Hãn Phu

Chương 6



Lục Hãn Kiêu thấy Chu Kiều kinh ngạc, nhịn cười, nói với thầy Lý: "Thầy, buổi tối em mời thầy ăn cơm, cơm nước xong chúng ta đi chơi mạt chược."

Người lạnh lùng như Giáo sư Lý thế mà lập tức đáp ứng, "Được, tay chân thầy cũng ngứa ngáy lâu rồi."

"..."

Này, phải làm gương sáng cho người khác chứ lão đồng chí.

Lục Hãn Kiêu tươi cười đi đến cạnh Chu Kiều, "Sách vở khá nặng, đến đây, anh cầm giúp em." Sau đó hạ thấp giọng, "Đây chính là cơ hội cho em chơi mạt chược với thầy giáo, kiềm chế chút, đừng làm ông thua quá khó coi."

Chu Kiều nghĩ thầm, thật không hiểu tự tin của anh ở đâu ra nữa.

Ba người đi xe tới căn cứ của Lục ngu ngốc.

Ngồi trên xe nghe tán gẫu, Chu Kiều mới biết, hóa ra lúc học ở nước ngoài Lục Hãn Kiêu đã làm đề tài cùng Lý giáo sư, có thể coi là học trò cưng của ông.

Lục Hãn Kiêu không lấy việc này để khoe khoang, rất không phù hợp với con người anh.

Có thể thấy, anh quả thật không thích đọc sách.

Bữa tối ăn món Hồ Nam, đồ ăn cay khiến xung quanh miệng giáo sư Lý xuất hiện một vòng đỏ.

Lục Hãn Kiêu sắp xếp chương trình kín mít, "Thầy, tí nữa chơi mạt chược, chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, thầy thấy được không?"

"Được, không ăn bài." Giáo sư Lý hỏi: "Đủ người không?"

"Đủ, hai thằng bạn thân của em đang chờ ở kia. Đều là mấy thằng ngu ngốc lắm tiền, đúng rồi, thầy tiêu tiền trong ví cho sạch đi, lát nữa còn lấy chỗ đựng."

Chu Kiều ngồi phía sau, tóc bị gió đêm thổi bay phấp phới, không nhịn được hé miệng cười.

Mấy thằng ngốc lắm tiền? Đúng là vật họp theo loài nhỉ.

Đến công quán, Lục Hãn Kiêu dẫn đường, vừa mở cửa phòng bao đã gào-

"Người bên trong đâu, mau ra tiếp giá!"

Giáo sư Lý tươi cười đầy mặt, được nịnh nọt khiến cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

"Đón mày sao, trước hết phạt đi quanh bàn ba vòng." Đáp lại là giọng nói rõ ràng của đàn ông, Hạ Nhiên ra đón, khách khí gật đầu với giáo sư Lý một cái, sau đó liếc mắt nhìn Chu Kiều, rồi hăng hái nhìn Lục Hãn Kiêu.

"Đừng có dùng ánh mắt đùa giỡn lưu manh với tao." Lục Hãn Kiêu chỉ Chu Kiều, "Dạo này tao kiêm chức gia sư tại nhà, đây là học trò đầu tiên."

Đức hạnh thối tha của anh Hạ Nhiên đã biết rõ, không thèm phản ứng, quay sang Chu Kiều, vẻ mặt nghiêm túc, "Cô gái, cô chịu khổ rồi."

"Đệch." Lục Hãn Kiêu phiền phức đuổi, "Tối nay cho mày thua đến mức phải bán của cải lấy tiền, thua luôn cả quầ.n lót chữ T luôn!"

"À." Hạ Nhiên nhẹ nhàng ung dung nói nhẹ bên tai anh, "Hôm nay tao không mặc qu.ần lót."

Fu*k, vô cùng phóng đãng.

Bắt đầu chơi bài, Lục Hãn Kiêu đẩy Chu Kiều ra chiến trường, "Qua được bài khảo nghiệm tối nay, chiến thắng, em chính là công chúa của làng bài bạc."

Công chúa nghe xong liền muốn xuất gia luôn!

Chu Kiều nhẹ giọng, "Thật ra anh cần gì áp lực như thế, đêm nay thua cũng không phải uống Nông Phu sơn tuyền." Cùng lắm là thua ít tiền.

Lúc này Lục Hãn Kiêu xuỳ một tiếng, cực kỳ kiêu ngạo, "Chỉ cần thành phố này không đổ, tường không nứt ra, Lục Hãn Kiêu anh sẽ kiên trì với đường lối vắt cổ chày ra nước, một trăm năm không thay đổi."

