Trạng thái lạnh lùng của Chu Kiều trong nháy mắt bị anh phá nát bét, thật không biết người đàn ông này mua cọ màu lúc nào.
"Cười một tiếng đi." Trái tim Lục Hãn Kiêu rơi xuống đất, một nhát như rút dao dơ chân nhét vào cửa, "Chân anh, chân anh!"
Chu Kiều bất đắc dĩ dừng động tác đóng cửa lại.
Lục Hãn Kiêu tràn ra một nụ cười nịnh nọt, "Em dùng sức ép đi, ép thành cứt cũng được, chỉ cần em nguôi giận, chân này anh sẽ đưa cho em."
Chu Kiều xoay người, mặc kệ anh.
Lục Hãn Kiêu vội vàng trở tay đóng cửa lại, sợ bị đuổi đi còn tỉ mỉ khóa trái một phen.
Anh đứng tại chỗ, nhìn quét một vòng quanh phòng, đồ đạc còn tính là mới, đồ điện cũng coi như tạm thông qua. Đi theo Chu Kiều tiến vào phòng ngủ, Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng nhíu mày, bất mãn nói: "Sao lại nhỏ như thế?"
"Một người ở chỗ rộng làm gì?" Chu Kiều đứng trước bàn sách, cầm từng quyển sách xếp thật chỉnh tề.
"Giường này là một thước rưỡi sao?" Lục Hãn Kiêu nhìn một cái, rất không vui vẻ, "Em không nghĩ đến anh sao?"
Động tác của Chu Kiều dừng lại.
"Gel lô hội của anh mai sẽ bôi xong." Lục Hãn Kiêu nhỏ nhẹ thì thầm, "Giường nhỏ như thế làm sao đủ đây."
Chu Kiều gãi gãi vành tai tính toán, thôi, vẫn nên dụ dỗ anh ấy đi. Cô buông đồ vật trong tay xuống, đi qua nhìn anh, "Em là thuê cùng người khác mà, lúc đó trên hợp đồng cũng ghi rất rõ, tốt nhất không nên đưa người khác phái về nhà."
Mắt Lục Hãn Kiêu lấp lánh tỏa sáng, "Anh mua cho em một phòng nhỏ ở đây, chúng ta nếm trải thế giới hai người được không?"
"Được rồi, anh đừng gây chuyện nữa." Chu Kiều cũng coi như đùa giỡn, suy nghĩ một chút rồi nói, "Lúc trước sao lại không phát hiện anh dính người như thế nhỉ?"
Lục Hãn Kiêu ôm cổ cô, "Dính chết em."
Chu Kiều cười bò trong ngực anh, "Cao su vạn năng à."
Lục Hãn Kiêu đè lên tóc cô, "Anh đã xin lỗi bạn trai bạn cùng phòng của em, còn mua cho cậu ta dầu hoa hồng đấy. Thằng nhóc đó cũng rất hiểu lòng người, nói muốn anh mời nó một ly trà sữa, còn nói muốn vị hoa oải hương, cậu ta uống vị hoa oải hương, anh uống nước ô mai, uống xong bọn anh liền trở thành bạn tốt. Trước lúc đi cậu ta còn nói mong sẽ có cơ hội cùng anh học quyền anh cơ."
"..."
"Anh đã nghĩ lại chuyện buổi trưa, đã biết mình sai lầm rồi, nếu em đã khăng khăng chuyển ra ngoài, mấy chuyện như thế này dĩ nhiên mới chỉ là bắt đầu, về sau còn sẽ lại có một đống con trai thối vây quanh em."
Lục Hãn Kiêu việc nghiêm túc đưa ra quyết định, "Cho nên anh quyết định từ giờ trở đi sẽ đăng ký một lớp võ thuật, mỗi tuần hai buổi, tranh thủ về sau một đấm sẽ đem người đánh thành tàn phế."
"..." Chu Kiều coi như anh chỉ ba hoa, "Được được, chúc anh sớm nhất thống giang hồ, xưng bá võ lâm."
Lục Hãn Kiêu vui sướng nhận khích lệ, tâm tình vô cùng sảng khoái, đề nghị, "Đồ đạc đã dọn dẹp được khá nhiều rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
"Bị anh làm tức giận đến no bụng rồi."
