Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo đi ra. Người bên ngoài lại hô lên. "Thạch Tỉnh có ở nhà không?"
Tôn a gia? Vương Thạch Tỉnh mở cổng. Trong phòng, Thiệu Vân An cũng mặc xong quần áo xuống giường, gấp gọn chăn đệm.
Ngoài cửa quả nhiên là Tôn a gia.
"Thạch Tỉnh! Tôn a gia không quấy rầy ngươi và Vân An chứ?" Thiệu Vân An là nam thê. Tôn a gia có muốn tới tìm Thiệu Vân An cũng không thể trực tiếp hỏi Thiệu Vân An có nhà không.
"Không đâu, Tôn a gia mời vào."
Thiệu Vân An ra tới. "Tôn a gia!"
"Tôn a gia tới tìm các ngươi có chút việc."
"Tôn a gia vào nhà ngồi." Thiệu Vân An mời người vào phòng. Vương Thạch Tỉnh đi lấy nước. Tôn a gia bước vào, ngồi xuống giường, ngại ngần nói. "An nhi, hài tử Căn Thụ kia pha cho ta một chén trà hoa cúc, nói là ngươi làm. Trà hoa cúc là thứ tốt, a gia muốn mua một ít, không biết các ngươi còn không?"
Thiệu Vân An cười. "Tôn a gia ngài thật là đúng dịp nha, ta vừa mới cùng Tỉnh ca bàn bạc tối nay mang qua cho ngài. Ta cảm thấy thứ này có thể dùng giống như dược liệu, Thư Bình ca nói ngài có quen biết với hiệu thuốc trên huyện."
Tôn a gia vui vẻ. "Thật đúng là trùng hợp. Hài tử Căn Thụ nghe ngươi nói thứ này thanh gan, sáng mắt, hạ hoạ liền đem tặng ta một ít, còn hỏi ta xem nương nó có uống được không. Ta đã nhìn qua, trà hoa cúc phơi rất tốt! Ngày thường dùng dược ta cũng thêm hoa cúc, nhưng tự mình phơi so với ngươi còn kém xa, hương vị cũng không bằng. Có đôi khi không phơi tốt sẽ bị mốc hỏng hết cả dược tính. An nhi, chỗ ngươi nếu còn thì bán cho a gia một ít. Ta có giao tình với chưởng quầy Vĩnh Ninh Đường. Ông ta là người tử tế, ngươi bán cho ông ấy sẽ không thiệt thòi đâu, thậm chí còn có lời nữa đó!"
Vương Thạch Tỉnh bưng một chén trà hoa cúc lên, đưa cho Tôn a gia. Tôn a gia liền nói. "Nhìn này! Ngươi phơi hay thật đấy, đừng nói là dược liệu, ngay cả pha nước uống cũng đẹp mắt lại còn thơm."
Thiệu Vân An chưa để lộ trà long tĩnh ra ngoài nên Vương Thạch Tỉnh cũng không pha trà long tĩnh. Hắn ngồi xuống bên cạnh Thiệu Vân An, không đáp lời.
Thiệu Vân An nhìn phía Vương Thạch Tỉnh, thấy được ý tứ "hết thảy ngươi làm chủ", liền quay sang phía Tôn a gia. "A gia, trà hoa cúc ta có, may mắn vừa làm xong, nhưng chưa quyết định có bán hay không nên làm không nhiều. A gia cảm thấy thứ này tốt, không bằng chính ngài làm đi!"
Tôn a gia choáng váng, không hiểu. "Chuyện này! Ngươi không định bán ra ngoài sao? Thứ này khẳng định có thể kiếm lời. Cái khác a gia không rành nhưng rõ ràng thứ này có thể làm dược liệu, ngươi lại phơi tốt như thế, a gia còn chưa thấy hoa cúc nào phơi tốt như thế đâu, thậm chí mứt trái cây so với cái này còn kém xa."
Thiệu Vân An nói. "A gia, ngài hiểu lầm rồi. Ta biết trà hoa cúc rất tốt. Chẳng là quá trình chế biến rất phiền phức, so với mứt trái cây còn phức phức hơn nhiều. Ta giao mứt trái cây cho Triệu thúc quả thật có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng quan trọng hơn là nhà ta không có nhiều nhân lực. Ta cùng Tỉnh ca nhiều việc, không có tinh lực để làm. Trà hoa cúc này cũng vậy. Ngài đừng cho rằng hoa cúc này cứ đem phơi là được, muốn làm ra phải mất đến cả nửa tháng, còn phải thường xuyên chú ý. A gia ngài cũng biết, Tôn thúc, Tôn thẩm, Nhị Giang cùng Tiểu Giang khá thân quen với nhà ta. Đặc biệt Nhị Giang còn là huynh đệ thâm giao với Tỉnh ca. Cho nên không bằng ta đem phương thuốc cho ngài, để nhà ngài làm thứ này là thích hợp nhất."
