Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 103: Tước Bỏ Trữ Vị (thượng)



- Muốn lên ngôi, cách đơn giản nhất là đầu thai tốt, mệnh số sinh ra sẵn là con trưởng Hoàng hậu, nắm chắc mười phần được phong thành Thái tử. Bởi vậy, đa số Thái tử không có thực tài, dựa dẫm Đại thần triều đình là chủ yếu!

Thành Vương đơn giản phân tích, trong phòng hai hàng khách nhân lắng nghe, những người ngồi đây, nếu không phải quan hệ mật thiết cùng Tương gia, cũng là vây cánh Tuyên quý phi thiết lập, hoặc có những kẻ mến mộ câu chuyện Thành Vương lấy nhân tâm thu phục lòng người, nấu nước tắm cho thuộc hạ mà tự mình tìm đến.

Tần Học sĩ vừa hơn ba mươi tuổi, tính cách ổn trọng cầu toàn, người này tuy có quan hệ họ hàng cùng Tần Dư Hoài - phu nhân Thành Vương phủ. Nhưng chưa một lần dựa dẫm tiến thân. Tần Học sĩ nghiêm cẩn lắng nghe Thành Vương nói. Bên cạnh ông, một nam nhân tuổi trẻ khí chất ngạo mạn phất phất quạt giấy, kẻ đó chính là Phan gia Tứ Công tử, tài hoa có thừa, lại bất tuân kỷ cương, vốn quen biết Phùng Hậu, cảm thấy Thành Vương ủng hộ mối tình phi luân đó thì trong lòng cảm phục, đầu quân đến đây làm gia thần trong phủ. Người này cũng chính là cháu trai được Phan Hiền phi yêu thích nhất.

Bên kia Triệu Tử Đoạn thản nhiên im lặng, Vương gia muốn thu phục bọn họ, hắn liền lưu tâm một chút, nắm bắt biểu hiện, tránh để kẻ có hai lòng trà trộn vào. Ngồi bên trái Triệu Tử Đoạn, Thượng Quan Thị lang - Bảng nhãn khoa cử năm rồi vừa mới nhậm chức Hình Bộ nghiêm chỉnh gương mặt. Cuối cùng là Hồng Thất tiên sinh, một người không am hiểu gì về chính trị, nhưng lại thông thạo dược thảo, từ Viêm Quốc gửi đến.

Tính về gia thần gia tướng, coi như chỉ thiếu mỗi Long Diện Tướng quân đang an binh ở đất phong là không có mặt.

Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay cho người đưa giấy tờ đến từng bàn, bên trong ghi rõ tội trạng của Thái tử:

- Lần này xem ra Thịnh Vương không phá đám, cũng góp chút gió đẩy Thái tử ngã ngựa!

Phan Tứ Công tử cười cười, đẩy bằng chứng ra một phía:

- Bao nhiêu đây cũng chưa đủ lấy mạng Đông cung!

Thượng Quan Thị lang lắc đầu, tỏ vẻ không tán thành:

- Phan Công tử sai rồi, điện hạ chỉ muốn tước bỏ trữ vị của Thái tử mà thôi, không còn là Đông cung, Thái tử nào đủ mưu lược để Đông Sơn tái khởi?

Tần Học sĩ gật đầu:

- Điện hạ muốn lên ngôi, đầu tiên phải có đức! Nếu ra tay hạ sát Thái tử, tiếng xấu liền ngàn đời lưu lại!

Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả uống trà, lại nói:

- Bản Vương sinh ra vốn không có lòng tranh, tất cả cũng chỉ vì vạn dân bá tánh, làm sao bản Vương nỡ lòng cùng huynh đệ thủ túc cốt nhục tương tàn!

Bên dưới gia thần gật đầu tán thưởng, Triệu Tử Đoạn rút trong ngực áo ra một sổ con:

- Lại Đồng Trì, vốn là Tri Châu Đông Châu, lần trước dâng lên Thịnh Vương phản ngọc bích giá trị liên thành. Tri Châu lương thưởng không nhiều, họ Lại có thể giàu có phú gia địch quốc, Đông Châu là thủ phủ muối ăn toàn Đại Quốc. Họ Lại cũng là người của Thái tử, nay lại đầu quân sang Thịnh Vương, chính là đánh hơi được Thái tử đang bị điều tra!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhận sổ, phân phó:

- Vậy chư vị giúp bản Vương điều tra thêm về người này, đủ chứng cứ liền đưa lên Hoàng thượng!