Lục Hãn Kiêu lập tức cúi đầu ủ rũ, "Anh thật sự là đồ đáng chết Lục Hãn Kiêu."
Chu Kiều bị anh nịnh nọt đến mức hết tức giận, cười nói: "Chết như thế nào đây?"
Vừa nghe, Lục Hãn Kiêu thế nhưng lại nhanh chóng cởi áo khoác, một giây sau đã nằm lên giường tạo dáng chữ "đại", vẻ mặt thấy chết không sờn nói: "Đến đây đi, dùng sức, không cần thương tiếc anh."
Chu Kiều nâng trán, khẽ thở dài, "Thật sự là bản tính khó dời."
Cuối cùng, cơm tối không hẹn thành công, Chu Kiều nói cô hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm, Lục Hãn Kiêu đành phải lẻ loi hiu quạnh một mình ra cửa.
Ngồi vào trong xe, hai tay anh gối lên ót, nhìn chằm chằm mui xe, càng nghĩ càng thấy không nắm chắc. Vì vậy anh lấy điện thoại ra, ở trong nhóm chat của đám anh em gào thét một trận.
[Lục tổng không vui!]
Rất nhanh sau đó.
Trần Thanh Hòa: [Tung hoa.]
Đào Tinh Lai: [Tung hoa hoa.]
Cái nhóm này thật không hòa thuận, Lục Hãn Kiêu hỏi: [Nhiên Nhiên nhà tao đâu? Mà trước tiên mặc kệ nó, tao nói với bọn mày một chuyện, tao và Chu Kiều sắp bắt đầu yêu xa.]
Trần Thanh Hòa: [Sao? Chu Kiều đi nơi khác?]
Lục Hãn Kiêu: [Ừ, đi Hải Luân.]
Trần Thanh Hòa: [Tiểu khu Hải Luân? Chỗ này với nhà mày cùng một khu mà!! Chả nhẽ mày yêu đến tê não rồi à?]
Lục Hãn Kiêu: [Mày mới tê não, cút đi.]
Đào Tinh Lai: [Anh Lục Lục, em thương anh, từ chỗ anh đến chỗ cô ấy phải tốn nửa giờ, quả thực là chân trời góc biển nhân gian thảm kịch! ]
Đều là một lũ khốn kiếp không tim không phổi.
Lục Hãn Kiêu cảm thấy không người nào có thể cảm nhận được trái tim thiếu nam của mình, vì vậy ném vào trong một cái hồng bao, sau đó tắt điện thoại di động.
Một đám anh em vì hồng bao mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, mở ra vừa nhìn.
Một phân tiền.
Chậc, hôm nay Lục tổng thật cáu bẳn mà.
- -
Chu Kiều rời đi, dì Tề dĩ nhiên cũng không lưu lại nữa. Chu Kiều chân trước vừa chuyển ra, bà chân sau cũng đóng gói về Lục gia.
Đêm đầu tiên, Lục Hãn Kiêu ngồi một mình trong phòng khách buồn bã mất mát, cảm giác mình cực kỳ giống một ông già vô dụng. Nửa đêm tỉnh lại, anh còn chạy đến phòng Chu Kiều đã ngủ qua, nằm sấp trên giường cô dùng sức ngửi.
Kỳ thật trước khi đi dì Tề đã giặt hết toàn bộ ga giường, nhưng Lục Hãn Kiêu cảm thấy mũi mình so với mũi chó còn tinh hơn, vẫn có thể ngửi ra một tia hương vị thuộc về Chu Kiều.
Tạm biệt mang tới xa cách, khiến anh vốn là người tâm tư nhạy cảm lại càng không có cảm giác an toàn.
Hai giờ sáng, Lục Hãn Kiêu cầm điện thoại di động hết tắt lại mở, ngón tay trên số điện thoại quen thuộc kia do dự hồi lâu.
Thật sự rất muốn nghe giọng của cô.
Không dám gọi điện thoại, chỉ đành gửi tin nhắn để giải tương tư.
[Kiều Kiều, muộn thế này anh còn không ngủ, đoán xem anh làm sao?]
[Ha ha, đoán không được phải không. Gọi chồng một tiếng đi, anh sẽ nói cho em biết.]
