Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 48: Tân Phòng Chiếc Thân



Thịnh Vương đang ngồi trong Ngự Thư phòng cùng Hoàng thượng, hắn là đứa con được thương yêu nhất nên thỉnh thoảng giúp Hoàng thượng đọc tấu sớ thỉnh an sức khỏe. Tấu sớ này vô hại, hoặc là hỏi thăm suông, hoặc có thêm quà biếu chủ yếu là đặc sản ngoài kinh thành.

Thịnh Vương đang chăm chú thì bật cười, Hoàng thượng cũng dừng bút:

- Có gì thú vị?

Thịnh Vương uống một ngụm trà:

- Phụ hoàng, Tri Châu Nam Châu viết ba sớ thỉnh an trong một tháng, mỗi sớ cuối cùng đều hỏi có được phép đến kinh thành dự hôn lễ nhi thần không?

Hoàng thượng lắc đầu:

- Hắn tuổi cao, không cho đi, hơn nữa cũng chỉ còn năm ngày, có đi cũng không kịp!

Thịnh Vương gật gật đầu lấy chu sa phê vào. Loại chuyện này khiến hắn có cảm giác vô cùng tự hào, vô cùng có thành tựu. Thái tử có thể giúp Hoàng thượng phê chương duyệt tấu, hắn cũng vậy.

Bên ngoài sảnh, Quang Từ Công công tiến vào bẩm báo:

- Hoàng thượng, Vương gia, cung nữ của Quý phi nương nương xin cầu kiến.

Thịnh Vương cau mày, trời đã tối, mẫu phi hắn là muốn gì. Hoàng thượng phất tay:

- Để vào.

Hổ Phách chậm rãi quỳ xuống, đường hoàng hành lễ xong mới nói:

- Bẩm Vương gia, nương nương có việc dặn dò người.

Hoàng thượng tiếp tục cúi mặt xuống mớ tấu sớ:

- Nếu mẫu phi dặn dò riêng con thì cứ ra ngoài.

Thịnh Vương cười cười, mẫu phi hắn đưa người đến tận đây chính là muốn Phụ hoàng hắn nghe được:

- Ngươi cứ nói ở đây, không có gì phải ngại!

Hổ Phách tâm tư linh động, liền đứng lên khụy chân một chút:

- Vâng! Hôm nay Vận Minh Huyện chúa ra ngoài gây sự, may mắn nương nương có triệu nữ quyến vào cung nên biết được, liền cho người tìm Huyện chúa đưa về. Chỉ là...

Thịnh Vương chán ghét trong lòng, cưới một Vương phi vô phép vô tắc như thế, đúng là bôi xấu:

- Chỉ là thế nào?

Hổ Phách hít một hơi:

- Vận Minh Huyện chúa sau khi hồi phủ đã khóc lóc, đòi gặp bằng được Vương gia, đang nháo ầm ĩ, người của Bạch gia Bá phủ từ chiều đã cầu nương nương mời Vương gia đến.

Thịnh Vương hừ lạnh, nhưng trước mặt Hoàng thượng hắn không nên có biểu hiện thái quá, chỉ nhàn nhạt nói:

- Bản Vương biết rồi, ngày mai, bản Vương sẽ sang bên đó thăm nàng. Ngươi bẩm lại mẫu phi để người đừng lo lắng. Bản Vương sẽ thu xếp, có lẽ lâu ngày không được ra ngoài khiến nàng có chút khó chịu mà thôi!

Hổ Phách hành lễ lui ra. Hoàng thượng gác bút, không viết nữa. Thịnh Vương nhìn nét mặt Hoàng thượng cũng biết lời nói vừa rồi có chút tác động. Hôn sự là Hoàng thượng ban, tân nương chưa vào cửa đã nháo với mẫu phi và trượng phu. Còn ra điều kiện đòi gặp người. Chưa nghinh dâu đã chạy ra ngoài bôi xấu. Thật không xứng là con dâu Hoàng gia

Hoàng thượng vươn vai đi lại, hồi sau mới nói:

- Con không cần đi Bạch phủ. Trẫm sẽ gọi riêng phụ thân Vận Minh khiển trách. Khuya rồi, con cũng về nghỉ ngơi. Từ mai ở ngoài phủ chuẩn bị hôn sự, không cần phụ giúp Trẫm nữa. Cũng sắp xếp phủ đệ bên đất phong đi, sau hôn lễ thì quay về.

Thịnh Vương chấp tay:

- Phụ Hoàng cẩn trọng sức khỏe, cũng nên nghỉ ngơi sớm!

Thịnh Vương khép nhẹ cửa Ngự thư phòng, cẩn trọng dặn dò Quang Từ công công hầu hạ, sau mới hồi phủ. Hắn ngồi trong xe ngựa, Lữ Định Ân cũng bên trong đang báo cáo tình hình.

Thịnh Vương uể oải:

- Vẫn êm xui hết chứ?

- Bẩm Vương gia, không có gì đáng ngại, binh sĩ đều được chia thành từng tốp nhỏ ở các thôn trang tập luyện, sẽ không ai nghi ngờ gì.

Thịnh Vương tựa vào thành xe, ánh trăng phản phất qua ô cửa sổ sáng xanh, gió lạnh đầu đông làm người hắn gần như tê cóng:

- Biểu muội ngươi...nàng thường ngày thích nghe khúc nhạc gì?

Lữ Định Ân mím chặt môi, rất lâu sau vẫn không nói được gì. Thịnh Vương thật sự có tâm tư với Phùng Gia Hỷ. Thật nực cười, trước khi đi theo Thịnh Vương, hắn chưa bao giờ để tâm đến nàng, chỉ mong muốn công thành danh toại, cưới một tiểu thư xuất thân Hoàng tộc, an nhàn vinh hoa phú quý, vực lại Lữ gia đang trên đà suy sụp. Thế nhưng sau khi phò tá Thịnh Vương, hắn không ngờ nàng được phong thành Huyện chúa, lại trở nên vô cùng xinh đẹp, đảo điên các vị Hoàng tử. Một người như nàng, nếu là thê tử hắn, có phải vô cùng thể diện không.

Thịnh Vương thấy Lữ Định Ân trầm mặc thì bật cười:

- Ngươi cũng thích nàng?

Lữ Định Ân giật mình, lắp bắp:

- Thuộc hạ, không!

Thịnh Vương nhấc chén trà lên, gió thổi tung rèm xe, ánh trăng chiếu vào gương mặt hắn mơ hồ thoát tục. Nụ cười kiêu ngạo của hắn nở trên khuôn miệng nhạo báng:

- Ngươi không xứng!

Xe ngựa không về Thịnh Vương phủ mà một mạch đi đến đoạn tường phía bên hông Phùng gia, dừng trong con hẻm nhỏ, Thịnh Vương xoa hai bàn tay vào nhau, choàng áo bào tím sẫm viền lông cáo đen ngồi trước đầu xe, qua mấy ô hoa gạch, có thể nhìn thấy Phùng phủ im lìm, chỉ có đèn lồng đỏ đung đưa trong gió. Thịnh Vương nghe trong lòng cồn cào lên, vì cái gì chứ? Nữ nhân hắn không thiếu, vậy mà có thể giữa đêm đến trước nhà mỹ nhân tương tư như vậy.

Thịnh Vương xoay người vào trong:

- Hồi phủ!

Phùng Gia Hỷ vẫn chưa ngủ, nàng còn phải kiểm tra sổ sách từ cửa hàng thôn trang, dù gì cũng sắp đến giai đoạn cuối năm bận rộn.

Triệu Tử Đoạn mở nhẹ cửa sổ nhìn qua tường thành:

- Hắn về rồi!

Gia Hỷ buông bút, xoay xoay cổ tay mỏi nhừ:

- Sợ thật! Hắn chân chính là Vương gia, có cần lén lút rình rập nữ nhi không?

Triệu Tử Đoạn buông rèm xuống, cười cười:

- Hắn đường đường chính chính đến đây đấy chứ! Là nàng thích gây họa!

Gia Hỷ ngồi thừ ra một lúc, sau cùng gấp hết giấy tờ lại:

- Đây là sổ sách đã làm lại, không ai có thể phát hiện ra. Hầu gia ngày càng tiêu tốn nhiều bạc, kho gạo nhập về có bán hết được đâu!

Dù sao trước khi xuyên qua nàng cũng đã từng làm kế toán, loại chuyện này nàng rõ ràng hơn ai hết.

Triệu Tử Đoạn lật lật vài trang giấy, nét chữ Gia Hỷ nhỏ nhắn quy cách, trông hoa mỹ mà phóng khoáng. Hắn mỉm cười:

- Chữ cũng như người!

Gia Hỷ không trả lời, chỉ hừ một tiếng. Triệu Tử Đoạn nhét sổ vào ngực áo:

- Nàng cũng đừng lo lắng quá, Hầu gia tự có tính toán.

Gia Hỷ mở cửa sổ, gió lùa vào lạnh buốt, Triệu Tử Đoạn nhìn hơi thở nàng trắng muốt như khói, lòng mềm yếu đi hẳn, cuối cùng cũng phi thân biến mất trong đêm đen.

Mùng năm tháng mười, Thịnh Vương cùng Vận Minh Huyện chúa tổ chức hôn lễ. Kiệu hoa tân nương cùng mấy trăm rương hồi môn đỏ thắm đi dọc đường lớn kinh thành về Thịnh Vương phủ. Hoàng thượng cùng Vạn Quý phi và Tứ phi Hoàng cung đều đến chúc mừng. Thịnh Vương phủ bày bàn ăn kín một con đường phía trước, trong ba ngày đãi khách qua đường, dân chúng có thể tới đó ăn uống thoải mái từ sáng sớm đến tối mịt.

Gia Hỷ nằm trên tháp dài, nghe Lữ Mộng Oánh kể chuyện. Nhìn ánh mắt Lữ Mộng Oánh say mê, Gia Hỷ cười nhạt:

- Vẫn còn mấy Hoàng tử chưa định thân, muội cố gắng đi!

Lữ Mộng Oánh mất hứng bĩu môi. Vịnh Đan đem than bạc đặt thêm vào phòng mới cười:

- Nếu không là chính thê thì vẫn có thể là trắc thất mà!

Lữ Mộng Oánh hơi mím môi, Gia Hỷ vuốt vuốt tóc:

- Tứ muội vậy mà có phúc, Thịnh Vương cũng đã có Vương phi, nàng ta cũng chuẩn bị được nạp vào Vương phủ. Nếu may mắn hoài thai thì không là Trắc phi được cũng có thể là Phu nhân đi! Ra ngoài vẫn cao hơn nhiều chính thê quan viên a!

Gia Hỷ giăng một lưỡi câu ra, chỉ đợi Lữ Mộng Oánh mắc câu mà thôi. Lữ Mộng Oánh thì ham hư vinh, Gia Hỷ lại muốn thoát khỏi cái bẫy của Hàn thị và Huy Quận công. Coi như thành toàn cho Lữ Mộng Oánh vậy.

Thịnh Vương phủ.

Vận Minh Huyện chúa ngồi trong tân phòng, nàng chính thức đã là Vương phi, cùng Thịnh Vương anh tuấn xuất chúng kia bái thiên địa trở thành phu thê sống đến đầu bạc răng long.

Hổ Phách bước vào tân phòng, hôm nay nàng là người ở lại lấy lạc hồng của Vận Minh Huyện chúa trình lên Vạn Quý phi, nàng đem một ít thức ăn đến:

- Vương phi dùng chút cơm đi, Vương gia còn đang tiếp đãi khách nhân, sẽ rất trễ.

Tì nữ Vận Minh Huyện chúa tiếp nhận khay gỗ lấy ra một bát cháo đưa đến, Vận Minh Huyện chúa không mở khăn hỉ, chậm rãi ăn lót dạ, quả thật nàng đã rất đói. Bây giờ cũng khuya, những tiểu thư bầu bạn cũng đã ra về. Tiệc có lẽ sắp tàn, trong phòng ngoài ma ma tì nữ thì cũng chỉ có Hổ Phách. Hổ Phách cẩn trọng đặt một hộp gỗ khảm vàng lên đầu giường, bên trong là khăn lụa trắng lưu giữ lạc hồng. Khi hành sự, tân lang là người trải lên hoặc trước đó do tì nữ, ma ma bày biện.

Hổ Phách bước ra ngoài, phía xa hành lang đã thấy Thịnh Vương mặc hỷ phục được Lữ Định Ân dìu đến tân phòng. Hổ Phách tiến đến đỡ người:

- Vương gia thật say quá, đã phiền Lữ công tử!

Lữ Định Ân mỉm cười:

- Hôm nay ngày vui, Vương gia uống hơi nhiều một chút. Cô cô chăm sóc Vương gia, ta cáo từ!

Thịnh Vương vào trong, người hầu biết ý đều lui ra ngoài. Hổ Phách cẩn trọng trải khăn lụa trắng lên giường rồi khép cửa lại. Giọng nói Thịnh Vương vang lên uy nghiêm:

- Quay về phòng hết đi, không có lệnh bản Vương không ai được đến đây.

