Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 142: 142: Sơ Khảo Thi Huyện Trung




- Đề thi ngày mai, bảy phần ở nơi này.Ánh mắt Lý Diên Khánh nhìn gã lập tức biến thành cuồn cuộn giang sơn, kính ngưỡng vạn phần.

Tên này có thể nhìn thấu thủ đoạn ra đề mục của giám khảo, mặc dù bản thân gã chưa từng thi đậu, lại lưu cơ hội thi đậu cho người khác, đây là loại tinh thần vô tư gì?- Ta sẽ không lừa ngươi, thật ra hết thảy thi giải chỉ có hai ba trăm đề mục như vậy, mỗi lần ra đề mục đều có quy luật, ta sớm mò thấy rồi.

Mặc dù thi giải chính thức là đề mục do triều đình ra, nhưng thi huyện ngày mai vẫn là mấy vị sư phụ Châu Học ra đề, chắc chắn không thoát được phạm vi ra đề trước kia.

Ta không dám nói đúng toàn bộ, chí ít có thể đoán đúng sáu bảy phần.


Thế nào? Chỉ cần hai lạng bạc, đảm bảo ngươi ngày mai thông qua dễ dàng, nếu như ta không đoán đúng, ta bồi ngươi năm lạng bạc.Hai câu nói cuối cùng khiến mắt Lý Diên Khánh gần như rớt xuống, hắn bỗng nhiên ngửi thấy hơi tiền nồng đậm, một chân tướng cực lớn dần nổi lên mặt nước, kinh tế trường thi nha!Học trưởng già mặc nho bào trắng, đầu đội mũ sĩ tử, mặc còn sư phụ hơn cả sư phụ, mình rốt cuộc gọi gã là Dương sư huynh, hay là gọi gã Dương Chưởng quỹ đây?Những năm này gã là dựa vào việc này để làm ăn đi!- Niên đệ gia cảnh giàu có, sẽ không để ý hai lạng bạc, phải biết ngày mai năm thí sinh mới có một người trúng cử, mua đề mục của ta, ngày mai ngươi nhất định sẽ có vui mừng lớn.Dương Quân tiếp tục dẻo miệng cổ động.Lý Diên Khánh cười ha ha:- Sư huynh có đề mục thi giải chính thức hay không, nếu như có, ta đồng ý bỏ mười lạng bạc.Nụ cười trên mặt Dương Quân cứng đồ, đề mục thi giải chính thức? Nói đùa gì vậy?Gã đã nhìn ra Lý Diên Khánh không phải khách hàng tiềm năng của mình, liền lập tức chuyển mục tiêu.

Gã nhìn thấy phía trước còn một học sinh trẻ tuổi, liền bỏ Lý Diên Khánh lại bước nhanh tới.- Này! Vị niên đệ phía trước kia là lần đầu tiên tham gia thi giải đi!Giọng nam thấp hùng hậu lại vang lên lần nữa.Trời chưa sáng ngày tiếp theo, chung quanh Văn Miếu sát vách Huyện Học bỗng nhiên căng thẳng.

Mấy trăm binh sĩ đứng gác cảnh giới trên mấy con phố chung quanh Văn Miếu, không cho phép người rảnh rỗi tới gần Văn Miếu quấy rầy cuộc thi ngày hôm nay.Thi huyện hôm nay là quy định của triều đình cải cách thi giải, thuộc về thi cử chính thức, hoàn toàn khác biệt với thi cử trong huyện trước kia.

Trên danh nghĩa nó gọi là thi huyện, nhưng trên thực tế là thi Châu, chẳng qua địa điểm đặt ở huyện Thang Âm.Chỉ quá trình thi cử đã cực kỳ nghiêm ngặt, đầu tiên thực hành chế độ đóng cửa viện, người ra đề mục và người lựa chọn bài thi đều bị giam trong trường thi Tương Châu, không cho phép họ có bất kỳ tiếp xúc gì với bên ngoài.Bản khắc và in ấn cũng bị binh sĩ quân đội giám thị nghiêm mật, công tượng cũng bị giam lỏng, mãi đến sau khi bắt đầu thi mới có thể thả ra.Đề thi bị bịt kín, do Châu phủ phái giám khảo mang tới các huyện Tương Châu, bài thi bịt kín nhất định phải lúc đang thi mới có thể mở ra.Trời còn chưa sáng, hơn năm trăm thí sinh huyện Thang Âm tập trung trên quảng trường bên ngoài Văn Miếu, mấy chục ngọn đèn lồng lớn chiếu quảng trường sáng như ban ngày.Họ xếp thành ba đội thật dài, mỗi thí sinh tiếp nhận gọi tên, lục soát thân thể vào trường thi.

Thí sinh không được phép mang theo bất cứ vật phẩm gì vào trường thi, thậm chí ngay cả bút mực cũng không thể mang theo.

Dù lục soát ra bất cứ vật phẩm gì, coi như không phải gian lận, nhưng cũng bị ghi vào danh sách, lưu lại ấn tượng không tốt, xác định chắc chắn thi rớt.Hôm nay hết thảy có mười quan giám khảo, trong đó ba người tới từ Châu phủ, đảm nhiệm giám khảo chính và phó.

