Hoàn Nhan Viên Thuyết đến được Thần Hà khi phương Bắc vừa chuyển sang tiết tháng ba, mưa bụi giăng giăng mặt nước lạnh lẽo. Theo kế hoạch thuyền sẽ cập vào một bến sông bí mật, sau đó hành quân đột kích Cấm Thành, nội ứng ngoại hợp cùng Tần Tể tướng. Thời tiết ẩm lạnh khiến binh lính không thích ứng kịp, trong quân đã có người ngã bệnh.
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn lại bản đồ, bến sông chỉ cách chưa đầy mười dặm nữa, khúc sông này đi ngang qua rừng rậm, vô cùng kín kẽ, hắn liền hạ lệnh:
- Đi chậm lại, chuẩn bị cập bến!
Thuyền dần giảm tốc, đi sâu vào trong, Hoàn Nhan Viên Thuyết gót giày hướng ra mũi thuyền, nhìn cảnh sắc cuối đông thê lương, nhưng lòng hắn vẫn hướng về Đông Thành, mưa lạnh lẽo thấm qua ống tay áo. Trong dương quang lấp lánh, Hoàn Nhan Viên Thuyết đột ngột chú ý xuống sóng nước ngũ sắc dập dềnh, hắn hơi cau mày, tâm trạng dâng lên bất an cúi nhìn lòng sông, cảm giác kinh hoảng ập đến:
- Dầu loang! Cẩn thận phục kích!
Lời vừa thoát ra khỏi cổ họng, thì từ hai bên bờ sông, hỏa tiễn đã vùn vụt cắm vào thân thuyền, lửa bắt dầu bén nhanh, gió tháng ba thổi lửa lan rộng, trong không khí xộc lên mùi khét nồng của da thịt người bỏng rát. Hoàn Nhan Viên Thuyết hơi lùi lại, thoáng thấy binh sĩ vì lửa mà nhảy xuống nước, chỉ là mặt nước hiện tại cũng đang sôi sùng sục. Hoàn Nhan Viên Thuyết ba bước khinh công đứng lên đỉnh cột buồm, theo đó di chuyển sang con thuyền gần bờ nhất, rồi cứ thế theo dòng chảy tránh vết dầu loang mà bơi vào bờ. Hoàn Nhan Viên Thuyết cô độc đứng bên bờ sông, lặng nhìn cờ hiệu Đông Lăng cháy rụi hóa thành tro bụi, nghĩa quân vùi thây xuống nơi huyết hà.
Binh lực triều đình giương cung đợi sẵn, Hoàn Nhan Viên Thuyết thẫn thờ từng bước đi ra vạt đất trống, tóc mây bay giữa lưng trời, gió lộng tang thương một đời vô thường, đàn quạ ai oán trên những ngọn cây kêu than khúc vãn ca.
Hoàn Nhan Viên Hạo không khoác long bào, tay nắm trường kiếm tóe lửa theo từng bước chân:
- Ngươi luôn tự phụ cho mình là đứng trên thiên hạ, tài hoa bậc nhất trong tất cả Hoàng tử, hôm nay Trẫm cho ngươi cơ hội, một ván sinh tử!
Hoàn Nhan Viên Thuyết vung kiếm hoa lệ một đường theo tay áo nhuộm phồn hoa cuộc đời thân sinh hoàng tộc. Hoàn Nhan Viên Hạo thanh nhã đón lấy sát khí. Gió cát mịt mù bay, mưa từng cơn xiêu vẹo trầm luân nhân thế. Mỗi đường đao nhát kiếm đều muốn lấy mạng người, lệ khí cửu thiên uất hận cuồng khinh tuế nguyệt.
Một quyền định giang sơn, cả hai nội thương lùi lại ba bước. Hoàn Nhan Viên Thuyết thốt nhiên nghe lòng ngực đau nhức, hắn không nén được, máu bật tuôn trào, rơi trên nền tuyết trắng chưa tan tựa hồng hoa khai nở. Hắn khẽ cười, bệnh cũ, cũng như ân oán ngày tháng cũ, đã là không thể vãn hồi.
