Mộng Phúc run lẩy bẩy, nàng lắc đầu quầy quậy, nước mắt không tự chủ rơi xuống:
- Vương gia tha mạng, nô tì không dám, Vương gia tha mạng!
Thịnh Vương lãnh đạm:
- Bản Vương có cần nhắc lại lần nữa?
Mộng Phúc trân trối nhìn chủ nhân cầu xin, Bạch Cẩm Chúc thì ngược lại, trên miệng nở một nụ cười ngạo mạn:
- Ngươi không xứng!
Thịnh Vương gằn giọng:
- Muốn làm phản hết rồi! Bản Vương nói nàng ta xứng thì chính là xứng! Trong Vương phủ này, lời của bản Vương là trên hết!
Mộng Phúc lắp bắp, mồ hôi chảy dài trên gương mặt thanh tú:
- Vương gia tha mạng, nô tì thật không xứng, nô tì không sạch sẽ, làm bẩn thân Vương gia!
Thịnh Vương cau mày, nghi hoặc nhìn Bạch Cẩm Chúc, chỉ thấy Bạch Cẩm Chúc dương dương tự đắc:
- Vương gia người không phải trọng nhất là thanh danh hay sao! Tì nữ của ta không còn trong sạch đâu! Người kinh tởm ta, nhưng ít ra ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ!
Thịnh Vương lặng nhìn Mộng Phúc:
- Ngươi biết hầu hạ chủ nhân trong Hoàng thất mà thất thân là tội chết không?
Mộng Phúc lắc đầu khóc lóc, uất ức:
- Nô tì biết...nhưng nô tì là người của Vương phi...tuân mệnh Vương phi...
Thịnh Vương mơ hồ, sự nghi ngờ nổi lên thấy rõ:
- Ba thước lụa trắng, đến Huỳnh Kiện công công nhận đi. Như vậy ít nhất người khác vẫn nghĩ ngươi trong sạch!
Mộng Phúc hốt hoảng nhìn sang Bạch Cẩm Chúc, nàng sợ chết, làm người ai lại không ham sống, nàng còn rất trẻ, vả lại Bạch Cẩm Chúc chưa bao giờ đối xử với nàng tử tế:
- Vương phi, người cứu mạng nô tì, nô tì hết lòng vì người, đến chuyện như vậy cũng dám làm... Vương phi...
Bạch Cẩm Chúc nhàn nhạt:
- Vương gia ban ngươi chết thì ngươi ngoan ngoãn mà chết đi, ta hồ đồ mới để ngươi bên cạnh, lọt vào mắt Vương gia!
Mộng Phúc lắc đầu, đôi mắt mở to ngập nước, nàng bò bằng đầu gối đến ôm lấy chân Thịnh Vương đang ngồi trên giường:
- Vương gia, người tha mạng cho nô tì, không phải lỗi của nô tì, là Vương phi ép nô tì tự phá thân...
Bạch Cẩm Chúc hét lên:
- Im miệng, ngươi nói xằng bậy gì thế!
Thịnh Vương nhìn Bạch Cẩm Chúc đang kinh hoảng kia, lại trấn an Mộng Phúc:
- Nói rõ đi! Bản Vương sẽ bỏ qua tội chết cho ngươi!
Mộng Phúc cúi đầu, ánh mắt không dám hướng đến Bạch Cẩm Chúc, giọng nàng nhỏ xíu như sợ bị người khác nghe thấy:
- Là Vương phi sợ chúng nô tì sẽ quyến rũ Vương gia, cho nên trước ngày đại hôn, toàn bộ những nha hoàn hồi môn đều bị ép phải dùng "nam hình" phá thân!
Thịnh Vương không thể tin được, thê tử hắn có thể độc ác đến mức độ đó hay sao.
Nam hình là loại dụng cụ bằng gỗ mô tả giống thân dưới nam nhân, vốn đây là đồ cấm trong cung. Dù là cung nữ hay phi tần bị phát hiện đều là tử tội, những tiểu thư khuê các bình thường hiển nhiên sẽ không biết đến loại này.
Thịnh Vương đỡ Mộng Phúc đứng sang một bên, gương mặt Bạch Cẩm Chúc lúc này đã tái xanh, không nói được gì.