Gia thần quay về, Triệu Tử Đoạn nhìn theo nhàn nhạt cười:

- Chủ nhân thật tài tình! Đẩy việc khó nhằn nhất cho Thịnh Vương! Tránh bẩn tay mình!

Hoàn Nhan Viên Hạo vuốt phẳng vạt áo:

- Bản Vương không giết Thái tử, thì Hoàn Nhan Viên Thuyết cũng sẽ ra tay!

Tháng năm, Hòa Cát Đại Công chúa chính thức hòa thân sang Viêm Quốc. Viêm Quốc Vương Viêm Mục không ngại vạn dặm cầu mỹ nhân, đem theo kiệu hoa mười sáu bảo mã đến Đại Quốc rước tân nương.

Đại Công chúa tước hiệu Hoàng Nhất Công chúa, cao hơn hết tất cả tỉ muội đều chỉ là Vương Thành Công chúa. Bởi vì đại hôn long trọng, nên toàn bộ nữ tử hoàng thân quốc thích đều bầu bạn Công chúa tại Hoàng cung Cấm Thành.

Gia Hỷ từ sáng sớm phải mặc lễ phục từ Hoàng cung đưa ra, lễ phục đỏ tươi, tinh xảo thêu họa tiết hoa lá tươi tắn vô cùng. Nàng cùng mười khuê nữ khác đảm nhiệm việc bồi giá Đại Công chúa đến khi kiệu hoa ra khỏi Thần Đô.

Trong khuê phòng, Đại Công chúa giá y thẫm đỏ xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng ngồi trước gương đồng, cung nữ ma ma mấy mươi người vây quanh trang điểm. Khuê các tiểu thư tươi cười xung quanh trò chuyện, náo nhiệt vui vẻ vô cùng.

Gia Hỷ ngắm không rời mắt họa tiết phượng hoàng thêu trên khăn hỷ Đại Công chúa, thấy nàng chú ý, Đại Công chúa mới mở miệng ngọc:

- Thục Trinh Huyện chúa cũng đã mười bảy? Còn không mau xuất giá?

Xung quanh nữ tử che miệng cười, Gia Hỷ phúc thân:

- Thần nữ muốn noi theo Công chúa!

Đại Công chúa cả cười, khóe miệng sơn son tươi tắn:

- Nếu có một người yêu ngươi thật tâm thật dạ, sinh tử không rời, thì đợi chờ bao nhiêu cũng đáng!

Đại Công chúa trễ nãi như vậy mới xuất giá, liền trở thành Vương Hậu. Mà hậu cung Viêm Quốc còn chưa có một bóng phi tần nào. Là nữ nhân, mấy ai không mong ước bản thân được như vậy!

Bên ngoài thông tri cắt đứt màn ồn ào:

"Quý phi nương nương giá đáo!"

Tuyên Quý phi thanh lệ từng bước đi vào, tay được một công công dìu đỡ. Đi sau Tuyên Quý phi, Thành Vương một thân bạch y khí chất ngợp trời, ngạo nghễ kiêu bạc mỉm cười:

- Hoàng tỉ, đệ thật không muốn gả người đi đâu! Tên Viêm Mục đó, một phong thư cầu hôn liền muốn chiếm đệ nhất mỹ nhân Đại Quốc chúng ta!

Đại Công chúa bĩu môi, nét mặt tỏa ra hạnh phúc mỹ mãn tột cùng. Tuyên Quý phi dặn dò mấy câu, lại ứa nước mắt mà rời đi.

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Gia Hỷ đang cúi mặt, hôm nay lễ phục tươi đỏ càng làm tôn thêm làn da trắng tựa đồ sứ, trong suốt tỏa sáng như pha lê của nàng, phá lệ xinh đẹp, khiến người khác nhìn vào liền ngỡ ngàng, kinh diễm. Nàng không ngẩng mặt, hắn cũng không lên tiếng, rất nhanh liền rời cung Đại Công chúa.

Kiệu hoa đến chiều đã ra khỏi Thần Đô, nhưng dân chúng kinh thành ăn mừng hôn lễ tận ba ngày. Thành Vương phủ mở tiệc rượu liên tục trước phủ, những ai qua lại bất kể đều có thể tự do ăn uống phủ phê. Dù gì Đại Công chúa quá hai mươi cũng mới gả đi, một lòng thủy chung đợi Viêm Quốc Vương làm nên đại nghiệp, giai thoại này sau đó liên tục mấy tháng được viết thành hý kịch diễn khắp mười mấy Châu phủ.

