Kim Sung-won cười hơi héo, xem ra thân phận "bạn trai của Kim Tae-hee" nổi tiếng hơn MC của X-man nhiều:
Ji Su-hyun lúc này mới nhìn kỹ chàng trai trước mắt, quần thể thao đen, giày vải lam, áo khoác đen trắng, đầu đội cái mũ lên màu hồng ( - Không phù hợp chút nào -), da không đen như trong ảnh, trông rất khỏe khoắn, tin tức nói cậu ta ít tuổi hơn Kim Tae-hee, nhưng trông rất chững chạc, hai người đứng cạnh nhau tuyệt đối không ai nói là chị em.
- Cuốn tiểu thuyết này có tên " Tên tôi là Kim Sam-soon" sao?
Kim Sung-won không muốn người ngoài nói tới chuyện mình và Kim Tae-hee, chủ động lái câu cuyện đi.
- Vâng.
Ji Su-hyun gật đầu, có hơi chút lúng túng, xem ra không quen giao lưu với người khác lắm.
- Văn phong rất tốt, kết cục cũng thú vị lắm, có thể kể cho tôi nội dung câu chuyện không?
Quả nhiên đề tài liên quan tới tiểu thuyết của mình, vẻ khẩn tương trên mặt Ji Su-hyun tan đi, giọng dần trở nên lưu loát.
- Cô ấy là con gái thứ ba trong gia đình làm đầu bếp, 29 tuổi vẫn là xử nữ, là cô gái không xinh đẹp, chẳng thon thả cũng không có gì để khoe khoang, nhưng đó không phải là toàn bộ con người cô ấy. Cô ấy có tính cách ngoan cường, đường hoàng, có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, và tinh thần tiến về phía trước bất kể dầu sôi lửa bỏng.
- Sam-soon có một thứ mà người bình thường không thể có, chính là giấy chứng nhận thợ làm bánh ngọt từ trường dạy làm bánh ngọt truyền thống Paris, vì thi lấy giấy chứng nhận này, cô làm công ngày đêm. Và ở Paris, thứ cô ấy có được không chỉ là tờ giấy chứng nhận ấy, mà còn gặp được chàng trai đẹp trai tới ở Seoul mơ cũng không thấy, bắt đầu mối tình ngọt ngào ..."
Kim Sung-won càng nghe càng chìm sâu vào câu chuyện Ji Su-hyun kể, Ji Su-hyun bất ngờ phát hiện chàng trai trông bình thường này có đôi mắt vô cùng cuốn hút, sinh động, khi đôi mắt ấy hơi nheo lại, miệng không cười nữa, cảm giác thâm thúy như biển khơi, như bầu trời xanh lam không gợn chút mây, cho dù đôi mắt đó màu đen, nhưng không ngăn cản dòng văn có cánh đó xuất hiện trong đầu Ji Su-hyun.
Kim Sung-won thực sự thích tiểu thuyết này, không giống tác phẩm truyền thống khác của Hàn Quốc, hơi chút lừa nước mắt người ta, toàn vẽ chuyện éo le ngang trái, "Tên tôi là Kim Sam-soon" mang đậm hơi thở cuộc sống, câu chữ khiến người ta phấn chấn yêu quý cuộc đời.
"Cho dù cuộc sống lừa gạt bạn, tình yêu gây tổn thương cho bạn, đừng cúi đầu ủ rũ, đừng thối chí thốt lên "cuộc đời chẳng qua chỉ thế" rồi giống tùy tiện tới già, mà hãy trở nên dũng cảm kiên cường hơn" Đó là nguyên văn tuyên ngôn của Kim Sam-soon, ở đất nước trọng nam khinh nữ, coi trọng ngoại hình này, lập ý của tác phẩm như vậy, có thể gọi là vĩ đại, là điểm Kim Sung-won tán thưởng nhất, vì y là minh chứng sống động cho câu chuyện này ... Tất nhiên, khác biệt rõ ràng, y là nam nhân, mọi chuyện dễ dàng hơn cô gái Kim Sam-soon đó.
- Câu chuyện quá tuyệt vời.
Kim Sung-won nghe hết, cảm thấy câu chuyện như thế không để càng nhiều người biết tới hơn thì có lỗi, đề nghị:
- Đài MBC đang thu nhận kịch bản truyền hình, cô mang tới đó thử xem, hẳn sẽ thành công.
- Kịch bản truyền hình sao?
Ji Su-hyun đờ người, quay lại vẻ rụt rè ngại ngùng trước đó, do dự nói:
- Tiểu thuyết này của tôi không phù hợp với trao lưu bây giờ, chắc không có cơ hội đâu.
- Dẫn dắt trào lưu hơn đuổi theo trào lưu, đạo diễn giỏi thực sự sẽ hiểu điều đó.
Kim Sung-won thuyết phục:
- Mbc là một trong ba đài truyền hình lớn nhất, bọn họ có đạo diễn, biên kịch chuyên nghiệp tài giỏi, tôi tin không thể chỉ có mình tôi nhìn ra giá trị của tiểu thuyết này.
- Vậy .. Vậy được.
Tính cách của Ji Su-hyun có vẻ chẳng giống với nữ chính trong truyện:
- Đưa bút cho tôi, tôi viết cho chị địa chỉ , tên người nhận bản thảo.
