Trở lại Vương phủ, Bạch Hiểu Tình liền bắt đầu thiết kế suốt ngày suốt đêm, khác với Phượng Lai Lâu của Phượng Cơ phượng, Cửu Trọng Lâu của Bạch Hiểu Tình xa hoa hơn nhiều, hơn nữa ở các phương diện đều cực kỳ chói sáng, thích hợp với đủ loại người.
Mỗi một tầng đều có phục vụ riêng biệt, dù là thích cái gì thì cũng đều tìm thấy ở bảo tháp đạt giữa Cửu Trọng Lâu.
Dù là thi từ ca phú hay là lập sòng đánh bạc, chỉ cần ngươi có khởi ngân lượng thì sẽ có thể thực hiện được mong muốn của mình.
"Tình Nhi, nghỉ ngơi một lát đi, dù sao mấy thứ này cũng không thể hoàn thành trong một ngày, nghỉ ngơi một lát cũng không sao."
Thấy Bạch Hiểu Tình mỏi mệt vì cửa hàng buôn bán của bọn họ, Triệu Tử Tu có chút hối hận, sớm biết thế này thì hắn sẽ nghĩ biện pháp cướp Phượng Lai Lâu trong tay Phượng Cơ, như vậy Tình Nhi cũng không cần phải mệt như vậy, đều là hắn sai.
"Sẽ xong ngay thôi, chàng nghỉ ngơi trước đi."
Lại là sẽ xong ngay thôi, nghe nàng nói như vậy, Triệu Tử Tu bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần hắn kêu nàng nghỉ ngơi thì nàng đều đáp lại câu này, nhưng mỗi một lần đều kéo dài hơn nửa canh giờ.
"Lập tức đi nghỉ ngơi, mấy ngày rồi nàng không ngủ đủ giấc, không thể cứ tiếp tục như vậy"
Dù có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi Bạch Hiểu Tình chỉ là con người bình thường thôi!
"Ừ, bây giờ ta đi nghỉ ngơi."
Nhìn bộ dáng của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình cũng biết hắn tức giận, huống hồ hiện tại Bạch Hiểu Tình cũng thật sự có chút mệt mỏi, cộng thêm mọi chuyện đã được xử lý gần xong rồi, tất nhiên phải đi nghỉ ngơi.
Triệu Tử Tu ôm Bạch Hiểu Tình vào trong ngực, nhìn nàng ngủ an ổn, trong lòng có cảm giác khó nói, diẽn(daffnlle<quysdo0n giống như từ khi hắn quen Bạch Hiểu Tình cho tới nay thì nàng luôn chịu khổ khi đi theo hắn.
Thật ra trong lòng hắn rất lo lắng, lo lắng có một ngày Bạch Hiểu Tình sẽ không chịu khổ được nữa, sau đó lựa chọn rời đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Tử Tu đầy lo lắng, giống như thật sự sẽ có một ngày nàng rời khỏi hắn vậy.
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, Triệu Tử Tu sẽ không để nó trở thành hiện thực, nhất là cái suy nghĩ đáng sợ này, nhưng qua một hồi, Triệu Tử Tu ôm Bạch Hiểu Tình từ từ thiếp đi, dù sao trong khoảng thời gian này không có Bạch Hiểu Tình nằm cạnh hắn thì hắn sẽ không thể ngủ được, đã quen ôm thân thể ngọt ngào trong ngực, lúc chợt mất đi sẽ có chút khó chịu.
Cho nên mặc kệ thế nào, hắn đều tuyệt đối không buông tay!
Kế tiếp, cuộc sống của hai người dần dần khôi phục lại quỹ đạo của nó, Bạch Hiểu Tình cũng không bận rộn như vậy nữa, mà có nhiều thời gian ở cùng Triệu Tử Tu hơn.
Thật ra không phải là Bạch Hiểu Tình không vội, mà là đã suy nghĩ cẩn thận, có một số việc không thể sốt ruột như vậy, vì sao phải ép buộc bản thân mình như vậy, hoàn toàn không quan trọng!
Nhưng hình như ông trời không muốn để Bạch Hiểu Tình thanh nhàn, rốt cục khi mọi kế hoạch của nàng đều đã hoàn thành thì lại có chuyện xảy ra.
"Tình Nhi sao vậy?"
Khi Triệu Tử Tu trở lại Vương phủ thì nhìn thấy Bạch Hiểu Tình đang nhìn tờ giấy trong tay, hơi cau mày, hình như là đang lo lắng vì chuyện gì đó.
"Không có gì, chỉ là thật không ngờ Thẩm Vạn Xuân lại có lá gan lớn như vậy, dám công khai gửi giấy tờ đến cho ta, hắn không sợ ta không nhận nó sao?"
Nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói, Triệu Tử Tu nhìn tờ giấy trong tay Bạch Hiểu Tình, lập tức hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
Thì ra Thẩm Vạn Xuân đưa khế đất của Vạn Xuân Các tới, như vậy chẳng khác nào hoàn toàn trói buộc bản thân mình với Triệu Tử Tu, không thể không nói, Thẩm Vạn Xuân thật sự rất quyết đoán.
Nhưng Bạch Hiểu Tình không biết người khiến Thẩm Vạn Xuân quyết định làm như vậy không phải là Triệu Tử Tu mà là Bạch Hiểu Tình nàng, Thẩm Vạn Xuân là ông chủ Vạn Xuân Các, tất nhiên rất có mắt nhìn người, hắn biết Bạch Hiểu Tình tuyệt đối không phải con chim trong lồng, hôm nay nói hắn quy thuận Triệu Tử Tu, không bằng nói hắn thần phục Bạch Hiểu Tình thì đúng hơn.
"Hiện tại Vạn Xuân Các đã là của chúng ta, như vậy bước tiếp theo cũng nên được chuẩn bị rồi, hi vọng sau khi Phượng Cơ biết được kế hoạch của ta, sẽ không có ý định tự sát."
Ý tưởng của Bạch Hiểu Tình về Cửu Trọng Lâu, Phượng Lai Lâu của Phượng Cơ hoàn toàn không thể sánh bằng, nếu quả có một ngày Phượng Cơ biết được, nguyên nhân Bạch Hiểu Tình thành lập Cửu Trọng Lâu là bởi vì nàng tham lam, thì lúc ấy nàng sẽ không làm vậy.
"Tốt nhất nàng ta nên chết đi, loại nữ nhân ghê tởm này sống trên thế giới cũng chỉ làm ra chuyện khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm."
Hình như nghĩ lại cái ngày bị Phượng Cơ ép bức, trong mắt Triệu Tử Tu đầy sự chán ghét, nếu lúc đó không phải Bạch Hiểu Tình ngăn cản thì hắn nhất định sẽ không cho nàng ta sống đến bây giờ.
"Yên tâm, kết cục cuối cùng của nàng tuyệt đối sẽ không tốt, ta muốn làm cho sản nghiệp mà nàng coi trọng nhất bị người ta chèn ép, cuối cùng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!"
Sau khi nghe thấy kế hoạch của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu gật đầu, mặc kệ kế hoạch của nàng là gì thì Triệu Tử Tu đều sẽ ủng hộ trăm phần trăm.
"Nhưng chúng ta vẫn nên đi gặp Thẩm Vạn Xuân trước, ta thấy hắn sẽ không tặng Vạn Xuân Các cho người khác không công như vậy."
Sáng sớm, Bạch Hiểu Tình lại chỉnh sửa lại kế hoạch của, lần này nàng thật sự kiêu ngạo vì Cửu Trọng Lâu, dù sao có một nơi buôn bán làm trụ cột, sẽ có lợi hơn trong trận chiến đoạt vị vào tương lai.
Nhất là hiện tại Phượng Cơ không còn giúp các nàng nữa, quan trọng nhất vẫn là, nàng biết Phượng Cơ sẽ không giúp nàng đơn giản như vậy, nói không chừng hiện tại nàng ta đang lập kế hoạch để đi giúp đỡ thái tử rồi!
Không thể không nói, Bạch Hiểu Tình phân tích lòng người rất chính xác, mặt khác Phượng Cơ thật sự đang nghĩ làm thế nào để giúp đỡ Triệu Tử Hằng.
"Chủ tử, nếu bây giờ ngài giúp thái tử, nói không chừng còn bị đâm sau lưng, dù sao khi chuyện lần trước xảy ra, thái tử đã phơi bày mục đích của mình ra rồi."
Chưởng quầy vẫn khuyên bảo Phượng Cơ, hi vọng nàng đừng vì cảm xúc nhất thời mà phá hủy sản nghiệp của mình.
Tuy rằng không biết bà chủ đang nghĩ gì, nhưng trong khoảng thời gian này Bạch cô nương và Lệ Vương điện hạ rất quan tâm Phượng Lai Lâu, hiện tại bỗng chốc đứng về phía thái tử như vậy có hơi quá đáng không...
"Yên tâm, ta tuyệt đối không để cho mình chịu thiệt, Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu đã không quan tâm đến Phượng Lai Lâu, thì vì sao ta phải giúp bọn họ.”
Nhất là khi nghĩ tới những khuất nhục trong ngày hôm đó, bản thân nàng đã hạ mình muốn gả cho Triệu Tử Tu, hơn nữa còn dâng cả Phượng Lai Lâu làm đồ cưới, thật không ngờ lại nhận lại khuất nhục như vậy, thật sự làm cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu!
