Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 13: 13: Học Đường Lộc Sơn




Lý Diên Khánh lập tức thích Đại quản gia khéo hiểu lòng người này.

Hắn sợ Tộc trưởng hoài nghi tối qua mình báo thù Lưu Thừa Hoằng, cho nên không dám nhắc tới chuyện mười quan tiền kia, không nghĩ tới Dương Đại quản gia này lại là người có lòng, dĩ nhiên trả lại mười quan tiền này.Khó trách có thể lên làm Đại quản gia, quả nhiên là người thông minh lanh lợi.

Lý Diên Khánh vội vàng cảm ơn ý tốt của Dương Đại quanr gia.

Dương Đại quản gia cười ha ha, lại sai người mang tới một túi gạo và mấy cân thịt:- Đây là lão gia nhà ta tặng cho ngươi, đúng rồi, còn có hai cái này.Dương quản gia lấy một tấm giấy ố vàng từ trong lòng ra:- Đây là phiếu nợ phụ thân ngươi viết cho lão gia nhà ta năm đó, lão gia để ta cùng đưa lại cho ngươi.Lý Diên Khánh nhận phiếu nợ, chần chờ một chút hỏi:- Đại quản gia, hẳn là còn những thứ khác?Dương quản gia nhìn sang hai bên, liền kéo Lý Diên Khánh qua một bên thấp giọng nói:- Còn có chút tiền, lão gia lo lắng ngươi ở một mình, trong nhà không an toàn, chờ sau khi cha ngươi trở về sẽ đưa cho hắn.


Khánh ca nhi cứ yên tâm đi! Lão gia đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.- Có chừng bao nhiêu?Dương quản gia suy nghĩ một chút nói:- Cha ngươi chăm ngựa tại Lý phủ, đã nói mỗi ngày năm mươi văn tiền, mỗi tháng là hai quan tiền, trong đó một quan tiền trả nợ, một quan tiền còn lại mang về nhà.

Một năm mười hai xâu, bốn năm là bốn mươi tám quan tiền, lần này lão gia chuẩn bị bù cho cha ngươi năm mươi quan tiền.Tiền tệ triều Tống, một quan tiền bình thường đều là bảy trăm bảy mươi văn, điều này Lý Diên Khánh cũng biết, thế nhưng tiền công mỗi tháng của phụ thân chỉ có hai quan tiền, như vậy cũng quá ít rồi.Dương quản gia cũng hơi xấu hổ, vội vàng giải thích:- Ngươi cũng biết thân thể của cha ngươi, thật ra hắn cũng không chăm sóc ngựa ở Lý phủ, mỗi ngày chỉ làm việc cắt cỏ, mã phu thực sự mỗi tháng cũng chỉ bốn quan tiền.- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, khiến Dương quản gia phí tâm rồi!- Không sao! Không sao! Đúng rồi, Khánh ca nhi nói một chút, căn phòng này cần họ làm thế nào?- Tộc trưởng không dặn dò sao?Lý Diên Khánh dò hỏi.- Tộc trưởng dặn dò tương đối mập mờ, ta lại muốn hỏi ý tứ của Khánh ca nhi một chút.Mặc dù lúc trước gia cảnh của Lý Diên Khánh cũng bần hàn, nhưng cũng không đến nỗi ở trong nhà đất thế này.

Không nói bốn vách tường rỉ nước, trong nhà một năm bốn mùa âm u ẩm thấp, cực kỳ có hại cho thân thể, tuổi thọ của người nghèo khổ không dài cũng liên quan trực tiếp với điều kiện sống khắc nghiệt.Hiếm khi có cơ hội lần này, hắn nhất định phải hoàn toàn thay đổi điều kiện sống cho phụ thân.


