Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 203: Bà vú thứ nhất



Edit: susublue

"Vừa rồi ngươi nói có ba bà vú, vậy ngươi có địa chỉ của ba bà vú đó hay không, hai người chúng ta nên tách ra tìm, như vậy có thể sẽ nhanh hơn một chút." Không ngờ lại có ba bà vú, vậy thì tốt rồi, không cần đi với Phượng Nghiêu, một mình nàng cũng có thể tìm được bà vú.

"Ta biết nơi bọn họ ở, nhưng địa chỉ cụ thể thì không biết, còn cần thời gian đi thăm dò, bây giờ cũng chỉ biết phương hướng đại khái thôi." Phượng Nghiêu nói rất thành thật nhưng trong lòng có thành thật không thì không biết.

" Phương hướng đại khái là có ý gì, chẳng lẽ ngươi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra sao?" Bạch Hiểu Tình sắp bị hắn chọc tức chết rồi, đã biết như vậy mà còn không biết xấu hổ đi theo nàng, thật là chán sống rồi mà.

"Nghĩa là biết thành trấn bọn họ đang ở, nhưng là ở chỗ nào trong thành thì ta không biết." Điều này cũng là nguyên nhân Phượng Nghiêu nhất định phải đi theo phía sau Bạch Hiểu Tình, như vậy có thể biết nhiều manh mối hơn.

"Vậy ngươi nói đi, bà vú đầu tiên ở đâu, bây giờ chúng ta đi về hướng nào?" Bạch Hiểu Tình nhìn Phượng Nghiêu nói.

"Nếu ta không đi theo, một mình ngươi sẽ điều tra thế nào, nhìn bộ dáng của ngươi thì những thứ ngươi biết còn không bằng những thứ ta biết, vậy ngươi muốn tìm thế nào." Phượng Nghiêu phát hiện Bạch Hiểu Tình biết rất ít chuyện về bà vú của thái tử phi, phải nói là cực kỳ ít, vậy nàng còn muốn điều ta cái gì.

"Chuyện này ta cũng không thể giấu giếm ngươi, nếu ngươi không xuất hiện thì ta sẽ đến nơi năm đó bọn họ vứt bỏ Thái tử phi để thăm dò, bắt đầu điều tra từ nơi đó." Ngay từ đầu Bạch Hiểu Tình đã có ý nghĩ như vậy, như vậy có lẽ còn có thể thuận tiện tìm ra được thái tử phi.

"Thật không ngờ võ công của ngươi không chỉ tăng lên mà ngay cả đầu óc cũng thông minh lanh lợi hơn." Phượng Nghiêu nhìn Bạch Hiểu Tình, ngoại trừ khuôn mặt không có quá nhiều thay đổi thì những thứ khác đều biến hóa rất nhiều, đối với Phượng Nghiêu thì điều này không biết là kinh hỉ hay tiếc nuối nữa.

"Cám ơn khích lệ, vậy bây giờ nhanh chóng nói ra đáp án của ngươi đi." Bạch Hiểu Tình không hề thích thú với lời khích lệ của Phượng Nghiêu, bởi vì hàm ý của những lời khen này quan trọng hơn 

"Bà vú đầu tiên ở Điền thành, là cái thành trấn gần Thuận thành, năm đó kia ba bà vú kia vứt bỏ thái tử phi xong liền tách ra đi đến các thành trấn khác nhau, trong đó có một người đến Điền thành, ẩn cư ở đó." Phượng Nghiêu không nhanh không chậm nói.

"Vậy bây giờ chúng ta đến điền thành đi." Bạch Hiểu Tình lấy bản đồ tùy thân ra rồi nói.

"Ừ, ngươi còn mang theo mấy cái đồ phòng thân này nữa sao." Phượng Nghiêu cho rằng mấy thứ như bản đồ chỉ có nam nhân mới có thể hiểu được, nhưng thật không ngờ Bạch Hiểu Tình cũng có.