Hoàn Nhan Viên Thuyết đạp thanh ba bước ngoan độc lao đến, đối diện hắn, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng quyết tiệt hạ thủ. Ánh thép ngân quang phản chiếu, mũi kiếm cả hai như xuyên qua nhau.
Gia Hỷ phượng y loạn bay vân vũ, mưa rơi che đi bi thương lệ sầu, nàng chạy vội giữa lâm sơn tháng ba, chân giẫm lên gai cỏ mà gót hài mềm mại nữ nhân không bao bọc được. Mặc kệ tiếng thét của cung nhân phía sau, nàng lao vào giữa hai đường tử kiếm.
Hoàn Nhan Viên Thuyết ngẩng người kinh ngạc, mũi kiếm cứ thế xuyên sâu vào tim Gia Hỷ, máu túa ướt đẫm tay áo hắn.
Hoàn Nhan Viên Hạo sững sờ ôm nàng vào lòng, mắt ánh lên lửa hận điên cuồng.
Gia Hỷ miệng ngậm máu tươi, bi thán cười:
- Chàng từng hỏi ta nếu chàng và Lăng Mặc cùng lâm vào tử cảnh ta sẽ cứu ai...hôm nay ta trả lời với chàng...ta không có đủ năng lực để thay đổi tình yêu mà đời này ta đã dành cho kẻ đến trước...ta chỉ là không muốn...nhìn thấy ai phải chết...
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay người ôm lấy hồng nhan bước đi, sau lưng hắn Hoàn Nhan Viên Thuyết khụy chân ở đó, tay vẫn chống đỡ trường kiếm đầy máu tươi trước mắt. Hắn thét lên giữa trời xanh, tùng sinh vỗ cánh như gào khóc.
Vạn tiễn không lưu tình cùng lúc xuyên thẳng vào kẻ chiến bại, Hoàn Nhan Viên Thuyết ngã xuống hồng trần, tử khâm loang loang máu tanh. Hắn ngước lên thiên thanh chín tầng, chiến bào phủ kín huyết lệ, thâm tâm dâng tràn thanh thản lạ lùng. Hắn cười, hồi ức dần theo gió bay, một đời nam nhi đứng giữa sơn hà cứ thế kết thúc.
Tháng ba trời phương Bắc thê lương từng cơn...
Đông Thành chìm trong mịt mờ, Lang Vương tiến công, thành xưa hóa huyết trì.
Đường Vị Y đứng giữa cổ lầu, hương trầm chia đôi âm dương, nét bi thương theo từng lời vãn ca, vì người vùi thây nơi đất khách mà chua xót. Lệ rơi, phấn mặc trôi, chỉ có màu son càng sẫm lại, Đường Vị Y di chân ra trước đỉnh cao, vạt áo phiêu phiêu tựa bồ liễu, nàng xoay người nhảy xuống, đoạn kiếp hồng nhan.
- Thiếp đến với chàng!
Đường Vị Y nhắm mắt, lệ trôi ngược lên nền trời, đột ngột toàn thân như bị giữ lại, nam tử kề cận nàng xa lạ đến mức không thể nào nhận ra.
Hắn cuốn lấy hồng lăng trong tay, đưa cả hai lên lại lầu cao, dung mạo thoát tục thiên chân, mày kiếm kiêu hùng ngự trên đôi mắt xanh suốt như lam ngọc, hắn thốt nhiên cười:
- Nhớ kỹ, tên ta là Dương Quân Nguyệt!
