Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 40: Ó Vay Có Trả



Hoàng thượng năm nay khoảng bốn mươi tuổi, thời trẻ là một Vương gia cực kì anh tuấn cho nên hiện tại tuy đã trung niên vẫn giữ phong độ khác thường. Trên người tỏa ra quý khí của bậc thiên tử, khiến ai nấy đều không rét mà run.

Thời kì Vĩnh Nguyên thịnh trị này dân chúng no ấm, mùa màng tốt tươi, ngoại xâm cũng không dám làm càn, những cuộc thảo phạt man tộc biên giới hằng năm đều bị quét sạch. Tuy quốc khố vốn không mấy dư giả nhưng cũng không quá túng thiếu.

Thứ duy nhất khiến Hoàng thượng phiền lòng chính là hậu cung. Hoàng cung thời Vĩnh Nguyên từ khi Hoàng thượng lên ngôi chỉ yên ổn trong mấy năm đầu tiên. Sau đó vì nhiều lý do mà Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng hậu Vương thị qua đời, Thái hậu cũng quy tiên, Tường phượng phẩm Hoa Phó Hậu Tương thị mẫu phi Thành Hầu bị giáng làm Tần vị ra bên ngoài.

Trong cung nhiều năm qua cho đến hiện tại chỉ còn một Tương Hoàng Quý phi nắm giữ Phượng ấn và một Vạn Quý phi có Thịnh Vương dưới thân coi như là cao nhất. Tuy vậy Thái tử vẫn là con ruột của Vương Hoàng hậu, là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận.

Cục diện trong hậu cung rối loạn như vậy, cho nên tuyển tú lần này, có thể là một đợt sóng ngầm, âm thầm thay đổi hướng gió.

Từ sáng sớm, xe ngựa của Gia Hỷ đã xuất phát, tuy yến tiệc mãi giữa chiều tổ chức đến đêm, nhưng Hoàng cung đâu phải phủ đệ nhà nào. Các nàng đi vào, đưa bài tử thiếp mời kiểm tra. Lại phải còn đi vấn an các nương nương trong cung. Nhân dịp hôm nay, nữ quyến nhà mẹ đẻ phi tần được danh chính ngôn thuận gặp mặt. Trước giờ dự yến, phải đi theo ma ma cung nữ đổi xiêm áo, đề phòng đem hung khí. Lệ này mới được đặt ra mấy năm nay, sau sự vụ người của Viêm Quốc đưa vũ cơ hành thích Hoàng thượng.

Xe ngựa Gia Hỷ dừng trước cổng lớn Cấm thành đã thấy một đoàn xe phía trước dài dằng dặc, từng chiếc một đi qua đều đưa thẻ bài cho Cấm vệ quân. Sau đó tiếp tục đi một đường dài nữa. Bấy giờ mới đến cửa phía Tây thường dùng cho gia quyến phi tần đi vào. Gia Hỷ xuống xe ngựa, người đánh xe theo một công công rẽ đi hướng khác, Vịnh Đan đỡ Gia Hỷ chầm chậm bước vào, Bối Lan đi phía sau, ôm một rương gỗ nhỏ, bên trong là phục sức để dự yến buổi chiều.

Dẫn đường cho nàng là một ma ma đã lớn tuổi, đây là lần đầu vào cung, Gia Hỷ cái gì cũng không biết. Nàng chỉ là Huyện chúa mới được phong, trong khi những tiểu thư có phẩm cấp khác đều là hoàng thân quốc thích hoặc gia tộc phi tần. Vịnh Đan dúi vào tay ma ma một hồng bao dày nặng. Vị ma ma này nhanh nhẹn nhét hồng bao vào tay áo:

- Thục Trinh Huyện chúa lần đầu vào cung?

Gia Hỷ mỉm cười gật đầu:

- Vốn là lần đầu, mong ma ma chỉ điểm!