Lý Diên Khánh liền chỉ một căn phòng:- Khoảng thời gian trước trời mưa, trong phòng rỉ nước khắp nơi, tường cũng sắp sập rồi, nếu không chúng làm đơn giản một chút, dùng gạch xanh xây lại ba căn phòng khác đi!Dương quản gia giật nảy mình, cái này còn gọi đơn giản sao, đây chính là xây dựng lại! Dĩ nhiên còn muốn dùng gạch xanh, tiểu tử thối này còn xấu bụng hơn lão gia nha!- Việc này… việc này…Lý Diên Khánh liếc gã một cái, thấy mặt gã tràn ngập ngượng nghịu, liền lấy lui làm tiến, thản nhiên nói:- Nếu như Đại quản gia ngại phiền phức, thôi vậy, hôm nào ta đi cảm tạ thiện ý của Tộc trưởng.Dương quản gia theo lão gia ba mươi năm, thực sự hiểu gã rất rõ, thứ ăn vào tuyệt đối sẽ không phun ra, lần này không chỉ miễn đi năm trăm quan tiền nợ của Lý Đại Khí, còn bù lại toàn bộ tiền công lúc trước, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, đủ thấy lão gia coi trọng đứa nhỏ này, chẳng lẽ thực sự giống lời đồn trong phủ, đứa nhỏ này được đại tổ nhập thân sao?Dương quản gia nghĩ tới dù sao xây dựng từ đường cũng cần mua gạch xanh, mấy căn phòng nhỏ này cũng dùng không bao nhiêu, coi như cùng xây dựng, gã liền gật đầu nói với Lý Diên Khánh:- Lão gia để cho ta sửa chữa lại phòng ở, Khánh ca nhi đã muốn xây dựng lại, vậy ta liền cả gan đáp ứng thay lão gia.Lý Diên Khánh cười nói:- Tốt nhất Đại quản gia vẫn nên đi xin ý kiến Tộc trưởng một chút, lỡ như Tộc trưởng trách cứ Đại quản gia tự tiện làm chủ, ta sẽ xấu hổ rồi.Dương quản gia kinh ngạc trong lòng, đứa nhỏ này quả thực là một tên yêu tinh! Nhỏ như vậy đã biết được đạo đối nhân xử thế, lớn lên sẽ còn thế nào.Gã cười ha ha:- Khánh ca nhi nói đúng, ta cần phải xin phép lão gia một chút, chẳng qua ta đoán chừng chắc chắn lão gia sẽ đáp ứng.Dương quản gia lập tức phân phó mấy tên thợ xây.- Các ngươi đo đạc kích thước, tính toán cần bao nhiêu gỗ đá, sau này viết một danh sách cho ta!Gã lại chào Lý Diên Khánh, liền dẫn một gia đinh vội vàng rời đi.

Vừa đi tới cửa gã chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng quay đầu lại nói:- Sáng sớm ngày mai, Khánh ca nhi tự mình tới học đường thị trấn đọc sách đi! Ta đã nói cho Diêu sư phụ, Khánh ca nhi không cần mang theo gì hết, cứ đi là được rồi.- Cảm ơn Đại quản gia!Đại quản gia đi rồi, Hồ đại nương cầm mấy cái bát và ấm nước tới gọi đám thợ xây uống nước.

Nàng kéo Lý Diên Khánh qua một bên, mặt cười như nở hoa:- Khánh nhi, ngươi làm tốt lắm! Để Tộc trưởng xây dựng nhà gạch cho ngươi, coi như tổ phụ của ngươi cũng không có mặt mũi này.Lý Diên Khánh cười một tiếng, cầm mấy cân thịt heo lên đưa cho nàng:- Đại nương, thứ này ngươi cầm về làm cho Thanh nhi ăn.Hồ đại nương vội vàng khoát tay:- Hôm nay đã cầm nhiều đồ của ngươi như vậy, cái này tự ngươi giữ lại, bồi bổ thân thể cho cha ngươi.- Chờ cha ta trở về, thịt này cũng hỏng rồi, ta cũng không biết làm, đại nương cứ cầm lấy đi!Hồ đại nương nghĩ lại cũng đúng, liền nhận lấy:- Vậy được rồi! Đêm nay đại nương làm bữa thịt kho tàu, Khánh nhi và Thanh nhi cùng ăn.Lý Diên Khánh lại cho nàng nửa túi gạo, lần này dù thế nào Hồ đại nương cũng không chịu lấy.