"Đừng nghĩ rằng nam nhân các ngươi không gì là không thể làm được, thật ra nam nhân đối với nữ nhân cũng chỉ là một công cụ để sinh con thôi, việc nam nhân các ngươi làm được thì nữ nhân chúng ta cũng có thể làm được." Cất bản đồ đi, dienxxdafnleequysdoon Bạch Hiểu Tình liền phóng ngựa theo hướng chỉ dẫn trên bản đồ.

" Công cụ để sinh con sao? Sao điều này lại có vẻ ngược ngược vậy?" Phượng Nghiêu lớn lên ở thời đại nam quyền thì sao có thể hiểu được lời của Bạch Hiểu Tình, chỉ cảm thấy nàng nói cũng rất có đạo lý, nhưng ở trong lòng hắn lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Nhìn không ra trong nội tâm của tiểu nữ nhân này lại cường đại như thế." Hắn luôn đi theo phía sau Bạch Hiểu Tình, cũng từ từ hiểu ra lời vừa rồi Bạch Hiểu Tình nói, rồi cũng bắt đầu đồng ý với nàng.

"Phía trước chính là Điền thành." Hai người nhanh chóng chạy trên đường khoảng nửa ngày thì cũng tới được cửa Điền thành.

"Ngươi từ đâu tới?" Thấy Bạch Hiểu Tình và Phượng Nghiêu sắp tiếp vào cửa thành, binh lính canh cửa phát hiện diện mạo hai người khá xa lạ.

"Chúng ta được Lệ Vương điện hạ phái tới đây làm việc." Bạch Hiểu Tình lấy lệnh bài Triệu Tử Tu cho ở thắt lưng ra, vì thế nên thuận lợi vào thành .

"Bây giờ sắc trời quá muộn, hôm nay chúng ta vẫn nên đi tìm chỗ nghỉ chân trước đi, ngày mai lại bắt đầu đi tìm." Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hiểu Tình đã thu hút không ít nam nhân vây xem trên đường đi, điều này làm Phượng Nghiêu khó chịu bực bội.

"Bây giờ là lúc tốt nhất để đi tìm hiểu tin tức, sau khi chúng ta đến trạm dừng chân, ta sẽ ra ngoài để xem thử." Đối với việc đám nam nhân này vây xem, có vẻ như Bạch Hiểu Tình đã quen nên vốn không thèm để ý.

Thật ra không chỉ có Bạch Hiểu Tình thu hút ánh mắt của rất nhiều nam nhân, mà vóc dáng vạm vỡ của Phượng Nghiêu, gương mặt anh tuấn cũng thu hút rất nhiều thiếu nữ nghển cổ liếc nhìn, không ít ánh mắt yêu say đắm nhìn hắn, điều này làm cho Phượng Nghiêu cũng cảm thấy rất không được tự nhiên, có một xúc động muốn giết các nàng.

"Buổi tối có gì tốt mà hỏi thăm, mọi người đều về nhà ngủ rồi." Phượng Nghiêu chưa từng nghĩ tới sẽ đi hỏi thăm tin tức vào buổi tối, đám dân chúng này chỉ cần đến buổi tối thì đều sẽ đóng cửa ngủ, còn có ai để nói.

"Ngươi sai rồi, lúc này mới là thời điểm nóng nhất và náo động nhất, là lúc người ta bắt đầu rảnh rỗi ngồi nói việc nhà, xem ra Phượng đại các chủ của chúng ta quả nhiên không biết khói lửa nhân gian, ngay cả điều đơn giản như vậy mà cũng không biết sao?" Rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng tìm được cơ hội châm biếm Phượng Nghiêu một chút.

"Bây giờ rốt cục ta cũng biết vì sao Lệ Vương muốn ta đi theo ngươi, thì ra ngươi vẫn có rất nhiều điều đáng giá để ta học tập, hôm nay ta thật sự thụ giáo." Ngay từ đầu Phượng Nghiêu vẫn cảm thấy bối rối, nhưng vẫn cứ bình tĩnh đi theo nàng.

Thật ra cho dù bại bởi một nữ nhân như vậy thì hắn cũng không có gì tiếc nuối.

"Ngươi làm trò gì vậy, ta không thích người khác vỗ mông ta, điều ta nói chỉ là một ít kiến thức thông thường, là do các ngươi luôn đứng ở chỗ cao cao tại thượng, không tiếp xúc với khói lửa nhân gian thôi." Bạch Hiểu Tình nghe thấy Phượng Nghiêu khích lệ thì cảm thấy rất ghê tởm, gần đây miệng hắn bị làm sao thế, sao có thể trở nên ngọt ngào như vậy.

"Điều ta nói đều là thật sự, phía trước chính là trạm dừng chân, chúng ta đi vào ăn gì đó rồi xin ở trọ trước." Phượng Nghiêu thấy trạm dừng chân ở phía trước, vì thế nhân lúc Bạch Hiểu Tình vẫn chưa nói gì thì Phượng Nghiêu liền kéo ngựa đi qua đó trước.

"Lệ Vương phi, ngài đã tới rồi, tiểu nhân ở đay đợi ngài đã lâu?" Vừa vào cửa, chủ trạm dừng chân đã biết nàng là người của Lệ Vương phủ, hẳn là đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi.

"Chuẩn bị cho chúng ta chút điểm tâm, thêm hai gian phòng tốt nhất." Sau khi đi vào trong Bạch Hiểu Tình không đợi Phượng Nghiêu mở miệng liền giành nói trước, bởi vì nàng không biết hắn sẽ nói những gì.

"Được, tiểu nhân đi làm ngay." Chủ trạm dừng chân nghe xong liền nhanh chân đi dặn dò tiểu nhị thu dọn phòng và chuẩn bị đồ ăn, bởi vì nhiều năm như vậy trong tiệm hắn rất ít xuất hiện khách quý như vậy, nếu hắn làm tốt thì sẽ không cần làm một chủ trạm dừng chân nho nhỏ này nữa.

"Ông chủ, ngươi sống ở đây bao nhiêu năm rồi." Bạch Hiểu Tình rảnh rỗi đánh giá chung quanh rồi làm bộ lơ đãng tán gẫu với hắn.

"Khởi bẩm Vương phi, tiểu nhân sinh ra ở Điền thành, đời đời là người Điền thành, trong thành này chuyện lớn nhỏ gì ta đều biết." Chủ trạm dừng chân là một người rất khôn khéo, lúc Bạch Hiểu Tình mở miệng thì liền đoán được nàng có chuyện muốn hỏi mình.

"A, ngươi thật sự biết tất cả mọi chuyện trong thành này sao?" Nghe hắn ta nói như vậy, Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, xem ra chủ trạm dừng chân này cũng là một người thông minh, lại còn phối hợp ăn ý với nàng như vậy.

Phượng Nghiêu đứng bên cạnh lại cảm thấy rất không thoải mái, nữ nhân này luôn ôn hòa nói chuyện với người ngoài như vậy, còn đối với hắn thì luôn hung dữ.

" Vương phi muốn biết chuyện gì sao?" Hắn biết cơ hội thể hiện của mình đã tới, vội vàng đứng ở bên cạnh Bạch Hiểu Tình.

"Ta có một số việc muốn hỏi thăm ngươi, hi vọng ông chủ không ghét bỏ ta phiền phức." Bạch Hiểu Tình vừa nhìn đã biết người này là một kẻ ham mê lợi ích, thích lấy lòng người phú quý, hiện tại cơ hội đã ở trước mắt, chẳng lẽ hắn còn bỏ qua sao?