Anh còn đang muốn tiếp tục, "Dõi mắt trong phạm vi 10km, Lục..."

Nói được một nửa, đột nhiên bị cắt đứt.

Chu Kiều nói nhàn nhạt, "Tôi sẽ không để anh thua."

Lục Hãn Kiêu ngậm miệng, một câu nói nhẹ nhàng của cô, không biết sao, trong nháy mắt khiến toàn thân anh nổi cả da gà.

Mà sau khi ván bài bắt đầu, Chu Kiều phát hiện, Lục Hãn Kiêu không hề ba hoa.

Lúc anh không nói lời nào, dáng vẻ yên tĩnh, khí chất thản nhiên rất thu hút người khác giới.

Chu Kiều có chút phân tâm, nghĩ thầm, cứ làm một pho tượng cảnh đẹp ý vui như vậy không phải tốt sao.

Lục Hãn Kiêu bị ánh mắt cô quấy rầy, có chút không tự nhiên đứng dậy đi rót nước, mượn cơ hội né tránh.

Sau hai giờ chơi mạt chược, Trần Thanh Hòa thua liên tiếp, cuối cùng cũng nhận thức một phen cái gì gọi là chỉ số thông minh bị sỉ nhục.

Thấy Trần Thanh Hòa sắp sùi bọt mép, Lục Hãn Kiêu vội cứu viện, "Thầy, ngồi lâu sẽ bị đau thần kinh tọa, không bằng chúng ta chuyển địa điểm, đi hát karaoke nhé?"

Người giáo viên nhân dân, xin người hãy cự tuyệt việc oai phong tà khí này!

Mà một giây kế tiếp, Chu Kiều nghe thấy Lý giáo sư à một tiếng, "Được!"

"..."

Trong công quán cái gì cũng có, KTV ở tầng trên.

Chu Kiều đi toilet, Lục Hãn Kiêu và đoàn người vào hát trước.

Rảnh rỗi, Hạ Nhiên huýt sáo với anh một tiếng, vẻ mặt xấu xa.

"Mẹ kiếp, cợt nhả cái gì hả?"

Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Nhiên áp sát, cười cười, "Cô bé kia là ai thế?"

"Người nhà thân thích, tạm thời ở nhờ chỗ tao." Lục Hãn Kiêu cảnh giác nói: "Tao thấy tư tưởng của mày rất có vấn đề, tao phải nói cho Giản Tích mới được."

Hạ Nhiên ngậm điếu thuốc, nhếch mép, có ý đồ riêng nói, "Thân thích của mày, thông minh cực kỳ."

"??"

"Lúc chơi mạt chược, cô ấy kiểm chế che giấu, vốn có thể thắng rất nhiều." Hạ Nhiên gẩy gẩy tàn thuốc, nhướng mày nói: "Cô ấy lấy lòng vị thầy giáo kia của mày."

Lục Hãn Kiêu bỗng nhiên hiểu ra, đầu năm nay, làm thiếu nữ duyên dáng không dễ nha.

Hạ Nhiên vỗ vỗ vai anh, "Đến lượt mày hát kìa."

Chu Kiều từ toilet đi ra, đứng ở ngoài cửa hóng chút gió.

Chưa tới cửa phòng bao, bỗng nghe thấy một khúc nhạc dạo tựa như sấm sét, khí thế tương đối hào hùng.

Cô đẩy cửa, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.

Vị giáo sư nhân dân không có một chút nhân dân nào, giáo sư Lý cầm micro, vừa giẫm nhịp không chuẩn vừa hát: "Tôi vẫn muốn sống thêm năm trăm năm!"

Hát vang hết một đoạn, còn bắt cả phòng vỗ tay hoan hô cổ vũ, tiếng huýt sáo tiếng vỗ tay thật sự tương đối miễn cưỡng.

Chu Kiều: "..."

Xem ra đã đến lúc phải cân nhắc lại thầy hướng dẫn rồi.

Mà Lục Hãn Kiêu bên cạnh, chỉ thiếu điều chưa làm bạn nhảy với giáo sư, anh cầm lấy một cái micro khác, hát bè theo: "Cho, năm trăm năm cho ngài!"

Chu Kiều nhìn một lúc, nghiêng đầu khẽ nở nụ cười.

Người anh trai này khiến cô mở mang tầm mắt thật nhiều, giống như toàn thân đều có một loại khí chất sáng sủa, luôn luôn biết cách kết giao vui vẻ với người khác. Phương châm của Lục Hãn Kiêu hẳn là thông minh nhưng giả ngốc, thế nên mới sống thoải mái được như vậy.

Chu Kiều mím môi, ánh mắt một mực di chuyển theo tiểu bá vương.

"Giáo sư hôm nay thật dễ thương, lại hát tiếp bài Trên cây chim chóc thành đôi." Lục Hãn Kiêu vừa nói vừa vẫy tay, "Tiếng vỗ tay đâu rồi?"

Giáo sư Lý lại ấn xuống hiệu ứng hoan hô của hệ thống.

Phát hiện ánh mắt Chu Kiều, suy nghĩ quậy phá trong Lục Hãn Kiêu lập tức thu lại, tự giác bỏ micro xuống, lặng yên diễn vở cô đơn lạnh lẽo như tuyết.

Nhân tinh* Hạ Nhiên ngồi cạnh, nhắm vào anh, cười nhạo một tiếng, "Giả vờ giả vịt."

* Nhân tinh: người sành sỏi lõi đời; đặc biệt khôn khéo, đặc biệt sẽ tính kế người khác.

Lục Hãn Kiêu vừa nghe liền nổi giận, "Tao bảo này, mày không nên quá kiêu ngạo!"

"Kiêu ngạo chọc giận mày chắc?" Hạ Nhiên cãi lại.

"Mày biết cái gì, cô ấy là con gái nhà người thân của tao, cuộc sống hiện tại như đứng ở ngã tư đường, vô cùng mông lung, tao đây làm anh trai, nhất định phải làm một tấm gương tốt, không thể bày ra bộ dạng đen tối khi lăn lộn trong xã hội, hoa quý mùa mưa mày có hiểu không? Thằng già khú."

Hạ Nhiên bị anh xoay chóng mặt, khâm phục nói: "Ông đây nói có một câu, con mẹ nó mày sáng tác thơ văn luôn?"

Lục Hãn Kiêu nghẹn họng, vừa tĩnh tâm vừa nghĩ, đúng là hơi kích động quá rồi.

Karaoke kết thúc, sau khi đưa giáo sư Lý về tiểu khu, trên xe chỉ còn lại Lục Hãn Kiêu và Chu Kiều.

Trong xe không mở điều hòa, Lục Hãn Kiêu mở hết cửa sổ trong xe ra đón gió.

Chu Kiều ngồi ở ghế cạnh tay lái, duỗi tay ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay mở ra bắt lấy gió chơi đùa.

Lục Hãn Kiêu đặt hai tay trên tay lái, tùy ý trò chuyện, "Có phải thấy anh rất ngây thơ không?"

Chu Kiều ngừng một chút, tình huống gì đây, canh gà tâm linh* đêm khuya à?

*Canh gà tâm linh: Người không chỉ dạ dày có cảm giác đói khát, tâm linh cũng phải được nuôi, vì thế mới có "Canh gà tâm linh". Canh gà tâm linh có thể bảo dưỡng tâm linh, là một loại đối với tâm linh có trợ giúp này nọ. Khởi nguồn từ tiên sinh Kiệt Khắc. Khảm Phỉ Nhĩ Đức (JackCanfield).

Cô suy nghĩ một chút, "Không biết."

Lục Hãn Kiêu cười cười, "Nghĩ một đằng nói một nẻo sẽ bị ném xuống xe nha."

Thôi được rồi, Chu Kiều uyển chuyển bày tỏ: "Là kiến thức của tôi không đủ, không phải vấn đề ở chỗ anh."

Lục Hãn Kiêu nhíu mày, "Cô gái nhỏ còn rất biết nói chuyện nhỉ." Anh thoải mái gõ gõ tay lái, giải thích: "Nhà anh anh em họ hàng nhiều, đa số là người đi theo con đường trí thức, rất quy củ, anh xem như là khác loài, cho nên ông nội anh chỉnh anh không ít. Sau khi tốt nghiệp, anh tự mở công ty, hai năm trước cố gắng lăn lộn, vài năm nay cũng coi như có chút thành tựu."

Chu Kiều nghiêng tai lắng nghe.

"Nói thật, áp lực công việc rất lớn, trước đó, xã giao không dứt, ai ai cũng là đại gia, anh có thể uống rượu như uống Nông phu sơn tuyền, từng chai trống rỗng trong nháy mắt."

Lục Hãn Kiêu cười nói, "Thế nên, cuộc sống cá nhân, anh không nghĩ tới việc quá trói buộc."