Kim Sung-won lo Ji Su-hyun không đủ quyết tâm, đưa cô địa chỉ:
- Cám ơn cậu.
Ji Su-hyun vội lấy giấy bút ra.
Kim Sung-won biết chuyện đài MBC tìm kiếm kịch bản từ Shin Woo-chul, khi ông ta tới bàn việc chế tác âm nhạc với thầy Jung Ji-won, Kim Sung-won tình cờ nghe được, cũng chẳng phải chuyện bí mật, đài MBC công khai tin này, chỉ là nếu không nghe Shin Woo-chul nói thì y không biết thôi.
- Đây là số điện thoại của tôi, nếu chị cần giúp, cứ gọi điện.
Kim Sung-won còn nhiệt tình viết thêm cả số điện thoại của mình vào.
Có lẽ là cảm kích Kim Sung-won, hoặc có lẽ hiếm khi gặp người tán thưởng tác phẩm của mình như vậy, Ji Su-hyun không ngại ngùng nữa, suốt chặng đường còn lại hai người trò chuyện hết sức hợp ý.
…..
Một ngày trước Tết Xuân, Kim Sung-won và cả nhà Seohyun ngồi quây quần làm món ăn truyền thống.
Seohyun là cô bé ngoan ngoãn, nhưng đối với chuyện bếp núc nấu nướng thì giống bao cô gái thời đại này, chẳng biết chút nào hết, chỉ có thể hỗ trợ. Cho dù rất bận, nhưng hai mắt giống sao sáng của Seohyun lúc nào cũng nhìn chăm chú động tác ba người, luôn kịp thời đưa nguyên liệu tới.
Ngoài món ăn truyền thống, còn chuẩn bị gói sủi cảo vào mùng một, lần này Seohyun thấy mình có thể làm được, có điều gói sủi cảo thế nào cũng bị Kim Sung-won đánh giá không hợp cách, cô bé mắt đầy nghi hoặc, dường như chẳng bao giờ biết giận là gì:
- Anh Sung-won vì sao sủi cảo em gói lại không hợp cách.
- Sủi cảo của em cho vào nước một cái là sẽ nứt ngay, không ăn được.
Kim Sung-won cười nặn ra cái sủi cảo mang hình keroro có độ khó cực cao, đặt trước mặt Seohyun.
- Oa.
Seohyun cầm lên đặt vào lòng bàn tay, nhìn trái nhìn phải kinh ngạc không thôi, cái gì cô không làm được mà người khác làm được, cô luôn kính nể.
Đừng thấy Seohyun luôn tỏ ra bình tĩnh lý trí, nhưng chỉ là cô bé vừa bước vào tuổi 14, cũng có mặt hoạt bát của mình, chỉ là phương thức biểu đạt làm người ta hơi nản mà thôi.
Bà Seo nhìn cảnh gia đình đầm ấm, anh em hòa thuận mà lòng vui vẻ, trước kia lâu rồi Tết Xuân tới cả nhà cũng quây quần làm bánh , nhưng Kim Sung-won lầm lì ít nói, không được như thế này, bà từng sợ cả đời Kim Sung-won cả đời sẽ sống âm u như thế, cũng may thằng bé này đã trưởng thành, hiểu chuyện không ít. Cho dù bà từng dẫn dắt Kim Sung-won, nhưng hiệu quả không nhiều, một đứa trẻ thông minh như thế luôn sống trong thế giới riêng, tự coi mình là trung tâm, người ngoài tác động vào rất hạn chế, nếu không tự tỉnh ngộ thì không ai giúp được.
Bận rộn suốt cả một buổi sáng mọi thứ mới chuẩn bị xong.
Ăn cơm trưa xong Seohyun đi tìm bạn cùng tiểu khu chơi đùa, bây giờ quy củ ngày Tết nới lỏng hơn rồi, nhất là với trẻ con, không ước thúc gì nữa.
Kim Sung-won ở lại nhà giúp ông bà Seo trang trí lại nhà cửa, y đã không nói ra lời xin lỗi, vì thấy nó không cần thiết nữa, chỉ lặng lẽ dùng hành động của mình để biểu đạt, bà Seo cứ xoa đầu y khen ngoan, làm Kim Sung-won xấu hổ lắm, ngay cả hồi y còn bé, y cũng không có "đãi ngộ" này.
Kim Tae-hee lại gửi tin nhắn tới rồi, Kim Sung-won khẽ mỉm cười vào phòng nhắn tin lại, hai người họ đều thích loại giao lưu không có âm thanh này, những dòng chữ ngắn ngủi thường gợi ra nhiều sự tưởng tượng, chỉ tiếc là Kim Tae-hee không rảnh rỗi thất nghiệp như y, cho nên được một lúc là phải ngừng giao lưu.
Tuy có gần bốn năm không về nhà, nhưng căn phòng rộng 10 mét vuông của Kim Sung-won vẫn được cha mẹ Seohyun giữ nguyên, thậm chí cả sách vở thời đi học của y vẫn còn đó, Kim Sung-won khoanh chân ngồi trên giường, hưởng thụ ảnh nắng len lỏi của cửa sổ chiếu vào, chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
"Két " cửa phòng khẽ bị đẩy ra, ở nhà, Kim Sung-won không bao giờ khóa cửa.
- Sung-won oppa, hì hì.
Một cái đầu nhỏ thò qua khe cửa, chưa nói đã cười: