"Đây." Dì Tề chỉ ghế sô pha, "Sợi vải vẫn rất mềm, làm quần ngủ không thành vấn đề."
Trời ạ, quần ngủ cái con khỉ, đó là quần thời trang số lượng hạn chế, làm theo phong cách cũ. Lục Hãn Kiêu đã tốn không ít công sức mới mua được nó. Anh cầm quần lên, chỗ được mài rách trên ống quần đã bị may chỉnh tề.
Dì Tề không thấy được khen ngợi hay công nhận, cảm thấy thật thất bại.
Lục Hãn Kiêu lập tức thay khuôn mặt tươi cười, "Tay nghề may vá của dì cũng thật là tốt nhỉ? Nhìn đường may này, cách khâu này, cách phối màu này, cháu rất hài lòng, cảm ơn dì."
"Không cần cám ơn không cần cám ơn." Dì Tề tràn ngập niềm vui trong nháy mắt, "Đúng rồi, dì còn nhìn thấy một cái quần jean bị rách nữa, cháu có muốn cũng..."
"Không cần!" Lục Hãn Kiêu hét lớn, "Ngàn vạn lần không cần!"
Cái đó là tháng trước anh đi công tác nước ngoài mua về, làm theo phong cách punk, vị trí bắp đùi được tạo hình lưới đánh cá, tương đối mốt. Khi đó một tên họ Mã cũng nhìn trúng, Lục Hãn Kiêu đã suýt nữa phải đánh nhau với đối phương, cảnh tượng kịch liệt kia, đến khi về nước vẫn còn gây ám ảnh.
Thấy dì Tề bị tâm trạng kích động của anh làm cho phát sợ. Lục Hãn Kiêu vội vàng nhẹ giọng, khuôn mặt tươi cười, thủ thỉ, "Cháu sợ dì đâm phải tay."
Nãy giờ Chu Kiều yên lặng không lên tiếng, vụng trộm cong khóe môi.
Cô dường như có thể hiểu được tâm trạng ông nội Lục khi mắng cháu mình là đứa ngốc.
Dì Tề thu dọn một lúc rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Chu Kiều tắm rửa xong đi ra, phát hiện phòng khách vẫn sáng đèn. Lục Hãn Kiêu ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, không biết đang làm gì.
Chu Kiều thu hồi ánh mắt, đang định về phòng ngủ không ai làm phiền ai.
"Mẹ kiếp, chỉ khâu kiểu gì thế này, sao không gỡ ra được."
Chu Kiều dừng bước, nghiêng người nhìn.
Chỉ thấy Lục Hãn Kiêu không biết tìm đâu ra một cây kéo lớn, xem ra là định tháo hết chỉ trên quần ra.
Chu Kiều không ở lại, trực tiếp quay về phòng ngủ, mấy giây sau đó, cô lại đi ra một lần nữa.
"Cho anh."
Lục Hãn Kiêu giương mắt, một cây kéo nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt.
"Dùng cái mũi nhọn ở đầu kéo này cắt chỉ đi."
Lục Hãn Kiêu cười nói, "Ồ, hối lộ thầy giáo à?"
"..." Thầy giáo cái đầu anh.
"Không sai, cắt dễ hơn nhiều." Cắt vài cái đã sạch sẽ, Lục Hãn Kiêu phủi quần, yêu thích nói: "Lục tổng lại khiến mày thấy ánh mặt trời."
"..." Chu Kiều chân thành khen ngợi, "Trang phục yêu thích của anh cũng rất đặc biệt."
Lục Hãn Kiêu xùy một tiếng, "Bình thường không có nhiều cơ hội mặc nó, công ty nhiều việc, chút giới hạn này anh vẫn có. Em nghĩ xem, thời điểm họp hành nghiêm túc, cũng không thể mặc quần jean rách, bắt chéo chân, nghe các phòng thuyết trình powerpoint chứ?"
Hình ảnh này cũng quá chân thực.
Chu Kiều nhìn cái quần bò kia, cuối cùng phá lệ cười thành tiếng.
Lục Hãn Kiêu tiếp tục nói: "Ai chả có sở thích riêng."
"Cho nên sở thích của anh, chính là thu thập đồng nát sắt vụn?"
"Đúng vậy!" Lục Hãn Kiêu mạnh mẽ lên tiếng, đứng lên đi về phía tủ giày.
"Anh còn có mấy đôi giày quý, không thể để dì Tề tưởng là rác mà vứt đi."
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Chu Kiều đi theo sau tìm hiểu.