"Bà chủ đã có suy tính của mình vậy thì nô tài sẽ không lắm miệng nữa."
Tuy rằng không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chưởng quầy có cảm giác, diẽn<daffnlle*quysdoon ngày đó bà chủ nhà mình đã làm sai rồi, nhất là đã ở chung với nàng lâu như vậy, hắn biết Bạch cô nương là một người nghĩa khí, đương nhiên sẽ không trở mặt, phỏng chừng là bà chủ đã đưa ra yêu cầu quá đáng.
Mà giờ phút này Phượng Cơ hoàn toàn không biết bản thân mình sai, ở trong mắt nàng một người hiện đại như nàng nguyện ý gả cho một Vương gia tàn bạo như Triệu Tử Tu, đã là ban ân rất lớn rồi.
Nhưng hiển nhiên nàngđã quên Bạch Hiểu Tình cũng là người hiện đại.
Không, có lẽ nàng không quên, mà là ở trong mắt nàng Bạch Hiểu Tình chỉ là một người vong ân phụ nghĩa, nàng giúp bọn họ nhiều như vậy, vậy mà nàng ta vẫn muốn giành nam nhân với nàng!
Nhưng Phượng Cơ lại chưa từng nghĩ tới, cho đến bây giờ Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu chưa hề lấy cái gì từ nàng cả, mà Phượng Cơ lại đạt được không ít lợi ích, nói đến cùng, người thật sự vong ân phụ nghĩa vẫn là Phượng Cơ.
Chưởng quầy nhìn biểu cảm Phượng Cơ có chút vặn vẹo, không biết nên nói cái gì mới tốt, dù sao có một số việc hắn không thể lắm miệng, chỉ có thể hi vọng bà chủ lựa chọn không sai.
Nhưng dù bà chủ lựa chọn đúng hay sai, hắn đều không muốn làm ở đây nữa, dù sao chỉ cần liên quan đến hoàng thất, một khi chọn sai lập trường thì sẽ mang đến họa sát thân.
Bà chủ là người từ ngoài đến nên không biết thế cục kinh thành, nhưng hắn lớn lên ở đây nên cái gì hắn cũng biết, hiện tại hoàng đế bệ hạ xem trọng Lệ Vương điện hạ.
Bây giờ đi giúp đỡ thái tử, một khi thái tử thất thế, đến lúc đó Phượng Lai Lâu cũng sẽ bị liên lụy, tuy rằng quan hệ giữa Bạch cô nương và bà chủ không tệ, nhưng vẫn không thể giúp đỡ một người đã từng phản bội mình.
Ai, chỉ mong bà chủ có thể bình an vượt qua chuyện này.
Mà lúc này không khí ở Lệ Vương phủ bình thản hơn rất nhiều, Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình ngồi ở trong thư phòng, đối diện chính là chủ của Vạn Xuân Các, Thẩm Vạn Xuân.
"Nói đi, rốt cục ngươi muốn cái gì, ta không tin ngươi tặng Vạn Xuân Các cho ta mà không cần gì cả."
Vạn Xuân Các là tâm huyết của Thẩm Vạn Xuân, tất nhiên Bạch Hiểu Tình biết, tuy rằng thanh lâu không phải là sản nghiệp tốt đẹp gì, nhưng có thể làm được như Vạn Xuân Lâu thì cũng thật sự không dễ dàng, cho nên hiện tại Bạch Hiểu Tình rất hiếu kỳ, rốt cục Thẩm Vạn Xuân muốn đổi lấy cái gì.
" Trước khi ta đưa ra yêu cầu, ta có thể hỏi Bạch cô nương một chuyện hay không?"
Điều này rất quan trọng với Thẩm Vạn Xuân, nó liên quan đến việc hắn có nên yên tâm giao Vạn Xuân Các cho Bạch Hiểu Tình, dù sao cũng là tâm huyết nhiều năm của hắn, hắn cũng không muốn bị hủy hoại trong chốc lát như vậy.
"Được, ngươi hỏi đi."
Bạch Hiểu Tình cũng rất hiếu kỳ, rốt cục là điều gì khiến cho bà ta nói chuyện trịnh trọng như vậy.
"Ta muốn hỏi Bạch cô nương, ở trong mắt ngươi thanh lâu là cái gì, mà nữ tử thanh lâu là người thế nào?"
Thẩm Vạn Xuân nghiêm túc nhìn Bạch Hiểu Tình, hi vọng nàng có thể cho hắn một đáp án thật lòng, mà hắn cũng sẽ căn cứ vào đáp án này để xem thử có phải Bạch Hiểu Tình đang muốn báo thù hay không.
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Vạn Xuân, Bạch Hiểu Tình lập tức sững sờ, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.