Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 60: Him Sẻ Đứng Sau



Mấy trăm ngọn nến trong Ngọc Thực Viện phát sáng rực rỡ, không khí bởi lò sưởi ở bốn góc nhà mà ấm áp rất nhiều, tám bình hồng mai đặt gần bàn lão phu nhân cũng nở đầy đặn viên mãn.

Gia Hỷ chậm rãi dùng cơm, không tiếng động, quy tắc cổ đại thật sự là không được phát ra tiếng động.

Lão phu nhân dừng đũa, người già thường không ăn nhiều, huống hồ trước bữa bà còn tham mứt ngọt kẹo đường. Vu ma ma đưa khăn dấp nước ấm lên để lão chủ nhân lau tay lau miệng.

Lão phu nhân nghe gió thổi vù vù trên mái nhà, buột miệng:

- Từ khi bắt đầu hạ sinh đã gần ba canh giờ, Hồng di nương sao rồi?

Đại lão gia ngừng đũa, mày hơi cau lại:

- Nàng sinh hơi khó, nhưng có lẽ cũng không sao, dù gì nàng ta cũng từng làm nhiều việc hằng ngày, cơ địa đó sinh nở không đến nỗi!

Phùng Gia Hỷ lẳng lặng bĩu môi, đàn ông cổ đại là một giống loài ích kỷ, nữ nhân nguy hiểm sinh hài tử cho ngươi, ngươi còn ở đây ăn ngon uống tốt được.

Tam lão gia miệng đầy thức ăn nhoàm nhoài, tay lại với đến một nô tì đang bưng trái cây mà lấy đi một quả to mọng nước nhất:

- Mẫu thân, mấy năm trước nam nữ đều phân biệt sao năm này lại cùng nhau ăn cơm?

Lão phu nhân cười xuề xòa:

- Hôm rồi ta nằm mơ, thấy Quan Âm hiển linh, bảo rằng người một nhà cần phải cùng nhau gần gũi thì gia đạo mới vững chắc! Ta cũng già rồi, gần đất xa trời, cơm năm mới này không biết còn ăn cùng tôn tử mấy lần nữa!

Tứ lão gia xúc động:

- Mẫu thân, người sống lâu trăm tuổi, người đã già đâu! Đừng nói lời không may nữa!

Trong viện đang ấm áp thì cửa chính đột ngột mở toang ra, gió lạnh lùa vào khiến lò than bùng lên cháy đỏ.

- Lão phu nhân, không hay rồi, Hồng di nương xảy ra chuyện!

Đại lão gia đứng bật dậy vội vàng khoác áo chạy ra ngoài, một câu cũng không hỏi lại. Vu ma ma cẩn thận cho người đi theo rồi khép cửa nhìn bà tử kia:

- Có gì cứ từ từ nói. Đừng làm lão phu nhân giật mình!

Nhìn y phục của bà tử này cũng biết chỉ là một thô sử chuyên làm việc nặng, hôm nay dịp tết, trong phủ hạ nhân đã về nhà quá nửa, chỉ những ai bán đứt thân mới ở lại.

Bà tử đó dần được nhiệt độ trong phòng định thần lại, mới nói:

- Lão phu nhân, Hồng di nương đau bụng đã mấy canh giờ mà vẫn chưa sinh được, thai nhi lại ngôi ngược, bà đỡ mới lấy thuốc thúc sinh đã bốc từ trước cho nô tì sắc. Hồng di nương uống xong nửa bát thuốc thì càng đau dữ dội hơn. Bây giờ đã xuất huyết không cầm lại được. Bà đỡ xem lại thuốc thì thấy có lẫn nhiều vị lạ!

Lão phu nhân híp mắt:

- Đã mời đại phu chưa?

- Đã đi mời! Vị đại phu quen biết của phủ ta thì đón tết ở quê thê tử. Mấy đại phu khác sợ năm mới dính máu me không hay nên chần chừ không muốn đến!

Lão phu nhân lần lần chuỗi hạt trong tay:

- Sao lại xảy ra cơ sự như vậy chứ?

Nhị phu nhân ngẩng mặt, giọng nói có chút lo lắng:

- Đại phu bốc thuốc nhầm lẫn gì chăng? Tự nhiên thuốc thúc sinh lại có vị lạ?

Tam phu nhân bĩu môi:

- Hồng di nương không may mắn, nếu Đại tẩu không bị cấm túc thì đêm nay đã có người lo liệu cho nàng ta rồi!

Tứ phu nhân nhìn Tam phu nhân giễu cợt:

- Ta thấy không có Đại tẩu ở đây Hồng di nương mới gọi là may mắn! Thuốc trước khi sắc cũng đã kiểm tra qua một lượt, đến khi uống lại bị hạ dược! Nói là trùng hợp hay sơ suất ta đều không tin!

Lão phu nhân gõ gõ trượng xuống đất:

- Thôi đi! Năm mới đã ồn ào! Vu ma ma sang bên đó đi rồi báo lại!

Trong viện không ai muốn dùng bữa nữa, hạ nhân cũng dọn dẹp bàn sạch sẽ đem trà nước điểm tâm lên.

Mất thêm nửa canh giờ sau, Vu ma ma mới quay lại, lời nói có chút ngập ngừng:

- Lão phu nhân! Đại phu đã đến, hiện tại Hồng di nương đã ổn, nhưng...

Lão phu nhân ra hiệu nói tiếp, Vu ma ma mới thở dài:

- Tiểu thiếu gia đã mất rồi ạ!

Trong viện xôn xao lên một chút, là nam hài tử, số của Hồng di nương quả thật quá xui xẻo đi!

Tứ phu nhân lấy khăn tay lau mấy giọt nước mắt còn chưa chảy ra:

- A! Đứa nhỏ chưa kịp thấy ánh sáng mặt trời đã oan uổng ra đi như vậy! Thật tội nghiệp!

Nhị phu nhân than thở:

- Di nương bên viện ta hôm rồi cũng sinh ngôi ngược, ta một lúc phải mời mấy bà đỡ, thêm cả đại phu túc trực chờ nàng. May mà Cửu tỉ nhi vẫn ra đời tốt lành!

Gia Hỷ hơi cau mày, Nhị phu nhân làm người hiểu chuyện, sao hôm nay lại tích cực bỏ đá xuống giếng như vậy, nói câu nào ra cũng khiến người khác phải suy nghĩ.

Nguyễn thị liền vin theo câu nói của Nhị phu nhân:

- Đâu phải ai cũng đối tốt với thiếp thất như chúng ta? Mã di nương phòng ta sinh lần lượt hai tiểu thiếu gia, ta cũng chưa hề gây khó dễ cho nàng. Con của phu quân dù là của ai đều phải gọi chúng ta một tiếng mẫu thân sao!

Phùng Gia Hảo không nhịn được liền nói:

- Ý của Tứ thẩm là mẫu thân ta không hiền không đức?

Nguyễn thị cười cười:

- Ta nào nói thế!

Lão phu nhân nhìn Vu ma ma:

- Đại phu còn ở trong phủ không? Mời đến phòng khách, ta có mấy chuyện muốn hỏi!

Lão phu nhân đi, Tứ phu nhân liền nối gót, chuyện này cũng dễ hiểu, Nguyễn thị luôn coi Hàn thị là cái gai trong mắt, nên chắc chắn Nguyễn thị tranh thủ cơ hội này một kích hạ luôn Hàn thị.

Phu thê Tam phòng vô cùng đắc ý khi thấy người gặp họa, luôn miệng ăn điểm tâm uống trà, không chút nào biểu cảm lo lắng. Nhị lão gia trò chuyện nho nhỏ cùng con trai, còn Ngũ phu nhân thì xin phép về sớm.

Gia Hỷ khoác áo ngoài, nàng tốt xấu gì cũng nên đến trước viện Hồng di nương xem thử tình hình thế nào. Phùng Dạ Vân dúi vào tay nàng ấm lô còn nóng hổi:

- Tỉ tỉ lấy cái này cho đỡ lạnh!

Gia Hỷ mỉm cười nhận ấm lô xoay người đi, Phùng Dạ Vân giống như mẫu thân nàng ta, làm người không thành thật, bề ngoài đối với ai cũng ôn hòa.

Gia Hỷ đứng trước cổng viện Hồng di nương, nói chuyện cùng một tì nữ:

- Di nương sao rồi?

Tì nữ kia trên thân áo dính đầy máu vẫn chưa lau sạch:

- Đa tạ tiểu thư quan tâm, di nương đã tạm thời ổn định, còn có di chứng gì phải mấy ngày nữa mới biết. Tiểu thiếu gia đã không còn, lão gia cũng đã cho người đưa đi rồi ạ!

Gia Hỷ gật đầu:

- Trong thời gian di nương sinh có ai lại gần không?

- Có hai bà tử nấu nước sắc thuốc, bà đỡ và nô tì. Ban đầu Hà ma ma đi gọi bà đỡ đến rồi cũng quay về, sau hình như còn có Nhị tiểu thư...