Tôn a gia thông suốt, lập tức lắc đầu. "Không được, không được, tuyệt đối không được!"
Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "A gia, ngài nghe Vân An nói đã."
Thiệu Vân An nói tiếp. "Tôn a gia, trà hoa cúc khác mứt trái cây, ta cùng Tỉnh ca thực sự muốn dùng nó để báo đáp người có ân với chúng ta. Ban đầu ta định giao cho Vương Tứ thẩm, nhưng nhà Vương Đại Phúc như vậy, ta lo rằng nhà Tứ thẩm sẽ gặp phiền toái. Tứ thẩm dù sao cũng không giống như Triệu thúc."
Tôn a gia nhíu mày. "Trong thôn đúng là có mấy người tâm tư bất chính như vậy!"
"Tứ thẩm bên kia, ta chắc chắn sẽ có cách hồi báo. Hiện tại ngày mùa bận rộn nên không vội. Trà hoa cúc này giống như ta mới nói, muốn làm ra ít nhất mười lăm ngày, còn phải căn thời tiết tốt mới có thể chế tác. Ta và Tỉnh ca lúc trước mua nhiều lá trà như vậy xác thực muốn làm sinh ý. Chế trà tốn rất nhiều công phu, ta và Tỉnh ca làm gì còn tinh lực đi làm cái khác. Trà hoa cúc là lúc trước ta cùng Tỉnh ca lên núi thuận tiện hái về. Ngài không nhận, ta đành tạm thời giữ lại chờ về sau giao cho người khác, coi như kiếm chút thanh danh cho Tỉnh ca.
Tôn a gia, ta và Tỉnh ca hiện tại còn nhờ các ngươi giúp đỡ, chiếu cố, bán cho ngài là tốt nhất. Tỉnh ca tuy nói là tộc nhân Vương thị, nhưng chẳng trông cậy gì được vào tông tộc. Nếu tương lai Vương Chi Tùng thực sự thi đậu công danh, trong thôn lại có người giống như Tôn a gia, Triệu thúc chiếu cố, chúng ta sẽ không quá gian nan."
Tôn a gia lập tức thô lỗ nói. "Vương Chi Tùng có thể thi đậu công danh mới là lạ. Các ngươi không phải sợ hắn, cũng không cần sợ nhà bên kia. Chuyện nhà Vương Chi Tùng, hiện tại trên huyện ai lại không biết, nhiều người tham gia khảo thí như vậy, với cái đức hạnh kia của hắn thì so bì với ai. Từ trước ta đã không thích hài tử này, giờ lại còn gây chuyện, trở về không chịu nhận sai thì thôi, Vương Văn Hoà vì hắn hao hết tâm tư, bị người khác vu khống, hắn thế mà cửa cũng không chịu bước ra."
Tôn a gia hay lên huyện thành mua thuốc nên thừa biết Vương Chi Tùng ở huyện rất nổi danh, nhưng chẳng phải danh tốt.
Thiệu Vân An nghe đến khoái chí, trên mặt lại bình đạm, nói. "Ta và Tỉnh ca tính đến kết quả xấu nhất cũng vì Thanh nhi và Ni tử mà thôi. Chúng ta có thể không giao phương thuốc ra ngoài, tự mình làm sinh ý, nhưng người trong thôn sẽ nói thế nào? Triệu thúc là lý chính mà vẫn có người ở sau lưng đâm chọc. Tôn a gia, ngài cứ coi như ta dùng phương thuốc này mua lấy ân tình của Tôn tộc. Sau này lỡ xảy ra sự gì, cũng có người niệm nhân tình mà không bỏ đá xuống giếng."
Tôn a gia rơi vào trầm mặc, ông làm sao không hiểu ý tứ của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, nhưng rốt cuộc vẫn có cảm giác như chiếm tiện nghi người khác.
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Tôn a gia, nếu không ngài trở về thương lượng với Tôn tộc trưởng, Tôn thúc, Tôn thẩm bọn họ. Chúng ta thật tâm muốn giao nó cho ngài, nhà ta thật không định dùng nó để buôn bán. Vân An và hài tử quá mệt mỏi."
Tôn a gia suy xét thật lâu, vỗ đùi. "Ta về bàn bạc với họ. Thạch Tỉnh, An nhi, Tôn a gia lợi dụng các ngươi rồi."