Lý Diên Khánh cũng không để ý, trực tiếp khiêng gạo tới phòng bếp nhà nàng.Hồ đại nương cảm động trong lòng, liền tìm tới con dâu thương lượng:- Đứa nhỏ Khánh nhi này thông minh lại hiểu chuyện, cuối cùng ông trời mở mắt, hắn cũng đi học rồi.

Mẹ Thanh nhi, chúng ta cũng phải bày tỏ tâm ý thôi!Mẹ Thanh nhi thiết khi huyết từ lúc sinh Thanh nhi, thân thể vẫn luôn yếu ớt, bình thường không hay ra ngoài, ở trong nhà dệt vải, kiếm chút tiền trợ giúp gia đình.Nàng suy nghĩ, trở về phòng lấy một tấm vải xanh do nàng nhuộm, nói với mẹ chồng:- Đoạn vải này ta định làm một bộ quần áo ăn tết cho Đại Lang và Thanh nhi, năm ngoái Thanh nhi còn một bộ quần áo mới còn chưa mặc, năm nay liền không làm cho nàng nữa, đêm nay chúng ta nhanh chóng làm một bộ quần áo cho Khánh nhi, để ngay mai hắn mặc tới trường.Hồ đại nương vỗ tay cười nói:- Suy nghĩ này hay lắm, đến trường cũng nên mặc quần áo mới, bộ áo da dê rách kia quá khó coi, người khác sẽ châm chọc hắn, chúng ta nắm chặt thời gian, đêm nay phải làm xong.Hai người nói là làm, ban đêm liền may cho Lý Diên Khánh một bộ áo mới, trời chưa sáng ngày tiếp theo liền thay cho Lý Diên Khánh, lại thắt búi tóc cho hắn, mặc dù chiều dài không đủ, nhưng đeo khăn trùm đầu liền nhìn không ra.Lúc gần đi, Hồ đại nương còn cho hắn mấy cái bánh bao không nhân mang theo ăn trên đường, Lý Diên Khánh vô cùng cảm kích, trong lòng đầy mong đợi đi tới trường.…Chỗ Lý Diên Khánh ở gọi là xã Hiếu Hòa, diện tích hơn mười dặm, quản lý hai mươi mấy thôn trang lớn nhỏ.Trung tâm xã gọi là thị trấn Lộc Sơn, là một trong ba trấn lớn của huyện Thang Âm, lại gọi trấn Hiếu Hòa, cách thôn Lý Văn không xa, đi theo quan đạo ba dặm về hướng bắc là đến thị trấn.Trấn Lộc Sơn có khoảng hai ba trăm gia đình, lấy quan đạo làm trục trung tâm mà khuếch tán ra hai bên đông tây, chiếm diện tích khá lớn.

Người trong trấn chí ít có hai phần đều họ Lý, cùng tộc không cùng Phòng với người họ Lý thôn Lý Văn.Thị trấn đương nhiên là nơi náo nhiệt nhất xã Hiếu Hòa, quan đạo rộng lớn bằng phẳng xuyên qua giữa thị trấn, mấy chục cửa hàng phấn bố hai bên, có tiệm tạp hóa, tiệm dược, tiệm lừa ngựa, tiệm vải, ngân phố, kho củi, quán rượu, khách sạn các loại, thậm chí có một gian tên là ‘Di Xuân Viện’, mấy nữ tử trang điểm lộng lẫy đứng trước cổng chính trêu gọi người qua đường chỉ trỏ họ.Các loại hàng rong bày đầy hai bên đường, không ngừng cao giọng hô to.