- Cũng không có gì, bây giờ nô tì đưa Huyện chúa đến nơi để phục sức của người. Trong đó có khách phòng riêng để người nghỉ ngơi đợi đến dự yến. Hoặc đi vấn an các nương nương. Hoàng Quý phi nương nương tuy giữ phượng ấn nhưng lại không thường xuyên mở cửa cung. Huyện chúa có thể đến vấn an Vạn Quý phi, nếu Vạn Quý phi đang tiếp gia quyến thì có thể gặp qua Giang Đức phi. Đức phi nương nương tính cách hiền hậu, sẽ không làm khó người! Thục phi nương nương họ Lan, là dòng dõi thế gia, không dễ gần, tốt nhất không nên gặp. Còn Hiền phi nương nương xuất thân Phan phủ là nhà tướng nên nhanh nhẹn thoải mái, người có thể đến đó, hữu duyên có thể gặp được Phan Tứ Công tử nổi tiếng kinh thành. Còn Lệ phi nương nương thì kiêu ngạo, không thường gặp người lạ. Vả lại Lệ phi hôm nay có lẽ cũng tiếp đãi gia quyến.

Có tiền trong tay làm gì cũng dễ, ma ma này xem ra rất rõ chuyện trong cung. Gia Hỷ lắc đầu:

- Vốn định sang bên Hoàng quý phi thỉnh an, nếu nương nương không thích hợp ta cũng không định đi đâu nữa. Không biết trong cung có vị Công chúa nào không?

Ma ma kia nghe nàng nói vậy cũng đoán được nàng không muốn tranh thủ quan hệ hay muốn tìm hôn sự thế gia, tự khắc đánh giá nàng cũng cao hơn:

- Đại Công chúa ở Tông Tự chưa quay về, Huyện chúa không thể đến thăm. Nhị Công chúa có lẽ cũng đang tiếp đãi gia quyến, Tam Công chúa là nữ nhi Thục phi, sẽ không rảnh. Ngũ Công chúa, Lục Công chúa đều theo mẫu phi, Tứ Quận chúa bình thường không ra ngoài. Nhưng có Ngọc Vũ Công chúa là đích nữ Tam Thân Vương, người có thể nói chuyện cùng! Ngọc Vũ Công chúa cũng đang ở khách phòng.

Gia Hỷ để cung nữ kiểm tra cất giữ tư trang xong liền muốn đi dạo một chút. Hoàng cung này nơi nào được đi nơi nào không được đi đều có chuẩn bị sẵn, hai bên đường đi cung nữ thái giám rất nhiều, có thể chỉ đường hoặc nhắc nhở các nàng. Loại sự tình hữu duyên gặp mặt Hoàng thượng hay các vị Hoàng tử gần như không thể xảy ra.

Gia Hỷ nhìn một vườn hoa cúc nở rộ trong Ngự Hoa viên vô cùng đẹp mắt. Cúc có đủ loại, nhiều nhất là cúc màu vàng tươi, có loại màu nghệ được gọi mỹ miều là Hoàng kim cúc vốn vừa được lai giống. Hoàng thượng đã ra lệnh thưởng hết cho Tam Công chúa, có hồng cúc, bạch cúc cả cúc màu xanh nhạt.

Gia Hỷ mãi mê ngắm nhìn, không hay phía xa có một nữ tử tiến lại gần. Nàng ta xiêm y màu tím nhạt, tóc búi một cái phi thiên kế, khoác áo lụa mỏng màu hồng, thắt lưng cũng hồng bay phấp phới. Giữa trán vẽ một đóa cúc hồng chạm với vòng trân châu thả xuống.

Nàng ta tiến đến gần, mắt liếc ngang gương mặt Gia Hỷ, môi nhếch lên khinh bỉ:

- Đúng là hèn mọn, ngay cả hoa cúc cũng lấy làm kinh ngạc đến thế!

Mấy tiểu thư đi sau nàng ta vội vàng phụ họa, cười thành tiếng náo nhiệt cả góc hoa viên. Gia Hỷ ngẩng đầu lên, tư thái nàng vô cùng ưu nhã, dáng vóc yểu điệu, xiêm y lụa vàng khoác ngoài váy xếp trắng dài quét đất, tà áo kéo ra sau chạm nền đá xanh không lấm một hạt bụi. Tóc nàng buông hờ trên đôi má đỏ hồng, kim bộ diêu khảm bạch ngọc rung rinh theo từng cử động:

- Phàm là ngự vật đều quý hiển, cảnh sắc hoa viên được thừa ân Hoàng thượng cùng các nương nương vô cùng tươi đẹp, không nên bỏ lỡ!