Thiệu Vân An cười cười. "Còn chưa biết đâu, về sau có người tìm chúng ta gây sự, ta sẽ đi gặp Tôn a gia!"
Tôn a gia ha hả cười. Uống hết chén trà hoa cúc mới xuống giường rời đi.
Ông vừa rời khỏi, Thiệu Vân An liền chọc chọc Vương Thạch Tỉnh. "Nhà ta lại có thêm một chỗ dựa."
"Đó là do tức phụ anh minh."
"..." Người này không chỉ ngày càng muộn tao, mà càng ngày càng chân chó.
"Đúng rồi, đã quên nói một chuyện quan trọng với ngươi. Đường Căn Thu lúc trưa có lại đây, mang theo hai nhánh trà, là một loại trà khác vô cùng quý hiếm, hồng trà, không giống với trà long tĩnh, nói là đã nói qua với ngươi."
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Ừm, tiểu tử Căn Thụ đã nói với ta, trên núi phía đông cũng có cây trà, ta kêu nó đi hái vài nhánh đưa ngươi xem thử."
Thiệu Vân An nói. "Hắn nói cây trà trên đỉnh núi, không nguy hiểm chứ!"
"Trên đỉnh núi?" Vương Thạch Tỉnh giật mình. "Nó không nói với ta là ở trên đỉnh núi. Đứa nhỏ này quá lớn gan, trên núi có sói."
"Ah! Nguy hiểm như vậy! Ngươi đừng để hắn đi một mình, nguy hiểm lắm!"
Vương Thạch Tỉnh chau mày. "Số hài tử kia cũng khổ, chắc là định kiếm chút tiền nên mới giấu diếm ta. Ngoại tổ phụ của nó là Vương Bân Thăng, là huynh đệ Vương Bân Xương, nó phải gọi Vương Đại Phúc là đường bá. Ngọc Mai tỷ là nương nó, trên nàng còn có hai ca ca, cha nó thì đã qua đời. Ngọc Mai tỷ ở nhà trượng phu không quá tốt nên đem theo nó về nhà ngoại. Tẩu tử của Ngọc Mai tỷ không muốn chứa chấp mẫu tử họ, cha nương nàng ở cùng hai nhi tử nên cũng không quản. Vẫn là Triệu thúc thuê hai mẫu đất cho bọn họ, còn lấy một gian nhà cũ trong thôn cho họ mướn, hai mẫu tử mới có nơi dừng chân. Ta thấy Căn Thụ là đứa nhỏ thông minh, chịu thương chịu khó nên dẫn nó đi hái trà, cũng mướn nó làm ruộng."
Thiệu Vân An không nói nên lời. "Vương tộc thật đúng là toàn người kỳ ba. Tộc trưởng các ngươi quá vô năng. Trong tộc có người như vậy, Vương Văn Hoà mặc kệ sao?"
Vương Thạch Tỉnh bất đắc dĩ. "Ngọc Mai tỷ thành thân xong thì rời khỏi gia tộc, người nhà nàng cũng không phải tộc nhân Vương thị. Vương Bân Thăng không lo, tộc trưởng cũng chẳng thể quản."
Thiệu Vân An hỏi. "Hắn bao lớn rồi? Có huynh đệ nào không?"
Thiệu Vân An hiểu rõ, Vương Thạch Tỉnh nguyện ý giúp bọn họ chính là nghĩ đến bản thân. Hắn nói. "Ngươi muốn giúp bọn họ thì giúp. Nhưng Tỉnh ca này, ta sẽ không đưa ý tưởng kiếm tiền nào cho bọn họ. Tình huống như vậy, đưa cho bọn họ chẳng khác nào dâng áo cưới cho người khác."
Loại người như Vương Bân Xương, Thiệu Vân An không yên tâm.
Vương Thạch Tỉnh nói. "Không phải nhà nào cũng đưa phương pháp được. Có thể dùng cách khác để giúp đỡ Chu thúc, Chu thẩm. Người nhà họ Chu chỉ có hai ba hộ, Chu Thiên Bảo lại khờ khạo, đưa phương pháp cho họ khác nào mang đến tai hoạ. Về sau nhờ nhà họ làm xiêm y cho chúng ta. Heo, gà cũng có thể giao cho bọn họ chăm sóc, tránh người khác ghen ghét. Nhà Căn Thụ cũng vậy. Ngọc Mai tỷ là quả phụ, để Căn Thụ giúp đỡ chúng ta làm việc cũng đỡ bị thôn dân dị nghị. Hai ta là nam nhân, nếu đưa phương pháp cho nàng, người khác lại đàm tiếu."