Thành Vương phủ đông như trẩy hội, đừng nói đến khách nhân qua đường, kể cả thị vệ cũng say mèm, tuy vậy Triệu Tử Đoạn ba ngày này một giọt rượu cũng không động, liên tục cử ám vệ giám sát toàn phủ.

Đến khuya ngày cuối cùng, hắn mới nhẹ nhõm ra đoạn hành lang quen thuộc thưởng thức mỹ tửu, bù lại mấy ngày vất vả không ngủ được. Lúc này, đoạn hành lang om om tối, trăng lên đến giữa đỉnh trời, trong xanh vời vợi, nguyệt quang khi tỏ khi mờ.

Trong lờ mờ bóng đêm ấy, một nữ nhân y phục thủy mặc chân trần không hài không vớ đang vui vẻ ca hát, tay ôm bình rượu lớn gấp đôi thân người nàng.

Triệu Tử Đoạn có chút kinh ngạc:

- Vương phi!

Hiên Liên Tử Tâm thân thể luôn âm hàn, nên dáng vóc liễu nhược yếu đuối vô cùng. Nàng thản nhiên nhìn hắn, đôi mắt long lanh đã phiếm hồng:

- Thiếu giám! Uống cùng bản phi nào!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi, lắc đầu:

- Vương phi, tửu lượng người có thể đến đâu?

Hiên Liên Tử Tâm cười lớn, đập mạnh bầu rượu xuống sàn, bình lớn như thế, bên trong lại trống rỗng:

- Bản phi đã một mình uống hết, còn ngại ngươi sao? Bản phi treo giải, nếu có thể vượt được bản phi, liền thưởng trăm lượng vàng ròng!

Triệu Tử Đoạn dùng mũi hài nhấc một vò đầy ắp rượu dưới nền, hoa lệ động tác dốc vào miệng, hắn thì sợ cái gì chứ, một nữ tử trói gà không chặt, ngang nhiên thách thức tửu lượng hắn:

- Vương phi, đắc tội!

Hiên Liên Tử Tâm đúng thật ngàn ly không say, không phải vì nàng luyện tập, mà vốn thân thể âm hàn, liền không chịu tác dụng của rượu quá nhiều.

Triệu Tử Đoạn nhìn Hiên Liên Tử Tâm đặt từng vò rượu cạn lên hành lang, bản thân cảm thấy có chút mất mặt, liền tiếp tục uống. Cảnh vật xung quanh mơ hồ, dần lảo đảo rồi cuối cùng chỉ còn đượm hương men.

Hiên Liên Tử Tâm ngã khụy xuống, chân đi không vững, khắp người đều ửng hồng, nàng nhấm nhẳn:

- Bản phi không đi nổi?

Triệu Tử Đoạn tựa người vào cột gỗ, đắc thắng:

- Là ai thách thức ta chứ! Lưu Linh đâu, ta là muốn uống với cả ông!

Hiên Liên Tử Tâm càng cười loạn, giật lấy vò rượu hắn đang ôm trong ngực, tiếp tục uống. Nàng thật không vững, rượu không đổ vào miệng, mà trà từ cổ xuống lồng ngực, y phục ướt át dính chặt vào da, hơi men mị diễm tình tứ vô cùng. Nàng ngả người vào Triệu Tử Đoạn, cuồng loạn:

- Bản phi chưa say!

Triệu Tử Đoạn đầu óc không còn thanh tỉnh, xung quanh mọi thứ đã quay cuồng, ôm lấy nữ tử trong lòng ngực:

- Dám nói chưa say!

Hiên Liên Tử Tâm nghe nồng đậm hơi thở nam tính truyền đến, trong lòng lạnh lẽo lại đột ngột tràn trề hơi nóng, chân trần nàng chui vào y phục hắn ấm áp, càng kích thích nàng giữ chặt hắn hơn. Hiên Liên Tử Tâm u u mê mê:

- Ngươi là ai?

Triệu Tử Đoạn cảm nhận đôi chân mỹ nhân nhỏ nhắn trong áo mình, thân mình yểu điệu dựa dẫm trơn mềm hơn rắn nước. Không tự chủ nâng cằm nàng ta lên, môi mỏng kiêu ngạo ngậm lấy cánh môi non tơ bên dưới.