Chu Kiều ừ một tiếng, "Mỗi người đều có phương thức sắp xếp riêng của mình. Rất tốt."

"Ra vẻ người lớn." Lục Hãn Kiêu không khách khí phê bình.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, xe từ từ dừng lại, anh chống tay lên huyệt thái dương, lười biếng quay đầu nhìn cô, "Anh bảo này, hỡi thiếu nữ xinh đẹp tuổi 22, học hỏi anh trai một ít đi, khô khan quá, cứ nghẹn vậy không khó chịu sao?"

Chu Kiều: "..."

Thật muốn một phát đá bay bát canh gà của cái người ngu ngốc này.

Lục Hãn Kiêu bới lông tìm vết, "Không phải bây giờ đang mắng thầm anh đấy chứ?"

Chu Kiều: "..."

Anh hắng giọng một cái, "Mắng ra, giống như thế này nè." Nói rồi, anh nhéo cổ họng, bỗng nhiên nhại theo giọng nữ, "Lục Hãn Kiêu cái đồ già khú nhà anh, không thể an tĩnh được một chút hả!"

Giọng điệu nhấn nhá, tinh túy khá đúng chỗ.

Toàn thân Chu Kiều giống như có luồng điện truyền qua, sau đó ấn mở chốt huyệt cười trong cơ thể, cô không nhịn nổi nữa, phá ra cười to.

Lục Hãn Kiêu nhìn vẻ mặt hiếm khi lộ ra của cô, mi mắt cong cong, buông lỏng tùy ý.

"Xinh ghê."

Dáng vẻ tươi cười của Chu Kiều vẫn lưu ở khóe miệng, nghiêng đầu, nhìn anh.

Hai người đối mặt, Lục Hãn Kiêu vẫn là ngữ điệu không đứng đắn, cười cười, "Anh nói là, em cười lên rất xinh."

Qua mấy giây, đèn xanh sáng, Lục Hãn Kiêu nhìn đường, huýt sáo chuyển động tay lái. Chu Kiều tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, đèn đường vẫn sáng như vậy, cường độ gió đêm không giảm.

Nhưng lòng bàn tay cô, không hiểu sao lại nóng bừng.

- --

Nửa giờ sau về đến nhà.

Vừa mở cửa, hai người liền bị trận chiến trước mắt làm cho sợ hết hồn.

"A a, dì Tề, người quá yêu đời nha."

Trong phòng khách, nhạc của bài hát 《 Một đóa hoa lài đẹp 》vô cùng mạnh mẽ, dì Tề đang theo dõi video clip trong Ipad, nhanh nhẹn múa theo.

"Các cháu đã về rồi." Vừa đúng lúc dì Tề uốn éo chống nạnh nhấc chân tạo hình chữ giống chữ S, "Đúng lúc lắm, Tiểu Kiều mau tới giúp dì một chút, động tác này dì luôn học không được. Không khéo sẽ bị đại đội vũ đạo khai trừ mất."

Lục Hãn Kiêu sợ hãi than, "Người còn có tổ chức nào ư!"

"Ha ha, khiêu vũ ở quảng trường, khiêu vũ ở quảng trường." Dì Tề cười nói.

Chu Kiều bỏ túi xuống, đi tới, "Học theo cái video này sao?"

"Đúng thế, tua lại, cháu xem đi."

Chu Kiều ngồi chồm hỗm trên đất, nhìn video dạy học, dáng vẻ chăm chú.

Lục Hãn Kiêu về phòng ngủ chuẩn bị tắm rửa.

Hai mươi phút sau, anh sảng khoái tinh thần đi ra.

"Cái này tay của dì, chống vào phía trong, giống như cháu này." Trong phòng khách, Chu Kiều vẫn uốn nắn động tác của dì Tề "Còn bước chân nữa, nhớ kỹ, bước chân trái trước."

Lục Hãn Kiêu dựa vào cánh cửa, có chút hăng hái vừa lau tóc ướt vừa thưởng thức.

"Học được không ạ?" Chu Kiều rất kiên nhẫn.

"Sẽ được sẽ được." Dì Tề xoa tay, "Tua nhạc thêm một lần, Tiểu Kiều, cháu múa theo đi."

Chu Kiều cũng hào phóng, "Được."

Bài Hoa lài chuẩn bị.

Khúc nhạc dạo bắt đầu, Lục Hãn Kiêu quen thói huýt sáo một cái.

Dáng người Chu Kiều cân xứng, có thể thấy đôi chân rất dài, Lục Hãn Kiêu nhướng mày, ồ ồ, có chút bản lĩnh nha.