Thịnh Vương nhàn nhạt:
- Hay lắm! Hoàng hoa khuê nữ, thanh danh trong sạch, Bạch gia dưỡng ra một cái nữ nhi thật tốt, chuyện ghê sợ như vậy cũng dám làm! Cung nữ hai mươi lăm tuổi còn có thể xuất cung, tì nữ của ngươi lại phải chết già cô độc! Bản Vương thật không hiểu tại sao lại rước ngươi về phủ, bái đường cùng ngươi!
Bạch Cẩm Chúc nói xẵng:
- Nếu Vương gia thấy hối hận thì chúng ta hòa ly!
Thịnh Vương cười nhạt:
- Hòa ly? Ngươi có tư cách đó sao? Đến một cái hưu thư bản Vương cũng không để ngươi có! Dù sao, bản Vương còn cần một đích trưởng tử!
Lại nhìn sang Mộng Phúc:
- Đỡ Vương phi ngồi dậy, gọi Huỳnh Kiện công công tới đây!
Huỳnh Kiện công công vội vàng sau một khắc thì đứng trước rèm, trên đường đi nhìn nét mặt nghiêm trọng của Mộng Phúc ông muốn hỏi cũng không thể hỏi. Vương phi luôn làm Vương gia chán ghét như vậy, sợ rằng sống không thọ.
- Nô tài chờ Vương gia dạy bảo!
Thịnh Vương thong thả, tựa hồ không có gì đáng kể:
- Bắt đầu từ ngày mai, để Sở Trắc phi nắm toàn quyền quản sự Vương phủ, cái gì nàng chưa biết thì công công giúp đỡ nàng.
- Nô tài đã rõ!
Thịnh Vương tiến ra ngoài rèm, giọng đều đều:
- Chuẩn bị buổi lễ nhỏ để Mộng Phúc trở thành Phu nhân!
Huỳnh Kiện công công ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Mộng Phúc hai tay siết chặt run rẩy. Huỳnh Kiện công công đành im lặng, Vương gia muốn lập thiếp đâu cần phải để tâm nhiều, trong phủ ngoài Vương phi có thể có hai Trắc phi, bốn Phu nhân cùng hai tư Cơ thiếp, Hạ thiếp. Chỉ là một nô tì như Mộng Phúc là quá cao.
Thịnh Vương không để tâm, tiếp tục nói:
- Gọi Lữ Định Ân cùng Mạt Viện đến đây! Kín kẽ một chút đừng để ai trông thấy!
Huỳnh Kiện công công tuân mệnh, đưa theo Mộng Phúc ra ngoài, ông nhẹ giọng:
- Mộng Phúc cô nương họ gì?
- Nô tì họ Kỳ!
Huỳnh Kiện công công gật đầu:
- Ngày mai sẽ có ma ma đến dạy lễ nghi và tì nữ riêng cùng viện mới cho cô nương, Vương gia đã ưu ái, coi như cô nương có phúc, có điều phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, cô nương cố gắng giữ mình mà sống! Nội trạch nào cũng chẳng dễ dàng, nhất là nội trạch Hoàng thất!
Mộng Phúc gật đầu, cô độc một mình về phòng.
Lữ Định Ân cùng Mạt Viện nửa đêm phải đến tẩm phòng Vương phi, biết là Vương gia ở đấy nhưng tâm trạng cả hai đều không mấy thoải mái.
Lữ Định Ân mệt mỏi:
- Khuya như vậy Vương gia còn muốn luận chính sự?
Mạt Viện vươn vai mấy cái:
- Ta nghĩ không phải, Vương gia sao lại ở viện Vương phi mà bàn chuyện hệ trọng! Công công, có gì xảy ra vậy?
Huỳnh Kiện công công không đáp, chỉ lắc đầu. Trước viện Vương phi không một bóng người, chỉ có đèn lồng đỏ đang đung đưa trong gió, thê lương u buồn.
- Vương gia, nô tài đã đưa người đến!
Thịnh Vương trầm trầm giọng:
- Vào đi!
Lữ Định Ân và Mạt Viện cẩn trọng mở cửa, sau lớp rèm mờ có thể thấy Bạch Cẩm Chúc ngồi trên ghế, gương mặt cúi xuống lộ ra dáng điệu khó nhọc.
Thịnh Vương phất tay. Lữ Định Ân vén rèm, hơi liếc nhìn Mạt Viện, cả hai dè dặt đi tới:
- Vương gia có gì sai bảo?
