, và sẽ không bào giờ đặt niềm tin vào họ nữa. Nhưng chúng ta đều biết, việc nữ giới luôn cần được bảo vệ. Trong khi đó các nạn nhân không có nam giới bảo vệ thì các cô sẽ sinh ra bản năng tự bảo vệ mình, đồng thời trong tâm trí họ cũng chuyển hướng giới tính, nếu đã có nhận thức về việc đồng tính thì bên trong các cô liền đồng dạng một khuynh hướng, như vậy thực dễ hiểu vì tại sao các cô ấy lại yêu người cùng giới.

Cũng có một số nữ giới tuy không có trãi qua việc bị xâm hại nhưng các nàng lại trãi qua một đả kích lớn về mặt tình cảm, điều này dẫn đến các nàng có suy nghĩ về nam nhân đều là động vật không đáng tin tưởng. Ví dụ như khi ở nhà cha cô say sỉn thì về nhà liền đánh đập mẹ cô, hoặc trong chuyện tình cảm các cô bị một nam nhân mình yêu vứt bỏ. Thì những nhân tố đó đều dẫn đến tâm lí các nàng sinh ra cảm giác đồng tính luyến ái.

Bọn cô nói chuyện thật lâu, thời gian cứ trôi qua đến khi trời dần chuyển tối lúc nào cũng không hay. Trong khi nói chuyện hai người bên dưới hồn nhiên cười đùa nhưng lại không biết trên lầu luôn có một bóng dáng đứng phía sau cửa sổ lẳng lặng quan sát bọn họ.

Tại sao cô lại cười vui vẻ đến như vậy? Trong lòng Khoát Thư Lượng dâng lên từng đợt ghen tị. Ghen tị giống như độc xà ở trong lòng hắn cắn đi một miếng thịt, rót vào đó nọc độc đi theo nhịp tim một lần nảy lên lại khiến nọc độc ấy chuyển đến mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn.

Đến khi cô cùng Thôi Minh tạm biệt liền muốn đi tìm Thư Lượng. Thời gian ra về đã lâu nên trong phòng học không còn bóng dáng ai, tính gọi điện thoại nhưng cô phát hiện túi sách của người kia còn tại trường học.Đúng lúc này bảo tiểu của hắn gọi điện tới nói: không biết vì sao Thư Lượng lại muốn tự mình đi về.

Về nhà, tìm nữa ngày mới phát hiện Thư Lượng đang ở trong phòng bếp thì thào nói chuyện một mình, thấy hắn đem cà rốt ra bầm bầm cắt cắt như đang tiết hận cái gì đó.

"Làm sao vậy?" Cô có chút lo lắng, lại có chút sợ hãi, không lẻ là phát bệnh?

Hắn ngừng một chút, dường như để ý đến cô nên có chút rối rắm, cuối cùng có chút nghẹn ngào nói "Không được nói chuyện với người đó."

"Ai?" Cô nhất thời không phản ứng kịp.

"Chính là cái người vừa cùng nói chuyện với cô."

"Nha....." Ha ha, thì ra tiểu gia hỏa này ghen tị.

"Cô ấy cũng là học trò của tôi."

"Không được nói chuyện với cô ta."

"Cô bé là nữ hài tử."

"Không được nói chuyện với cô ta."

"Tùy cậu." Cô xoay người đi khỏi phòng bếp, không thèm để ý tới hắn. Hôm nay đã muốn mệt chết, không đau mà còn tinh lực để cùng cậu đôi co.

Ngày hôm sau nghe được tin tức của Thôi Minh, cô liền hướng ánh mắt sang nhìn Thư Lượng, hắn rốt cuộc đã làm gì Thôi Minh vậy?

Buổi tối, Thư Lượng ngoan ngoãn rót cho cô một chén trà, nhưng tư thế ngồi trên sofa giống như thẩm vấn phạm nhân, khẩu khí nói chuyện cũng rất cường ngạnh.

"Không cần nghĩ đến cô ta, tôi muốn đem cô ấy đuổi đi."

"Cậu!" Cô thật sự bị câu nói của cậu làm cho nghẹn khí.

Vì thế liền gọi điện thoại hỏi Trần Mặc, anh ta nói cho cô biết, Thư Lượng suốt đêm gọi điện cho anh ta muốn anh ta đem Thôi Minh đuổi đi, bằng không cậu ta sẽ giết cô ấy. Không có biện pháp, Trần Mặc đành phải sử dụng quan hệ và tài lực cho Thôi gia một ít tiền, tìm cho Thôi Minh một trường học tốt. Suốt đêm bận rộn đến tối mắt tối mũi để sắp xếp, cho dù Thôi Minh ngàn lần không đồng ý nhưng cô ấy vì gia tộc nên cũng chỉ đành nghe theo.

Coi như giải thích nhưng lại giống như là tìm lý do, Thư Lượng đoạt lấy điện thoại trên tay cô, bất an đối mặt với cô rống lên "Chẳng lẻ cô muốn tôi làm ra chuyện càng đáng sợ hơn hả?" Vẻ mặt của hắn như đang nói: vì cô, muốn hắn giết người hắn cũng không nháy mắt.

Đối với thái độ độc chiếm đến đáng sợ của hắn khiến trong lòng cô dân lên một trận bất an. Không cần kích động, không cần kích động, cô chính là giáo viên của hắn, cô không ngừng an ủi tâm lí chính mình.

"Cậu đây là đang uy hiếp tôi sao?" Cô tức giận đứng lên, giọng nói vang lên so với hắn vừa rồi vang dội hơn. Không ngoài dự liệu, trong mắt hắn dân lên một chút hoảng hốt.

Nhưng mà, chỉ thấy nước mắt theo gương mặt tuấn lãng của cậu lăn xuống, nhìn đến đây tâm cô không khỏi đau nhói.

Ai.......

Nghe được cô thở dài, hắn ngược lại lên tiếng khóc lớn lên, nhìn Thư Lượng ngồi dưới đất khóc không thành tiếng, một bộ dáng cùng với tiểu hài tử có cái gì khác nhau đâu. Cô không khỏi buồn cười.

Đi qua khẽ vuốt đầu của hắn, an ủi, dung túng ôm hắn vào trong lòng, một lát sau, cô mới nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra.

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn thẳng xuống sàn nhà, trên gương mặt tuấn mĩ vẫn là một bộ Băng Băng vẻ mặt, mặt trên lộ ra hai hàng lệ, bất qua hai bên má lại xuất hiện một vết đỏ đỏ khả nghi.

Chẳng lẻ là hắn đang đỏ mặt sao?

Phát hiện kinh người này là sự thật, khiến trong lòng cô lại một lần nữa vì hành động đáng yêu này của cậu làm cho cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.