Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 72: Ai thua ai thắng?



Ba ngày sau, kinh thành

Cầm trong tay lệnh bài nhiễm máu, Triệu Tử Việt đã giận đến đổi sắc mặt, hắn thật không ngờ sự tình lại thành ra như thế này.

Nhiệm vụ thất bại, Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình đã biết người tung lời đồn đãi là hắn, hơn nữa lại ứng phó thành công.

Mà làm cho hắn buồn bực nhất là, chẳng những Triệu Tử Tu đã biết bản thân là người đứng phía sau, còn làm cho dân chúng Thuận thành biết hắn đã từng hãm hại Triệu Tử Tu, lần này thật đúng là trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo!

"Tử Việt, lại như thế nào?" Nhìn những mảnh vỡ trên đất, phản ứng đầu tiên của Triệu Tử Hằng là ai lại đui mù dám chọc tới đệ đệ táo bạo của hắn.

"Hoàng huynh, ngươi nói Triệu Tử Tu vì sao lại có mệnh tốt như vậy, chúng ta làm nhiều như vậy, vậy mà hắn lần lượt đều tránh được, vốn cho rằng sự tình lần này nếu lan truyền ra, dù cho phụ hoàng nghĩ hắn không làm, hắn đều không thể chạy thoát!"

Nhớ tới chuyện này Triệu Tử Việt còn bực hơn, rõ ràng hắn đem mọi chuyện đều thiết kế rất tốt, thậm chí ngay cả đất phong hắn đều hy sinh, cuối cùng thật không ngờ là, chẳng những không tính kế được Triệu Tử Tu, ngược lại thành bản thân bị người trong thành vây diệt!

Chuyện này nếu bị phụ hoàng biết, đến lúc đó người gặp bất lợi không phải là Triệu Tử Tu, mà là hắn Triệu Tử Việt!

"Tử Việt, đừng nóng giận, ngươi không thấy sự tình lần này có chút kỳ quái sao, Triệu Tử Tu trước kia rất dễ xúc động, lần này làm sao có thể bình tĩnh như vậy."

Lần này khiến Triệu Tử Hằng cảm thấy kỳ quái, Triệu Tử Tu nổi danh nhất là sự bạo ngược của hắn, thử nghĩ, một người như vậy làm sao có thể bình tĩnh mà xử lý một việc tốt đẹp đến vậy.

"Ta cũng không rõ, cho nên mới càng thêm lo lắng." Triệu Tử Việt dùng sức nắm tay thành nắm đấm, nhè nhẹ run hai tay cho thấy trong lòng hắn đang lo lắng, "Mặc kệ thế nào, ta nhất định sẽ mau chóng hủy hoại hắn, bằng không đến lúc đó gặp phiền toái sẽ là chúng ta!"

Nghe Triệu Tử Việt nói xong, Triệu Tử Hằng cũng gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại nhiều hơn một phần tâm tư, không chỉ vì muốn hủy hoại Triệu Tử Tu, còn là vì Bạch Hiểu Tình, là vì muốn có được phần ấm áp kia.

Một người sinh tồn trường kỳ trong bóng đêm như hắn, một khi chạm đến được ấm áp sẽ không dễ dàng buông tha, cho nên, sau khi Triệu Tử Hằng tiếp xúc với Bạch Hiểu Tình, liền không bao giờ muốn buông tay!

"Tử Việt, ngươi có biết người Thuận thành thiếu cái gì không?" Hình như là nhớ tới cái gì, khóe miệng Triệu Tử Hằng mang theo ý cười châm chọc, lúc này bọn họ tuyệt đối có thể lật lại bàn thắng!

Nghe Triệu Tử Hằng nói, Triệu Tử Việt lắc đầu, cái này hắn thật sự không rõ ràng.

"Cố đô Thuận thành nhiều nhất là văn sĩ, mà văn sĩ chán ghét nhất là lạm sát người, ngươi nói nếu như chúng ta đem tin tức của Triệu Tử Tu truyền ra trong Thuận thành..."

Trên mặt Triệu Tử Hằng cùng Triệu Tử Việt đồng thời nở nụ cười. Sự tình lần này bọn họ tuyệt đối đứng ở góc độ người bị hại, cho nên, bọn họ sẽ chờ xem Triệu Tử Tu làm thế nào để nhận công kích!

Chỉ là hiện thực cùng tưởng tượng vĩnh viễn có chênh lệch, bên này Triệu Tử Việt cùng Triệu Tử Hằng tìm mọi cách tính kế, mà Bạch Hiểu Tình bên kia là biến tới thì tiếp ứng.

"Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này giải quyết thật sự rất tốt, vốn ta nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều."

Ôm Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu ít nhiều có chút an tâm, mặc kệ nói như thế nào, hiện tại nàng ở bên người bản thân là một chuyện tốt. Cho dù nàng không có võ công, đối với hắn cũng không có gì đáng ngại.