[Nói cho em biết vậy, anh đang ở trên giường em, ha ha ha không đoán được phải không?]
Một mình anh tự biên tự diễn, liên tiếp gửi tin nhắn qua, mỗi tin cách nhau không quá năm giây.
Đáp lại anh chỉ có màn hình sáng lóa, trong đêm tối kỳ cô đơn.
Lục Hãn Kiêu nhụt chí vùi đầu vào trong gối, cảm giác mình quả thực là có bệnh tâm lý. Yêu đương như thế này, so với lúc mười bảy tuổi còn giống hơn. Lại nghĩ lại, không đúng, lúc mười bảy tuổi mình cũng đâu có yêu ai, ví dụ này không chính xác.
"Thật là phiền." Lục Hãn Kiêu nằm trên giường duỗi tay duỗi chân, mãnh liệt lăn lộn.
Lúc di động "tinh" một tiếng thanh thúy, anh đang bọc chăn lăn ba bốn vòng, đem mình biến thành thịt gà cuốn Mexico.
Lục Hãn Kiêu giương mắt nhìn màn hình nhảy ra thông báo, vậy mà lại là Chu Kiều trả lời lại!
"F*ck, tay." Anh điên cuồng vặn vẹo, không biết vì sao hai tay đều bị cuốn chặt trong chăn, nhất thời không ra được.
"A!" Lục Hãn Kiêu giãy mạnh khiến chăn thiếu chút nữa bị xé rách, cuối cùng cũng giải phóng được hai tay, vô cùng lo lắng mò di động. Tin nhắn của Chu Kiều rất ngắn gọn, hai chữ:
[Mở cửa.]
Mở cửa?
Mở cửa!!
Lục Hãn Kiêu phản ứng lại, trực tiếp nhảy xuống giường, chân trần chạy tới cửa.
Mở cửa ra, đứng ngoài cửa thật sự là Chu Kiều.
Lục Hãn Kiêu không dám tin vào mắt mình, anh ngu ngốc đần độn vươn tay, dè dặt sờ mũi cô thăm dò, "Thật sự là người sống nha."
Chu Kiều hất tay anh, dở khóc dở cười, "Nếu không thì là người chết sao?"
Lục Hãn Kiêu nhìn, chớp mắt một cái, sau đó một tay ôm ngang người lên, "Biết ngay là em cũng không bỏ được anh!"
"Chao ôi chao ôi chao ôi, chậm một chút." Chu Kiều sợ hãi ôm cổ anh, gắt giọng: "Ai không bỏ được anh, em chỉ sợ một mình anh..."
"Sợ một mình anh như thế nào?" Lục Hãn Kiêu cúi đầu, như cười như không hỏi.
Chu Kiều nhéo nhéo mũi anh, "Sợ anh đá chăn."
Lục Hãn Kiêu không thể chờ được cúi đầu hôn xuống, Chu Kiều nghiêng đầu không cho, cười đến mắt cong cong, "Lô hội bôi xong chưa?"
"Chậc chậc chậc, " Lục Hãn Kiêu lại bắt đầu biểu diễn, "Bạn học Chu Kiều, có phải bạn hiểu lầm rồi không?"
???
"Anh chỉ là định hôn một cái, không định làm cái khác." Lục Hãn Kiêu nghiêm trang nhíu mày, sau đó không nhịn được cười một tràng.
Lần này đổi lại là Chu Kiều xấu hổ vô cùng, cô khẩn trương túm cổ áo anh, đỏ mặt mím môi.
"Nhưng mà," giọng Lục Hãn Kiêu đột nhiên trầm xuống, kề tai sát vào rái tai cô nhẹ nhàng liếm, "Nếu em muốn, anh vẫn có thể cho."
Cả người Chu Kiều nổi cả da gà, muốn phản bác lại nhưng hết lần này tới lần khác mất đi khả năng ngôn ngữ, cô dứt khoát thành thực đến cùng, ngẩng đầu há mồm, ẩn chứa tình cảm mà cắn vào cằm Lục Hãn Kiêu.
"Ai..." Lục Hãn Kiêu giật mình, lòng bàn chân cũng cảm thấy tê dại.
Chu Kiều cố ý dùng đầu lưỡi khẽ chạm, hừ nhẹ, "Hôm nay anh có...vị đào mật."