Trước cổng chính bày ra ba cái bàn lớn, ngồi sau mỗi bàn là quan viên tới từ Châu phủ, ánh mắt họ nghiêm khắc, mặt không biểu tình.Trương Hiển khẽ nói với Lý Diên Khánh:- Ở giữa chính là quan chủ khảo huyện Thang Âm chúng ta, gọi là Hàn Hồng Tuấn, đương nhiệm Học Chính Tương Châu kiêm giáo dụ Châu Học.Lý Diên Khánh biết Hàn Hồng Tuấn này, năm đó quan viên Châu phủ tới thôn Lý Văn điều tra phẩm hạnh của phụ thân hắn đúng là người này, hiện tại dĩ nhiên làm tới Học Chính Tương Châu.- Vậy bên trái là ai?Lý Diên Khánh thấy Châu quan ngồi sau chiếc bàn bên trái dáng dấp hơi đặc sắc, trên dưới nhọn, ở giữa rộng, mặt nhẵn bóng, giống như trứng gà bóc, mặt như vậy cũng hiếm thấy.Trương Hiển cười nói:- Đây là Tiến Sĩ Châu Học, tên hơi lạ, gọi là Vạn Sĩ Tiết.Lý Diên Khánh khẽ giật mình, đây chính là gian thần Vạn Sĩ Tiết nổi danh trong lịch sử sao? Gã dĩ nhiên lại là Tiến Sĩ Châu Học ở Tương Châu, hắn hẳn là kéo Nhạc Phi tới làm quen một hồi.- Tần Lượng xã Thang Bắc!Phía trước có người hô to.Tần Lượng vội vàng đi lên:- Có học sinh!Lý Diên Khánh cũng thu hồi ánh mắt từ trên người Vạn Sĩ Tiết.


Tiếp theo chính là hắn, hắn nhìn lại đám người cũ hai bên, đây đều là cử nhân đảm bảo, mỗi thí sinh đều phải có một cử nhân đảm bảo, cam đoan là người thật đi thi.

Lý Diên Khánh đương nhiên là do sư phụ Diêu Đỉnh đảm bảo.Lúc này, hắn rốt cuộc nhìn thấy sư phụ lưng còng xuống, nhỏ gầy như đồng tử.

Mũi Lý Diên Khánh hơi chua chua, sư phụ vẫn luôn quan tâm mình!- Tiếp theo, Lý Diên Khánh xã Hiếu Hòa!- Có học sinh!Lý Diên Khánh vội vàng đi lên phía trước, quan chủ khảo Hàn Hồng Tuấn đánh giá hắn một chút, một giảm kháo bên cạnh hô:- Người đảm bảo Diêu Đỉnh!Diêu Đỉnh bước lên phía trước một bước:- Tại hạ Diêu Đỉnh, cử nhân năm thứ ba Nguyên Hữu, làm người đảm bảo cho thí sinh Lý Diên Khánh, ta có thể đảm bảo, người này chính là thí sinh thật sự.Giám khảo lại hô:- Quay người qua!Lý Diên Khánh quay người, mặt hướng mấy trăm thí sinh, đây là đang thực hiện chế độ tố giác vạch trần.

Lúc tiến vào trường thi gọi tên, nếu có người vạch trần thí sinh không phải người thật, người vạch trần sẽ ghi thêm điểm, người ăn gian và người đảm bảo sẽ bị nghiêm trị.

Năm đó lúc Lý Đại Khí làm người đi thi hộ bị người khác vạch trần lúc gọi tên.Một lát, giám khảo khoát tay ra hiệu hắn có thể vào sân.


Lý Diên Khánh đi đến khu điều tra, mấy sĩ tử đang bị điều tra, trong tay mỗi người mang theo vớ giày, Lý Diên Khánh cũng vội vàng cởi bỏ vớ giày.Lúc này, hai binh sĩ lục soát từ đầu tới chân hắn một lần, ngay cả giày và tất cũng không buông tha.

Bị bốn cái tay lớn sờ loạn bóp loạn trên người, loại cảm giác này thực sự không thoải mái, nhất là ngay cả bộ vị nhạy cảm cũng không buông tha, Lý Diên Khánh hơi muốn ói.Lý Diên Khánh mặc giày tất vào, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Trương Hiển vẻ mặt đau khổ, bị ba tên binh sĩ bỏ đi áo ngoài cẩn thận lục người.

Lý Diên Khánh ném một ánh mắt đồng tình tới gã, may mắn hắn không bị cởi áo.Trong điện Đại Thành đèn đuốc cũng sáng trưng, hai giám khảo đứng trên đài cao, giám thị mỗi hành động của thí sinh.

Lúc này cho dù cha con gặp nhau, chắc chắn cũng phải giả bộ như không biết, chỉ cần nói một câu, lập tức bị coi như hiềm nghi gian lận ghi lại trong danh sách..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.