Ngô Dụng chắp tay sau lưng đi ở phía sau, sóng vai cùng với Cố Phong.
Chỉ có cấp dưới gồm ba nam hai nữ đi đằng trước đẩy cửa từng phòng và kiểm tra. Cố Phong đưa thuốc lá cho Ngô Dụng, vẻ mặt bình thản nói: “Là ai báo cáo?”
Ngô Dụng kẹp mũ cảnh sát dưới nách, một tay nhận điếu thuốc nhưng không hút, chỉ xoay tới xoay lui giữa các kẽ ngón tay: “Báo cáo nặc danh.”
Hoắc Tinh đi đằng sau hai người, vẻ mặt hờ hững, còn thỉnh thoảng lấy kẹo đậu phộng ở trong túi ra ăn, ăn được hai viên thì nhớ tới lời bác sĩ dặn không được ăn nhiều, thế là y lại cúi đầu nhìn bụng nhỏ của bản thân, có chút không vui.
Khoé mắt Cố Phong vẫn luôn canh chừng Hoắc Tinh, thấy y nhíu mày, anh lập tức quay đầu đến xem: “Sao vậy?”
Hoắc Tinh hỏi: “Tôi rất mập sao?”
Cố Phong không hiểu rõ: “Tất nhiên là không.”
Hoắc Tinh ai oán nhìn anh: “Bác sĩ bảo tôi tăng ba cân.”
Cố Phong bật cười: “Tăng thì tốt, chú Trương luôn nói anh quá gầy, khi còn bé thoạt nhìn không nuôi sống nổi, như bây giờ thì tốt bao nhiêu.”
Hoắc Tinh nhìn anh: “Đó là chú Trương nói, còn anh cảm thấy thế nào?”
Cố Phong nhìn Ngô Dụng một cái, ho khan một tiếng: “Em cũng cảm thấy rất tốt, không mập, thật đấy.”
Ngô Dụng quay đầu nhìn Hoắc Tinh, hắn ngậm điếu thuốc trong miệng nói: “Ngài Hoắc lo lắng cả chuyện này à?”
Hoắc Tinh không để ý tới hắn, y tiếp tục nằm nhoài trên lan can bóp bụng.
Cố Phong đi qua dỗ y, Ngô Dụng cười nhạo một tiếng rồi bảo người trong phòng sách đi ra: “Được rồi, nhanh lên, đi qua phòng khác.”
Sau khi kiểm tra trên lầu xong, cảnh sát kiểm tra tới tầng hầm.
Một cảnh sát nói với Ngô Dụng: “Vị đại gia này không giống hắc đạo chút nào, anh xem hầm rượu kia… còn có phòng giải trí…”
Một cảnh sát nữ đập đầu cảnh sát vừa nói: “Bớt nói chuyện, làm nhiều vào!”
Cảnh sát kia vội che đầu né tránh.
Ngô Dụng ngồi trên ghế salon trong phòng giải trí, trên bàn còn ném mấy cái điều khiển trò chơi cầm tay, hắn cầm lên nhìn một lát, giày da đạp lên thảm dày trải dưới đất, sau đó liếc mắt nhìn Cố Phong và Hoắc Tinh đang đứng một bên.
“Hoắc nhị thiếu gia còn trẻ mà đã xây dựng được gia nghiệp lớn như thế, thật không dễ dàng.”
Hoắc Tinh không trả lời.
Cố Phong nói: “Ngài Hoắc có thiên phú kinh thương mà.”
“Đúng vậy.” Ngô Dụng ý vị thâm trường ước lượng điều khiển trò chơi trong tay, lại nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Thật sự có thiên phú.”
Ánh mắt hắn lia qua cửa ngầm trong hầm rượu, chỗ đó chỉ là một bức tường bình thường giống như những chỗ khác, trên đó còn dán poster của một trò chơi, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Hoắc Tinh nhíu mày, chỉ có y và Hoắc Dự biết đằng sau bức tường đó chính là một con đường dưới lòng đất thông ra ngoài biệt thự, trong thời khắc quan trọng có thể dùng để bảo mệnh.
Thế nhưng chuyện này ngay cả Côn Yến và chú Trương đều không biết.
