Ở trên kệ bếp mò mẫm đồ mồi lửa, một lần nữa đốt lên đèn dầu, Thiệu Vân An đẩy cửa bếp trở về phòng. Mới vừa mở cửa liền có người mở miệng. "Khuya rồi, mau ngủ đi!"
Dưới ánh đèn nhập nhoè, Thiệu Vân An nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh đã nằm xuống. Cách chỗ hắn nằm một khoảng nhỏ có kê một bộ chăn đệm đỏ thẫm, là của hồi môn của Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh cũng tẩy rửa qua một lần. Mặc dù sáng nay bị người ta chê bẩn, nhưng lại hoàn hảo phân gia, hắn đương nhiên cũng muốn thả lỏng hưởng thụ một phen.
Đối với sự tự giác của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An rất vừa lòng. Hắn tuy thích nằm dưới nhưng không phải nam nhân nào hắn cũng tiếp nhận. Hiện tại hắn không có tâm tình nào mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Đóng cửa, đem đèn dầu đặt lên bàn, thổi tắt rồi sờ soạng leo lên giường.
Mới vừa uống nước linh tuyền, Thiệu Vân An không cảm giác buồn ngủ. Trong căn phòng tối cũ nát thoang thoảng bốc lên mùi gỗ mốc, giường cũng thực cứng, cũng may chăn nệm sạch sẽ, đều là đồ mới. Dù sao cũng là thành thân, Vương lão thái chuẩn bị đến hai bộ chăn đệm. Không để ý Vương Thạch Tỉnh đã ngủ hay chưa, Thiệu Vân An lên tiếng: "Ngày mai đi lên huyện, ngươi có bạc không?"
Vài giây sau, một giọng nói đáp lại.
"Có. Năm nay ráng chịu đựng tiết kiệm một chút, năm sau là có thể mua đất, dựng nhà mới."
Vương Thạch Tỉnh không có ruộng, Thiệu Vân An cũng không hỏi hắn kiếm tiền cách nào, chỉ nói: "Ngươi với ta không quá thân quen, muốn ta xem ngươi là phu quân, ta không làm được. Chúng ta trước cứ như huynh đệ mà ở chung đi. Ngươi ta cũng coi như cùng cảnh ngộ, ta sẽ giúp ngươi san sẻ việc nhà cửa, cũng giúp ngươi chiếu cố hài tử, nhưng ngươi phải đáp ứng không cưỡng ép ta."
Vương Thạch Tỉnh thanh âm bình đạm nói: "Ngươi nếu yêu thích người nào, ta sẽ cùng người viết thư hoà li. Hôn sự này, cũng là ta lợi dụng ngươi."
Câu trả lời của Vương Thạch Tỉnh nằm ngoài dự kiến của Thiệu Vân An, hắn xoay người đối mặt với cái bóng lưng đen ngòm, hứng thú nói: "Ai, ta thật không hiểu, cha mẹ ngươi... khụ, cha nương ngươi thế nào đối xử với ngươi như vậy? Ta với ngươi sẽ không giống nhau là bị mua về đấy chứ?"
Trong bóng đêm, Vương Thạch Tỉnh thoáng quay đầu, hỏi: "Ngươi bị mua về?" Hắn không quên hồi sáng Thiệu Vân An đã nói mấy lời này.
Thiệu Vân An nói: "Hẳn là vậy. Dù sao cũng không phải việc quang minh chính đại gì. Ta ở đâu, như thế nào đến nhà họ Thiệu ta không rõ. Nhưng ta từng nghe trộm Thiệu lão thái cùng Thiệu lão nhân oán trách, nói không nên đem ta mang về, đáng lý lúc trước nên bán đi. Ý tứ rõ ràng như vậy, không phải là đã làm chuyện gì xấu hay sao? Vương lão thái nói cũng không sai, bát tự của ta là giả, là Thiệu gia tự biên. Chỉ là chó ngáp phải ruồi, biên đại ra như thế mà lại hợp với bát tự của lão tam."
Trong bóng đêm, Vương Thạch Tỉnh nhíu mi, không để ý đến cách xưng hô của Thiệu Vân An đối với nương mình. Ở Yến quốc, mua bán hài tử là trọng tội. Cho dù nạn đói hoành hành, cũng không được phép bán con. Nếu lén lút mua bán mà bị phát hiện, nhẹ thì lưu đày, nặng thì chém đầu. Nguyên chủ Thiệu Vân An cũng biết mình không được nhận nuôi cách đàng hoàng, nhưng bởi vì tính cách yếu đuối cùng hoàn cảnh xã hội nên không suy nghĩ xa như vậy. Thừa hưởng kí ức của nguyên chủ, Thiệu Vân An rất dễ dàng suy luận ra điểm này. Hắn không quen thuộc luật pháp của Yến quốc, nhưng thông qua kí ức của nguyên chủ mà nắm bắt không ít, cho nên mới lấy chuyện này nói ra khiến Thiệu lão thái cùng Thiệu Đại Hổ sợ mất mật, như vậy cũng chứng minh được lai lịch của nguyên chủ có vấn đề. Chẳng qua nguyên chủ không nhớ rõ bản thân từ đâu tới, Thiệu Vân An cũng vô lực giúp đỡ nguyên chủ lấy lại công đạo, bản thân mới xuyên tới cũng còn chưa thực sự hiểu rõ thế giới này.