"Anh mới đổi nước cạo râu." Lục Hãn Kiêu ôm cô đi vào phòng ngủ, sau đó không tính là ôn nhu ném người lên giường.
Chu Kiều giống như một con thuyền bị đệm mềm mại chấn động khẽ đung đưa, Lục Hãn Kiêu đè lên, tay để lên trên bụng, "Đào mật thực sự, là ở trong này."
Không giống với lần trước, tối nay Lục Hãn Kiêu phá lệ ôn nhu, đàn ông đối với việc này tựa hồ có kỹ năng trời sinh, chỉ cần mở khóa liền có thể như cá gặp nước.
Cuối cùng hai người thở hồng hộc, mỗi người đều vui vẻ, Lục Hãn Kiêu lưng đầy mồ hôi, giống như chứng minh chỉ đồng hồ điện tử ở đầu giường, "Năm mươi ba phút hai mươi giây, chồng có phải rất tuyệt hay không."
"..." Chu Kiều một lời khó nói hết nhìn anh, "Canh chuẩn như thế, định làm gì, anh muốn đúng hạn thu phí sao?"
Lục Hãn Kiêu cúi đầu nở nụ cười, "Vậy em muốn nộp bao nhiêu?"
Chu Kiều giả vờ trầm tư, sau khi được yêu thương, đôi mắt giống như ánh trăng chiếu qua mặt nước. Cô không lên tiếng mà chỉ vươn tay, mở năm ngón tay ra.
Lục Hãn Kiêu nhìn ngón tay cô, "Năm xu?"
Ngón tay Chu Kiều biến đổi, chỉ còn hai ngón.
Lại sau đó, hoàn toàn thu lại, biến thành một cái quả đấm ôn nhu.
Cô ngửa đầu, cười với hắn, "520 (*) nha, một đồng cũng không hơn đâu."
(*): 520, đọc gần giống wo ai ni = I love you đó.
Lục Hãn Kiêu bị dụ dỗ đến toàn thân thoải mái, chỉ không thể khảm cô vào trong xương máu, "Em thế nào, vì sao đột nhiên lại tới đây?"
Chu Kiều đổi tư thế, nằm trên ngực anh nghe tiếng tim đập, đem tần số tim mình cũng đập giống như tim anh.
Rất dễ nghe.
"Bởi vì nhớ anh đến không ngủ được." Chu Kiều đột nhiên mở miệng, giọng nói tựa như làm nũng lại như trách móc.
Lục Hãn Kiêu xoay người đè cô dưới thân, cánh tay kẹp bên người cô khẽ phát run.
"Chu Kiều."
"Vâng?"
"Chúng ta đi đăng ký, được không?"
Yên tĩnh đến chỉ còn tiếng hít thở.
Một lúc lâu sau, Chu Kiều mới khẽ thở dài, "Kết hôn rất phiền toái đi?"
"Không phiền toái. Nhà, xe, tiền, giấy mời, tiệc rượu, hôn lễ tất cả giao cho anh, em chỉ cần lấy ra một thứ."
"Cái gì?"
"Đem tên em viết trong hộ khẩu của anh."
Giọng Lục Hãn Kiêu càng lúc càng vội vàng, vội vã chứng tỏ lời anh nói là thật lòng. Chu Kiều lại rất bình tĩnh, ánh mắt từ cửa sổ chuyển sang đầu giường.
"Em nói phiền toái, là việc trong nhà."
Lục Hãn Kiêu hiểu được, "Nhà thì sao? Nhà em hay nhà anh? Về nhà em, anh nhất định đưa ra một phần sính lễ khiến ba mẹ em không còn lời nào để chê. Còn nhà anh lại càng không cần lo lắng, em ngoan ngoãn như thế, bọn họ nhất định đều sẽ thích."
Chu Kiều nghe xong không lên tiếng, lòng chỉ âm thầm tự giễu, "Thật sao?"
Về sau nội dung nói chuyện phiếm đều như lọt vào sương mù, cuối cùng cả hai đều ngủ gật.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Kiều phát hiện Lục Hãn Kiêu còn nằm trên giường.
"Rời giường mau, đi làm muộn rồi."
Lục Hãn Kiêu lật sang bên cạnh, ôi một tiếng, "Ông chủ cho chính mình nghỉ phép không được sao."