Rất nhanh Ngô Dụng đã kiểm tra xong và dẫn người ra cửa.
Trước khi Ngô Dụng lên xe cảnh sát, Cố Phong cau mày nói: “Cảnh sát Ngô, có thể nói chuyện một lát không?”
Ngô Dụng phất phất tay với cấp dưới rồi chắp tay lại, dáng vẻ như lão đại ca đi theo Cố Phong đến con đường nhỏ trước mặt.
Hoắc Tinh không đi theo, nhưng y lại liếc nhìn đường nhỏ —— vì có người lạ nên mấy con mèo nhát gan đã tránh đi, vừa vặn ngồi xổm trên đường nhỏ xa xa nhìn về phía này.
Hoắc Tinh âm thầm dùng tay ra hiệu, mấy con mèo kia hiểu ngay, sau đó chúng chui vào bụi cỏ đi theo hai người Cố Phong.
Cố Phong và Ngô Dụng đi ra xa nói chuyện chưa được mấy phút, Hoắc Dự và Côn Yến đã chạy về, cùng đi còn có một thanh niên xa lạ.
Thanh niên kia tầm hai mươi tuổi, ăn mặc cực kỳ loè loẹt, quần áo màu tím, cà vạt đỏ, trên quần không biết dán cái gì mà lấp lánh chíu chíu, giày da sáng bóng đến mức có thể soi rõ mặt người, tóc nhuộm loạn thất bát tao, vừa xuống xe đã nhào về phía Hoắc Tinh.
“Anh Tinh!” Đối phương hưng phấn hô: “Kể từ khi anh bị thương em vẫn luôn không liên lạc được với anh, may là hôm nay em đi tìm Hoắc Dự, nếu không anh ta vẫn tiếp tục giấu em! Anh khoẻ chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Hoắc Tinh nhìn cậu ta rồi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng hỏi: “Cậu là ai?”
Đối phương: “…”
Cậu trai ăn mặc cực kỳ diêm dúa lập tức muốn khóc, cậu ta méo miệng: “Anh, anh bị thương ngay đầu hả? Mất trí nhớ? Ông trời ơi…”
Hoắc Dự đi tới đạp cậu trai một cái, để lại trên ống quần chói sáng kia một dấu chân xám đen: “Anh, những người này muốn làm gì?”
“Kiểm tra, đã xong rồi, sắp đi.” Hoắc Tinh nói.
“Ai là người phụ trách của họ?” Tính tình của Hoắc Dự không tốt cho lắm: “Em muốn tìm anh ta nói chuyện.”
Hoắc Tinh phất tay: “Đừng làm gì cả, chờ họ đi rồi chúng ta từ từ nói.”
Cậu trai trẻ tuổi ở bên cạnh há hốc mồm: “Anh, anh thật sự bị thương ở đầu? Gọi là biến chứng nhỉ?”
Hoắc Tinh nhìn cậu ta rồi hỏi Hoắc Dự: “Đây là ai?”
Hoắc Dự chưa kịp mở miệng, bên kia Côn Yến đã gầm thét: “Mịa nó ai báo cáo chúng tôi vậy? Việc này cứ tính như vậy thôi sao? Hoắc gia chúng tôi là để cho các người nói xấu à?”
“Không phải nói xấu.” Cảnh sát nữ nhíu mày giải thích: “Chỉ là có báo cáo nên chúng tôi phải rời đồn, mọi người thông cảm lẫn nhau một chút…”
“Thông cảm gì mà thông cảm?!” Côn Yến cạo một đầu bóng loáng, mặc áo khoác da đứng một chỗ châm chọc, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, hắn còn trợn mắt rống: “Cô biết mỗi ngày Hoắc tổng của chúng tôi bận cỡ nào không? Chỉ vì việc này mà phải chạy về một chuyến, đắc tội biết bao người hợp tác rồi? Nếu để người khác biết, chúng tôi phải giải thích thế nào đây?”