"Sự tình không đơn giản như vậy đâu, ta chỉ là tạm thời giải quyết một chút mà thôi, chỉ sợ kế tiếp mới phiền toái nhất."

Bạch Hiểu Tình hơi nhíu nhíu mày, cố đô Thuận thành, lấy văn học để nổi danh, mà trên đời này người suốt ngày ăn no rảnh rỗi chính là văn sĩ, bọn họ đối với ai cũng nhìn không vừa mắt, hơn nữa càng thanh cao càng phải chết.

Hơn nữa những văn sĩ này thích nhất là đi công kích chuyện bất bình của thế gian, phỏng chừng qua vài ngày chuyện Triệu Tử Tu bạo ngược cùng nàng hại nước hại dân sẽ truyền ra cả thành.

"Còn có phiền toái?"

Triệu Tử Tu hơi nhăn mày, vốn cho là sự tình lần này đã không còn chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng của Bạch Hiểu Tình, giống như hết thảy chỉ mới bắt đầu.

"Đúng vậy, chẳng những có phiền toái hơn nữa là ** phiền, ngươi quên Thuận thành là chỗ nào sao?"

Cố đô Thuận thành, hắn tất nhiên là biết, văn nhân rất nhiều hắn cũng biết, nhưng vậy thì sao, nếu đem sự việc nháo quá lớn, hắn hoàn toàn không để ý đốt sách chôn người tài.

Hắn vốn chính là bạo ngược, là thị huyết, việc này toàn bộ Tấn Thiên quốc đều đã biết không phải sao, hắn không sợ người khác nói.

"Không nên cái gì cũng đều dùng võ lực giải quyết, đôi khi dùng vũ lực để giải quyết không phải biện pháp tốt, cũng không phải biện pháp duy nhất. Có một số việc chúng ta dùng biện pháp khác giải quyết sẽ càng thêm đơn giản, hơn nữa quá mức tàn nhẫn sẽ làm mất dân tâm, như vậy sẽ chỉ làm cho tương lai của ngươi càng thêm khó."

Bạch Hiểu Tình lắc đầu, lời nói đều là đối khuyên can hắn, cho dù chỉ là nhìn biểu cảm của Triệu Tử Tu, nàng đều biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng đốt sách chôn người tài tuyệt đối không phải là một biện pháp tốt.

Tuy rằng không biết vì sao trong khoảng thời gian này Triệu Tử Tu tựa hồ đối với ngôi vị hoàng đế tích cực hơn rất nhiều, nhưng có thể khẳng định một chút là, dân chúng đều không hi vọng hoàng đế của bọn họ là một bạo quân.

Lời nói của Bạch Hiểu Tình khiến Triệu Tử Tu trầm mặc, nếu là trước đây hắn tất nhiên sẽ không để ý, nhưng hiện tại, hắn muốn tham gia tranh đoạt, thì nhất định phải chú ý đến thanh danh bản thân.

Triệu Tử Tu không nói gì cả, chỉ đem Bạch Hiểu Tình ôm vào trong ngực, kỳ thực hắn rất muốn nói, hắn để ý cho tới bây giờ không phải ngôi vị hoàng đế, cái vị trí kia đối với hắn một chút ý nghĩa đều không có, với hắn mà nói người quan trọng nhất vẫn là nàng.

Mà hắn hiện tại sở dĩ đối với ngôi vị hoàng đế ham muốn như vậy, cũng là vì nàng, bởi vì hắn biết Triệu Tử Hằng đối với nàng tuyệt đối sẽ không chết tâm, một khi Triệu Tử Hằng trở thành hoàng đế, chuyện thứ nhất nhất định là cướp đi nàng từ bên người hắn, việc này Triệu Tử Tu tuyệt đối không cho phép xảy ra!

"Hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, về sau tự nhiên có thể giải quyết." Dư luận áp lực rất lớn, nhưng mọi việc còn do người, nàng không tin dựa vào trí tuệ một người hiện đại như nàng lại không đấu lại một cổ nhân.

"Bạch Hiểu Tình, ta vĩnh viễn sẽ ở cạnh nàng bảo vệ nàng."

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bạch Hiểu Tình, ba ngày sau, văn nhân trong thành đều bắt đầu đối với Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu bàn tán, không cần hỏi cũng biết tất cả những thứ này đều là Thành vương kích động.

Bạch Hiểu Tình cũng không để ý, để cho tin đồn tùy ý lan truyền, hoàn toàn không có một tia vội vàng xao động, nhưng Triệu Tử Tu lại có chút thiếu kiên nhẫn.

