Jung Ji-won ở bên cạnh nghe rõ, đôi mắt như khe hẹp cố mở to hết cỡ:
- Em cũng không hiểu gì đây này.
Kim Sung-won đứng nhéo cằm:
- Nghe giọng người kia có vẻ bất mãn với em lắm.
- Có phải cậu chủ động xin vai không?
Jung Ji-won phản ứng mẫn cảm:
- Chuyện này, thầy để em gọi một cú điện thoại đã.
Kim Sung-won liền gọi cho Ji Su-hyun, còn chưa kịp hỏi gì bên kia đã hưng phấn nói:
- Chào cậu Kim Sung-won, đạo diễn rất thích tiểu thuyết của tôi, đã giao cho biên kịch cải biên thành kịch bản phim truyền hình rồi.
- Tôi muốn hỏi một chút, có phải chị tiến cử tôi vào vai nam chính không?
- Đúng thế, tôi thấy hình tượng của cậu rất phù hợp với định vị vai nam chính, cho nên tiến cử với đạo diễn Kim. Ông ấy đã gọi điện cho cậu chưa, ông ấy bảo sẽ ưu tiên cân nhắc cậu.
Ji Su-hyun phấn khích nói liền một hơi:
- Vừa rồi ông ấy đã gọi điện cho tôi, nên tôi gọi điện cám ơn chị.
Vì Ji Su-hyun không phải là người giới giải trì, nên y không nói về thái độ của đạo diễn Kim nữa, dù sao người ta có ý tốt.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Kim Sung-won đem đầu đuôi câu chuyện tình cờ gặp Ji Su-hyun trên tàu điện ngầm cho Jung Ji-won nghe, ông trầm ngâm:
- Tên họ Kim đồng ý để cậu tới thử vai, xem ra cực kỳ xem trọng kịch bản đó.
- Thật là phiền, mai còn phải tới đài MBC một chuyến, thầy biết mà, em có học diễn xuất đâu, quay quảng cáo vài phút còn được, sao có thể đóng phim.
- Cứ coi như là một kinh nghiệm, sau này sẽ có lợi, ngoài ra bất kể bọn họ có hiểu lầm gì, cũng phải giữ thái độ đúng đắn cần có, hiểu chưa?
Jung Ji-won là người không thích trói buộc bởi quy tắc rườm rà, không có nghĩa ông là người bất mãn chống đối chúng, cuộc sống là thế, anh không thích quy tắc cuộc chơi là một chuyện, chống lại nó là chuyện khác.
Kim Sung-won hiểu ý ông, đành tạm gác công việc, bắt đầu chuẩn bị cho việc thử vai ngày mai, dù không hi vọng gì mình được chọn, nhưng không thể để cho người ta một ấn tượng thiếu trách nhiệm, qua loa hời hợt. Thế là lại lần nữa bấm số di động của Kim Tae-hee.
- Cái gì? Cậu muốn đi thử vai nam chính phim truyền hình à?
Cho dù không nhìn mặt, Kim Sung-won cũng có thể đoán ra vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đẹp đẽ tao nhã đó, còn gì nữa, y chưa nói hết mà Kim Tae-hee đã làm ầm lên rồi.
- Bằng vào diễn xuất kém cỏi của cậu, tôi khuyên cậu không nên đi thử.
Kim Tae-hee nói chuyện với y cứ thẳng tuột, chẳng uyển chuyển chút nào:
- Không phải như thế Tae-hee noona, em được người ta tiến cử, không phải chủ động nhận vai diễn này. Giờ đành phải đi thôi, kết quả là một chuyện, thái độ là chuyện khác, người bạn đó đã tiến cử em, em không thể qua loa có lỗi với ý tốt của họ.
Kim Sung-won giải thích:
Kim Tae-hee tán đồng thái độ này của Kim Sung-won, cô thực sự không muốn Kim Sung-won bị người ta cười nhạo:
- Được rồi, tôi nói cho cậu một vài điều cần chú ý khi thử vai, không nhiều đâu, nếu không gây áp lực với cậu ...
Rồi đem vài kỹ xảo nhỏ do bản thân tổng kết được nói ra.
…….
Sáng ngày hôm sau Kim Sung-won mặc một bộ trang phục tương đối chính thức một chút, từ giày tới thắt lưng, quần áo đều là do đám Jessica mua cho, tới địa điểm thử vai.
Được nhân viên công tác chỉ chỗ tới nơi mới phát hiện có rất nhiều người đã xếp hàng chờ đợi, là nam chính trong phong ba scandal cách đó không lâu, rất nhiều người nhận ra y chụm đầu xì xào bàn tán, tuy không nghe thấy bọn họ nói với nhau điều gì, nhưng thái độ xem thường, ánh mắt nhạo báng rất rõ ràng.
Kim Sung-won nén giận, đi tới chỗ nhân viên công tác nhận số.
- Anh Kim Sung-won?
Nhân viên công tác nhận ra y, chỉ tay nói:
- Địa điểm thử vai của anh không phải ở đây, mời tới phòng 106 tầng 1.
Người xếp hàng đợi thử vai nhốn nháo, chẳng qua là vài người mới hỏi nguyên do thôi, còn người có kinh nghiệm thì chứng kiến nhiều chuyện đặc quyền rồi, cho dù bất mãn cũng không nói ra.