Lục Hãn Kiêu mở cửa tủ giày, vừa đập vào mắt, nội tâm Chu Kiều hiện lên một chuỗi dấu chấm than, đây là cái quái gì vậy?!
"Đây là đôi giày Đậu Đậu, là anh mua năm ngoái ở một buổi đấu giá ở Australia."
Giày Đậu Đậu?
Bá đạo tổng tài đi giày làm bằng đậu?
Vị anh trai này, anh định đi giày đậu, đến Australia cạo lông dê sao?
Chu Kiều ngồi xổm xuống, vai kề vai với Lục Hãn Kiêu, rất muốn phỏng vấn mạch suy nghĩ của anh ta.
"Toàn bộ đều được may thủ công, tất cả đều do mấy nghệ nhân thâm niên đã vài chục năm làm, xem đi, bên trong còn có một tầng lông, mùa đông đi cũng không sợ lạnh."
Được, có thể hiểu, nhưng Chu Kiều vẫn muốn hỏi, hai con chíp bông trông như hai quả bóng vô cùng khoa trương trên giày kia, là ý gì?
Chu Kiều hỏi: "Đôi giày này, anh đi bao giờ chưa?"
"Không đi." Lục Hãn Kiêu nói: "Dùng để cất giữ, khi nào tâm trạng không tốt ngắm vài lần, trái tim sẽ vui vẻ trở lại."
Còn có khả năng này?
Lục Hãn Kiêu nghiêng đầu, cười một tiếng với Chu Kiều, "Trêu em thôi."
"..."
"Thực ra khi đó mua được, là để làm quà sinh nhật cho Trần Thanh Hòa. À, là cái người buổi tối đánh bài với em, khí chất vô cùng thích hợp với đôi giày kia."
Lục Hãn Kiêu đem giày cân nhắc, "Về sau cẩn thận nghĩ lại, quá tiện nghi cho nó, không muốn làm bẩn đôi giày này, cho nên anh bèn không đưa nữa."
Chu Kiều chỉ biết gật đầu, không còn lời nào để nói.
Lục Hãn Kiêu đem giày cất kỹ, đứng lên, từ trên cao nhìn cô, "Bây giờ còn sớm, dạy em một buổi bổ túc, lấy sách ra cho anh xem một chút."
Chu Kiều: "..."
"Đừng chần chờ nữa, đi lấy đi."
Thực ra qua hai ngày tiếp xúc, Chu Kiều phát hiện Lục Hãn Kiêu là một người rất tùy ý, thích làm mấy chuyện không đâu. Dựa theo kinh nghiệm mà suy đoán, loại đàn ông này đều tiềm ẩn tính tình bá đạo.
Không nên tranh cãi với người có bệnh thần kinh, hơn nữa cô vốn định về phòng ngủ đọc sách. Chu Kiều cầm sách bài tập đi ra, Lục Hãn Kiêu bắt chéo hai chân, lật từng tờ một.
"Cái đề này, điều kiện sinh ra hiện tượng tiền xấu đuổi tiền tốt sao em lại chọn A?" (*)
(*) định luật Gresham
"Sao cơ?" Chu Kiều tiến sát lại nhìn, "Không đúng à?"
"Còn có chỗ này, anh thừa nhận, phương pháp em giải đề này khá hợp lý dễ hiểu, nhưng em gái Kiều, em với giá trị hợp lý này có mối thù gì à? Sao không tính đến tình huống biến hóa của nó, nó rất thương tâm đấy."
"..." Chu Kiều có chút mơ màng, anh trai à, lúc giảng bài, anh có thể đừng đem mình trở thành diễn viên lồng tiếng được không?
"Nhìn cho kỹ, anh giải cho em xem một lần." Lục Hãn Kiêu cầm bút tính toán theo công thức lên tờ nháp, chữ cùng ngón tay đều đẹp vô cùng.
Phương pháp giải đề của anh rất đơn giản, nước chảy mây trôi, đợi chút, sao còn phải ký tên ở cuối bài?
"Ngại quá, ký văn kiện thành thói quen." Lục Hãn Kiêu không kịp thu ngòi bút, cũng không sợ loạn, "Em cứ xem nhẹ nó đi, dù sao cũng không bán được mấy đồng."
"..." Anh còn biết à.
"Năng lực tư duy logic và tính toán của em rất chắc chắn, nhưng lại không nhớ khái niệm, điều này sẽ khiến phương hướng lúc làm bài bị sai."
Lục Hãn Kiêu nghiêm túc, đột nhiên lại khiến người khác sợ hãi.
