Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 147: 147: Ăn Mừng Lên Bảng 2




Lý Diên Khánh bỗng nhiên tỉnh ngộ:- Hóa ra quan nhân là…- Gia phụ chính là Lý Tri Châu năm năm trước, tại hạ Lý Cương, gia phụ hẳn là từng nhắc tới!Tất cả quan viên bên cạnh đều thở ra nhẹ nhàng, hóa ra vị Lý Ngự Sử này là công tử của Lý Tri Châu tiền nhiệm, thế thì dễ nói chuyện rồi.

Mọi người thấy Lý Cương bắt đầu ôn chuyện, điều này có nghĩa thẩm tra hôm nay kết thúc rồi, tất cả mọi người không khỏi thầm lau mồ hôi lạnh.Lý Diên Khánh lại hơi ngây người, hóa ra anh hùng kháng Kim Lý Cương nổi tiếng trong lịch sử chính là trưởng tử của Lý Tri Châu! Lý Cửu Chân nói tới đại ca đúng là gã.Nửa ngày, Lý Diên Khánh mới phản ứng lại, vội vàng nói:- Năm đó Lý Tri Châu có ơn tri ngộ với Diên Khánh, Diên Khánh vẫn luôn khắc ghi trong lòng, không biết hiện giờ thân thể hắn vẫn khỏe chứ?Lý Diên Khánh nói ơn tri ngộ, chính là phụ thân hắn chính thức được loại bỏ ghi chép không tốt, chuyện này không tiện nói rõ, nhưng Lý Diên Khánh lại luôn ghi nhớ trong lòng.Lý Cương cười nói:- Cảm tạ Lý thiếu lang quan tâm, gia phụ thân thể khỏe mạnh.Nói tới đây, gã lại giải thích với mọi người:- Ngự Sử điều tra là lấy điểm mang mặt, nếu như kiểm tra thí điểm phát hiện điểm đáng ngờ, mới có thể lập ná điều tra toàn diện.


Hôm nay ta kiểm tra thí điểm người đõ đầu bảng, lại hỏi thăm Lý Duyên Thọ, xem bài thi của hắn.

Lý Diên Khánh đỗ đầu bảng không có vấn đề, như vậy ta cho rằng lần này thi giải Tương Châu ở huyện Thang Âm phù hợp quy phạm, không có hiềm nghi gian lận.Đám quan viên cùng nhau vỗ tay.Cửa chính Văn Miếu, mấy trăm sĩ tử vây quanh bảng Giáp nhìn kỹ bài thi của mười vị trí đầu, nhất là trước bài thi của đầu bảng Lý Diên Khánh càng chật như nêm cối.

Mọi người thực sự không hiểu, đề mục cũng không khó, vì sao Lý Diên Khánh có thể đoạt được đầu bảng?Chẳng qua thư pháp của Lý Diên Khánh đầu tiên đã giội tắt lòng không phục của rất nhiều sĩ tử, bút phát hành giai kia khiến tất cả sĩ tử mặc cảm.Mặc dù thư pháp xinh đẹp, nhưng mọi người càng quan tâm nội dụng hơn.

Minh kinh được điểm tối đa, điều này chẳng có gì lạ, mười người đứng đầu có năm người đều được điểm tối đa, mọi người quan tâm là thi đối sách.- A! Tại sao là án tham nhũng?Rất nhiều sĩ tử đều kinh hô.Một sĩ tử bên cạnh cười lạnh nói:- Án lương thực Quán Đào vốn chính là một trong mười án tham nhũng lớn nguyên niên Sùng Ninh, trong vụ án kèm theo hình luật cũng có, chính các ngươi không xem, còn viết phòng ngừa lương thực bị hỏng thế nào, đây không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?Đám sĩ tử trợn mắt há mồm, họ vội vàng ý thức được mình đạp trúng bẫy rập, khó trách lại bị đào thải, phần lớn thí sinh vừa xấu hổ lại vừa hối hận, vội vàng quay người rời đi.Còn lại mười mấy sĩ tử đều lên bảng, họ không phục, muốn nhìn một chút người đứng đầu bảng rốt cuộc tốt hơn mình chỗ nào?Chẳng qua rất nhanh chóng, các thí sinh đều nhìn ra chỗ xuất sắc trong bài thi của người đứng đầu bảng.


Chế độ thẩm tra bên trong mà Lý Diên Khánh nói họ chưa từng nghe thấy, nhưng lại cực kỳ nghiêm mật, giống như nguyên tắc chia tách sổ sách, người quản lý sổ sách không quản lý vật chất.Ví dụ thành lập chế độ đơn chứng, lương thực xuất kho nhất định phải có đơn xuất kho, đơn xuất kho phải có con dấu của nhân viên kiểm tra sổ sách, cuối cùng tập hợp đơn xuất kho, tổng số lượng phải khớp với đơn phân phối lương thực của triều đình, đơn nhập kho cũng giống như vậy, đây không chỉ là nhất trí số lượng lúc kiểm kê cuối cùng, cũng có thể khống chế quá trình trung gian, căn bản không thay thế được lương thực.- Không hổ là đứng đầu bảng!Mọi người tâm phục khẩu phục, không chỉ chữ viết xinh đẹp, văn chương trật tự rõ ràng, quan trọng hơn là trong lời nói có ý sâu xa, bài văn chương này coi như cầm đi thi tỉnh cũng không chút thua kém.…Lý Diên Khánh đi bộ trở về chỗ ở.