"Vương phi, sao ta dám ghét bỏ người, có thể nói cho ngài biết là vinh hạnh của ta, ta vui mừng còn không kịp nữa." Hắn vừa nghe thấy mình sẽ được trọng dụng thì lập tức vui mừng như phát điên, cũng nghĩ là ngày mình được thăng chức sẽ nhanh đến thôi.

"Ta muốn biết bên trong thành của các ngươi có người nào từ trong cung đến hay không. " Bạch Hiểu Tình hỏi thẳng.

"Hai người chính là người trong cung đầu tiên ta thấy, còn những người khác thì ta đều chưa từng thấy." Hắn còn cho rằng Bạch Hiểu Tình sẽ hỏi mình rất nhiều chuyện, thật không ngờ lại chỉ là câu hỏi đơn giản này thôi, vấn đề này hẳn là không có gì mới.

"Vậy trước kia thì sao, có người nào chạy từ trong cung ra hay không, ta nghe nói ở trong thành trấn của các ngươi có người như vậy thì phải?" Bạch Hiểu Tình không biết hắn nói thật hay nói dối.

"Đây là tin tức ta biết được từ những người bằng tuổi cha ta, ta cũng không rõ lắm." Truyện tiền triều làm sao hắn biết được, vốn đang muốn thể hiện bản thân, nhưng bây giờ mới phát hiện những thứ này đều không đáng tin.

"Chuyện này chính là chuyện của tiền triều hai mươi mấy năm trước, chắc ngươi không biết rồi, nhưng vẫn cám ơn ngươi đã nói với ta nhiều như vậy?" Bạch Hiểu Tình nghĩ hắn cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, hẳn là không hỏi ra được gì cả.

"Không cần, là tiểu nhân vô dụng, không thể cho ngài biết tin tức ngài cần." Giờ phút này hắn cảm thấy có chút mất mát, cơ hội thể hiện tốt như vậy, trở về hỏi cha mình cho rõ đã.

"Sẽ không, ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, còn chuẩn bị cho chúng ta ăn uống no say nữa, chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi." Bạch Hiểu Tình thấy biểu cảm mất mát của hắn thì trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn rất lễ độ.

"Ngài thật sự quá khách sáo." Trước kia hắn đã nghe nói Vương phi có xuất thân sát thủ, là người hung ác đầy thủ đoạn, diễn*dafn~lle:quýdoon nhưng hôm nay tiếp xúc thì thấy Vương phi rất thân thiết, lễ độ, hoàn toàn không giống với lời đồn.

"Được rồi, trước khi cơm nước được nấu xong thì chúng ta muốn lên lầu dọn dẹp đồ trước." Bạch Hiểu Tình nghĩ chắc phải một lúc nữa đồ ăn mới chuẩn bị xong, vì thế nên lên lầu trước, nếu không cứ bị Phượng Nghiêu nhìn chằm chằm như vậy, thật sự cảm thấy là lạ.

"Được." Thật ra chủ trạm dừng chân cũng cảm thấy không có gì để nói nữa, hơn nữa bên cạnh Vương phi còn có một nam nhân luôn đi theo, nam nhân này cứ nhìn chằm chằm vào mình, dù hắn có muốn nói thêm thì cũng không nói được.

"Ta đang nghĩ đến một chuyện?" Phượng Nghiêu đi theo sau lưng Bạch Hiểu Tình, nhất thời cảm thấy trong lòng bất bình.

Nhưng Bạch Hiểu Tình vốn không quan tâm đến Phượng Nghiêu, bởi vì nàng cảm thấy Phượng Nghiêu đã nhàm chán đến không chịu nổi rồi, nàng cũng không rảnh quan tâm hắn, nếu không sao hắn lại cứ lảm nhảm không ngưng.

"Ta nói với ngươi đó, vì sao ngươi không quan tâm ta?" Phượng Nghiêu thấy mình nói chuyện mà Bạch Hiểu Tình lại không có chút phản ứng nào, vì thế đành phải nói thẳng với nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.