"Có phải thấy học thuộc lòng rất khó không?"
Cô gật gật đầu.
"Thỉnh thoảng trí nhớ suy yếu, ngột ngạt khó thở, hô hấp không thông, muốn xé sách?"
"..." tiếp tục cứng ngắc gật đầu.
Giọng Lục Hãn Kiêu trầm trầm, vẻ mặt nghiêm túc, "Không sao hết, anh dạy cho em một phương pháp."
Chu Kiều rửa tai lắng nghe.
"Chính là~" Lục Hãn Kiêu đột nhiên đến gần, khuôn mặt thần thần bí bí lộ ra chút giả bộ, "Bắt đầu từ ngày mai, em, ngoan ngoãn nghe lời anh trai, sáng trưa tối ăn 2 quả hạch đào."
Cảm giác không ổn theo nhau mà đến.
Chu Kiều cảnh giác, "Ăn hạch đào làm gì?"
Lục Hãn Kiêu đưa ngón trỏ ra một cách tự nhiên, nhẹ nhàng chọc chọc ấn đường của cô, nói: "Bổ não."
Hạch đào muốn đánh người!!!
"Ha ha ha ha."
Nhưng rất nhanh, Lục Hãn Kiêu bỗng dưng bất động.
Ngón tay anh vẫn đặt ở mi tâm Chu Kiều, nhiệt độ làn da theo đầu ngón tay bò lên trên, mềm mại, hơi ngứa.
Lục Hãn Kiêu vội vàng thu tay lại, hai người bỗng dưng yên lặng.
Chu Kiều cố ra vẻ thoải mái, đánh vỡ cục diện bế tắc: "Đây cũng là thói quen? Văn kiện không chỉ ký tên, mà còn muốn đóng dấu?"
Anh cười rộ lên, trêu chọc nói: "Vậy cũng không khác lắm, dù sao, cái gì được đóng dấu đều là của Lục Hãn Kiêu anh."
Chu Kiều bị lời này làm cho sặc, ho khan sặc sụa.
Lục Hãn Kiêu: "Em gái Kiều, về sau anh dạy em làm bài tập, em dạy anh đánh bài, được không?"
Chu Kiều không lên tiếng, vừa ho vừa chạy thẳng tới phòng bếp uống nước.
Lục Hãn Kiêu nhìn bóng lưng của cô, tự tin nhướng mày, "Với trình độ này của anh, chẳng mấy chốc sẽ khiến em trở thành đóa hoa đẹp nhất trong số mấy đóa hoa của Tổ quốc."
Sống yên ổn với nhau vài ngày, Chu Kiều đã thăm dò được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lục Hãn Kiêu, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Buổi tối chưa tới 0 giờ sẽ chưa trở về nhà.
Dì Tề nói: "Tính cách Hãn Kiêu cởi mở, thích kết giao bạn bè, có người chơi rất thân, một đứa là Trần Thanh Hòa, một đứa tên Hạ Nhiên, ba đứa chúng nó dạo này thường xuyên tụ tập cùng nhau chơi mạt chược."
Chu Kiều nghĩ thầm, lại còn chơi mạt chược? Nông phu sơn tuyền mấy ngày nay chắc bị Lục Hãn Kiêu uống cho ngừng sản xuất luôn quá.
"Dì Tề, hôm nay cháu đi học, buổi trưa không về ăn cơm." Chu Kiều chuẩn bị đồ đạc xong, chuẩn bị ra cửa.
"Trời nóng nực thế này, trong nhà lại yên tĩnh. Hay là cháu ở nhà học đi, dì còn có thể làm cho cháu chút nước trái cây."
"Không được ạ." Chu Kiều nói: "Hôm nay cháu phải đi tìm giáo sư, nếu như thi đỗ, người cháu định đi theo là người đó."
Dì Tề có ấn tượng cực kỳ tốt với những người trí thức, vô cùng kiêu ngạo nói: "Được, vậy buổi tối dì làm gà quay bồi bổ cho cháu."
Hôm nay là thứ bảy, cửa phòng ngủ Lục Hãn Kiêu vẫn đóng chặt, chắc là mệt mỏi do chơi mạt chược. Gần trưa anh mới ngủ dậy, tinh thần sảng khoái đi ra, trong nháy mắt bị mùi thịt trong phòng khách câu hồn.
"Cháu tỉnh rồi à? Dì hầm cách thủy..."