Chu Kiều vừa nghĩ cũng thấy đúng, không sai, vì vậy đổi lí do, "Anh thế này là hôn quân không lo việc triều chính, thái độ kiếm tiền không tích cực."
"Ầm ĩ muốn chết." Lục Hãn Kiêu lại lật trở lại, bắp đùi vừa nhấc liền đặt lên hông Chu Kiều, trực tiếp kẹp chặt cô không cho nhúc nhích.
"Ai nói anh không tích cực kiếm tiền? Tối qua anh cùng em nói mấy chục cuộc làm ăn trăm triệu đấy."
Chu Kiều mới nghe nên không có hiểu rõ, "Vài tỷ?"
"À." Lục Hãn Kiêu mở to đôi mắt ngái ngủ, bộ dáng chưa tỉnh trông như một thiếu niên ngủ nướng, "Thế nào, định không nhận sao?"
Anh chỉ chỉ sàn nhà, "Đều ở trong bao cao su kia, em đi đếm xem?"
Chu Kiều phản ứng lại, nghẹn không nói nên lời.
Lục Hãn Kiêu cười càng vui vẻ hơn, "Lần sau không bỏ trong tủ sắt nữa, trực tiếp cho em, được không?"
Chu Kiều cầm lấy gối bịt đầu anh, "Em thấy không bằng anh ngủ luôn đến lúc thiên hoang địa lão đi!"
Cứ như vậy này, hai người thích ứng với việc sống xa nhau. Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng khôi phục chút lý trí bình thường, Chu Kiều bên này cũng hết thảy thuận lợi, duy nhất có một việc đó là cô chuyển vào đến ngày thứ ba thì được điện thoại báo, bạn cùng phòng của cô phải đi xa làm một hạng mục lâu dài, gần nửa năm nữa sẽ không trở lại.
Nói cách khác, căn phòng này chỉ có một mình Chu Kiều sinh sống, nhưng tiền thuê thì đối phương vẫn theo lẽ thường gánh vác.
Có lẽ việc này là điềm báo tốt, cứ như vậy đến trung tuần tháng hai năm sau, trường công bố thành tích thi nghiên cứu sinh.
Điểm của Chu Kiều không chỉ đủ qua mà thành tích thi viết còn đạt điểm cao nhất.
Lục Hãn Kiêu sau khi biết hoàn toàn không kinh ngạc, thành khẩn nói như ông cụ non: "Anh sớm đã nói em có thể thi đậu, cô gái của anh đương nhiên anh biết rõ rồi."
Anh là người đầu tiên Chu Kiều chia sẻ tin tức tốt. Trong điện thoại Chu Kiều không giấu được tiếng cười, chân thành nói, "Lục ca, cảm ơn anh."
Cô đã trải qua một lần thất bại, hơn nữa lần đầu gặp mặt anh cũng không tính là tốt đẹp. Thế nhưng họ từ oan gia vui vẻ biến thành người yêu, anh dùng phương thức độc nhất vô nhị của mình khuyên bảo cô, kéo cô theo, làm cho cô biết rõ thế giới này vẫn còn có người một mực nhìn cô, tin tưởng cô.
Anh chính là đoạn đường thuận lợi nhất trong cuộc đời không tính là thuận lợi của Chu Kiều.
Bỏ đi yếu tố yêu đương, đây chỉ đơn thuần là cảm kích.
Mấy lời thao thao bất tuyệt không cần nói ra miệng, chỉ đọng lại ở ba chữ "cảm ơn anh", Lục Hãn Kiêu làm sao có thể không hiểu rõ.
Giờ phút này anh đang ngồi trong phòng họp công ty, các quản lý cấp cao ngồi đầy ghế, tất cả lặng ngắt như tờ. Mọi người cùng chăm chú nhìn BOSS hai phút trước chỉ vì một cuộc điện thoại mà tạm dừng cuộc họp, khuôn mặt tươi cười như gió xuân, giọng nói cưng chiều nghe máy, nói:
"Anh đã nói qua em có thể thi đậu là em nhất định có thể, anh cũng đã nói, em có mệnh sủng phi nữa. Em nhìn xem, anh đã lừa em bao giờ đâu?"
