Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 145:  Điều kiện chính là ngươi



Edit: susublue

Bạch Hiểu Tình nhìn thoáng qua thấy Thẩm Vạn Xuân không có ý tốt, đó là vì bà ta đang cười nhạo nàng là một nữ tử châu báu.

“Thẩm lão bản, nếu muốn biết thì ta thật sự nghĩ nữ tử thanh lâu rất vĩ đại, ngươi phải biết rằng nữ tử thanh lâu có thể làm được đại sự, có thể sánh bằng nam nhân, thậm chí là hơn họ, nghĩ lại, nữ tử thanh lâu dùng thân thể để thu thập tin tình báo quan trọng cũng không ít hơn đám nam nhân!" Bạch Hiểu Tình nửa đùa nửa thật, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc hơn bao giờ hết.

" Thẩm lão bản, hơn nữa còn có yêu nữ hại nước hại dân, nếu không có nữ nhân như vậy thì sao mà có anh hùng thời loạn thế?"

Bạch Hiểu Tình không thích những nam nhân tự cho là đúng, ở trong mắt bọn họ, nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân để sống, thế nhưng lại không biết xấu hổ lợi dụng sắc đẹp của nữ nhân để đạt được mục đích, những dẫn chứng của việc này nhiều không đếm xuể.

Điều này phải nói đến Tây Thi, nàng ta rõ ràng là một mỹ nhân bệnh tật, đều là người yếu ớt bệnh tật, nhưng Việt vương Câu Tiễn lại muốn nàng gánh vác sự nghiệp phục quốc, vậy thì Tây Thi không vĩ đại sao? Chiếm được sự sủng ái của đại vương, còn chiếm được một đời vinh hoa, cuối cùng còn vẻ vang về quê cũ, nhưng người yêu của nàng đâu? Phạm Lãi đâu? Đời sau mọi người cũng không biết được, một nữ nhân như vậy luôn vui buồn lẫn lộn, đến cuối cùng nàng lấy được cái gì?

Bạch Hiểu Tình châm chọc nhìn Thẩm Vạn Xuân, không biết bà ta kiêu ngạo cái gì, nữ tử thanh lâu, hãm thân nơi thanh lâu nếu không phải vì để mưu sinh, nữ tử sinh ra trong gia đình tốt thì có ai nguyện ý bán mình?

"Sao, vậy ý của Bạch cô nương là nữ tử thanh lâu rất cao thượng?" Thẩm Vạn Xuân cười nhạo Bạch Hiểu Tình, giống như cảm thấy nữ nhân này quá ngây thơ rồi.

Bạch Hiểu Tình lạnh lùng nhìn Thẩm Vạn Xuân, "Một ngày nào đó, ngươi sẽ trả giá lớn vì những lời này của mình!" Còn đó là cái gì thì nàng tin nó sẽ đến nhanh thôi.

"Sao? Phải không? Ta phải trả giá cái gì thì ta không biết, nhưng ta nghĩ ra điều kiện để ngươi lấy Vạn Xuân Các của ta rồi!" Thẩm Vạn Xuân nhìn nữ nhân tuyệt sắc trước mắt này, không hề nói chơi.

"Là cái gì!" Trong lòng Bạch Hiểu Tình có chút lo lắng, hình như đoán được là hắn nhắm vào mình.

"Điều kiện của ta là muốn ngươi ở lại Vạn Xuân Các làm một trong năm hoa khôi ở đó, như vậy ta mới có thể tặng chỗ này cho ngươi!" Kêu Bạch Hiểu Tình làm hoa khôi? Rốt cục nàng đã hiểu câu hỏi của hắn rồi. Hỏi nàng nữ tử thanh lâu thế nào?

Ở trong mắt Bạch Hiểu Tình thì quả thật là không có gì, nhưng ở trong mắt Lệ Vương thì sao? Còn toàn bộ vương thất nữa? Bọn họ sẽ thừa nhận một nữ nhân đã từng làm hoa khôi ở thanh lâu vào làm con dâu Hoàng gia sao?

Sắc mặt Bạch Hiểu Tình phức tạp nhìn Thẩm Vạn Xuân, không thể không nói tâm kế của Thẩm Vạn Xuân rất nặng, còn sâu hơn so với nàng nghĩ.

"Thế nào? Bạch cô nương sợ sao?" Thẩm Vạn Xuân nhìn nữ nhân này, hắn nhìn không thấu tâm tư của nàng, cho nên hắn muốn xem nàng ta có năng lực gì mà có thể khiến Lệ Vương thích như vậy, còn có thể khiến thái tử điên cuồng nữa.

"Được, ta đồng ý!" Đây mới thật sự là khiêu chiến, nàng thích, không phải mục đích của hắn là như vậy sao? Vì muốn khẳng định tình cảm của mình và Lệ Vương, thật ra nàng muốn biết tình cảm của Lệ Vương và mình sâu bao nhiêu, diend@fnlle<quy[do0n dù đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, không phải nói là không tin, mà là muốn biết ở trước mặt hoàng thất thì Lệ Vương sẽ lựa chọn thế nào.