Lúc này, tin tức hắn giành được đầu bảng thi huyện đã truyền khắp huyện Thang Âm, rất nhiều người đều nhớ rõ cảnh tượng Lý Diên Khánh năm năm trước giành được vị trí đứng đầu trong Hội Đồng Tử.Lý Diên Khánh đi bên hồ Thang Thủy, hắn không ngừng nghe có người nói sau lưng chỉ trỏ hắn:- Đây chính là Khánh ca nhi đầu bảng thi huyện năm nay, năm năm trước đạt giải nhất Hội Đồng Tử, còn nhớ không?- Hóa ra là hắn!Rất nhiều người bừng tỉnh:- Năm năm trước ta đã nói hắn có tiền đồ, quả nhiên bị ta nói trúng.- Không biết hắn đã thành thân hay chưa? Cha nó, ta cảm thấy Thúy nhi nhà chúng ta cũng rất xứng với hắn.- Xứng cái rắm, người ta là Văn Khúc Tinh hạ phàm, Thúy nhi là sao gì?- Là sao chổi nhỏ do sao chổi già già ngươi mang xuống!Phụ nhân bên cạnh mắng.…Mọi người ồn ào tán dương sau lưng, mặt Lý Diên Khánh hơi nóng lên, không khỏi bước nhanh hơn, vừa đi tới cửa nhà, bỗng nhiên nghe thấy có người hô to:- Đến rồi! Đến rồi!Sau đó là tiếng pháo nổ lớn, sau đó một nhóm lớn người khua chiêng gõ trống tiến tới đón, mấy tên hậu sinh chạy lên không nói gì, khiêng hắn lên.Lý Diên Khánh hơi luống cuống tay chân, nhưng hắn lập tức nhận ra Chấp sự Thang Chính Tông đồng hương xã Hiếu Hòa, còn có mấy hương thân trấn Lộc Sơn, hắn lập tức hiểu được, đây là hương thân xã Hiếu Hòa tới chúc mừng mình.- Khánh ca nhi lại giành được thể diện cho xã Hiếu Hòa chúng ta!Các hương thân ồn ào tiến đến, nâng cao ngón cái tán dương, trên mặt mỗi người tràn ngập vui vẻ và kiêu ngạo.- Khánh ca nhi không ngừng cố gắng, thi đậu cử nhân!Lý Diên Khánh vừa cảm động lại hơi thẹn thùng.

Hắn ôm quyền nói với mọi người:- Diên Khánh nhất định sẽ cố gắng, không khiến các hương thân thất vọng.Lúc này, Vương Quý dắt một thớt ngựa cao lớn trên người đầy gấm vóc đi tới:- Lão Lý, chuẩn bị đi dạo phố đi!Lý Diên Khánh giật mình, nói đùa gì vậy, cũng không phải thi đậu Trạng Nguyên, chỉ là thi huyện mà thôi, còn muốn cưỡi ngựa dạo phố, truyền đi chắc chắn khiến người ta cười rớt răng hàm.Hắn vội vàng khoát tay, kiên quyết không chịu lên ngựa.


Thang Chính Tông đi tới cười nói:- Hiền chất, tất cả mọi người đều có lòng, ngươi đoạt thể diện cho xã Hiếu Hòa chúng ta đi!Lý Diên Khánh mắt thấy sắp bị mấy chục hậu sinh đồng hương cực kỳ khỏe mạnh kéo lên ngựa, hắn đành phải nói với Thang Chính Tông bằng giọng điệu cầu khẩn:- Thế ba, con ngựa này tạm thời giữ lại đi! Chờ ta thi đậu cử nhân, nhất định sẽ cưỡi ngựa dạo phố, thỏa mãn tâm nguyện của mọi người!Thang Chính Tông biết da mặt của hắn mỏng, liền gọi mấy tên hậu sinh lại, cười ha ha nói với mọi người:- Khánh ca nhi nói cũng có đạo lý, cưỡi ngựa dạo phố hẳn là giữ lại chúc mừng lúc đỗ cử nhân, hiện giờ còn sớm một chút, chúng ta chúc mừng xong thì trở về đi! Để Khánh ca nhi nắm chặt thời gian ôn tập.Lúc này, một hậu sinh lầm bầm nói:- Lỡ như không thi đậu cử nhân thì làm sao bây giờ?Gã vừa dứt lời, lập tức bị một đống nắm đấm che phủ.Miệng quạ đen, miệng chó, miệng con rùa.

Lúc này, hận nhất đúng là người không biết điều nói lời mất hứng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.