Côn Yến nói rất có lý có lẽ: “Quyền lợi của dân chúng bình thường chúng tôi có được bảo vệ hay không? Ai báo cáo các người đều quản hết à? Mặc kệ có chứng cứ hay không luôn? Vậy được, hiện tại tôi báo cáo lão đại của các người tham ô hối lộ, các người tra không? Chỉ cần bị các người tìm tới cửa, lời đám tiếu chung quanh cũng đủ là người ta đuối chết rồi, nhất là công ty lớn như chúng tôi, có biết bao người đang nhìn chằm chằm muốn giội nước bẩn đấy! Cô muốn chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Cảnh sát nữ mím môi, chờ Côn Yến rống xong cô mới nói: “Có gì cần hỗ trợ, chúng tôi đều có thể phối hợp, nếu như chuyện lớn cần làm sáng tỏ, chúng tôi cũng có thể ra mặt giải thích, không phải vấn đề lớn…”
“Đừng nói với tôi đây không phải chuyện lớn! Đứng nói chuyện mà không đau eo sao!” Côn Yến chỉ vào mũi người ta quát.
Bên này loạn thành một nùi, bên kia Cố Phong và Ngô Dụng đã quay lại, Ngô Dụng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Phong đi mấy bước đến trước mặt Hoắc Dự chào: “Hoắc tổng!”
“Cậu đi làm gì vậy?” Hoắc Dự nghi ngờ nhìn anh rồi nhìn Ngô Dụng.
Cố Phong nói: “Em định hỏi xem cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra…”
Cố Phong thấp giọng, giũ ra mấy tờ tiền từ trong ống tay áo, vẻ mặt đáng thương nói: “Cảnh sát Ngô không nhận.”
Hoắc Dự thấy mấy tờ tiền thì lập tức tức giận, hắn đạp đầu gối Cố Phong một cái rồi thấp giọng nói: “CMN cậu không có việc gì nên kiếm chuyện cho bọn tôi đúng không?! Thứ đồ chơi này mịa nó có thể tuỳ tiện đưa sao? Cậu đây là đang phạm tội hối lộ đấy!”
Cố Phong vội vã xin lỗi: “Em… em biết sai rồi, lúc nãy cảnh sát Ngô đã răn đe em.”
Hoắc Tinh kéo Cố Phong về phía sau một bước, sau đó y nhấc chân lên đạp Hoắc Dự một cú, đạp ngay giữa.
Hoắc Dự: “…”
Hoắc Tinh cực kỳ khó chịu: “Nói chuyện thì cứ nói đi, em động cước làm gì? Ai mà không có chân chứ?”
Cậu trai loè loẹt lập tức nhìn về phía Cố Phong, mặt mày nhếch lên: “Cố Phong, anh được lắm, không gặp anh mới một thời gian thôi mà anh đã…”
Giọng của cậu ta thấp xuống, bên kia Ngô Dụng đã kéo Côn Yến ra, nói vài câu rồi lên xe đi mất.
Côn Yến tức đến không nhịn được: “Mịa nó, cớm thật không tầm thường!”
Hoắc Dự phủi phủi ống quần, gần đây Hoắc Tinh bảo vệ “đồ ăn” rất lợi hại, hắn cũng không có cách nào tranh mới anh trai, đành phải dẫn người vào nhà như tổ tông, vừa đi vừa dỗ: “Được rồi, tất cả mọi người đều có chân, chân của anh lợi hại nhất, đạp chuẩn như vậy, không hổ là anh của em.”
Cậu trai loè loẹt đi theo họ, đẩy Cố Phong ra đằng sau, cướp lời tự giới thiệu: “Anh, em là Chu Diễm, em trai của Chu Minh!”
Hoắc Tinh suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra Chu Minh là ai.
Nói đến cũng lạ, mấy ngày nay Hoắc Tinh ở cùng Cố Phong càng lâu thì nhớ ra càng nhiều chuyện liên quan đến Đại Hoa, ký ức thuộc về Hoắc Tinh nguyên bản càng lúc càng mờ nhạt.
Ngoại trừ vài sự kiện trọng đại, những chi tiết nhỏ đều dần dần mơ hồ không rõ.
Chu Minh là một trong những tâm phúc đi theo Hoắc Dự nhiều năm trước, y không nhớ rõ Chu Minh là người như thế nào, chỉ nhớ rằng đó là người rất trung hậu tận tâm, sau đó qua đời ngoài ý muốn trong một tai nạn xe cộ, để lại một người em trai vừa lên sơ trung(*).