Thịnh Vương nhàn nhạt:
- Cái kế sách cần đích trưởng tử do hai ngươi bày ra thì hai ngươi cố làm cho trót, bản Vương lần này khiến hai ngươi thất vọng rồi!
- Vương gia, thuộc hạ không dám, Vương phi có gì khiến người không hài lòng, Vương gia đại lượng bỏ qua!
Thịnh Vương hời hợt:
- Nói các ngươi làm thì cứ làm, bản Vương không có loại thê tử này!
Bạch Cẩm Chúc mắt hằn lên tia đỏ máu:
- Trên đời có người vô sỉ như ngươi sao?
Thịnh Vương nhàn nhạt cười:
- Ngươi chưa từng là người của bản Vương, bản Vương cũng không hề coi ngươi là thê tử! Ngoan ngoãn ở đây làm theo kế hoạch của bản Vương, nếu ngươi cố quyên sinh, bản Vương sẽ gán cho ngươi cái danh gian dâm với ăn mày trên đường, cho phụ thân ngươi đến trước mặt bản Vương mà quỳ lạy cầu xin vì thanh danh gia tộc!
Mạt Viện nhìn Lữ Định Ân, cả hai không nói gì, tiếng Thịnh Vương khuất sau rèm lãnh đạm:
- Đừng xem nàng ta là Vương phi!
Mạt Viện cắn răng:
- Vương phi, lệnh của Vương gia, ta thành thật xin lỗi!
Tiếng thét đau đớn thê lương của Bạch Cẩm Chúc vang lên trong đêm khiến người đứng bên ngoài như Hùynh Kiện công công cũng phải giật mình hoảng hốt. Nhưng Thịnh Vương vẫn bước đi không ngoảnh lại, chẳng có chút rung động mảy may nào.
Khép cánh cửa Thư phòng, Thịnh Vương uể oải cởi áo ngoài, cơn ho kéo dài hơn một chút, máu càng thấm đỏ hơn, Huỳnh Kiện công công vội vàng rót trà.
Thịnh Vương đưa tay ngăn lại:
- Không cần! Ngày mai ngươi nói với Bạch thị, nếu không thành công thì sẽ có lần thứ hai thứ ba, đến khi nào bản Vương có đích trưởng tử thì mới thôi! Còn nữa, dặn dò nàng ta yên phận, người muốn ôm đích trưởng tử của bản Vương nhất là phụ hoàng, còn bản Vương không quan trọng thứ bậc, chính bản Vương cũng là thứ tử thì đã làm sao!
Huỳnh Kiện công công lấy hết can đảm:
- Vương gia, nhưng dù sao Vương phi cũng là kim chi ngọc diệp, bị hai nam nhân xa lạ vũ nhục, có chút tàn nhẫn!
Thịnh Vương ngả người ra ghế gỗ, nhắm mắt dưỡng thần:
- Nếu chỉ trao thân cho một người có thể khi nàng ta hoài thai sẽ cùng hắn bỏ trốn. Nhưng nếu đứa nhỏ không rõ của ai thì hiển nhiên chẳng người nào giúp đỡ nàng ta cả. Bản Vương làm vậy vì không muốn mất đi một thuộc hạ trung thành mà thôi!
Huỳnh Kiện tâm phục khẩu phục, chuyện như vậy Vương gia cũng có thể tính toán ra, coi như Vương phi mệnh không tốt, chọc giận ai không chọc lại đi chọc giận Vương gia. Loại chuyện này đã là gì, sợ rằng Vương phi còn chưa thấy được mặt tối của con người hào hoa phong nhã có tiếng kinh thành này.
Mười lăm tháng hai, Vĩnh Nguyên Đế về đến Cấm Thành, không ngoài dự liệu của các quan viên đại thần, Hoàng thượng vừa đến nơi đã triệu Thịnh Vương vào cung, giữ lại liền ba ngày để trò chuyện. Trừ việc thu hồi quyền hành đất phong, còn lại các hình phạt như cấm túc đều bãi bỏ. Thái độ này cho thấy rõ, tâm Hoàng thượng đang đặt lên ai, các tấu sớ vấn tội Thịnh Vương cũng dè chừng giảm bớt.
Phùng phủ.
Lão phu nhân cầm trên tay thiếp mời của Thịnh Vương phủ, thở dài nhìn mấy phòng bên dưới:
- Đây là đích thân mời Đại phòng, coi như đành phải để Đại phu nhân miễn cấm túc sớm rồi!