Ừ, thiếu nữ xinh đẹp nhảy không sai, chỉ là dì Tề này...

Ngài đang mô phỏng cấy mạ dưới ruộng sao?

"Kiều Kiều cháu chậm một chút, chao ôi, cổ tay dì xoay không kịp."

Chu Kiều nghiêng đầu nhìn nhìn, sốt ruột nói: "Dì Tề, dì đừng đi cùng đường chứ!"

Lục Hãn Kiêu nín cười đến sắp nội thương.

Chu Kiều quay đầu lại chớp mắt một cái, anh vội vàng làm mặt lạnh lùng, giả vờ đi phòng bếp uống nước.

Tinh thần lạc quan của dì Tề vô cùng đáng giá để học tập, bàn tay to của dì vung lên, "Tiếp tục!"

Lục Hãn Kiêu vừa đi đến phòng bếp, lập tức trốn sau cửa, tiếp tục rình coi--

"Ái chà chà, em gái Tiểu Kiều này, bộ dáng dạng thẳng chân thật đẹp mắt."

"F*ck, dì Tề à, dì đang vén lông dê sao, động tác tương đối giống đó."

Đoạn nhạc kết thúc, nội tâm diễn theo của Lục Hãn Kiêu kết thúc theo, trở lại vẻ mặt lạnh lùng bưng ly nước về phòng ngủ.

Chu Kiều chăm chú nhìn anb rồi liếc một cái, cũng không nói được kỳ quái chỗ nào.

Dì Tề đã có chút tổn thương, "Dì nhảy không đẹp, ngay cả Hãn Kiêu cũng không buồn khen một câu."

Chu Kiều: "Không sao, tối mai cháu sẽ dạy dì."

Dì Tề gật gật đầu, một lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu, "Nghỉ ngơi đi, dì đi làm đồ ăn khuya cho hai đứa."

Mà trong phòng ngủ.

Lục Hãn Kiêu nằm ở trên giường, chân bắt chéo, đang cầm quyển《 Bước ngoặt thay đổi đầu óc 》lên đọc, lúc sau bỗng thấy nhàm chán, anh đi chân đất xuống giường, đứng trước gương tự sướng, ngắm thế nào cũng thấy đẹp trai.

Nhìn một lúc, tâm tư Lục Hãn Kiêu nổi lên, nghĩ đến dáng múa vừa rồi của Chu Kiều, lại phân tâm.

Dư vị chính là, đẹp chết đi được.

Ngón tay kia xem ra là rất mềm, vểnh lên thành một đóa hoa như nước trong veo.

Lục Hãn Kiêu không tự chủ được bắt chước động tác của cô, bàn tay thon dài làm hình xoắn ốc cứng ngắc xoay tròn, cứng rắn vểnh lên tạo hình Hoa Lan chỉ.

Còn có chân, đúng rồi, đan chéo.

Eo thon mềm mại, liên tục lắc lư, vừa nhìn đã có cảm giác.

Lục Hãn Kiêu vừa ôn lại, đối chiếu thực tế, soi gương, vặn eo, vểnh mông, lắc hông, trong miệng hát: "Thật là một đóa hoa lài xinh đẹp ~ một đóa hoa lài xinh đẹp ~ a ~ a..."

Sau đó anh mạnh mẽ giang tay, tung ra một chiêu đại bàng sải cánh.

Tiếp tục hát tiếp, "A ~ a ~ tình yêu của ta, đỏ thẫm t/rần trụi trầ/n trụi, đỏ a nhỏ bé trầ/n trụi tr/ần trụi ~~ "

Đúng lúc này - -

"Hãn Kiêu, dì làm cho đồ ăn khuya cho cháu này."

Kèm theo giọng nói, cửa phòng "két" một tiếng bị đẩy ra, dì Tề và Chu Kiều xuất hiện ở cửa.

Hai người trợn to hai mắt, nhìn thẳng đại bàng đang giương cánh Lục Hãn Kiêu.

Bầu không khí lúng túng đến độ muốn tự sát.

"F*ck!" Nội tâm Lục Hãn Kiêu gầm thét một trận.

Môi dì Tề run rẩy, quá sợ hãi, "Trời ạ, Hãn Kiêu, cháu đang nhảy kiểu Đại Thánh sao?!"

Mà Chu Kiều đứng cạnh, đã ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm bụng cười điên cuồng.

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay nhịn không được đem gương đập đi, không thể nhịn được nữa, nhan sắc này cũng quá bắt nạt người ta rồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.