"Nương tử, nàng vì sao không để ta đi giết bọn họ, nàng xem bọn họ đều nói cái gì mà hồng nhan họa quốc, chẳng lẽ bởi vì có sự tồn tại của nàng mà quốc gia này sẽ diệt vong sao, đây là lý luận gì!"

Quả nhiên...

Bạch Hiểu Tình chỉ biết hiện tại Triệu Tử Tu rối rắm nhất là vấn đề của nàng, vì thế, về phần chính hắn bị xưng là lãnh huyết tàn bạo gì đó đều bị hắn quăng ra đằng sau sao?

"Vậy ngươi coi như nghe không thấy thì tốt rồi, hiện tại còn chưa tới thời điểm phản kích, chờ đến lúc đó, ta sẽ để cho Thành vương biết cái gì là tự tạo nghiệt không thể sống!"

Bạch Hiểu Tình khóe miệng mỉm cười tàn nhẫn, có lẽ nàng trời sinh là để đi săn người ta đi, cho nên luôn thích đứng từ một nơi bí mật gần đó chờ cơ hội, đem địch nhân một kích giết chết, chỉ biết nói chuyện kêu gào, vậy tuyệt đối không phải là người có bản lĩnh.

Nàng Bạch Hiểu Tình cho tới bây giờ cũng không phải dễ khi dễ, nếu chọc tới nàng, như vậy liền chuẩn bị tốt tâm lý bị trả thù đi, cổ nhân có câu, chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó trị nhất. Thật ngại quá, nàng lại đúng lúc vừa là nữ nhân vừa là tiểu nhân!

Rốt cục sau bảy ngày Thành vương kích động văn nhân, Bạch Hiểu Tình rốt cục đánh trả, lần đánh trả này đối với văn nhân mà nói căn bản chính là một cái bạt tai vang dội.

Tất cả mọi người biết, văn nhân coi trọng nhất chính người ngay thẳng, mà bọn họ lần này theo Thành vương nguyên nhân trừ bỏ do Lệ Vương quá mức tàn nhẫn, một nguyên nhân khác là bởi vì sau lưng Thành vương là Thái tử, ở trong mắt bọn họ Thái tử sẽ là kế thừa ngôi vị.

Nhưng!

Bọn họ quên một vấn đề quan trọng khác là thân phận của Lệ Vương, người sinh ra đương kim Thái tử cùng Thành vương chẳng qua là một nha đầu thông phòng lúc bệ hạ chưa kế vị, không được tính là chính thống, lúc trước được phong làm thái tử, bất quá cũng do là trưởng tử.

Nhưng Lệ Vương thì khác, Lệ Vương điện hạ là do tiên hoàng hậu sinh, lại là con nuôi của Hoàng hậu hiện tại, bất luận là huyết thống hay là thân phận, đều cao quý hơn thái tử cùng thành vương, hắn mới là người thích hợp nhất kế thừa vương vị, nhưng bọn hắn lại bởi vì nhất thời kích động mà quên mất điểm này.

Nếu như không phải bởi vì trước đó vài ngày đi quán trà phẩm trà nghe kể về đoạn chuyện xưa này, bọn họ căn bản là hoàn toàn quên mất, trong lúc nhất thời, văn nhân trong Thuận thành đều xấu hổ vạn phần, thậm chí đều không biết nên đối mặt Lệ Vương thế nào.

Tuy rằng bản thân Triệu Tử Tu không thừa nhận, nhưng hắn quả thật là người thừa kế ngôi vị hoàng đế chính thống nhất, mặc kệ là huyết thống hay là địa vị hắn đều hơn.

"Thế nào, mất hứng?" Nhìn người đang ôm lấy chính mình, Bạch Hiểu Tình cảm thấy cảm xúc của hắn rất sa sút.

"Ân, cảm thấy bản thân thật vô dụng."

Từ khi quen biết Bạch Hiểu Tình tới nay, cơ hồ bản thân có chuyện đều là nàng giải quyết, Triệu Tử Tu bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, giống như sự tình hôm nay nếu là hắn, hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp giết những người đó, mà không giống Bạch Hiểu Tình lợi dụng bọn họ.

Bạch Hiểu Tình không nói gì, chỉ lẳng lặng tùy ý để hắn ôm, mà khóe miệng lại mang theo tươi cười.

Nàng không rõ, cái gì kêu là cảm thấy bản thân vô dụng, kỳ thực cũng chỉ là muốn cùng Bạch Hiểu Tình làm nũng mà thôi, nàng mà nhìn không ra thì rõ ràng mắt hỏng rồi!

Hơn nữa Bạch Hiểu Tình rất muốn nói, nàng đã từng vô dụng hơn, nếu không phải do nàng bị người luôn luôn bảo hộ mình phản bội, bản thân chắc sẽ luôn vô dụng như vậy, không chịu thương tổn làm sao có thể trưởng thành đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.