Nữ tử kia cắn môi không nói được, Gia Hỷ một câu Hoàng thượng một câu nương nương không thể phản bác, nàng ta liền tiến thêm một bước:

- Ngươi là Thục Trinh Huyện chúa?

Gia Hỷ gật đầu:

- Vị tiểu thư trước mặt quý danh là?

Tì nữ nàng ta vội nói, ánh mắt kiêu ngạo:

- Chủ tử chúng ta là Định Hầu Châu phủ Quận chúa!

Gia Hỷ trầm mặc, vậy đây chính là muội muội của Châu Tích - Châu Dư Lộ. Nàng ta cũng là muội muội của Định Hầu Thế tử Châu Tiêu.

Vốn Châu gia chỉ có hai nam tử một nữ nhi dòng chính là Châu Tiêu, Châu Tích cùng Châu Dư Lộ này. Ngoài ra còn mấy người con dòng thứ nhưng thế gia không ai để ý. Châu Dư Lộ vì là chất nữ của Châu Lệ phi mà được một tước phong Quận chúa. Có lẽ vì chuyện của Châu Tích nên Châu Dư Lộ cố tình làm khó Gia Hỷ.

Gia Hỷ mỉm cười thật sâu, ôn nhu thi lễ:

- Gặp qua Quận chúa!

Một vài tiểu thư phía sau vì không có phẩm cấp hoặc đồng cấp cũng thi lễ trả lễ với nàng. Mất một lúc ồn ào mới dứt.

Châu Dư Lộ ngắm nghía Gia Hỷ thật lâu, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu. Vì cái gì mà Hoàng thượng muốn ban hôn nàng cùng Huy Quận công xấu xí ngu xuẩn đó. Đã ban hôn thì thôi đi, nay Huy Quận công nhất quyết một hai đòi cưới Phùng Gia Hỷ. Có phải muốn tát lên mặt nàng không?

Châu Dư Lộ ấm ức một hơi:

- Bên hồ sen có tiểu đình, chúng ta vào đó ngắm cá bơi.

Bởi Châu Dư Lộ phẩm cấp cao nhất, cho nên đám tiểu thư theo sau liền ríu rít đồng ý. Gia Hỷ lấy kinh nghiệm bản thân ở hiện đại, mỗi khi đọc tiểu thuyết nữ chính mà tới hồ sen thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nàng không thể từ chối, đành phải dè dặt đi cùng.

Trong tiểu đình quả thật mát mẻ, cung nữ cũng dâng điểm tâm lên. Châu Dư Lộ hay đến thăm Châu Lệ phi nên vô cùng thông thuộc cung cấm. Một tiểu thư lên tiếng:

- Qua tết Trùng dương sẽ đến đại hôn của Thịnh Vương a!

Lại có người bàn luận:

- Vận Minh Huyện chúa thật có phúc, sắp là Vương phi của Thịnh Vương anh tuấn tài hoa.

Châu Dư Lộ nhăn mặt, một tiểu thư khác biết ý liền nói khéo:

- Huy Quận công làm người thành thật, yêu ghét phân minh, đó mới thật là chân ái. Châu tỉ tỉ mới là người phúc khí.

Châu Dư Lộ tâm trạng càng tệ, người trong mộng của nàng chính là Thịnh Vương, vậy mà cô cô có cầu xin Hoàng thượng hết lần này đến lần khác đều không được đáp ứng. Đùng một cái Hoàng thượng lại ban hôn Thịnh Vương với Bạch gia. Nhìn Phùng Gia Hỷ ung dung uống trà, Châu Dư Lộ nổi lên ác ý:

- Tuy vậy, trước đại hôn Thịnh Vương không phải đã cùng người khác sao? Nghe đồn hôm đó còn trước mặt Vận Minh Huyện chúa!