Tì nữ kia dừng lại, có lẽ nàng ta vừa nhớ ra điều gì, liền vội vội vàng vàng:

- Tiểu thư nô tì phải đi gặp lão phu nhân! Nô tì xin phép!

Dù sao cũng sắp giao thừa, náo nhiệt như vậy thật không ổn. Có vài nhà đã đốt pháo, âm thanh ồn ào vang vang vào trong phủ. Trên bầu trời, thi thoảng vài vệt pháo hoa lóe sáng rực rỡ.

Gia Hỷ xoa xoa tay vào nhau:

- Về viện thôi, chuyện có thế nào cũng không đến lượt chúng ta!

Lão phu nhân ngồi trên sập gỗ, Nguyễn thị ở bên cạnh cùng bà trò chuyện:

- Đại phu nói như vậy thì Hồng di nương sống chết không rõ?

Đại phu thành thật:

- Chuyện này...hiện tại chưa thể biết được, tùy vào số mệnh, nếu ba ngày nữa sản phụ ổn định sẽ không sao, nhưng nếu xuất huyết thì chín phần không giữ được mạng!

Lão phu nhân thở dài:

- Đại phu có biết chính xác nàng uống nhầm phải gì không?

- Bên trong thuốc thúc sinh của sản phụ có nhiều vị lưu thông khí huyết, gây ra hiện tượng chảy máu không cầm được. Ngoài ra còn có một đơn thuốc lạ được nghiền vào, cái này hiện tại vẫn chưa rõ!

Nguyễn thị nhìn lão phu nhân:

- Mẫu thân, như vậy là có người cố tình!

Ngoài cửa có tiếng ồn ào. Một tì nữ vọt vào trong:

- Lão phu nhân, người phải lấy lại công bằng cho di nương! Di nương là bị người ta hãm hại!

Gương mặt lão phu nhân tối sầm lại, Nguyễn thị hiểu ý liền cho người lấy bạc tiễn đại phu đi. Khi quay vào mới sốt sắng hỏi:

- Ngươi là người ở viện nào?

- Nô tì là Đậu Nhi hầu hạ Hồng di nương, nô tì cầu xin phu nhân lấy lại công bằng cho di nương!

Lão phu nhân cau mày:

- Ngươi muốn cáo trạng ai?

Đậu Nhi lúc này mới khẩn thiết:

- Nô tì to gan cáo trạng Đại phu nhân hạ dược vào thuốc hại tiểu thiếu gia mất mạng!

Tứ phu nhân kìm nén vui sướng trong lòng:

- To gan! Ngươi biết ngươi nói cái gì không? Ngươi biết vu cáo chủ nhân sẽ nhận hình phạt như thế nào không?

Đậu Nhi dập đầu xuống đất:

- Nô tì không sợ, vào giữa buổi tối Nhị tiểu thư có đến viện di nương tìm Đại lão gia! Nhưng trước đó Đại phu nhân đã mời lão gia đến Phật Đường có việc riêng, sau Nhị tiểu thư đợi lâu nên kêu hai bà tử đi nhận sữa đậu nành. Hai bà tử liền nhờ Tạ ma ma đến trông thuốc giúp. Sau khi hai bà tử về Nhị tiểu thư cũng đi. Một khắc sau Hồng di nương uống thuốc thì xảy ra chuyện!

Nguyễn thị che miệng thảng thốt:

- Nếu như vậy chỉ có khả năng Tạ ma ma bỏ đồ dơ bẩn vào thuốc!

Lão phu nhân nhìn Nguyễn thị, lại quay sang Đậu Nhi:

- Ngươi có tận mắt thấy Tạ ma ma hạ dược?

Đậu Nhi lắc đầu:

- Nô tì không thấy! Nhưng trong viện ngoài bà đỡ thì chỉ có nô tì và hai bà tử, tất cả đều là người hầu hạ Hồng di nương đã lâu!

Nguyễn thị như nhớ ra điều gì:

- Nếu ta không nhầm, thì hai bà tử trong viện Hồng di nương ban đầu là thô sử, sau đó vì di nương được nâng lên nên mới gọi đến, đều là họ hàng xa của di nương ngươi?

Đậu Nhi gật đầu xác nhận:

- Dạ đúng, nô tì cũng là muội muội của Hồng di nương!

Lão phu nhân xoa xoa mi tâm:

- Như vậy người ra tay chỉ có thể là Tạ ma ma! Còn có liên quan đến Đại phu nhân hay không thì chưa xác định được!

Nguyễn thị nhanh chóng phân phó:

- Người đâu, gọi Tạ ma ma!