Thiệu Vân An gật đầu, không ngờ tới Vương Thạch Tỉnh đã suy tính kỹ càng.
"Vậy ngươi qua nói chuyện với Chu thúc, Chu thẩm để họ yên tâm."
"Ta đã nói chuyện với Chu thúc, hắn cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Nhà hắn có năm mẫu đất, thời điểm bận rộn một mình Chu Thiên Bảo làm việc cũng dư giả. Về sau giúp Chu thúc mua một con bò, không cần mướn nhân công nữa. Ruộng đất sau này giao cho Chu thúc, tiền công đưa nhiều chút là được."
"Vậy cũng tốt. Đúng rồi, còn phải nhờ Chu thẩm làm áo bông, chăn bông, giày bông nữa. Tay nghề Chu thẩm không tồi, chỉ cần mắt bà không có vấn đề, quần áo sau này nhờ Chu thẩm làm đi."
"Được. Xong việc thì lên huyện thành mua vải, mua bông."
*
Hai người không có trách nhiệm, ném cho Tôn a gia một đống phiền não. Buổi chiều, Vương Thạch Tỉnh ra ruộng, đến nhà mới nhìn một vòng rồi trở về. Thiệu Vân An muốn giao trà hoa cúc cho Tôn a gia, nên Vương Thạch Tỉnh không đi hái hoa cúc nữa. Hoa cúc sáng nay hái về, ngày mai mới hấp. Hắn và Thiệu Vân An ở nhà uống trà, hai đứa nhỏ ở một bên học tập. Thiệu Vân An vừa nhấp trà vừa phụ đạo bọn nhỏ, đây chính là thời khắc hưởng thụ nhất của Vương Thạch Tỉnh.
Vương Thạch Tỉnh nói với Đường Căn Thụ, sau này không được một mình lên đỉnh núi nữa. Nếu hắn có chuyện ngoài ý muốn, nương hắn làm sao bây giờ. Vương Ngọc Mai, mẫu thân hắn, từ sau khi trượng phu qua đời thân thể luôn không tốt. Không có tiền, nhà lại đi mướn, Đường Căn Thụ tuy nhỏ tuổi lại trở thành trụ cột trong nhà, hắn lên núi mục đích là hái thảo dược cho nương chữa bệnh. Vương Thạch Tỉnh nói với Đường Căn Thụ, sau này làm việc cho bọn họ sẽ được trả tiền công. Việc hái trà sau này cũng giao cho Đường Căn Thụ phụ trách. Khoé mắt Đường Căn Thụ lúc ấy đỏ lên, làm sao không biết Vương Thạch Tỉnh đặc biệt chiếu cố hắn.
Bữa chiều, Vương Thạch Tỉnh làm bánh nướng và nấu cháo. Thiệu Vân An làm lại món gỏi khoai tây mà hai đứa nhỏ rất thích ăn, còn chiên thêm thịt và rau luộc. Bánh nướng áp chảo cuộn khoai tây, thịt và rau dại, lại quẹt lên nước sốt, ăn chung với cháo... Vương Thạch Tỉnh cắn ba miếng là hết cái bánh. Thiệu Vân An cũng ăn ba cái, khẩu vị so với cơ thể trước đây khá giống nhau. Uống xong chén cháo, hắn mở miệng. "Chờ dọn sang nhà mới, ta sẽ làm vịt quay cho các ngươi ăn. Tỉnh ca, ngươi làm bánh mỏng, nhỏ hơn chút, phết nước sốt, cuốn với thịt vịt quay và hành lá, hương vị kia, chẹp chẹp..."
Thiệu Vân An chảy nước miếng.
Vương Thanh cùng Vương Ni liếm miệng, nghe thấy cả tiếng nước bọt rơi tí tách.
Vương Thạch Tỉnh quyết định. "Khi nào dọn nhà, ta sẽ mua gà vịt, và hai đầu heo."
Thiệu Vân An. "Thêm cừu nữa, mùa đông ăn thịt cừu là nhất. Nhưng mà ta sẽ không chăm đâu!"
"Cha nhỏ để ta chăm cho!" Vương Ni xung phong giơ tay, bị cha nhỏ dạy riết thành quen.
"Ta cũng làm." Vương Thanh.
Vương Thạch Tỉnh nói. "Các ngươi phải học bài, cha sẽ tìm người chăm sóc."
Thiệu Vân An nói. "Về sau mua thêm miếng đất ở bờ sông, đào cái ao nuôi cá. Thanh nhi và Ni tử nên ăn cá nhiều cho thông minh."