Hổ Phách hơi giật mình, Thịnh Vương không say, chỉ là giả vờ. Hổ Phách phất tay tất cả hạ nhân lui ra đến hành lang đối diện tân phòng. Toàn bộ rèm trong phòng được kéo lại, không thể thấy ánh sáng bên trong. Người hầu của Vận Minh Huyện chúa có chút lo lắng. Dù gì cũng là tân hôn. Vận Minh Huyện chúa còn ấm ức chuyện hôm trước, tính cách lại không khéo léo, chỉ sợ làm Vương gia nổi giận.

Vận Minh Huyện chúa ngồi yên trên giường, sau khi Vương gia đuổi người đi, tim nàng đập thình thịch. Tiếng cởi áo choàng của Thịnh Vương càng khiến nàng bối rối. Rất lâu sau nàng mới nghe giọng hắn:

- Bạch Cẩm Chúc, mở khăn hỉ ra đi!

Vận Minh Huyện chúa thất kinh, khăn hỉ phải do phu quân vén lên chứ. Nàng cảm thấy bị xúc phạm, liền ngồi yên. Thịnh Vương cũng không để tâm, từ từ rót rượu trong bình ra, một hơi cạn sạch.

- Bạch Cẩm Chúc, nếu nàng muốn ngồi đó thì cứ ở yên đó! Còn nếu muốn đến đây hợp cẩn giao bôi thì mở khăn hỉ ra.

Vận Minh Huyện chúa rơm rớm nước mắt rút khăn hỉ xuống, nàng vuốt lại mớ tóc hơi rối, chậm chạp ngồi xuống ghế:

- Lăng Mặc! Chàng làm sao thế?

Thịnh Vương cười lạnh, Lăng Mặc là tên tự của hắn, tiếp tục đưa chén rượu lên miệng:

- Là ai dạy nàng đổi cách xưng hô vậy? Bản Vương nhớ từ khi biết đến nàng. Nàng đều gọi bản Vương là Viên Thuyết ca ca?

Vận Minh Huyện chúa cúi đầu, Thịnh Vương ôn nhu của thường ngày đâu rồi, hắn ngồi đây không giống trượng phu nàng trong tưởng tượng, thật sự không giống. Vận Minh Huyện chúa òa khóc:

- Chàng làm sao vậy? Ta đã làm sai cái gì?

Thịnh Vương lạnh bạc đứng dậy:

- Bản Vương không yêu nàng, chưa bao giờ yêu nàng, bản Vương kinh tởm nàng! Được không?

Vận Minh Huyện chúa sững sờ, nàng hơi lùi ra, hai tay ôm ngực, bộ dáng thảm thương:

- Tại sao vậy? Sao đột nhiên chàng thay đổi? Tại sao? Trước kia chàng rất tốt với ta cơ mà? Chàng chưa bao giờ gọi ta xa lạ như vậy?

Thịnh Vương cười gằn:

- Bởi vì hôn sự này được chính Hoàng thượng ban, bản Vương không thể kháng chỉ, nên phải đối tốt với nàng, bây giờ nàng đã ở trong Vương phủ rồi, bản Vương cần gì làm thế nữa!

Vận Minh Huyện chúa tựa người vào tường lạnh buốt. Hóa ra Thịnh Vương chưa bao giờ có ý với nàng, là nàng tự mình ảo tưởng:

- Chàng có thể cùng Phùng Gia Hòa trên Linh Sơn tự nhưng lại không thể viên phòng cùng ta ở chính Vương phủ này?

- Bản Vương chán ghét nàng! Cung nữ trong phủ này tất cả là người của bản Vương, thêm một Phùng Gia Hòa thì đã sao? Nàng lấy tư cách gì để quản bản Vương?

Thịnh Vương rót hết rượu vào miệng, vì sao chứ, xung quanh hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng nếu không phải là của mẫu phi thì chính là của phụ hoàng sắp xếp, nếu Phùng Gia Hòa không giả trang cung nữ hắn cũng đã chẳng đoạt thân nàng ta.

Thịnh Vương gục xuống bàn, miệng lẩm nhẩm:

- Gia Hỷ!

Vận Minh Huyện chúa khóc không thành tiếng, hắn chán ghét nàng vì nàng ghen tuông với Phùng Gia Hỷ. Nàng là chính thê, là Vương phi, được Hoàng thượng ban hôn, nàng phải mạnh mẽ, mạnh mẽ đối đầu.

Vận Minh Huyện chúa cắn môi, rút kim châm đâm lên ngón tay, máu từ từ nhỏ xuống khăn lụa bạch, thấm đẫm đỏ tươi như hoa hồng. Nàng cởi hỉ phục, thổi nến, một mình thao thức trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.