Thư ký khôn khéo giỏi giang lương ba mươi vạn một năm Đóa Tỷ, giờ phút này thật sự rất muốn mắt long lanh mà hỏi một câu-
"Lục tổng, nếu đã ngài giống bán tiên như thế, có thể cũng đoán mệnh giúp tôi, xem tôi lúc nào sẽ có thể gả cho Vương Tuấn Khải hay không."
- -
Giáo sư hướng dẫn của Chu Kiều cũng đã sớm chọn xong, chính là vị Lý lão đầu cũng từng hướng dẫn Lục Hãn Kiêu kia.
Tài nguyên của Lý lão đầu vô cùng nhiều, danh tiếng cũng đồn xa, người muốn làm học trò của ông nhiều vô số kể. Chu Kiều dùng thành tích đứng thứ nhất của cuộc thi viết lần một, lại vững vàng vượt qua vòng thi lần hai, mọi việc chân chân chính chính quyết định xong.
Đương nhiên, Lục Hãn Kiêu rất vui sướng. Nhưng ưu thương của anh nhiều hơn vui vẻ, vừa nghĩ tới Chu Kiều sắp trở lại trường học, bộ não mắc bệnh thích ăn bừa dấm chua của anh lại bắt đầu suy diễn.
Ngày đầu tiên đưa cô đi báo danh, Lục Hãn Kiêu ngồi trên xe nhưng lòng vẫn sợ bị Chu Kiều diss, vì vậy chỉ dám lừa gạt dặn dặn dò dò.
"Mặc dù đại học này không tệ lắm, nhưng mà mỗi người mỗi khác, chuột hay cứt thì chỗ nào cũng sẽ có. Em vẫn là đứa nhỏ, kinh nghiệm xã hội còn thiếu hụt, quen biết thì không sao, nhưng đừng tưởng người khác ném ra đều là cành ô-liu, biết đâu đấy lại là hoa ăn thịt người."
Chu Kiều vẫn bình tĩnh, bắt lấy trọng điểm chỉnh lại, "Trong hai người chúng ta, có lẽ anh mới là người giống đứa nhỏ hơn."
Lục Hãn Kiêu nín thở, mất hứng, "Dù sao anh cũng ăn nhiều hơn em bảy năm cơm, em có thể nghe lời anh hay không?"
Chu Kiều biết thừa, cố ý phớt lờ anh, "À."
"A cái gì mà a?" Lục Hãn Kiêu nâng cao giọng, "Em nếu như nhớ miệng anh, buổi tối rửa sạch nằm ngửa sẽ đưa cho em."
"..."
Xe đã lái vào cổng trường, theo con đường rợp bóng cây mà đi.
Lục Hãn Kiêu trượt cửa sổ xe xuống, tiện tay chỉ một cái, "Đừng thấy thằng nhóc chơi bóng rổ kia lớn lên cao ráo khỏe mạnh, em nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ một chút, ban ngày ban mặt, một sinh viên không ở phòng học tập, chạy đến đây chơi bóng rổ làm gì?"
Hai tay anh vỗ mạnh tay lái một cái, "Anh nhìn ra cậu ta chính là đồ bụng dạ khó lường! Nam hồ ly tinh đi thông đồng với các cô nương!"
"..."
Ha ha ha, biết đâu lại là thông đồng với các thiếu niên thì sao.
Chu Kiều hai tay chống cằm, lẳng lặng thưởng thức Lục Hãn Kiêu biểu diễn.
"Còn có thằng nhóc đá bóng kia, f*ck, mùa xuân vừa tới, cậu ta liền không nhịn được lộ cánh tay lộ bắp đùi, để làm gì? Bị điên sao?"
Chu Kiều không nhịn được phải nhắc nhở, "Đá bóng không mặc quần áo đá bóng, chẳng lẽ mặc âu phục giày da sao?"
"Anh mặc âu phục giày da còn đá tốt hơn cậu ta." Xe càng đi về phía trước, tiểu thịt tươi trên đường càng nhiều, cảm giác nguy cơ của Lục Hãn Kiêu tăng mạnh.
"Dừng xe ở lề đường phía trước đi." Chu Kiều nói.
"Dựa vào cái gì? Anh không ngừng."
"Chỗ kia trên đường có vật chắn, anh đi qua được sao?"
