Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 21: Số Mệnh Khó Đổi



Tận đến mùng mười, khi không khí năm mới đã dần nhạt, ngoại ô kinh thành, mấy nhà điền canh đã ra đồng làm việc, thì Gia Hỷ mới nhìn thấy Ngũ gia, kỳ thực, nàng cũng không quan tâm người này lắm, nàng xuyên qua thân mình lo chưa xong, sao còn tâm tư để ý đến người khác. Có điều, khi thấy Ngũ gia trong vườn đào thổi tiêu, nàng có chút thụ cảm.

Gia Hỷ chậm rãi đem tà áo phất phơ đến:

- Ngũ thúc!

Ngũ gia quay người lại, dưới ánh nắng nhạt nhòa, ngũ quan hắn hiện rõ, đẹp như tạc tượng. Gia Hỷ thầm xuýt xoa, Đại Quốc quả không thiếu mỹ nam. Một Liên Thành Hầu anh tuấn kiêu ngạo khí chất ngất trời, một Triệu Tử Đoạn u luyến mỹ lệ không rõ nam nữ, lại một Ngũ gia thanh tao ưu nhã, quả thật xuyên về cổ đại nàng có một màn đã mắt.

- Đại tỉ nhi sớm như vậy đã ra vườn?

Gia Hỷ bước vào tiểu đình, Ngũ gia cũng đi theo, nàng cười khỏa lấp:

- Vốn cháu gái định hôm nay lên Linh Sơn tự, nào ngờ xe ngựa trong phủ bị hỏng, mẫu thân cùng mấy vị muội muội đã ra ngoài. Cháu gái đành đi dạo giết thời giờ.

Ngũ gia cười, xán lạn như nắng xuân:

- Hàn thị bao năm vẫn thế, không dung nổi hạt cát trong mắt. Hôm nay Thịnh Vương lên núi!

Gia Hỷ đong đưa mũi hài, hóa ra là vậy, nàng cũng không màn hôn sự này, Hàn thị muốn nàng ở nhà nàng cũng không nên đi làm gì cho rước bực. Ngũ gia mới hơn hai mươi lăm tuổi, lại sống trụy lạc như thế, nếu ở hiện đại vẫn còn quá sớm để bắt đầu cuộc đời. Thấy Gia Hỷ chăm chú nhìn mình, Ngũ gia cười nhạt:

- Đại tỉ nhi không sợ ta?

- Ngũ thúc là người thân, cháu gái làm sao sợ người được.

Ngũ gia nhìn nàng chân thực:

- Người thân? Đại tỉ nhi đã gặp qua ta mấy lần?

Gia Hỷ ngắm hoa đào nở rộ trong vườn, gió thổi cánh hoa rơi xuống tràn trề mặt tuyết:

- Mấy năm trước, cháu gái không ốm thì đau, cũng nhỏ dại chưa dám ra khỏi viện, chưa bao giờ được gần gũi Ngũ thúc. Nhưng dù gì, cùng là máu huyết họ Phùng, cũng là thân nhân!

Ngũ gia khẽ nhìn theo ánh mắt Phùng Gia Hỷ, giọng điệu vẫn giễu cợt:

- Nàng hầu của ta bằng tuổi Đại tỉ nhi đấy!

- Ngũ thúc đâu cần phải như thế, đêm đó người không phát tiết trên Tứ muội, cháu gái thấy người không hẳn xấu xa!

Ngũ gia nâng tách trà, liếc mắt một cái:

- Là ngươi làm ra à? Cũng phải, Đại tẩu chết đi, ngươi sống không dễ dàng gì. Ngươi làm việc xấu nhưng không ai nghĩ ngươi là người xấu thì ngươi vẫn tốt!

- Thúc nói thế sai rồi, bản thân người nghĩ thế nào mới là quan trọng, người khác nghĩ gì đâu cần bận tâm.

Ngũ gia im lặng hồi lâu, mới đưa tay nâng cằm Gia Hỷ lên, mắt kề mắt nàng, môi như muốn chạm vào môi nàng, Vịnh Đan hốt hoảng, ai cũng biết Ngũ gia một tay dâm loạn, cảnh tượng này nếu có người nhìn thấy danh tiết Gia Hỷ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Tuy vậy Gia Hỷ vẫn bình tâm, nàng muốn đánh cược khả năng nhìn người của mình một lần. Ngũ gia thì thầm, ánh mắt mê luyến:

- Đại tỉ nhi nghĩ ta là người thế nào?

Nếu không phải xuyên qua, hay không có họ hàng huyết thống với tên thúc thúc này, có lẽ Gia Hỷ đã nhảy cẫng lên, ánh mắt ấy quá dụ hoặc, nàng lấy giọng thản nhiên nhất:

- Tuyệt đối không phải người xấu. Anh tuấn như người, nữ nhân có thể tự nguyện nằm dưới thân, làm sao phải đến mức bức vợ người khác?

Ngũ gia buông cằm nàng ra, hắn đăm đăm vô định. Đúng, hắn không cưỡng bức, hắn không giết người, hắn không đánh bạc,... chỉ bởi vì di chúc của phụ thân để lại toàn bộ gia sản cho hắn mới khiến Đại lão gia diệt thân, bày mưu tính kế ám hại hắn, khiến hắn không thể ngẩng mặt lên nhìn người. Khiến hắn trượt dài trong vũng bùn tội lỗi:

- Muộn rồi!

Gia Hỷ xoa xoa cằm hơi đau nhói, lắc mái tóc dày mượt:

- Chưa đâu, trước ba mươi còn chưa tính đại nghiệp, quan trọng là, binh sĩ đâu cố kị nhân thân! Nếu thúc không tự khẳng định mình, cả đời này sẽ luôn bị người khác xem thường. Còn Phùng Bạch Thảo, nữ nhi của thúc, thúc định tính sao?

Ngũ gia nhìn nàng một lúc lâu, cảm giác từng trải của nàng không giống nữ nhi khuê phòng chưa cập kê. Hắn nhìn thấy nét trưởng thành nhưng không sao nói rõ được từ nàng. Ngũ gia rút ra một mảnh ngọc bội:

- Cái này không trân quý, nhưng có thể đổi thuốc được, đến bất kỳ cửa hàng nào của Tĩnh gia trên cả nước, đều có thể đổi dược liệu Đại tỉ nhi cần. Này là của lão thái gia để lại cho ta.

Ngũ gia quay bước đi, cũng không rõ hắn có ý định gì, có mong mỏi gì. Hắn bẻ một nhành hoa đào:

- Khi chính ngươi tự ghê tởm bản thân... Vốn số mệnh là không thể đổi!

Gia Hỷ áp tay vào khối ngọc lành lạnh, không tự chủ nhét vào trong ngực áo. Trên khối ngọc, chữ "Tĩnh" được chạm trổ đơn giản mà uy nghiêm. Nàng quay về phòng, Ngũ gia này nếu thật sự vực dậy được bản thân, thì có lẽ sẽ không quên nàng, ở đây nàng không quá nhiều thân thích, các mối quan hệ ruột thịt đều vô cùng nhạt nhòa.

Gia Hỷ nằm nghiêng trên tháp, tóc tháo trâm xõa bung dưới váy lụa trắng, xinh đẹp tao nhã. Trong khung cảnh mùa xuân, là một bức họa mỹ nhân, Vịnh Đan biết nàng sắp sửa ngủ trưa, cũng chỉ để lại ít trái cây rồi lui về phòng nhỏ bên cạnh. Triệu Tử Đoạn nửa thần nửa quỷ xuất hiện, hắn không kiêng kị, ngồi cạnh nàng, ngón tay thon dài với đầu móng mài nhọn bóng loáng cẩn thận lấy một quả nho. Gia Hỷ lật trang sách tiếp theo, cũng không đứng dậy, nàng lười là một phần, phần còn lại, nàng cần gì cố kị với một tên hoạn quan mất đi nam căn:

- Thiếu giám rảnh rỗi!

Triệu Tử Đoạn bóc sạch vỏ nho cho vào miệng:

- Thật ngọt! Ta là đi chúc tết hộ Hầu gia, phát hiện nơi này vừa có trà ngon vừa có hoa quả lại còn thoải mái có mỹ nhân bầu bạn, không thể không vào.

Gia Hỷ bĩu môi một cái, nhìn gương mặt không nhiễm nhân gian yên hỏa của hắn, trong lòng càng thêm ganh tị, mắt phượng dài hẹp, hàng mi dày rậm, môi hơi hồng mềm mại, da quá trắng, y phục đỏ rực, thật giống phượng hoàng tái sinh từ lửa:

- Thiếu giám không phải rất xinh đẹp sao, Gia Hỷ trong mắt ngài làm gì xứng với hai chữ mỹ nhân!

Triệu Tử Đoạn không lấy làm giận, ha hả cười:

- Ta biết rõ ta xinh đẹp, nàng cần gì phải thêu hoa trên gấm!

Dừng một chút, hắn đổi giọng điệu:

- Nàng cùng Phùng Dư quả là thân thiết?

Gia Hỷ nhíu mày, Phùng Dư? Ngũ gia của nàng tên là Phùng Dư, nàng cũng chẳng rõ:

- Là người thân trong nhà, cái gì nên nói cũng đã nói, Gia Hỷ không muốn nhìn hắn sa ngã!

Triệu Tử Đoạn vuốt vuốt đuôi tóc, cảm thán:

- Hắn nào phải thúc thúc của nàng, nàng phải gọi là ca ca mới đúng.

- Ca ca?