Phùng Gia Hảo vội vàng hành lễ:
- Tạ ơn tổ mẫu!
Lão phu nhân không lấy làm hài lòng lắm, nhưng Thịnh Vương phủ chủ động mời, Phùng gia không đi chính là quá ngạo mạn. Vị Sở Trắc phi này mới về kinh đã nhận quyền quản gia, tuy nói là Vương phi không khỏe nhưng nội trạch bao nhiêu tranh đấu không ai rõ được.
Lão phu nhân gật đầu:
- Vu ma ma mời Đại phu nhân từ Phật Đường chuẩn bị ba ngày nữa đưa Đại tỉ nhi cùng Nhị tỉ nhi sang Thịnh Vương phủ dự yến, chúc mừng Sở Trắc phi về kinh!
Gia Hỷ đứng dậy thi lễ, nàng mỉm cười đoan chính. Để nàng đi kèm ngoài lý do nàng là trưởng nữ Đại phòng còn vì lão phu nhân muốn nàng giám sát Hàn thị, gần đây Hàn thị bị vận đen ám quẻ, làm chuyện gì hỏng chuyện đấy, hại người thiệt mình, lão phu nhân lại sợ Hàn thị gây ra chuyện thiêu thân gì.
Trời đổ về chiều, Gia Hỷ quyết định xuất phủ:
- Dù gì cũng cần thêm ít phấn son trang sức, ba ngày nữa đến Vương phủ, ta cũng muốn chuẩn bị một chút!
Vịnh Đan cùng Bối Lan thập phần vui vẻ, tiểu thư các nàng hiếm khi đi ra ngoài, khiến các nàng cũng chỉ quanh quẩn trong phủ. Nay được dịp liền nhanh chóng chuẩn bị ngựa xe.
Phùng phủ nằm gần nhiều con đường lớn, trong đó có một hẻm rộng chuyên bán phấn son, hương liệu. Gia Hỷ dừng xe ngựa trước hẻm, thong thả đi bộ vào. Nàng mải miết ngắm từng món đồ nhỏ xinh bày trên các quầy hàng ven đường, nào ngờ từ đằng sau liền bị một tên ăn mày giật mất túi tiền đeo bên hông. Nàng hốt hoảng đơ người.
Vịnh Đan la ầm lên:
- Có cướp! Cướp! Người đâu giữ hắn lại!
Tên ăn mày vòng vèo thêm một đoạn thì bị một thị vệ bắt lại, Gia Hỷ vội vàng đi tới, gương mặt đỏ bừng thở hổn hển:
- Đa tạ!
Giọng nói nhu hòa từ đằng sau người thị vệ vang lên:
- Thục Trinh Huyện chúa!
Gia Hỷ ngẩng mặt nhìn, môi nàng nở một nụ cười rạng rỡ, đoan trang hành lễ:
- Gặp qua Vương gia!
Huỳnh Kiện công công cẩn trọng đỡ nàng dậy, người thị vệ đưa lại túi tiền cho Vịnh Đan, lại áp giải tên ăn mày lên công đường, Bối Lan đành đi theo để làm chứng.
Thịnh Vương ánh mắt thập phần ấm áp chân tình:
- Đã gặp nhau ở đây, chi bằng cùng bản Vương uống chén trà!
Gia Hỷ nhận lời mời Thịnh Vương đi lên tầng cao một tửu lầu.
Gia Hỷ nhìn lại y phục mình, một thân bạch y vẽ sơn thủy, trên tóc có trân châu, tay cũng đeo vòng ngọc tơ vàng, coi như không quá xuề xòa mất mặt.
Thịnh Vương thong thả chọn một nhã gian:
- Nàng đi đâu mà bất cẩn không đưa theo hạ nhân bảo vệ?
Gia Hỷ cười cười:
- Vốn chỉ định chọn chút phấn son, nào ngờ dưới chân thiên tử lại gặp cướp ngày!
Thịnh Vương trêu chọc:
- Nàng đang đổ lỗi cho Phủ Doãn đại nhân làm việc không nghiêm?
Gia Hỷ bĩu môi:
- Ta đang trách Vương gia đấy, mời đến phủ dự yến làm gì để ta phải đi mua đồ mà gặp nạn!
