Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 182: 182: Giải Thí Yết Bảng 3




Lúc kỳ thi diễn ra, Lý Cương tới giám sát phủ Hà Gian, khoảng thời gian đầu chấm thi thì tới giám sát phủ Đại Danh.

Giờ là khoảng thời gian cuối cùng của công tác chấm thi, Lý Cương bèn tới Tương Châu.Y sẽ ở huyện An Dương giám sát hai ngày, sau đó lên phía bắc giám sát phủ Chân Định sau kỳ thi.Bắt đầu từ hôm qua, trước cổng lớn trường thi cho đặt một rương của Giám Sát Ngự Sử, hoan nghênh cách thí sinh tới cáo trạng, vạch trần những hành vi gian lận trong lúc thi cử.Trên lầu hai, trong Viện Thẩm Quyển, Lý Cương đang cùng hai thuộc hạ kiểm tra những tin tố giác gian lận.

Mới vỏn vẹn một ngày một đêm mà bọn họ đã nhận được mấy chục phong thư tố giác.Lý Cương thấy mấy quan trợ lý giúp đỡ bọn họ điều tra có hơi lo lắng, bèn cười nói:- Đây là hiện tượng bình thường thôi; so ra thì thư tố giác ở Tương Châu cũng không nhiều lắm.

Lúc ở phủ Hà Gian, một ngày ta đã nhận được hơn ba trăm phong thư tố giác, phủ Đại Danh cũng có hơn một trăm, Tương Châu mới chỉ bốn mươi, đây đã là con số rất nhỏ rồi.Trong lòng Vương Kê thoáng an tâm, lại hỏi:- Nếu như điều tra ra được thì sẽ xử lý như nào ạ?- Phải xem tình hình đã, năm nay là lần đầu tiên cải cách thi cử, suy nghĩ tới việc thí sinh vẫn chưa hoàn toàn làm quen với cách thi này, tiêu chuẩn của Lễ Bộ không khắt khe như mọi năm.


Nếu tình trạng vi phạm không quá nghiêm trọng, chỉ loại bài thi chứ không truy cứu thêm gì nữa; nếu đã thi đậu, chứng cứ xác thực mà tính chất gian lận cực kỳ nghiêm trọng thì phải nghiêm trị, cấm không được tham gia ba lần khoa cử, thậm chí cấm thi mãi mãi, nếu nhờ cử nhân thi hộ thì tước đoạt tư cách cử nhân, đồng thời ghi lại trong danh sách.Vương Kê nghĩ nghĩ một lát, lại hỏi:- Ở đây vẫn còn một trường hợp khác nữa, ví dụ thí sinh ganh tị, cố ý hãm hại vu oan cho người thi đậu thì phải làm sao ạ?Điều Vương Kê vừa nói là hiện tượng vô cùng phổi biến, phần lớn người đọc sách rất nhỏ nhen, sẽ ghen tị với người tài năng hơn mình, mỗi lần khoa cử đều xảy ra tình trạng này, những người thi rớt sẽ tung tin đồn nhảm này kia về những người đã thi đậu.Lý Cường cười cười, đáp:- Đương nhiên sẽ có những trường hợp như vậy.

Lễ bộ cũng đã có quy định, nếu bị người khác tố giác năm lần trở lên nhưng không có chứng cứ ắt phải thi thêm một lần nữa, để phân biệt thật giả, còn nếu có chứng cứ xác thực thì lại là chuyện khác rồi.Lúc này, một quan chấm thi cầm mười mấy bài thi đi tới, trên tay người đó còn mười mấy phong thư khác, nói với Lý Cương:- Lý Ngự Sử, mười mấy phong thi tố cáo này đều đã tìm được bài thi tương ứng, bọn họ đều thi rớt cả rồi ạ.Lý Cương nhận bài thi, kiểm tra đối chiếu lại một chút rồi gật gật đầu:- Nếu đã bị loại thì không cần làm lớn, không truy cứu làm gì cả.Quan chấm thi cầm bài thi rời đi, lúc này, một thuộc hạ lại đưa mấy phong thư khác qua:- Lý Ngự Sử xem mấy phong thư này đi ạ, đều vạch trần một người.Lý Cương nhận lấy đọc qua chút rồi nhướn mày, đứng lên nói:- Ta đi tìm quan chủ khảo nói chuyện chút.Lúc này, trong gian phòng của quan chủ khảo; quan chủ khảo Âu Dương Tuần đang cùng hai phó chủ khảo xác định danh sách cuối cùng.

Quan chủ khảo là mệnh quan do triều đình phái tới, mặc dù có quyền quyết định cuối cùng, nhưng Lễ bộ cũng cần quan chủ khảo tôn trọng quan phó chủ khảo địa phương.

Để tránh mâu thuẫn của triều đình và quan địa phương trở nên gay gắt hơn, đây cũng là một loại thỏa hiệp.Danh sách mười lăm người trúng cử đã có, giấy dán tên đều đã được xé ra, đây cũng vì suy nghĩ tới phẩm hạnh của người trúng bảng.

Từ lâu khoa cử đã có lệ này, những thí sinh phẩm hạnh không được tốt lại đỗ đạt cao, dẫn tới chỉ trích bất bình của phần đông mọi người.

Vậy nên triều đình quyết định, sau khi xác định được danh sách trúng tuyển, trước khi yết bảng, cần kiểm tra lại phẩm hạnh của những người trúng cử, người nào phẩm hạnh không ra sao sẽ bị loại, bổ sung người khác.Đương nhiên, phần bình xét phẩm hạnh này ở các Châu đã thay đổi dáng hình vốn có, biến thành một trong những khâu cơ bản để cân bằng lợi ích.Mười lăm người trên bảng trúng tuyển, hai quan phó chủ khảo đều không dị nghị gì hết.

Những gì có thể làm, Quách Bách Tụng đều đã làm cả, hiện giờ thứ lão quan tâm là thứ tự xếp hạng, chưa đợi lão mở miệng, một quan chấm thi đã tới cửa, nói:- Âu Dương chủ khảo, Lý Ngự Sử có chuyện muốn bàn với chủ khảo.- Bây giờ sao?- Ngài đã tới cửa rồi ạ.- Vậy mời ngài ấy vào đi.Cửa mở, Lý Cương rảo bước vào trong, nói với vẻ áy náy:- Hi vọng ta không quấy rầy ba vị bàn bạc chuyện quan trọng.Âu Dương Tuần cười đáp:- Không sao, chúng ta đang bình xét phẩm hạnh của những thí sinh trúng cử, theo lý thì hẳn nên mời Lý Ngự Sử cùng tham dự mới đúng.


Mời Lý Ngự Sử ngồi.Lý Cương ngồi xuống, đặt bốn phong thư tố giác lên bàn, nói:- Mấy phong thư này đều tố giác thí sinh Trịnh Vinh Thái có hành vi gian lận.

Có người nói, lúc trước thí sinh này không bị kiểm tra đối chiếu thân phận, cũng không lục soát người, ngoài ra có người nói thí sinh này ngủ luôn ở trường thi, quan giám thị lại chẳng can thiệp, làm phiền các thí sinh khác một cách nghiêm trọng, còn có người nói thí sinh này cấu kết với cả trong ngoài trường thi, có hành vi gian lận.

Ta nghe nói bài thi của Trịnh Vinh Thái đã vượt qua vòng sơ tuyển nên muốn tới xác nhận một chút.Lý Cương nói câu nào, mí mắt Quách Bách Tụng lại nhảy lên phát ấy.

Sau khi y dứt lời, sắc mặt Quách Bách Tụng đã hoàn toàn thay đổi.Âu Dương Tuần trầm tư một lát rồi nói với Quách Bách Tụng và Hàn Hồng Tuấn:- Ta muốn nói chuyện riêng với Lý Ngự Sử một chút, liệu hai vị có thể tránh đi một lát không?Hai người đứng dậy rời đi, trong phòng chỉ còn hai người Âu Dương Tuần và Lý Cương.

Lúc này, Âu Dương Tuần mới chầm chậm nói:- Trịnh Vinh Thái này đã trở thành người thứ mười lăm trúng tuyển, cũng chính là người đứng cuối cùng trong danh sách trúng tuyển.Nói rồi ông đưa bài thi của Trịnh Vinh Thái cho Lý Cương:- Ngài xem qua chút đi!Lý Cương nhìn bài thi một lượt rồi sửng sốt:- Thư pháp kiểu này…- Thư pháp rất tệ, nội dung cũng thường thường, chỉ có Tam Kinh Tân Nghĩa đúng hết, có chút đặc sắc, ta xem trọng phần này mới để Trịnh Vinh Thái đậu vớt.


Về phần những chuyện Lý Ngự Sử vừa mới nói, ta không rõ lắm, chúng ta đã khóa viện, trong danh sách những thí sinh bị cảnh cáo do giám thị coi thi đưa tới cũng không có tên thí sinh này.Trong lòng Lý Cương lập tức hiểu rõ, thí sinh Trịnh Vinh Thái này chắc chắn là trường hợp đặc biệt.

Nếu không, dựa vào tính cách Âu Dương Tuần, ông tuyệt đối sẽ không để thí sinh này trúng tuyển, chỉ thư pháp này thôi đã đủ để loại ngay từ vòng sơ tuyển rồi.Lý Cương bèn hỏi:- Rốt cuộc Trịnh Vinh Thái này là ai?- Là đệ đệ ruột nhà Trịnh thứ phi của Thái tử, là hoàng thân quốc thích.- Thì ra là vậy!Lý Cương nghĩ nghĩ một lát, nói:- Nếu như ta đoán không sai thì hẳn là quan phủ địa phương muốn Trịnh Vinh Thái trúng tuyển?Âu Dương Tuần nói với vẻ thản nhiên:- Nào chỉ là quan phủ địa phương? Trước khi ta xuất phát, Lương Sư Thành đặc biệt phái người tới đưa cho ta một tờ giấy, phía trên tờ giấy chỉ có ba chữ: Trịnh Vinh Thái.

Ngài nói xem, ta nên làm gì đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.