"Ha ha, Bạch cô nương quả nhiên sảng khoái, vậy chúng ta ký hiệp ước đi!" Học theo Bạch Hiểu Tình mà đề nghị ký hiệp ước, bọn họ sảng khoái ký kết.

Lúc Bạch Hiểu Tình trở về, thấy sắc mặt Triệu Tử Tu khó coi như dự đoán.

"Tử Tu, chàng đều biết hết rồi sao?" Bạch Hiểu Tình dè dặt cẩn trọng hỏi, nàng luôn cảm thấy Triệu Tử Tu không vui, nhưng hắn thật sự sẽ rời xa nàng vì nàng trở thành nữ tử thanh lâu sao?

"Tình Tình, nàng có biết bản thân đang làm cái gì không? Nàng vốn không cần thiết phải làm như vậy, ta đã đồng ý với phụ thân nàng là sẽ làm cho nàng hạnh phúc, nàng làm như vậy, không phải là muốn ta nuốt lời sao?

Chẳng lẽ nàng muốn khiến ta cả đời đều không cưới được nàng sao?" Làm phụ mẫu nhất định sẽ không đồng ý nhìn nữ nhi lưu lạc đến thanh lâu?Nhất là Bạch đại tướng quân, nếu ông ta biết, không biết có điều quân về phía Bắc để thảo phạt hắn không.

Bạch Hiểu Tình nở nụ cười, nam nhân này thật đáng yêu, thì ra vì sợ phụ thân của mình.

"Nàng còn dám cười!" Triệu Tử Tu chỉ cảm thấy nữ nhân này thật đáng đánh đòn, nói chuyện nghiêm túc mà nàng lại còn cười, thật là đáng chết.

"Ta chỉ cười mà thôi, ai da, Tử Tu, ta không dám nữa, chàng đừng đánh mông ta!" Bạch Hiểu Tình hờn dỗi, lần nào cũng dùng chiêu này, như vậy rất khó chịu, chẳng lẽ không biết nàng là nữ tử sao? Như vậy rất xấu hổ!

"Bạch Hiểu Tình, nàng còn dám đánh trả, nàng không biết chuyện này nàng rất quá đáng sao?" Là rất quá đáng, thật sự là rất quá đáng!

"Nhưng ta cũng chỉ muốn lấy Vạn Xuân Các, đây là kế tạm thời thôi, chàng đừng tức giận, nếu không thì chàng sẽ già đó!" Bạch Hiểu Tình vừa trốn tránh vừa vui đùa, Triệu Tử Tu chơi trò rượt bắt với nàng.

"Tình Tình, nàng đứng lại đó cho ta, nếu để cho ta bắt được nàng thì nhất định nàng sẽ xong đời!" Trong viện bất chợt vang lên tiếng cười, mọi người nghe thấy đều cảm thấy vui vẻ, bao lâu rồi Vương gia không có cười vui vẻ như vậy? Tất cả những thứ này đều là vì Bạch cô nương, phải biết rằng mới một giây trước Vương gia còn tức giận cuồn cuộn, nhưng giây tiếp theo lại được Bạch cô nương khai thông, như không có việc gì xảy ra, cho nên trong phủ không thể đắc tội gia, lại càng không thể đắc tội Bạch cô nương, quan trọng nhất là người trong trái tim Vương gia.

"Ta không đứng lại, Triệu Tử Tu, chàng là tiểu nhân, chàng khó chịu lại đi khi dễ ta, chàng nghĩ rằng ta không có công phu sao? Ha ha, chàng tới bắt ta đi!" Nàng bướng bỉnh nói, giống như không muốn lo lắng vì chuyện của Vạn Xuân Các nữa, quan trọng nhất chính là nàng biết thật ra Triệu Tử Tu không hề lo ngại ánh mắt của người khác, hắn chỉ lo lắng sau khi phụ thân biết sẽ trách cứ hắn không chăm sóc tốt cho nàng, như vậy đối với nàng mà nói là đã đủ rồi.

"Tử Tu, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, thời gian một năm sẽ trôi qua nhanh thôi, hơn nữa ta cũng không phải luôn ở trong Vạn Xuân Các, nếu chàng ở kinh thành, chàng có thể đến đó ở, cùng lắm thì bị người ta khinh thường, đường đường là Lệ Vương lại luyến tiếc hoa khôi trong Vạn Xuân Các thôi!"

"Đúng, đúng, nàng là giỏi nhất! Thanh danh Lệ Vương đều bị hủy hết rồi!" Triệu Tử Tu nắm mũi nàng, nàng thật sự nghịch ngợm, để cho mình vừa yêu vừa hận.