Thịnh Vương cười thoải mái, hắn còn đang không biết tìm cách nào để gặp được nàng thì nàng xuất hiện. Tim hắn đập mạnh, mỗi khi miệng nhỏ nàng mỉm cười lại khiến lòng hắn như run rẩy.
- Bản Vương đã nghĩ nàng không đồng ý cùng bản Vương uống chén trà này!
Gia Hỷ nhìn ra cửa sổ, phía dưới phố đông vui, trời ấm dần lên, băng trên sông cũng sắp tan hết. Nàng mỉm cười:
- Vương gia nghĩ nhiều rồi! Lời đồn đại bên ngoài ta thật không muốn tin, cũng không hề tin!
Ánh mắt Thịnh Vương lấp lánh, vồn vã:
- Nàng nói thật?
Gia Hỷ hơi bất ngờ, hắn là một Hoàng tử cao ngạo, sao lại để tâm đến suy nghĩ của nàng. Gia Hỷ gật đầu:
- Ta nói thật!
Không khí ngưng đọng lại, Gia Hỷ tìm đề tài trò chuyện:
- Vì sao Vương gia lại đến đây? Con phố này là nơi chuyên bán đồ nữ nhi mà?
Thịnh Vương cười:
- Bản Vương thích tửu lâu này, có một góc rất đẹp, nếu nàng ra ban công nhìn, sẽ thấy núi Linh Sơn xanh thẫm vờn trong mây trắng, rất huyễn hoặc, ảo mộng!
Gia Hỷ nghe theo hắn nói liền bước chân ra ngoài, gió thổi hơi lạnh, nhưng cảnh sắc quả đúng là rất đẹp, nàng hào hứng:
- Vương gia cũng thật đa sầu đa cảm!
Thịnh Vương đứng bên cạnh đột ngột nhìn nàng:
- Gia Hỷ, nàng có thể gọi ta là Lăng Mặc không?
Gia Hỷ cúi đầu, nàng vờ nghe không rõ, Thịnh Vương thật sự đã từng cùng Huy Quận công tranh chấp nàng, lại cũng tuyên bố muốn có được nàng. Nhưng ngoài bảo vệ nàng, hắn cũng không làm gì ép uổng nàng. Có điều, hắn đã có thê tử. Nàng không nên vì lời nói của hắn mà cảm động.
Gió thổi có chút buốt, lồng phổi Thịnh Vương đau nhói, cơn ho dồn dập trở lại, khi hắn giở khăn lụa ra, so với mấy ngày trước, máu đã nhiều hơn một chút!
Gia Hỷ cả kinh:
- Vương gia!
Thịnh Vương lắc đầu, phất tay:
- Ta không sao, nàng đừng lo lắng, chỉ là phong hàn không có gì nghiêm trọng!
Gia Hỷ cau mày, thời cổ đại loại viêm phổi như thế này không phải là không chữa được, nhưng không có thuốc ngậm như ở hiện đại, vừa tiện dụng lại dễ dàng điều dưỡng.
Gia Hỷ quay vào trong lấy áo choàng của Thịnh Vương, nàng khoác lên người hắn, tự tay buộc dây:
- Vương gia nên giữ gìn sức khỏe! Khi còn nhỏ bị ốm, ma ma hay là một loại kẹo mật ong có thảo dược giúp giảm cơn ho, để ta làm cho người! Nhất định sẽ khỏi!
Thịnh Vương có chút cảm động, là nàng lo lắng cho hắn, làm kẹo cho hắn, nếu nàng luôn quan tâm hắn như vậy, cả đời này hắn nguyện để bệnh tật dày vò!
Bối Lan quay lại cũng là lúc Gia Hỷ ra về, Thịnh Vương tiễn nàng đến trước cổng Phùng phủ, âm thầm nhìn cánh cửa gỗ khép lại thật lâu mới xoay người đi!
Bối Lan làu bàu than vãn:
- Thật là xui xẻo, bọn người phía nam bị dịch bệnh nên mới lên kinh thành trộm vặt làm càn!
Gia Hỷ cau mày:
- Phía nam? Thành Hầu cũng ở phía nam, không rõ có gặp nạn dịch?
Vịnh Đan pha trà nóng, mắt không nhìn lên:
- Nếu tiểu thư muốn biết có thể gặp Triệu Thiếu giám mà!
Gia Hỷ gật đầu, viết thư cho Triệu Tử Đoạn xong lại đổi y phục vào bếp làm mẻ kẹo thảo dược trị ho.