Mấy ngày nay tiết trời tốt, xe tới người đi trên quan đạo cực kỳ náo nhiệt.Quen thuộc đô thị phồn hoa lúc trước, thực chất Lý Diên Khánh đã sớm khắc lên dấu ấn thành thị, cho nên mỗi lần hắn từ thôn trang nhỏ tới thị trấn, đều có cảm giác giống như cách một thế hệ, dường như thời không dung hợp ở nơi này.- Khánh ca nhi!Lý Diên Khánh bỗng nghe thấy có người gọi hắn đằng sau, vừa quay đầu lại liền thấy huynh đệ Lý Nhị Lý Tam thở hồng hộc chạy tới bên này, thấy hai người họ lành lặn, đoán chừng Tộc trưởng thực sự tha cho họ lần này.- Chúng ta tới gọi ngươi cùng đến trường, Hồ đại nương nói ngươi đã đi rồi, chúng ta đuổi theo dọc đường, mệt chết rồi!- Thôn chúng ta ngoài các ngươi ra, còn ai đang đọc sách ở học đường?Lý Diên Khánh tò mò hỏi.- Không có, thêm ngươi, chỉ có ba người chúng ta.Hai huynh đệ ca ca gọi là Lý Quang Tông, năm nay tám tuổi, đệ đệ gọi Lý Diệu Tổ, năm nay sáu tuổi, hai người thẳng thắn sáng sủa, cũng không có đầu óc gì, tất cả mọi người đều gọi họ là Lý Nhị Lý Tam.


Trước khi đi học ngày hôm nay phụ thân liên tục căn dặn họ cảm tạ Lý Diên Khánh, nhưng vừa gặp mặt họ lại quên.Hai huynh đệ ở hai bên kẹp lấy Lý Diên Khánh, mặt mũi hưng phấn hỏi thăm:- Khánh ca nhi, nghe nói ngươi giết Huyết Lang, là thật sao?Lý Diên Khánh vừa nghĩ liền biết họ nói tới con chó ngao màu đỏ của Lừa Thừa Hoằng, hắn cười nói:- Một con chó mà thôi, cũng không phải sói thật.- Đó lại không phải chó bình thường, còn hung hăng hơn sói, trên trấn này ai không sợ nó.

Mỗi lần Lưu Phúc Nhi dẫn nó tới học đường chúng ta dương oai, dọa cho chúng ta ai cũng không dám ra ngoài cửa, ngươi dĩ nhiên giết nó, lợi hại nha!Hai huynh đệ giơ ngón cái lên, mặt mũi tràn ngập sùng bái.

Lý Diên Khánh đột nhiên cảm thấy mình sắp biến thành Lưu Phúc Nhi thứ hai.- Đúng rồi, học đường của chúng ta ở đâu? Ta còn chưa từng tới!Lý Diên Khánh gãi đầu hỏi.- Ầy! Không phải đó sao?Hai huynh đệ vừa chỉ phía đối diện quan đạo.

Lý Diên Khánh thuận theo phía ngón tay họ nhìn lại, thấy đối diện quan đạo là một mảnh rừng trúc, sâu trong rừng trúc có một tòa viện lợn, một dòng suối nhỏ róc rách chảy ra từ trong rừng trúc, hoàn cảnh cực kỳ u tĩnh, tường viện cao cỡ một người bao quanh năm sáu căn nhà ngói cũ kỹ, trên mái hiên cửa viện treo một bảng hiệu, phía trên viết bốn chữ lớn rồng bay phượng múa, ‘Học đường Lộc Sơn’.Hóa ra nơi này chính là học đường, không giống với tưởng tượng của hắn, trái lại giống như tiểu học tại nông thôn, nếu như treo một lá cờ đỏ lên sẽ càng giống hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.