Triệu Tử Đoạn ngả ngớn hít một hơi trên người Gia Hỷ:

- Thật thơm! Nàng dùng hương liệu gì vậy? Ta cũng muốn thử?

Gia Hỷ ngồi ngay ngắn dậy, trí tò mò trong não quẫn bách:

- Thiếu giám thích thì để Gia Hỷ gọi tì nữ gói cho người, người nói chuyện Ngũ gia đi.

Triệu Tử Đoạn híp mắt:

- Nàng quan tâm hắn hơn cả ta?

Đúng là hoạn quan tính tình nhỏ nhặt y như nữ nhân, lại cùng một cái người thân của nàng ghen tị, Gia Hỷ nắm lấy tay của Triệu Tử Đoạn, ra sức ngọt nhạt:

- Thiếu giám, người học rộng hiểu nhiều sao lại so đo cùng khuê phòng nữ nhi như Gia Hỷ chứ?

Triệu Tử Đoạn gác chân lên bàn, cười âm hiểm:

- Vai ta mỏi quá!

Gia Hỷ nghiến răng kèn kẹt, dùng lực vừa phải bóp vai hắn, nàng kinh ngạc nhận ra, hắn không hề yếu ớt như nàng nghĩ, sau lần áo mỏng, cơ bắp hiện lên bàn tay nàng rõ mồn một. Triệu Tử Đoạn cảm thụ sung sướng, mới trả lời:

- Hắn ta là kết quả của một mối tình loạn luân, ta cũng không biết nàng nên gọi thế nào cho phải. Trước kia Phùng phủ có một tước Hầu của lão thái gia nhưng không được truyền lại cũng bởi vì sự tình đó.

- Loạn luân? Thật kinh tởm!

Triệu Tử Đoạn cười trên biểu hiện của nàng:

- Phùng lão thái gia năm xưa cưỡng bức một phụ nhân là lái đò, sinh ra một nữ nhi, bởi vì xấu hổ nên ông ta chưa bao giờ nhận thân với nữ nhi đó. Mười mấy năm sau, một kỹ nữ được ông ta bao nuôi bên ngoài mới sinh ra đứa nhỏ, sau đó mấy ngày lão phu nhân bây giờ hạ sinh nhưng không may tiểu hài nhi chết trong phòng sinh. Lão thái gia liền đem con của người kỹ nữ kia về giả làm con của lão phu nhân.

Gia Hỷ lắc đầu, cao môn đại hộ thật quá nhiều uẩn khúc:

- Một màn hoán đổi như vậy... Tổ mẫu không biết? Các lão gia cũng không biết?

Triệu Tử Đoạn ra hiệu nàng dừng xoa bóp lại, cần thận nắm lấy tay nàng xem có bị tê cứng không, Gia Hỷ hơi giật mình, định rụt tay lại nhưng không được, Triệu Tử Đoạn vẫn điềm nhiên:

- Không ai biết, chỉ có kỹ nữ kia cùng Phùng Dư biết. Nàng có đoán được kỹ nữ kia là ai không?

Đầu Gia Hỷ mờ mịt, nàng trợn tròn mắt:

- Không lẽ... người kia là con gái của phụ nhân lái đò, là nữ nhi ruột thịt của lão thái gia?

Triệu Tử Đoạn gật đầu:

- Chính xác, chuyện này khiến lão thái gia năm đó sốc nặng mà mất mạng, Ngự sử tố lên triều, Hoàng thượng không duyệt, tuy có đồn đãi trong kinh thành nhưng không được công nhận. Lão phu nhân không tin, kỹ nữ kia cũng bỏ đi không đối chất được. Lão thái gia muốn truyền tước Hầu lại cho Phùng Dư nhưng Hoàng thượng cuối cùng không cho tập ấm.

Gia Hỷ ngồi thụp xuống, có lẽ đây là lý do Ngũ gia bỏ bê đời mình, tự khinh bỉ bản thân. Nàng nhìn Triệu Tử Đoạn:

- Hắn có thể đầu quân không?

- Không thành vấn đề nếu hắn chịu đến Mi Châu, Hầu gia sẽ thu nhận.

Triệu Tử Đoạn nhìn phản ứng thất thần của Gia Hỷ, trong lòng bất giác sinh ra khó chịu, hắn nâng mặt nàng lên:

- Nghĩ về nam nhân khác?

Gia Hỷ né tránh tay hắn không được, lòng sinh bực bội:

- Ta sắp cập kê, muốn tìm hôn phu cũng không được nghĩ?

Triệu Tử Đoạn gương mặt âm trầm, phất tay áo rồi phi thân biến mất trong không khí. Hắn thích nàng sao, hắn cũng không hiểu được, hắn chỉ biết đây là cảm giác chiếm hữu. Hắn muốn có nàng, nhưng thân phận hắn là một hoạn quan, có được nàng, còn khó hơn lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.