"Tặng người khiêu vũ ở quảng trường này một nhành hoa, trước tiên dì khoan nói chuyện đã." Lục Hãn Kiêu cà lơ phất phơ, "Mùi này, vừa ngửi đã biết là thịt chân giò kho tàu, có đúng không?"
Mặt mày dì Tề rạng rỡ, "Đúng."
Lục Hãn Kiêu không nhịn được sung sướng, "Chân giò ăn ngon, ăn gì bổ nấy, cháu thật là may mắn quá đi, ở nhà đúng hôm được ăn chân giò lợn. Đúng rồi, Chu Kiều đâu?"
"Con bé à, đi trường học rồi." dì Tề bưng món ăn lên bàn, "Hình như là đi gặp giáo sư gì đó."
"Cô ấy còn chưa thi, đã cùng thầy cô nói chuyện?" Lục Hãn Kiêu giúp xới cơm.
"Dì nghe bà nội cháu nói, thành tích đại học của Tiểu Kiều rất tốt, thầy cô tiến cử con bé cho một vị giáo sư danh tiếng cao, nhận học trò cũng bắt bẻ."
Lục Hãn Kiêu không để trong lòng, lùa hai miếng cơm, "Dì Tề, buổi tối không phải để phần cơm cháu, chút nữa cháu sẽ ra ngoài."
"Cháu muốn ra ngoài? Vậy thì tốt quá!" Dì Tề vội vàng đi vào bếp, "Dì ép cho Chu Kiều bình nước trái cây, cháu thuận đường mang cho con bé đi."
Lục Hãn Kiêu: "Đừng ép nước trái cây, đổi cái khác đi."
"Đổi cái gì?"
Lục Hãn Kiêu ăn một miếng thịt, thân thiết nói: "Nước hạch đào đi."
Ăn gì bổ nấy, anb lại buồn cười, "Thêm chút sữa nữa, uống sẽ ngon hơn."
Từ chỗ anb ở đến trường học mất mười phút lái xe.
Lục Hãn Kiêu cầm nước hạch đào, huýt sáo, ngựa quen đường cũ đi vào trường học.
Trước khi đến đã gọi cho Chu Kiều, cô ở tầng số 2.
Lục Hãn Kiêu đeo kính đen, áo trắng quần đen được ủi phẳng phiu, ăn mặc lịch sự cộng thêm một đôi chân vô cùng dài, thu hút không ít ánh mắt.
Lên lầu, đúng lúc thấy Chu Kiều cùng một người đàn ông trung niên đi từ phòng làm việc ra.
Lục Hãn Kiêu nhíu mày, ồ, thật là khéo quá đi. Qua kính râm, anh có chút hứng thú nhìn Chu Kiều.
Ngoan ngoãn như vậy, mắt long lanh giống như đôi mắt chờ mong điểm số của học sinh tiểu học.
Hai người kia theo tiếng gọi quay lại, Chu Kiều chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giáo sư nổi danh bên cạnh ai da một tiếng, "Lục Hãn Kiêu!"
Khuôn mặt một giây trước còn lạnh lùng như núi băng giờ đã tươi cười nghênh đón, "Thằng nhóc thối tha, bao lâu rồi không tới thăm thầy?"
"Cuối năm bận quá, là do em sơ suất." Lục Hãn Kiêu vịn vai ông, rất quen thuộc.
Lý giáo sư: "Sao em lại đến nơi này?"
Lục Hãn Kiêu cười nói: "Vì cộng đồng lan tỏa sự ấm áp." Anh chỉ tay, mục tiêu rơi thẳng vào Chu Kiều phía trước, "Xin giới thiệu, đây là..."
Thời điểm mấu chốt, anh cố ý dừng lại.
Sau đó cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
"Là học sinh dạy kèm tại nhà của em."
Chu Kiều: "..."
Em gái Kiều: tôi mới không thèm chơi trò thầy giáo học sinh với anh.
*Định luật Gresham: định luật Gresham là một nguyên tắc tiền tệ nói rằng "tiền xấu đuổi tiền tốt". Ví dụ, nếu có hai loại trong lưu thông, mà được chấp nhận bởi luật pháp là có giá trị danh nghĩa tương tự, loại hoá tệ có giá trị hơn sẽ biến mất khỏi lưu thông. VD: tiền giấy và tiền đồng, tiền giấy sản xuất dễ hơn, tiền đồng cần phải đúc và đồng có giá trị hơn giấy, vậy nên tiền đồng biến mất khỏi lưu thông.
Tác giả có lời muốn nói: mỗi ngày soi gương đều muốn tự sát, nhan sắc người trong gương dễ nhìn quá đi.