(*) Sơ trung: là lớp 7 đến 9, gần giống cấp 2 bên mình.
Vì để Chu Minh ở trên trời có linh thiêng được an tâm, cũng xem như hồi báo lại tình nghĩa anh em, Hoắc Dự đón Chu Diễm về khu chung cư trong thành phố của hắn, cho cậu ta ăn uống học tập, hắn bảo rằng sẽ nuôi cậu ta đến mười tám tuổi, sau đó muốn đi con đường nào thì để cậu ta tự chọn.
Trong trí nhớ mơ hồ của Hoắc Tinh hình như thật sự có một người tên Chu Diễm nhưng y không nhớ rõ, điều đó có nghĩa là hai người lui tới cũng không quá nhiều.
Hoắc Tinh qua loa gật đầu: “À, Chu Diễm, tôi nhớ rồi.”
“Anh nhớ không!” Chu Diễm lập tức hưng phấn, hai mắt ẩn ý đưa tình: “Em biết mà, tình cảm của chúng ta có thể vượt qua thời gian và không gian, có thể vượt qua tất cả thế tục và trở ngại, em ở sâu trong trí nhớ của anh, từ đầu đến cuối luôn chiếm lấy một vị trí.”
Mặt Chu Diễm ửng hồng, mi mắt mang theo tình ý lãng mạn, Hoắc Dự nhìn không nổi, đành phải nắm cổ áo Chu Diễm kéo ra ngoài.
Hoắc Tinh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chu Diễm còn nói tiếp: “Trước khi gặp được anh, cuộc đời của em là một sa mạc hoang vu! Sau khi gặp được anh, trong sa mạc mới có ốc đảo! Anh là ánh trăng sáng của em, là nước chảy róc rách trong sa mạc, mở ra khát vọng trong nội tâm của em, dẫn em trở về thế tục nhân gian, vì anh mà vượt mọi chông gai, vì anh… ưm ưm ưm!!!”
Côn Yến che miệng cậu ta lại, dứt khoát kéo đi luôn.
Hoắc Dự vò vò đầu, nổi nóng: “Anh, anh thật sự không nhớ rõ cậu ta?”
Hoắc Tinh thành thật nói: “Không rõ lắm.”
“Được rồi, không nhớ rõ cũng không sao, tính tình cậu ta trẻ con thôi.” Hoắc Dự nói: “Chuyện của anh và cậu ta, người nhà họ Hoắc đều biết rõ.”
Hoắc Tinh: “???”
Trong đầu Hoắc Tinh hiện ra một hình ảnh, trên ban công của biệt thự, y nằm trên ghế đọc sách, Chu Diễm cầm bút vẽ tranh, dường như bầu không khí rất an bình.
Cố Phong hình như hơi ghen ghét nói: “Lúc trước em cũng đã nghe nói… chuyện của thiếu gia Chu và anh…”
Hoắc Dự nhìn Cố Phong một cái, hắn cảm thấy trong ngực nghẹn một họng máu không biết có nên phun ra hay không. Hắn đốt điếu thuốc, ngồi trên ghế salon hỏi chuyện xảy ra lúc nãy một lần, chú Trương vội vã gọi điện cho hắn nên không biết rõ tình huống cụ thể như thế nào, lúc này mới biết là bị người ám toán.
“Đồ chó hoang!” Hoắc Dự đạp ghế, lập tức đứng lên tìm Côn Yến: “Bắt họ Lưu tới cho tôi! Ông đây thiếu hắn cái gì mà hắn muốn hại ông như vậy!”
Họ Lưu chính là bác sĩ gia đình, hắn đã làm ở Hoắc gia nhiều năm, Hoắc Dự chưa từng thiếu hắn một phân tiền chuẩn đoán điều trị nào, lấy thuốc cũng lấy thuốc tốt nhất trong trạm y tế, họ Lưu ăn hoa hồng từ chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, Hoắc Dự cũng không để ý, không nghĩ tới một ngày bản thân lại bị con chó này táp một cái.