- Ta trông nàng thật sự rất quen thuộc!

Triệu Tử Đoạn lảo đảo đứng dậy, bế lấy mỹ nhân về phòng.

Mờ sáng.

Ánh nắng len lói qua ô cửa sổ, Triệu Tử Đoạn nghe đầu đau nhức tột cùng, không lê nổi thân người, hắn quơ tay trên bàn gỗ cạnh giường ngủ, mò mẫm được một đoản đao, liền phóng đao ngang nơi nắng chiếu, rèm cửa bị bung dây buộc mà hạ xuống.

Đầu óc quá tải, cổ họng khô rát. Triệu Tử Đoạn thật muốn có một ngụm nước, liếm qua làn môi nứt nẻ, hắn lê thân đến bàn trà, liền phát hiện điều bất thường.

Trên tay hắn, là máu!

Triệu Tử Đoạn nhìn lên giường, đệm bông trắng đầy vết máu, nữ nhân nằm cạnh có gương mặt không thể quen thuộc hơn. Hiên Liên Tử Tâm - Thành Vương phi!

Triệu Tử Đoạn vội vàng khoác trung y lên người, xốc chăn lên, cảm giác của nhiều năm trước ùa về. Trên người Hiên Liên Tử Tâm ngang dọc vết dây thừng, thậm chí hiện tại, thật vẫn còn bị trói một kiểu dâm mĩ. Từng mảng tím xanh đầy vết ân ái, từng vết máu khô, khiến người khác trông thấy liền ghê sợ.

Triệu Tử Đoạn biết, đây là lần đầu tiên nàng nhận thừa hoan, dĩ nhiên không chịu nổi một kẻ điên cuồng như hắn. Triệu Tử Đoạn đưa tay lên mũi, Hiên Liên Tử Tâm vẫn còn thở. Hắn nhẹ nhõm tâm can, mặc lại y phục, lấy hoàn đan định khí nhét vào miệng nàng.

Triệu Tử Đoạn ngâm mình trong nước ấm, sau lưng bỏng rát dấu móng tay mà Hiên Liên Tử Tâm gây nên. Triệu Tử Đoạn đổi y phục đỏ thẫm, đứng trước gương, vẻ mặt miễn nhiễm nhân gian yên hỏa hiện ra, hắn khẽ khàng điểm dấu chu sa giữa trán, lại là một hoạn quan yêu mị bán nam bán nữ.

Hắn bước dọc theo hành lang, tiến về thư phòng. Người ta nói, cái gì quá cũng không tốt. Hắn là đại diện cho điều đó. Năm xưa ở Mạt Quốc, Triệu Tử Đoạn từng có một mối tình đẹp đến điên dại ở thảo nguyên, Mạt Quốc sống trên yên ngựa, người trung nguyên luôn gọi là man di. Nàng ta yêu hắn, hắn cũng đáp lại đoạn tình ấy, chỉ là lần đầu tiên ân ái, nữ nhân tội nghiệp kia không chịu nỗi hung bạo tàn khốc dục tính mà gục chết trên người hắn.

Hôm nay, Triệu Tử Đoạn thật sự sợ bản thân sẽ gây ra bi kịch tương tự quá khứ. Trước giờ, nếu yêu quý ai, hắn cũng chỉ dừng lại ở đơn phương quan tâm. Sợ rằng tiến thêm một bước liền không kìm lòng được.

Lần này tuy là không yêu nàng ta, nhưng tại sao trong cơn say hắn lại gây ra tội nghiệt! Cho dù Thành Vương không cần nàng, nhưng Thành Vương là chủ tử, hắn không thể ngang nhiên làm chuyện trái luân thường đạo lý như vậy!

Thành Vương vẫn như thường ngày, ngồi bên án thư đơn giản, đôi mắt nhìn Triệu Tử Đoạn đang bước vào có chút ôn nhu:

- Ngồi đi, năm nay Long Tĩnh vừa tiến cống, ngươi dùng thử!

Triệu Tử Đoạn nhẹ nhàng khép cánh cửa, quỳ phục xuống, đao đặt trên cổ:

- Điện hạ, xin người ban tử!

___________________

À, cắt đoạn giữa, có chút xíu xiu thôi, nên không sao đâu! Cắt cho bớt thấy tàn khốc!

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/qRUPDC4sVP

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.