"Tất nhiên, chẳng lẽ chàng cảm thấy thanh danh của chàng quan trọng hơn ta sao?" Bạch Hiểu Tình nhéo lỗ tai của hắn sống chết hỏi, nhưng lúc này Lệ Vương lại bị thê quản nghiêm, vội vàng nhận tội.

"Không có, không có, nào có chứ, nương tử đại nhân quan trọng, nương tử quan trọng nhất!"Nói xong lời ngon tiếng ngọt dùng để dỗ Bạch Hiểu Tình, nhưng nàng lại vui vẻ cả đêm.

Nếu bọn hạ nhân nghe được những lời này, nhất định sẽ rớt tròng mắt ra ngoài, Lệ Vương điện hạ anh minh thần võ của họ, quả thực chính là một tiểu bạch kiểm, bị người ta bao dưỡng mà!

"Tình Tình, vì sao nàng phải đồng ý với Thẩm Vạn Xuân, nếu không có Vạn Xuân Các thì chúng ta cũng chẳng thiếu gì!"

"Không được, chúng ta tốn nhiều tâm huyết như vậy, sao có thể buông tay, hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là ta cảm thấy Thẩm Vạn Xuân hiếu kỳ về ta, đợi đến khi hắn không hứng thú nữa, biết ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường thì sẽ bỏ cuộc thôi."

Bạch Hiểu Tình tự tin nói, thương nhân vì cái gì? Đơn giản là vì lợi ích mà thôi, cho nên chỉ cần cho hắn biết Vạn Xuân Các rơi vào trong tay mình có thể kiếm tiền nhiều bao nhiêu, hơn nữa tiền lãi lại thuộc về hắn, điều kiện này nhất định rất mê người.

Nhưng Bạch Hiểu Tình không thấy được ánh mắt phức tạp của Triệu Tử Tu, Tình Tình, nếu như nàng là một nữ nhân bình thường thì ta không cần phải giấu nàng đi rồi, diẽn(dafnlle3<quýdoon nếu như nàng là một nữ nhân bình thường thì làm sao lại có nhiều người tranh giành nàng đến đầu rơi máu chảy được, chỉ sợ Thẩm Vạn Xuân cũng sẽ thua trong tay nàng.

Nhưng những lời này hắn tự giác không nói ra khỏi miệng, chỉ phái ám vệ đi theo nàng, lỡ Thẩm Vạn Xuân có hành vi gây rối thì trực tiếp bắt hắn lại, dám trêu chọc Tình Tình.

"Tử Tu, Triệu Tử Tu! Chàng đang nghĩ cái gì, ta kêu chàng mấy tiếng mà chàng đều không nghe thấy!" Bạch Hiểu Tình bất mãn chu miệng, nhìn nam nhân đang ngây người, thật sự là khó chịu!

"Không, ta đang suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ nàng, không để cho đám ong bướm tiếp cận nàng!" Triệu Tử Tu nghiêm túc nói, chuyện này cũng đáng giá để thảo luận.

"Không phải rất đơn giản sao, Lệ Vương bỏ tiền ra, bao dưỡng hoa khôi một năm!" Vừa nghĩ đến tiền, hai mắt Bạch Hiểu Tình đã tỏa sáng, giống như thấy được rất nhiều hoàng kim.

"Ta không có tiền!" Triệu Tử Tu hung tợn nói, nhưng lời này ai dám tin?

Dù Lệ Vương làm Vương gia, hay là đại tướng quân, thì bổng lộc một năm cũng cao tới một ngàn vạn lượng bạc, đổi thành nhân dân tệ của thời hiện đại thì cũng phải một năm, ba trăm ngàn, vậy mà nói không có tiền sao?

"Vậy nếu chàng không có tiền thì ta chỉ phải đi tìm người khác, chàng không biết chỉ cần uống chút rượu với người khác, đi ngắm hoa chung cũng không tệ, mấy kẻ có tiền còn có thể đưa cho ta một vài món bảo bối, lỡ như ta thấy ai đẹp mắt sẽ đi theo luôn cũng được!" Nàng uất ức kể lể, lại phát hiện sắc mặt mỗ nam nhân càng ngày càng đen, nàng lải nhải đến khi cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại mới thôi.

"Ưm, Triệu Tử Tu, Chàng là đồ lưu manh, sao lại đánh bất ngờ như vậy?" Bạch Hiểu Tình bất mãn nói, sao nam nhân này lại có tính đùa dai trời phú vậy?

"Ai bảo nàng muốn đi tìm nam nhân khác, ta nói cho nàng biết nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hắn hung tợn nói, sau đó tiếp tục hôn.

Không khí có chút mờ ám, nhiệt độ không khí dần dần lên cao.

"Rầm rầm!"

"Ai vậy!!"

Triệu Tử Tu ảo não hô to một tiếng, Bạch Hiểu Tình vội vàng đứng lên sửa lại quần áo, mở cửa sổ ra để gió lùa vào, như muốn xua tan cái không khí mờ ám này đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.