“A ha ha ha.” Có người đứng ra hòa giải: “Trước đây nghe nói quan hệ của Cố tiểu đệ và bác sĩ Hoắc khá thân, hôm nay tận mắt thấy quả thực là thế.”
Đại Hoa còn đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại người ở chung với y, trong đầu chỉ còn trăn trở: “Đã lâu rồi anh không sờ y! Đã lâu anh không ôm y! Anh nhận ra y không nhỉ?”
Y nghĩ như vậy, lại đột nhiên nhớ tới ngoài hình bây giờ của bản thân là gì, một thân lông trơn láng mềm mại được Cố Phong nuôi nấng đã sớm không còn, hiện tại y không khác gì đang ‘trần trụi’.
Vì vậy Đại Hoa nhảy vọt khỏi lòng Cố Phong, mặt đỏ bừng, xoay người chạy lên lầu.
Cửa phòng ngủ bị sập lại vang dội, trong phòng khách thoáng chốc yên tĩnh.
Đại Hoa trốn trong chăn, tức giận cắn góc chăn, hai chân còn đạp lung tung: Nhất định là Cố Phong không nhận ra y, y không có lông, cũng không có đuôi, còn không có bụng mềm mại… Cố Phong thích nhất là sờ bụng y! Tuy rằng trước đây y cũng không cho anh sờ, anh dám sờ y lập tức cắn anh ngay, nhưng bây giờ thì khác, nếu như anh muốn thì y tùy ý cho anh sờ!
Đại Hoa nghĩ nghĩ rồi lập tức vén quần áo của bản thân lên nhìn. Vóc người thanh mảnh này không có thịt mềm gì, ngược lại có một thân cơ bắp mơ hồ, da thịt cực kỳ rắn chắc nhẵn nhụi, giống như đang cất dấu sức mạnh nào đó mà chính y cũng không biết.
Đại Hoa ủ rũ cúi đầu nhìn da thịt trắng nộn, không có lông… Thật xấu.
Y nằm trong chăn lăn qua lăn lại nửa ngày, không chịu được muốn đi gặp Cố Phong, tại sao anh lại ở chỗ này? Anh cũng đầu thai chuyển thế giống bản thân sao? Nhưng vì sao anh lại không thay đổi chút nào? Ngay cả mùi cũng giống như trước?
Đại Hoa không hiểu nên không thể làm gì khác ngoài gác vấn đề này lại, sau đó suy nghĩ phải làm sao mới có thể làm cho đối phương nhận ra y.
Y đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đi lên lầu —— là Hoắc Dự.
Cốc cốc, cửa bị gõ.
Trong đầu Đại Hoa lóe lên —— Hoắc Dự nhất định sẽ giúp y.
Y ngồi xuống, mong đợi nhìn cửa, một lát sau quả nhiên là Hoắc Dự tự mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn ánh mắt mong đợi của anh trai.
Hoắc Dự hơi ngây người, hắn quay đầu nhìn sau lưng, xác định không có ai bên cạnh, lúc này mới bước vào.
“Anh.” Hắn cau mày hỏi: “Chuyện lúc nãy là sao?”
Đại Hoa không biết nên nói như thế nào, trong đầu có một đống lời muốn nói, nhưng lại không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Thấy anh trai sốt ruột, Hoắc Dự vội hỏi: “Anh từ từ nói, đừng gấp.”
Đại Hoa nuốt nước miếng một cái, thử lựa chọn từ ngữ, chậm rãi nói: “Cố Phong…”
Cái tên này vừa phát ra, Đại Hoa đã đỏ vành mắt, Hoắc Dự lại càng hoảng sợ: “Cố Phong thì làm sao? Cậu ta bắt nạt anh?”
Đại Hoa vội vàng lắc đầu: “Cố Phong, anh… anh muốn gặp anh ấy.”
“Gặp cậu ta cũng được.” Hoắc Dự nhíu mày: “Chỉ là… từ khi nào mà quan hệ của anh và cậu ta tốt như vật? Vì sao em không biết?”
Đại Hoa lập tức nói: “Đã rất lâu rồi.”
“Rất lâu?”
“Anh ấy đã cứu anh.” Đại Hoa nói.
Đại Hoa không nói dối, đúng là Cố Phong đã cứu y, sau đó nuôi y ba năm.
Nhưng Hoắc Dự nghe câu nói này lại cảm thấy rất kỳ quái.
Hoắc Dự nhìn mặt anh trai, xác định anh hắn không nói dối, vì vậy hắn đứng dậy kêu người lên.
Cố Phong đứng ở cửa, chờ Hoắc Dự gật đầu cho phép, anh mới bình tĩnh cất bước đi vào, nói với người trên giường: “Chào anh Tinh.”
Đại Hoa nghe xưng hô của anh, mắt y hơi hiện vẻ tủi thân, Hoắc Dự nhíu mày: “Ngồi xuống đi, anh ấy nói muốn gặp cậu, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Chưa từng nuôi?” Lời tiếp theo của Đại Hoa tức khắc vô dụng.
“Không có, nhưng tôi rất thích động vật nhỏ.” Cố Phong thấy Hoắc Tinh ủ rũ, lập tức bổ sung: “Nhất là chó mèo, tôi đều rất thích.”
Chỉ là Đại Hoa đã không nghe lọt tai nữa.
Trong đầu y đều là —— anh chưa từng nuôi mèo, chưa từng nuôi mèo, sao chưa từng nuôi chứ?
Đại Hoa nhíu mày, cắn ngón tay nhìn Cố Phong: “Anh thử nhớ lại xem? Anh từng thấy một đám mèo hoang đánh nhau, trong đó có một con mèo hoa đen trắng bị thương và anh đã cứu nó.”
Đại Hoa suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Ngày đó trời rất nóng.”
Cố Phong chần chừ một là, tuy rằng vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Đại Hoa lại nhạy cảm phát hiện tâm tình của anh biến hóa. Vô cùng… khẩn trương?
Vì sao?
Đại Hoa kỳ quái nhìn anh, lần này Cố Phong suy nghĩ thật lâu, chậm chạp mở miệng: “Tôi… thật sự không nhớ rõ, tôi vẫn luôn ở một mình. Anh Tinh, có phải anh nhớ nhầm người không?”
Giọng điệu Cố Phong rất căng thẳng, ngay cả ngón tay cũng không tự chủ siết chặt lại, Đại Hoa chỉ cảm thấy hồi hộp và căng thẳng trên người anh, không cảm nhận được anh đang nói dối.
Y không nghĩ ra vì sao lại như vậy.
Lẽ nào Đại Hoa chỉ là một giấc mộng?
Kỳ thực từ đó đến giờ y là… Hoắc Tinh?
Đầu Đại Hoa đau đớn, y ôm đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Anh Tinh?” Cố Phong lập tức tiến đến đỡ lấy y, sau đó quay đầu gào ra ngoài cửa: “Người đâu!”
Hoắc Dự là người thứ nhất vọt vào: “Làm sao vậy?!”
“Hình như anh Tinh không khỏe.” Cố Phong nhíu mày: “Cần gọi bác sĩ không?”
“Đừng…” Nói đến bác sĩ, Đại Hoa lại nghĩ tới áo blouse trắng và kim tiêm lấp lóe ánh bạc, chỉ là y chưa nói xong những lời này thì đã ngất xỉu.
Lần này mộng thật hơn lần trước.
Tất cả ký ức, tình cảm, vui buồn hờn giận, suy nghĩ từ bé đến lớn của Hoắc Tinh.
Giống như là Đại Hoa sống lại thêm một lần, những chi tiết lúc trước không để ý cũng thấy rất rõ ràng.
Thù hận của Hoắc Tinh, dã tâm của Hoắc Tinh, còn có Hoắc Tinh hiểm độc.
Trong mơ y thấy Cố Phong, đối phương trẻ hơn trong trí nhớ của bản thân rất nhiều, sau khi anh một thân đầy máu được đưa vào phòng phẫu thuật, y nghe thấy âm thanh của Hoắc Tinh vang lên: “Chậm một chút nữa sẽ không giữ được hai chân.”
Sau đó y thấy Cố Phong vì quá đau đớn mà ngất đi.
Chờ Cố Phong tỉnh lại lần nữa, trên người anh đã được bôi một lớp thuốc thật dày, cả người bị quấn như xác ướp, chỉ có đôi mắt kiên định kia được chừa ra nhìn về phía Hoắc Tinh: “Cảm ơn anh Tinh, tương lai cái mạng này là của anh Tinh, tùy anh sai bảo.”
Hoắc Tinh lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi và các người không giống nhau, tôi chỉ phụ trách cứu người chữa bệnh, sẽ không xách súng sống mái với người khác.”
Cố Phong cười cười: “Như vậy cũng rất tốt.”
Hoắc Tinh hỏi: “Cậu là tay chân của ai?”
Cố Phong ho khan một tiếng: “Vương Bất Nghĩa.”
“Thì ra là hắn.” Hoắc Tinh nói thêm: “Mặc dù tên hắn là Bất Nghĩa nhưng hắn có nghĩa khí, vận may cũng tốt, nếu không cũng sẽ không gặp được đàn em như cậu.”
Cố Phong cười gượng, anh định thử giật giật tay chân, kết quả là đau đến trắng mặt.
Hoắc Tinh nói: “Còn muốn xuống đất cử động thì đừng lộn xộn.”
Cố Phong bối rối: “Phải mất bao lâu tôi mới khỏe lại?”
Hoắc Tinh nói: “Tổn thương gân cốt một trăm ngày, bị như cậu, hơn năm mươi ngày đã tính là ít.”
Sau khi Hoắc Tinh ra khỏi phòng điều trị, Hoắc Dự, Côn Yến và Vương Bất Nghĩa chờ ở bên ngoài lập tức xúm lại.
Vương Bất Nghĩa lo lắng hỏi: “Anh Tinh! Cố tiểu đệ thế nào?”
“Vẫn còn may, có thể tiếp tục giúp cậu chạy một chân.”
Vương Bất Nghĩa vỗ đùi nói: “Thằng nhóc này thật là… Đã lâu em chưa thấy ai liều mạng như nó, nếu như không nhờ nó, em đã sớm thành thịt nát!”
Côn Yến đưa thuốc lá qua, cười nói: “Đại nạn không chết tất có hậu phúc, em thấy nên điều cậu ta qua chỗ lão đại, rèn luyện nhiều thêm một chút.”
Hoắc Dự nhìn Hoắc Tinh, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Tôi thấy cũng được, điều qua bên tôi xem thế nào đã.”
Vương Bất Nghĩa gật đầu: “Có thể được Hoắc lão đại nhìn trúng, đó là may mắn của nó! Để em nói chuyện với nó chút đã!”
Hoắc Dự vỗ vai Vương Bất Nghĩa, cười như không cười: “Anh Vương cũng nghĩ tôi bắt nạt cậu ta sao, bắt cóc anh em tốt của anh?”
Vương Bất Nghĩa lập tức lắc đầu: “Vào ‘Doanh Giang Hoắc gia’ chính là người một nhà! Đến chỗ nào cũng là làm việc cho nhà mình!”
Côn Yến vỗ đầu Vương Bất Nghĩa: “Nói rất hay!”
Chờ Vương Bất Nghĩa đi, ba người nhóm Hoắc Tinh mới đi vào phòng nhỏ sát vách, vừa vào Côn Yến lập tức thấp giọng hỏi: “Lão đại, anh thực sự muốn điều thằng đó sang đây? Chúng ta còn chưa biết rõ về nó!”
Ở trước mặt Vương Bất Nghĩa, Côn Yến gọi lão đại là Hoắc Dự, mà bây giờ, người Côn Yến kêu lại là Hoắc Tinh.
Hoắc Tinh thản nhiên nói: “Cho người không lai lịch vào cửa mới có thể làm cho đám người kia lộ ra nhiều sơ hở hơn, sợ cái gì chứ? Tôi sẽ hại các người sao?”
“Anh hai.” Hoắc Dự nói: “Côn Yến chỉ lo lắng mà thôi, gần đây tiếng gió bên ngoài rất chặt, năm ngoái mới có một cảnh sát nằm vùng đã bứng đi sào huyệt của Dương Chi Ma, nếu không phải anh phản ứng nhanh chóng, cắt đứt liên hệ với bên kia, e rằng cảnh sát đã tìm tới cửa.”
“Làm sao em biết bọn họ không tìm tới cửa?” Hoắc Tinh nói: “Dù người ta không biết, chúng ta đã xóa dấu vết sạch sẽ, những cũng khó đảm bảo sẽ không để lại đầu mối.”
Hoắc Dự và Côn Yến nhìn nhau, nôn nóng hỏi: “Ý của anh hai là…”
“Muốn sờ vào, sớm muộn gì cũng sẽ âm thầm tìm đến.” Hoắc Tinh nhìn về phía Hoắc Dự: “Chỉ cần thân phận của hai chúng ta chưa bị phát hiện, sớm muộn gì đối phương cũng tìm tới chúng ta. Têm Cố Phong này tài cao lớn mật nhưng lai lịch bất minh, đã có hoài nghi thì phải đặt dưới mi mắt của chúng ta thì mới an tâm được.”