Ban đêm khiến Bạch Hiểu Tình thấy thân thể có chút không khoẻ, có chút bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi mở ra mắt, Bạch Hiểu Tình liếm liếm đã đôi môi khô nứt.
Tuy rằng nói hiện tại nàng không nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng là hiển nhiên thân thể lại vì hành vi tự ngược của nàng mà đã bắt đầu đau nhức.
Lơ đãng cúi đầu nhìn tay mình, “dây xích” trói buộc hai tay nàng…., khôi phục bộ dạng lạnh nhạt, nàng không phải là không có cảm tình, chẳng qua là đem toàn bộ cảm tình vùi lấp, bởi vì một sát thủ mà có cảm tình chỉ có đường chết!
Theo tiếng chim hót, sau đó là đàn điểu líu ríu, Bạch Hiểu Tình là trơ mắt xem hoa nở trước mặt.
Tuy rằng biết rõ trong vương phủ không có nguy hiểm, nhưng Bạch Hiểu Tình vẫn là trắng đêm không ngủ. Vì thế liền mở to mắt nhìn chằm chằm nụ hoa trước mặt nở thành một đóa hoa tươi.
Bọn nha hoàn phủ Lệ Vương mang đồ rửa mặt đến, đi ở trước là vị ma ma hôm qua.
Mà thời điểm vị ma ma nhìn thấy Bạch Hiểu Tình trên nóc nhà, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, tuy nàng ngày hôm qua đã biết vị cô nương này là hộ vệ bên người Vương gia, lại thật không ngờ vậy mà lại ở trên nóc nhà thủ hộ một đêm.
Nghĩ đến đây, ma ma biểu cảm có chút buông lỏng, mặc kệ nói như thế nào, người thật tình đối đãi Vương, các nàng tuyệt đối không có địch ý.
Mà giờ phút này Bạch Hiểu Tình chỉ giương mắt quét qua mọi người một chút, phát hiện không có gì nguy hiểm, liền lại gục đầu xuống, mắt nhìn mũi. Trong lòng đoán rằng ma ma này hẳn là người trong cung, hơi thở trên người cũng không phải là một ma ma quản sự có thể có.
Hẳn là ở trong cung liền hầu hạ Lệ Vương đi, Bạch Hiểu Tình nghĩ.
Vương ma ma ánh mắt uy nghiêm quét qua Bạch Hiểu Tình, hôm qua nàng liền chú ý đến nữ tử này, nữ tử cùng Vương gia ngồi chung này, tuy rằng nàng là hộ vệ bên người Vương gia, vốn nàng cho rằng chẳng qua là vì vương gia có tâm ý, trên thực tế Lệ Vương ở ngoài thu nữ nhân, trong lòng còn thầm than chủ tử rốt cục thông suốt nhận nữ nhân, nhưng hôm nay vừa thấy, rõ ràng chính là hộ vệ bên người.
Lúc này vạt áo màu xám của Bạch Hiểu Tình bị sương mai thấm ướt, mi mắt đen thui để lộ sự mỏi mệt, nhưng ánh mắt kia vẫn là kiên định cùng quật cường, tuy rằng là hộ vệ bên người Vương gia, nhưng thân là nữ tử, có thể làm được như vậy đã là khó có được. Chẳng qua nàng trong mắt lạnh nhạt chung quy làm cho người ta cảm thấy bất an
"Vương gia, nô tì hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu." Đem ánh mắt quay lại, vương ma ma đối với cửa phòng khép chặt nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Vào.” thanh âm lạnh như băng từ bên trong phát ra, chuwsng tỏ người bên trong đã tỉnh.
Vương ma ma vội vàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiến vào đầu tiên, rồi sau đó, bọn nha hoàn nâng đủ loại khay nối đuôi nhau tiến vào.
Bạch Hiểu Tình khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nhu nhu mi tâm, đầu có chút choáng váng, xem ra còn có chút cảm lạnh.
Khối này thân thể mặc dù có nội lực, nhưng là so với thân thể cũ của nàng, cũng kém rất nhiều, mặc dù có nội lực, thế nhưng cũng không có chú trọng tu luyện, có vẻ suy nhược rất nhiều.
Bọn nha hoàn một đám cung kính lui ra, người cuối cùng rời khỏi là vương ma ma.
"Vào đi." thanh âm lạnh như băng ở bên trong vang lên.
Bạch Hiểu Tình biết lần này là kêu nàng, vì thế thả người theo nóc nhà nhảy xuống, chậm rãi tiêu sái vào phòng, bên trong rõ ràng ấm áp rất nhiều, mà bị gió lạnh thổi một đêm, lại chợt tiếp xúc với không khí ấm áp, cả người lại có chút đau đớn.
Vạt áo bị sương mai làm ướt nhẹp dính sát vào người, đem nàng trở nên cực kỳ mê hoặc, một bộ dáng có thể dễ dàng làm dấy lên dục vọng nam nhân, người tập võ, tứ chi thon dài so nữ tử bình thường có phần uyển chuyển hơn.
Ngay cả Lệ Vương Triệu Tử Tu cũng không khỏi mở hai mắt nhìn.
Bạch Hiểu Tình thấy ánh mắt nóng bừng của người trước mắt đang đặt trên người nàng, nhịn không được nhíu mày, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không thích nam nhân trần trụi dùng ánh mắt nóng hổi nhìn nàng.
" Vương phủ bổn vương, như thế nào?" Triệu Tử Tu tao nhã duỗi cánh tay dài, cầm lên khối điểm tâm tinh xảo trên bàn. Đây là bọn nha hoàn vừa vặn đưa tới một đĩa điểm tâm mới ra, có màu trắng như tuyết, bên trong laf hương của năm đậu, mùi thơm tỏa ra.
"Phòng bị nghiêm mật, không hề có lỗ hổng. Tốt lắm." trả lời vô cùng đơn giản, Bạch Hiểu đánh giá.
Triệu Tử Tu không nói tiếp, đem điểm tâm này chậm rì rì bỏ vào trong miệng, răng như bạch ngọc nhẹ nhàng cắn đi một khối, cho tới khi mùi hương truyền khắp bốn phía, hắn mới chậm rì rì mở miệng, "Phòng bị nghiêm mật? Dùng cái gì thấy được?"
Mà Bạch Hiểu Tình cũng là không có khách khí, ngồi xuống cùng hắn một chỗ dùng bữa.
"Cách Vương phủ ba thước hai bên tường đá ở cửa ra vào có dấu vết hai cao thủ ám về, hướng vào phía trong đi mười lăm bước tới núi giả có dấu vết một gã ám vệ."
"Hướng đông đi năm bước tới chỗ điện chim hồng tước, mái hiên bên trên có ẩn hai gã ám vệ, ở mỗi một tầng kiến trúc đều ẩn có một gã ám vệ."
"Nhất là chỗ ở Vương gia ngài, lúc này chung quanh có ba gã ám vệ võ công cao nhất, ba gã ám vệ cho dù ở thiên ẩn các cũng phải xếp đến thứ mười."
Đương nhiên, kỳ thực Bạch Hiểu Tình muốn nói là, nơi này phòng bị tốt như vậy, vì sao hắn còn muốn nàng lưu lại bảo hộ