Nhắc đến sự tình này, các tiểu thư thường thường chỉ ở trong phủ buồn chán liền bàn luận sôi nổi lên. Châu Dư Lộ mỉm cười, nhìn gương mặt không đổi sắc của Phùng Gia Hỷ:

- Không phải kẻ thất thân với Thịnh Vương là muội muội của ngươi sao?

Gia Hỷ đặt ly trà lên bàn đá, mỉm cười không chút hờn giận:

- Là một thứ muội trong nhà, không biết phép tắc mà thôi!

Ý của Gia Hỷ đã rõ ràng, kẻ gây họa chỉ là một cái thứ xuất không đáng quan tâm.

Nào ngờ Châu Dư Lộ không buông tha:

- Nàng ta là muội muội không phải học từ tỉ tỉ mình chứ? Ha ha ha!

Gia Hỷ đứng dậy, tà áo bay theo gió linh động phiêu dật, thân thể mảnh dẻ nàng tựa vào lan can gỗ:

- Vốn chuyện không hay ho gì, trong phủ vì toàn tỉ muội chưa cập kê chưa xuất giá nên tổ mẫu không cho bàn luận chuyện vô sỉ. Từ khi xảy ra chuyện, đến mặt nàng ta, ta cũng chưa thấy qua!

Mấy tiểu thư kia im bặt mà Châu Dư Lộ liền cứng lưỡi. Phùng Gia Hỷ vừa bảo chuyện vô sỉ này tiểu thư khuê các không được nhắc đến. Nhưng các nàng mồm năm miệng mười bàn luận hăng say, vốn định bôi xấu Gia Hỷ, ai ngờ chưa gì đã bị gậy ông đập lưng ông.

Châu Dư Lộ gương mặt ẩn ẩn đỏ:

- Ngươi nói ai vô sỉ? Họ Phùng ngươi một cái bò lên giường Vương gia, một cái rù quyến đến tam ca ta, nay ngươi còn muốn bước chân vào Quận công phủ? Các ngươi đều chỉ xứng đáng làm thiếp thất hạ tiện!

Gia Hỷ nhíu mày, Huy Quận công đúng là không buông tha nàng mà, thật sự muốn nạp nàng vào cửa ư. Gia Hỷ bấm mười đầu ngón tay sâu vào lòng bàn tay, đoan trang mỉm cười:

- Quận chúa nói năng cẩn thận. Lệ phi nương nương cô cô của người cũng chính là thiếp thất đấy! Hoàng Quý phi nương nương, Quý phi nương nương, cả Tứ phi nữa, trong mắt Quận chúa đều là thiếp thất hạ tiện ư? Lời này Quận chúa dám nói, nhưng ta cùng các tỉ muội ở đây đều không dám nghe!

Châu Dư Lộ không ngờ một câu tức giận của mình khiến cho bản thân gặp uy hiếp. Châu Dư Lộ lắp bắp:

- Ta...ta...ta không có ý đó. Là ngươi ngậm máu phun người! Ngươi hồ ngôn loạn ngữ!

Từ ngoài tiểu đình, một giọng nói âm trầm vang lên, kiêu hãnh kiên định:

- Bản Vương thấy muội mới hồ ngôn loạn ngữ!

Ngay lập tức đám tiểu thư vội vàng quỳ xuống, Gia Hỷ cũng không ngoại lệ:

- Tham kiến Thịnh Vương!

Thịnh Vương ra hiệu các nàng đồng loạt đứng dậy, tự tay đỡ Châu Dư Lộ. Vạn Quý phi cùng Châu Lệ phi là một chiến tuyến. Cho nên hắn không có ý định làm khó Châu Dư Lộ. Chỉ là lời nói vừa rồi của nàng ta quá sức hàm hồ ngu xuẩn:

- Ngồi đi, lần sau cẩn thận ngôn hành! Muội cũng sắp gả cho người, không còn nhỏ nữa!