Vừa nghe sẽ thông minh, hai đứa nhỏ háo hức nhìn về phía cha. Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Đương nhiên."
Hai đứa bé nhếch miệng cười.
Vương Thạch Tỉnh nhấc tay, chuẩn bị cuốn cái bánh thứ n, lại có người gõ cửa. "Thạch Tỉnh, có nhà không?"
Tôn a gia!
Vương Thanh nhanh chóng nhảy xuống giường, xỏ giày, chạy ra mở cổng. Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh cũng lập tức đi xuống, xuyên giày. Vương Thanh ở bên ngoài mở cửa hô lên Tôn tiểu thúc. Tôn a gia, Tôn tộc trưởng, Tôn thúc, Tôn Quản thẩm, Tôn Nhị Giang và Tôn Tiểu Giang đều tới.
Vừa thấy Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, một đám người ngay lâp tức bộc lộ cảm kích. Vương Thạch Tỉnh dẫn mọi người đến phòng Vương Thanh và Vương Ni. Thiệu Vân An để hai đứa nhỏ tiếp tục ăn cơm. Vương Thanh nhìn mọi người vào phòng, cùng Vương Ni đến phòng cha nhỏ đem cháo và bánh chưa ăn hết mang lên kệ bếp để giữ nóng.
Tôn a gia buổi trưa trở về không nói chuyện cùng ai hết, ngay lập tức kêu tôn tử Tiểu Giang dẫn ông lên huyện thành, lấy hoa cúc mà Đường Căn Thụ đã tặng giao cho Phùng chưởng quầy của Vĩnh Ninh Đường. Phùng chưởng quầy nhìn thấy hoa cúc phơi tốt như vậy liền hỏi thăm xem có phải Tôn a gia tự mình phơi hay không. Tôn a gia nói không phải, còn kêu Phùng chưởng quầy lấy hoa cúc pha trà. Phùng chưởng quầy uống xong thẳng thắn nói ông muốn mua.
Làm chưởng quầy của hiệu thuốc, Phùng chưởng quầy cùng Tôn a gia giống nhau hiểu rõ giá trị của hoa cúc khô. Cho dù là hoa cúc bọn họ chính mình phơi khô, cẩn thận tỉ mỉ để không bị mốc, màu sắc, hương vị tuyệt đối không thể sánh với hoa cúc Tôn a gia mang tới, càng đừng nói hoa này lại có thể pha trà uống. Phùng chưởng quầy lại nghe Tôn a gia kiến nghị, thả thêm vài miếng cam thảo. Ánh mắt ông lúc này lấp lánh cứ như nhìn thấy cả ngọn núi vàng.
Phùng chưởng quầy cầm hoa cúc tỉ mỉ quan sát, lại nghiền ngẫm thưởng trà, mở miệng liền ra giá hai lượng bạc một cân, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Tôn a gia nói đây là người khác nhờ ông đến hỏi thăm. Phùng chưởng quầy lôi kéo Tôn a gia, bắt ông nhất định phải khuyên người kia bán hoa cúc cho Vĩnh Ninh Đường.
Tôn a gia hai chân hư thoát rời khỏi Vĩnh Ninh Đường. Tôn a gia không để Tôn Tiểu Giang vào theo. Tôn Tiểu Giang còn đang bực mình, Tôn a gia hớt hải kéo y lên huyện thành thế mà cái gì cũng không mua. Đến chiều mọi người từ ngoài ruộng về nhà ăn cơm, gia gia mới nói ra. Thạch Tỉnh cùng tiểu tẩu tử đưa cho Tôn gia gia bọn họ phương thuốc kiếm tiền, Tôn Tiểu Giang lúc này mới vỡ lẽ tại sao ban ngày Tôn gia gia vội vàng đến Vĩnh Ninh Đường.
Tôn tộc trưởng là cháu trai của Tôn a gia. Lúc Tôn a gia nói ra chuyện trà hoa cúc cũng kêu Tôn tộc trưởng tới. Vừa nghe thấy Vĩnh Ninh Đường ra giá hai lượng bạc một cân trà hoa cúc, Tôn Tiểu Giang rất mất mặt phun miếng nước đang ngậm trong miệng. Tôn thúc sững sờ, Tôn tộc trưởng cũng không bình tĩnh nổi. Sinh ý này Thạch Tỉnh cùng Vân An muốn giao cho bọn họ? Không được! Ăn xong, cả nhà mải móng kéo tới đây. Đáng thương Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An còn chưa ăn cơm xong.