Thần Đô.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi cạnh giường tử đàn, Gia Hỷ vẫn chưa hồi tỉnh, nhưng thân thể nàng đã không đáng ngại, mũi kiếm đó lệch đi ba phân, không chạm được vào tim. Hoàn Nhan Viên Hạo trầm mặc, là hắn ta vô tình hay cố ý. Hoàn Nhan Viên Hạo ở cạnh nàng một ngày một đêm, tay luôn giữ chặt lấy tay nàng. Giữa đêm, Gia Hỷ hồi tỉnh, mơ màng ôm lấy nam tử bên cạnh.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn nàng mỉm cười, thì thầm:
- Tất cả kết thúc rồi, xuân thu bốn mùa ta sẽ cùng nàng ngắm cảnh xuân tươi đẹp giang sơn này! Chúng ta, cả Phong Nghi và Thuyên Chương, tháng năm sẽ bắt đom đóm, tháng bảy đốt hoa đăng, tháng chín ủ hoàng hoa tửu, tháng chạp bên nhau sênh kẹo đường...
Gia Hỷ gật đầu siết lấy tay hắn, nhắm mắt ngủ trong an tĩnh, giữa mộng mị vẫn ngân lên tiếng cười trẻ thơ.
Năm Thần Long thứ năm.
Loạn Đông Lăng dẹp bỏ, Thần Long Đế đổi niên hiệu Vĩnh Thành Đế, bắt đầu thời kỳ Vĩnh Thành thịnh thế nổi tiếng lịch sử.
Lang Vương khải hoàn hồi kinh, danh vọng liền không ai sánh nổi.
Thi hài Thịnh Vương không rõ được ai đưa về Đông Thành, dân chúng Đông Thành lấy chính Hành cung lập thành Đông Thành Tiên chủ miếu, thờ cúng hương khói bốn mùa.
Tuy rằng chuyện này sớm đến tai Hoàn Nhan Viên Hạo, nhưng thay vì trách phạt, hắn lại nói:
- Thịnh suy tại thiên, nếu dân chúng đã muốn thờ cúng thì có cấm cũng vô tác dụng! Huống hồ Đông Thành thờ hắn cũng là có lý do, từ nay về sau miễn chín phần triều cống các loại kì trân dị bảo gây khổ nạn cho bách tính! Bách tính dần sẽ hiểu ra!
Triệu Tử Đoạn gác tay lên bàn ngọc, mắt nhắm hờ:
- Hoàng huynh thật khiến đệ bất ngờ, cũng may ngày đó đệ nghe theo huynh không phá hủy Hành cung! Đệ không thể quảng đại rộng lượng như huynh được, nếu tử địch đệ là một kẻ như Thịnh Vương, sợ rằng thi thể cũng phải nghiền thành bột mới hả hê!
Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu cười:
- Đúng là Lang Vương của Trẫm! Vậy cuối cùng là kẻ nào đã đưa thi thể hắn về Đông Thành?
Triệu Tử Đoạn săm soi mười đầu ngón tay trong suốt dương chi, mắt huyền cau hẹp:
- Ngoài Bạch Thực Thần thì có thể còn là kẻ nào khác? Nếu không có âm mưu hắn đã không thể tự đánh gãy chân mình ngày hôm đó!
Triệu Tử Đoạn nhìn nam tử tư thái hơn người ngự trên long ỷ kia, Hoàng thượng một đời đến hiện tại đã hoàn mỹ, còn riêng hắn, chỉ là mới bắt đầu. Cố nhân cố hận, vốn đã không muốn tương phùng, trong đầu hiện lên ba chữ "Dương Quân Nguyệt".
_______Hoàn_______
____________________
Sau nửa năm cặm cụi chăm chỉ thì hiện tại hố cũng đã được lấp đầy, và ta chuẩn bị mở ra một hố mới mà không biết bao lâu mới lấp hết được. Cuốn sau sẽ về anh Triệu và (chắc các nàng cũng đoán được rồi) Dương Quân Nguyệt! Nếu nàng nào thích anh Triệu thì welcome tiếp tục bám theo ta đi lấp hố.
Cám ơn những nàng nào theo ta từ ngày đầu tiên mà còn bám trụ được đến hôm nay.