Lão phu nhân gật đầu:

- Phải gọi Tạ ma ma đến để xác minh, gọi luôn bà đỡ và hai bà tử của Hồng di nương. Mời Đại lão gia đến. Không cần kinh động đến Nhị tiểu thư cùng Đại phu nhân!

Nguyễn thị nhấn mạnh:

- Các ngươi nghe rõ chưa? Không được để Nhị tiểu thư và Đại phu nhân biết!

Để bọn họ biết khác nào rút dây động rừng, ắt sẽ có chuẩn bị. Hàn thị đang cấm túc lại thêm tội ghen tuông hãm hại thiếp thất giết chết hài tử, ngày sau địa vị trong phủ sẽ không còn như trước! Nguyễn thị mỉm cười rót trà hầu hạ lão phu nhân.

Vu ma ma đưa theo hạ nhân đến Phật Đường, nửa chừng thì gặp Tạ ma ma đang lấy sữa nóng cho chủ tử. Vu ma ma không kiêng nể, liền đưa người đến:

- Tạ ma ma, lão phu nhân cho gọi bà!

Tạ ma ma hơi hốt hoảng nhưng nhanh chóng bình tĩnh nói:

- Để ta đưa sữa cho phu nhân!

- Không cần đâu, sữa sẽ có người khác lo, bà cứ đi theo chúng ta!

Lại vòng sang bên viện Hồng di nương, lúc này Tạ ma ma cũng hiểu được lão phu nhân quyết định tra xét hung thủ hại tiểu thiếu gia. Tim bà đập mạnh.

Vu ma ma gõ cửa vào trong, cung kính nhìn Đại lão gia:

- Lão gia, lão phu nhân cho mời người!

Đại lão gia thương xót Hồng di nương nằm trên giường một thân trắng bệch, phòng đầy mùi máu tươi:

- Có gấp lắm không?

Vu ma ma không ngẩng đầu:

- Là liên quan đến chuyện của di nương! Lão phu nhân cho gọi toàn bộ người của di nương và...Tạ ma ma!

Đại lão gia lờ mờ đoán được phần nào, nửa muốn đi nửa muốn không thì thấy cánh tay yếu ớt của Hồng di nương đưa lên:

- Lão gia, người đi đi, làm chủ cho hài tử của chúng ta!

Đại lão gia thở dài:

- Được! Nhưng hiện tại ai chăm sóc nàng?

Tiếng của Nhị phu nhân bên ngoài cửa vang lên:

- Nếu không ngại cứ để đấy cho ta! Ta rảnh rỗi sang đây thăm di nương, bên phòng ta cũng có một di nương vừa hạ sinh, vẫn còn dư chút đồ dùng! Mai đã là đầu năm, nên bây giờ ta tranh thủ sang, chốc nữa ta sẽ để hạ nhân lại!

Đại lão gia gật đầu, trút bỏ được phần nào gánh nặng:

- Cảm ơn đệ muội!

Nhị phu nhân mỉm cười hiền dịu, nhìn theo bóng đoàn người đi. Cửa phòng cũng đóng lại, hạ nhân cho thêm than vào lò. Nhị phu nhân sờ tay lên người Hồng di nương hơi lạnh, cau này hỏi:

- Ngươi uống thuốc chưa?

Hồng di nương lắc đầu:

- Thuốc đang sắc bên ngoài, có điều vừa rồi người làm đi hết, nô tì vẫn chưa uống!

Nhị phu nhân đứng dậy:

- Như vậy sao được, để ta đi lấy, thân mình thương tổn cần phải dùng thuốc đầy đủ.

Nhị phu nhân bước ra ngoài, ma ma bên cạnh mở nắp siêu thuốc, hương đắng ngắt đặc trưng tỏa ra. Nhị phu nhân cẩn thận đong thuốc vào chén, cuối cùng lấy từ trong áo ra một lọ sứ trắng men xanh nhỏ. Nhị phu nhân đổ chất bột nâu nâu vào chén, khuấy đều tay.

Ma ma đi bên cạnh nhìn xung quay rồi thở phào:

- Không có ai phu nhân!

Nhị phu nhân đặt chén lên khay gỗ, cười âm hiểm:

- Nàng ta chết đi, Hàn thị mới không thể xoay người!

Nhị phu dịu dàng vào phòng:

- Ngươi uống được không? Hay để tì nữ ta giúp ngươi? Phận nữ nhân khổ nhất là sinh con đẻ cái!

Hồng di nương gật đầu đồng cảm, lẳng lặng uống hết chén thuốc. Nhị phu nhân quan sát kĩ nàng ta, trong lòng nhớ lại nhiều chuyện năm xưa, gương mặt càng thêm chút quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.