Kim Sung-won tới phòng 106 ở tầng một, xung quanh không có bất kỳ nhân viên công tác nào, cũng không có ai đợi thử vai, ngần ngừ không biết có phải nhầm chỗ không? Do dự một lúc vẫn gõ cửa đi vào, bên trong là gian phòng chừng ba mươi mét vuông, giữa để một cái micro, sau bàn có bốn người đồng loạt nhìn y:
- Xin chào, tôi là Kim Sung-won.
Đạo diễn Kim Yoon-chul tuổi trên bốn mươi, gương mặt cho thấy là người khó tính, là người đã gọi điện cho Kim Sung-won hôm qua, chẳng chút khách khí nói:
- Nếu như không phải tác giả Ji Su-hyun tiến cử, tôi tuyệt đối không để cậu tới thử vai, tôi chọn diễn viên rất nghiêm ngặt, cái tôi chú trọng là diễn xuất, đam mê, nghiêm túc với công việc, chứ không phải thông qua ân tình.
Kim Sung-won thường xuyên nghe kể có diễn viên khi đi thử vai bị đạo diễn chửi như tát nước vào mặt, không ngờ mình cũng vinh hạnh gặp một người, có điều đối phương nói thẳng thắn, mà không chửi bới tùy tiện, coi như vẫn tương đối lý trí.
- Tôi cũng không chuẩn bị gì cả, tôi chỉ gặp cô ấy viết tiểu thuyết trên tàu điện ngầm, thấy tác phẩm của cô ấy sinh động mang tính tích cực, chứ không phải là thứ phim khóc lóc sướt mướt, cho nên mới khuyên cô ấy nộp kịch bản, thứ khác tôi không biết gì, tôi nghĩ ông nên hỏi rõ mọi chuyện trước mới đúng, cô ấy không phải người trong giới, tôi không trách.
Kim Sung-won đáp lại cũng thẳng thắn, có đôi phần kiêu ngạo:
- Ồ, nhưng cậu cũng đã tới đây, tôi nghĩ cậu cũng muốn tìm kiếm cái gì đó đúng không?
Kim Yoon-chul hơi bất ngờ, nhìn lại Kim Sung-won một lượt, lật tài liệu trong tay:
- Hyun Jin-heon và Yoo Hee-jin chia tay, cả hai đều tổn thương. Jin-heon không quên được tình cảm suốt năm năm với Hee-jin. Cậu hãy thể hiện sự bi thương của Jin-heo trong đoạn này.
Cách làm việc nhanh gọn quyết đoán của Kim Yoo-chul hoàn toàn khác với dự tưởng của Kim Sung-won, tuy không học diễn xuất, nhưng một năm kinh nghiệm tham gia show, bình tĩnh ứng phó mọi tình huống đột phát, nhắm mắt lại ấp ủ tình cảm.
Có điều không được, y có thể nắm được tình cảm đó, y có thể cảm thụ nó, nhưng y không thể biểu đạt ra bằng vẻ mặt được, cho nên thất bại là không có gì bàn cãi. Khi Kim Yoo-chul "lịch sự" mời Kim Sung-won về thì người phụ nữ ngồi bên, biên kịch Kim Do-woo bất ngờ lên tiếng:
- Xin chờ chút, nghe nói cậu tinh thông bốn ngoại ngữ, biết đàn piano, chơi ghita?
- Đúng thế.
Kim Sung-won biết tới bảy ngoại ngữ, nhưng tinh thông chỉ có bốn, nếu không phải vì tiết mục, y cũng không nói ra những thứ này:
Kim Do-woo không để ý tới sự ngạc nhiên của người xung quanh, cứ hỏi:
- Cậu biết chơi bóng rổ không?
- Biết.
- Vậy còn bơi lội?
- Tôi nhập ngũ ở đảo Dokdo.
...
Trải qua mười phút vấn đáp, Kim Do-won tỏ ra hết sức hài lòng, mời Kim Sung-won đợi chốc lát, quyền quyết định diễn viên chủ yếu do đạo diễn và biên kịch quyết định, sau một hồi thảo luận, Kim Do-woo vui vẻ nói:
- Chúng tôi muốn mời cậu đóng vai Henry Kim trong phim này.
- Sao?
Kim Sung-won bất ngờ, chuyện biến hóa ngoài dự liệu của y:
- Vì diện mạo của cậu.
Kim Do-woo vừa nói vừa đưa tay minh họa:
- Cùng với sức hút từ sự tự tin chững chạc đó, còn tiếng Anh lưu loát, biết chơi ghita, không khác gì phiên bản của Henry Kim ngoài đời thực.
- Nhưng mà diễn xuất của tôi.
Kim Sung-won rất do dự:
Kim Do-woo có vẻ rất thích thú với ý tưởng của mình, nhiệt tình thuyết phục:
- Phương diện này không thành vấn đề, vai Henry Kim không đòi hỏi diễn xuất nhiều, phù hợp với cá tính của cậu, hơn nữa có diễn viên lâu năm làm đối thủ phối hợp với cậu, đơn giản lắm.
Đơn giản lắm? Kim Sung-won rất nghi ngờ câu này, đưa mắt nhìn sang Kim Yoo-chul, thấy ông ta tuy không lên tiếng phản đối song rõ ràng ngờ vực, lòng hơi khó chịu, thế là gật đầu:
- Xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Kim Do-woo vỗ tay một cái, đứng dậy:
- Tốt rồi, vậy ...
"Cộc cộc cộc" đúng lúc này có tiếng gõ cửa tiết tấu đều đặn vang lên.