Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 185: 185: Áo Gấm Về Quê Hạ




Lý Diên Khánh vừa bước vào đại sảnh đã thấy Chu Xuân vẫy vẫy tay với mình, hắn bước lên trước, cười nói:- Xem ra đệ tới muộn rồi1Bảy, tám chiếc bàn trên đại sảnh đã ngồi đầy những sĩ tử, còn có không ít sĩ tử chưa có chỗ ngồi, túm năm tụm ba đứng chung một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Cả đại sảnh không hề ồn ào nhốn nháo, chỉ có tiếng bàn luận xôn xao, không khí tràn ngập vẻ gấp gáp mà bất an.Chu Xuân cùng đám bạn nhích vào phía trong, nhường cho Lý Diên Khánh một chỗ ngồi nho nhỏ.

Lý Diên Khánh ngồi xuống cạnh bọn họ, tiểu nhị cũng bưng một chén trà lên cho hắn.- Tên Trịnh mập kia đâu? Vẫn chưa dậy hả?Chu Xuân cười hỏi.- Hôm qua về nhà rồi, chắc là cha của Trịnh mập đã thỏa hiệp rồi! Phái một chiếc xe ngựa to đùng xa hoa tới đón Trịnh mập về rồi.Hồng Đại Chí ngồi cạnh cười nói:- Cũng lạ thật, cái tên Trịnh mập này cứ luôn giữ vững vị trí thứ mười lăm trên bảng Phong Vân, trong này chắc chắn có chuyện gì đó!Tất cả mọi người đều mỉm cười, ai nấy đều hiểu rõ, có điều không nói ra mà thôi, em vợ Thái tử cơ mà! Tóm lại sẽ được chăm sóc một chút, mọi người cũng không cảm thấy có gì đó bất công, đừng đạt Giải Nguyên là được rồi!Lúc này, Lý Đại Khí rảo bước từ ngoài vào.


Đêm hôm qua ông gấp rút trở về, lại không vào được thành, đành phải ở ngoài thành một đêm.Lý Diên Khánh và Chu Xuân vội vàng đứng lên nhường chỗ cho Lý Đại Khí.

Lý Đại Khí khoát khoát tay cười nói:- Mấy đứa ngồi đi! Ta đứng là được rồi.Lúc này, Vương chưởng quỹ đi tới, cười nói:- Ta giống như Lý quan nhân, ta cũng đi tới cửa hàng đánh cược, cược mười quan tiền cho tiểu quan nhân đó.Lý Đại Khí bị dọa:- Vương chưởng quỹ cược nhiều quá.Vương chưởng quỹ cười ha ha, nói:- Ta cũng là người đồng hương, đương nhiên phải ủng hộ học trò địa phương mình rồi, ta rất tin tưởng tiểu quan nhân!Quả lực Lý Đại Khí thấy hơi hơi có lỗi.

Đối với một chưởng quỹ nhà trọ mà nói, mười quan tiền tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ, một khi không trúng cược, ông sẽ thấy áy náy.Chưởng quỹ lại có vẻ không hề lo lắng, ông cười cười bảo tiểu nhị lấy ghế cho Lý Đại Khí ngồi, rồi tự mình bưng một chén trà nóng lên cho Lý Đại Khí.Trong lòng Lý Đại Khí quả thực rất lo lắng, hôm nay là bước ngoặt trong cuộc đời con trai.

Ông không lo tài học con trai không bằng người khác, ông chỉ lo chuyện mười năm trước của mình sẽ ảnh hưởng tới con trai.

Dân chúng bình thường chẳng ai còn nhớ, nhưng người đọc sách thì không giống vậy, cho dù hai mươi năm nữa trôi qua, chuyện này vẫn sẽ bị một số kẻ đọc sách lòng dạ hẹp hòi nhớ kĩ.Khoảng một khắc đồng hồ dần trôi, sĩ tử trong nhà trọ dần dần tới đông đủ.

Không phải nhà trọ nào cũng sẽ có người tới báo tin mừng, trường thi chỉ định sẽ tới năm nhà trọ báo tin, sĩ tử lúc chờ tin hãy tới nhà trọ cách mình gần nhất.Mấy sĩ tử trọ ở các nhà trọ nhỏ xung quanh nhà trọ Thang Ký đều ùa cả vào trong này, đại sảnh và hai bên cửa lớn nhà trọ Thang Ký chật ních người.


Trong này không chỉ có những sĩ tử tham gia khoa cử, thậm chí còn có không ít học trò chuẩn bị tham gia kỳ thi Châu Học cũng chạy tới xem náo nhiệt.Bầu không khí trong đại sảnh không còn yên tĩnh mà trở nên ồn ào náo nhiệt, mấy sĩ tử cười to không ngừng, khiến người chung quanh không vừa lòng, thế là cãi nhau.Đúng lúc này, bên ngoài đường cái bỗng trở nên náo nhiệt, không ngừng có người chạy tới, phía xa truyền tới tiếng pháo trúc “đoàng đoàng”:- Là hà trọ Tân An!Có sĩ tử hô to.Cảm xúc của cả đám sĩ tử đều trở nên kích động, cả đám đứng lên lao thẳng về phía cửa chính.

Lúc này, phía xa xa truyền tới tiếng khua chiêng gõ trống, càng ngày càng cần, một đội ngũ báo tin vui đang tiến về phía nhà trọ Thang Ký.Tất cả sĩ tử đều hồi hộp tới ngừng thở, nhón chân, rướn cổ nhìn ra phía cửa chính.

Mặc dù chỉ có mười lăm cử nhân trúng tuyển, nhưng ai mà không nuôi một tia hi vọng chứ? Phía sau Nha Dịch báo tin vui có một đám nhóc con, líu ríu nhảy chân sáo, bọn nhóc đi theo để lấy tiền mừng.Đội ngũ báo tin mừng đã tới trước cửa chính nhà trọ.Một Nha Dịch cao giọng hô:- Tin mừng! Trần Mẫn huyện An Dương xếp thứ mười một trong kì thi Giải Thí!Cửa chính lập tức náo nhiệt hẳn lên, một sĩ tử mặt mũi đỏ bừng được một đám sĩ tử vây quanh chúc mừng, sĩ tử kia vô cùng kích động, ôm quyền cảm tạ mọi người, mấy người bạn đi cùng sĩ tử nhanh chóng lấy tiền ra thưởng cho Nha dịch báo tin vui, lại chia cho đám nhóc con chút tiền nữa.Dựa theo lệ cũ, sau khi thi đậu phải lập tức tới trường thi báo danh, nhận giấy chứng nhận, sau đó khoác áo lụa đỏ, cưỡi ngựa dạo khắp phố xá, tới tối còn phải tham gia tiệc Khuyến Tiến do Tri Châu và Thông phán tổ chức cho bọn họ.Hôm sau sẽ tới Văn Miếu bái tế tượng Tổ Sư, phải bận bịu này kia ba ngày liên tiếp mới có thể trở về quê nhà.Trần Mẫn được nâng lên một con ngựa, cùng Nha Dịch đi về phía trường thi.Lúc này, Chu Xuân khẽ cười, nói với Lý Diên Khánh:- Ta rất vui khi người đầu tiên trúng bảng không phải Thái Học sinh mà là học trò của thư viện Ứng Thiên.Lý Diên Khánh biết y vẫn canh cánh việc Triệu Ngọc Thư nhục mạ tổ phụ y trong lòng nên đâm ra không có ấn tượng tốt với Thái Học.

Hắn bèn cười hỏi:- Nếu Chu huynh trúng bảng, huynh có tới Thái Học đọc sách không?Chu Xuân lắc đầu:- Ta sẽ không đi Thái Học, cho dù có trúng bảng hay không ta cũng sẽ tới thư viện Nhạc Lộc.


Tổ phụ ta từng làm phu tử ở đó vài chục năm, có chút quen biết.Lúc này, phía xa xa lại vang lên tiếng pháo nổ, chẳng biết ai hô to một tiếng:- Tới nữa rồi!Lại một đội Nha Dịch thổi kèn đánh trống đi về phía này, mọi người lại lũ lượt ào ra cửa lớn, Nha Dịch tiến lên trước, hô lớn:- Tin mừng! Chu Xuân huyện Lâm Chương, xếp thứ mười bốn trong kì thi Giải Thí!Chu Xuân bỗng che kín miệng mình, dường như không dám tin vào tai mình, mình trúng bảng rồi ư? !Lý Diên Khánh cười nói:- Chúc mừng Chu huynh!Chu Xuân kích động tới mức chẳng nói nên lời, tay chân luống cuống:- Hiền đệ, ta nên làm gì bây giờ?Một đám sĩ tử huyện Lâm Chương chạy lên trước, bọn họ cùng đám người Hồng Đại Chí nâng Chu Xuân lên cao, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.

Đối với đám sĩ tử huyện Lâm Chương có tính cách vừa nhạy cảm vừa tự tôn mà nói, đây chính là niềm vinh dự chung của tất cả bọn họ.Mọi người bỏ tiền ra thưởng cho người báo tin và đám trẻ con, rồi đỡ Chu Xuân lên ngựa, bận rộn không ngừng.Chu Xuân cưỡi ngựa đi, nhà trọ trở nên an tĩnh, có người thở dài nói:- Chắc là hết rồi ha! Tất cả có mười lăm người, chúng ta đã được nghe tiếng pháo đốt hai lần rồi.Sắc mặt Lý Đại Khí trắng bệch, cứng ngắc ngồi trong góc như một bức tượng gỗ, ông lờ mờ cảm thấy, hình như chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra rồi, ông phải xin lỗi con trai rồi.Trong lòng Lý Diên Khánh cũng vô cùng mất mát, hắn xếp thứ mười trên bảng Phong Vân, khả năng nằm trong ba hạng đầu không lớn.

Chỉ trách lần này vì viết về tình hình người Nữ Chân nên mới thi rớt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.