Châu Dư Lộ nhìn thấy Thịnh Vương, đôi mắt liền lúng liếng đưa tình. Gia Hỷ nghi hoặc trong lòng. Châu Dư Lộ rõ ràng là vị hôn thê của Huy Quận công, nhưng lại có tình ý với Thịnh Vương ư? Nói người khác vô sỉ, nàng ta mới chính là vô sỉ. Chẳng phải ganh tị với Phùng Gia Hòa được gần gũi chung đụng Thịnh Vương nên mới bất hòa cùng nàng.

Châu Dư Lộ nũng nịu chỉ tay vào Gia Hỷ:

- Là nàng ta vô phép vô tắc, thất lễ với muội trước!

Thịnh Vương nhìn Gia Hỷ đang tựa người lên lan can gỗ, eo nhỏ thắt lụa vàng không đầy một nắm tay, nắng nhẹ xiên xiên vào mớ tóc mềm mại như nhuộm màu mật ong.

Thịnh Vương cảm thấy bản thân nên có tính toán. Phùng Gia Hỷ là đích trưởng nữ, Phùng Thượng thư đang nắm giữ Binh bộ. Hiện tại nàng cũng là Huyện chúa. Nếu nàng là Trắc phi của hắn. Tuyệt nhiên hắn có được sự ủng hộ của Binh bộ, khi đó, nửa giang sơn này đã nằm trong tay hắn.

Thịnh Vương ôn nhu đứng dậy, giọng nói vô cùng ấm áp:

- Định Hầu Quận chúa Châu gia không có ý mạo phạm hoàng tộc. Tính cách nàng nóng nảy khiến Thục Trinh Huyện chúa cảm thấy ủy khuất rồi!

Gia Hỷ cúi mặt lắc đầu, thân mình nàng hơi nghiêng nghiêng càng lộ vẻ điềm đạm dịu dàng, đối lập với một Châu Dư Lộ bừng bừng tức giận, khí thế ác người kia.

Châu Dư Lộ thấy biểu hiện của Phùng Gia Hỷ như muốn câu dẫn Thịnh Vương, liền khó chịu đứng dậy:

- Vương gia cần gì phải giải thích với nàng ta?

Thịnh Vương nhíu mày nhìn Châu Dư Lộ không có não để suy nghĩ trước mặt, lắc đầu:

- Muội đừng ngang ngược nữa. Phùng tiểu thư lần đầu vào cung, muội đừng nên ỷ thế hiếp người!

Phùng Gia Hỷ mỉm cười kín đáo, khuôn miệng hơi nhếch lên hướng về Châu Dư Lộ khiêu khích. Châu Dư Lộ nhìn thấy càng ấm ức, máu nóng bốc lên ngùn ngụt:

- Vương gia xem...nàng ta khinh thường muội...

Châu Dư Lộ lao tới, Gia Hỷ đã đoán trước được liền giả vờ hoảng sợ xoay người về phía Thịnh Vương:

- A! Vương gia! Cứu mạng!

Đồng thời nàng nhẹ nhàng kéo vạt áo Châu Dư Lộ thuận tiện khiến nàng ta quá đà mà rớt xuống hồ sen. Hoàn toàn là một tai nạn.

Thịnh Vương đỡ lấy Phùng Gia Hỷ đúng lúc Châu Dư Lộ rơi xuống nước. Hắn vừa định lao xuống cứu người thì Gia Hỷ ngất xỉu. Vịnh Đan cùng Bối Lan la ầm lên:

- Tiểu thư!

Gia Hỷ mắt hơi hé nhìn mấy ma ma thái giám lôi Châu Dư Lộ ướt át lấm lem bùn đất lên bờ, nàng mới yên tâm được Vịnh Đan cùng Bối Lan đỡ lên kiệu mềm đến khách phòng mời thái y chẩn trị.

Thịnh Vương đứng trong tiểu đình, nhóm tiểu thư cũng giải tán. Một màn vừa rồi quá kinh sợ. Chút tiểu xảo của Phùng Gia Hỷ không qua nổi mắt hắn. Chỉ là Châu Dư Lộ cũng cần một bài học. Mà nữ nhân như Phùng Gia Hỷ trong mắt hắn, là vô cùng hữu dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.