"..." Lục Hãn Kiêu mạnh miệng, "Anh xuống xe bê nó đi, sau đó oanh oanh liệt liệt lái vào chỗ học của em."
Chu Kiều thở dài một tiếng, thừa dịp Lục Hãn Kiêu vẫn đang om sòm như ve sầu kêu, nghiêng người qua, ở trên mặt anh hôn một cái.
Giống như một cái chốt điện, trong nháy mắt liền có tác dụng.
Lục Hãn Kiêu ngậm miệng.
Chu Kiều bất đắc dĩ hỏi: "Đủ chưa?"
Lục Hãn Kiêu còn chưa kịp lắc đầu, cô lại chủ động dán lên môi anh lần nữa, đầu lưỡi bá đạo tiến vào, triền miên đủ nửa phút mới buông ra.
Chu Kiều nhìn vẻ mặt si ngốc của anh, cảm thấy buồn cười, cô đưa tay sờ sờ lỗ tai, hầu kết, cuối cùng dừng ở trước ngực anh.
Kiên nhẫn dỗ dành, "Hôn là của anh, chỗ này, cũng là của anh."
Lục Hãn Kiêu hít mũi một cái, cuối cùng vừa lòng.
"Tốt lắm, sắp muộn rồi, em đi vào báo cáo." Chu Kiều đẩy cửa xe, vừa xuống xe đã có một sư huynh tiến lên chào đón.
Vị sư huynh này cùng với nam hồ ly tinh ở sân bóng rổ, sân bóng đá giống nhau, toàn bộ đều là mẹ nó chân vô cùng dài.
Cậu đầy nhiệt tình chào hỏi, "Chào em! Xin hỏi em thuộc chuyên ngành nào?"
Chu Kiều lễ phép trả lời.
Sư huynh được giao đón người mới đến, "A! Em cũng là học trò của Lý giáo sư! Vậy thật là khéo, anh sớm hơn em một năm, về sau chúng ta có thể sẽ gặp mặt trong phòng thí nghiệm!"
Một đoạn hàn huyên của bình thường sư huynh sư muội, thế nhưng bị Lục Hãn Kiêu đang ngồi trong xe cứng rắn nghe ra thành gian tình.
Chu Kiều đang đưa lưng về phía xe hoàn toàn không phát giác, anh đã đen mặt lặng yên không tiếng động xuống xe.
Lục hung hãn lạnh lẽo nhìn cậu sinh viên kia, sư huynh? Ha, ngực còn không lớn bằng tôi, vậy mà còn không biết xấu hổ đòi làm sư huynh?
Lục Hãn Kiêu ra quyết định.
Anh cao quý lãnh đạm đỡ lấy cửa xe, sau đó đóng mạnh một cái, cùng lúc tiếng sập cửa vang lên, anh thống khổ thét chói tai: "Ngao! Tay tôi!"
Chu Kiều sợ hết hồn quay đầu lại, "Làm sao vậy?!"
Lục Hãn Kiêu khom lưng cúi đầu, gắt gao tay trái cầm lấy tay phải, mặt đầy mồ hôi lạnh gượng cười, "Không sao, anh không sao, em mau đi cùng với sư huynh báo cáo, tay anh bị cửa xe kẹp thôi, không cần gấp gáp..."
Vị sư huynh đầy lòng nhiệt tình kia vội vàng chạy tới thăm hỏi, "Chú, chú có ổn không? Phòng cứu thương ở ngay cạnh căng tin kia, chú đi lại không thuận tiện, cháu có thể đi cùng chú qua!"
Lục Hãn Kiêu ngoài cười trong không cười nhớ kỹ từng cách dùng từ của cậu ta, mặc cho cậu ta đỡ, chờ đến khi đi xa một chút mới dùng thanh âm Chu Kiều không nghe được, rợn cả tóc gáy uy hiếp:
"Cách xa bạn gái của tôi một chút, nếu không, tôi cho cậu uống hạc đỉnh hồng!"
- --
Chu Kiều không rõ chuyện gì đang vô cùng buồn bực.
Vị sư huynh một giây trước còn cầm thẻ người tốt, sao một giây sau đã lăn một vòng, chạy nhanh hơn cả gió lốc vậy?