"Ngươi muốn đi tìm cha nương thân sinh sao?" Vương Thạch Tỉnh hỏi.
"Chưa nghĩ đến. Sau này có duyên gặp lại hãy tính. Ai biết chuyện năm đó là như thế nào. Chuyện này ta cũng lười làm lớn lên, phiền toái của Thiệu gia chẳng phải nhỏ. Nếu lên đến tai của nha môn thì không phải là lành ít dữ nhiều sao?"
Vương Thạch Tịch đúng sự thật nói: "Trên dưới Thiệu gia ít nhất là bị lưu đày, Thiệu tộc trưởng cũng không tránh được tội, ít nhất năm năm chịu hình. Ngươi có thể đi cáo bọn họ."
Người cổ đại sinh sống cũng không quá yên ổn, Yến quốc mấy năm nay kêu gọi lao dịch, lại chiến tranh mấy năm, dân số bị hổng một lỗ lớn, bởi vậy mới đối với việc buôn bán hài tử phạt tội rất nặng.
Thiệu Vân An nói: "Có điểm này đem ra dọa bọn họ là được. Nếu bọn họ không có mắt mà lại đến chọc ta, ta sẽ làm bọn họ ăn chút giáo huấn. Ta không nhớ rõ mình từ đâu tới, nếu kiện thắng cũng chẳng sinh hoạt yên ổn được. Chỉ cần bọn họ đủ thông minh, ta tạm thời sẽ không động đến." Dừng một chút, hắn nhịn không được hỏi. "Vậy còn ngươi? Ngươi còn chưa kể chuyện của ngươi đâu! Ngươi là hài tử của bọn họ thật sao?"
Vương Thạch Tỉnh trầm mặc. Thiệu Vân An cũng không trông cậy đối phương sẽ lập tức cùng hắn thổ lộ tâm sự, liền xoay người nằm thẳng. Một hồi lâu sau, lúc cơn buồn ngủ của hắn kéo tới, một thanh âm trầm thấp lại vang lên: "Ta cũng muốn biết có phải hài tử thân sinh của bọn họ hay không."
Trong lời nói lộ ra chút tang thương cùng bi ai khiến Thiệu Vân An xúc động một chút, hắn hút hút cái mũi, lẩm bẩm: "Ngươi giờ hối hận vẫn còn kịp nha."
"Không hối hận." Vương Thạch Tỉnh trở mình, đưa lưng về phía Thiệu Vân An, "Ngủ đi, mai phải dậy sớm."
"Ờ!"
Thiệu Vân An cũng trở mình, đồng dạng xoay qua hướng ngược lại, thầm nghĩ: "Người nhà như vậy, không có còn hạnh phúc hơn".
*
Ngày hôm sau lúc trời tờ mờ sáng, Thiệu Vân An đang ngủ say bị Vương Thạch Tỉnh đánh thức. Từ trên giường ngồi dậy, hắn xoa xoa cái eo đau nhức, giường cứng quá mà.
Vương Thạch Tỉnh không biết là dậy vào giờ nào, đã nấu sẵn nước ấm, làm sẵn cơm sáng. Bữa sáng rất đơn giản, cháo bột ngô, bánh mì và dưa muối. Bánh mì và dưa muối là hôm qua thôn dân hảo tâm đưa tới. Rửa mặt xong, Thiệu Vân An ngồi xuống ăn cơm, ngày hôm qua hắn ở trong nhà đã cùng ba người còn lại đặt ra quy củ, trước khi dùng cơm phải rửa tay, một ngày đánh răng hai lần, trước khi đi ngủ phải rửa chân, ít nhất ba ngày phải tẩy rửa một lần. Ba người không ai phản đối, hai đứa nhỏ đối với "mẹ kế" lại càng thêm phần sợ hãi.
Thiệu Vân An vừa ăn vừa đối Vương Thạch Tỉnh nói. "Ngày hôm qua ai tặng đồ ngươi đều phải nhớ rõ, sau này có cơ hội sẽ báo đáp lại, việc này chính là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi. Ân, dưa muối này rất thơm, không biết nhà nào làm."
Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Người tặng đồ ta đều nhớ kĩ, dưa muối là Vương lưu thẩm mang đến, nàng là nương của Vương Hạnh, Vương Hạnh chính là người hôm qua hỏi ta có cần giúp đỡ hay không. Mấy nhà họ Vương trong thôn đều là họ hàng. Nhà Vương Hạnh cùng nhà ta cách nhau đã năm đời, lão quý thúc ở bên kia đứng hàng thứ tư, sau này ngươi cứ gọi tứ thúc tứ thẩm là được. Vương Hạnh kém ta một tuổi. Những người khác sau này ta sẽ cùng ngươi nói.
Thiệu Vân An gật gật đầu, nam nhân trẻ tuổi kia hắn có ấn tượng. Nơi này chỉ cần gả chồng, nam hay nữ đều phải theo họ chồng. Có đôi khi để dễ dàng phân biệt, lúc giới thiệu sẽ nói tên họ ra trước, chưa kể ở nông thôn, người cùng dòng họ là rất nhiều.
Thiệu Vân An lại buồn bực: "Vậy hiện tại ta có phải hay không gọi là Vương thiệu thị?"
Vương Thạch Tỉnh nói: "Ngươi còn chưa nhập gia phả, không cần sửa. Ngươi không thích ta sẽ không đổi tên ngươi, nhưng vẫn phải theo họ của ta. Thanh nhi cùng Ni tử đều chưa vào gia phả, chờ bận rộn xong, ta liền đi tìm tộc trưởng."
Đối với cổ nhân phong kiến mà nói, lời này của Vương Thạch Tỉnh đã là tương đối văn minh, Thiệu Vân An trong lòng cũng hiểu mình không thể yêu cầu quá nhiều. Ngẫm lại, nếu hắn thực sự gả cho Vương Chi Tùng, e rằng ngày hôm sau hắn sẽ cầm đao ép Vương Chi Tùng viết hưu thư. Tuy rằng chưa thấy qua Vương Chi Tùng, nhưng vẫn nhìn ra được tên gia khỏa đó không có gì đặc biệt. Nếu không trong nhà sự tình náo nhiệt như vậy sao vẫn không thấy y lộ diện. Thời đại này, mười lăm tuổi đã có thể lên chức cha.
Vương Thạch Tỉnh hướng hai đứa bé nói: "Sau này gọi là cha nhỏ."
Vương Thanh cùng Vương Ni lập tức quy củ hô: "Cha nhỏ!"
Ân, cái danh xưng này Thiệu Vân An tương đối vừa lòng. Ngay sau đó, đối phương lại nói: "Sau này ngươi gọi ta là Thạch Tỉnh ca đi, ta gọi ngươi Vân An, thế nào?"
Thân thể này so với Vương Thạch Tỉnh nhỏ hơn mười tuổi, theo lý phải xưng ca. Nhưng Thiệu Vân An thực tế đã hai mươi sáu, cùng tuổi với Vương Thạch Tỉnh, nhưng tuyệt đối so với Vương Thạch Tỉnh trẻ trung hơn rất nhiều. Trên mặt Vương Thạch Tỉnh không chỉ có nét tang thương, mới hai bó tuổi mà đầu đã lớt phớt sợi bạc. Thực ra mà nói, mệnh Vương Thạch Tỉnh thực nhấp nhô. Hai năm lao dịch, ba năm nhập ngũ, hơn nữa cổ nhân vốn trưởng thành sớm, Vương Thạch Tỉnh không sớm già đi mới lạ. Giống Vương lão thái mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn lại giống như bà lão sáu mươi. Tuổi thọ người nơi này cũng chỉ tầm năm mươi sáu mươi năm, nhà có tiền thì sống thọ hơn một chút. Gương mặt Vương Thạch Tỉnh ở hiện đại tuyệt đối là phải ba mươi lăm đổ lên.
Đối mặt với khuôn mặt già nua này, Thiệu Vân An không so đo nói: "Được! bất quá ta cảm thấy tên của tiểu ni tử nên sửa lại. Sau này nhũ danh kêu là ni tử, đại danh nên chọn một cái dễ nghe."
Ánh mắt Vương Ni chợt tỏa sáng.
Vương Thạch Tỉnh nhìn ra tâm tư của nhi nữ, nói: "Đại danh của Ni Tử ngươi đặt đi, ta không biết nhiều tự, lúc đi tòng quân mới học được vài chữ."
Thiệu Vân An nói: "Vậy để ta nghĩ kĩ đã."
Vương Ni cúi đầu, trái tim nho nhỏ trong lồng ngực đập thình thịch. Bé rất sợ hãi mẹ kế ngược đãi mình, người trong thôn đều nói như vậy, nhị thẩm, tiểu cô cùng đường ca cũng nói thế, chính là hiện tại, cha nhỏ tựa hồ không đáng sợ như thế!
Bốn người mau chóng cơm nước xong, Vương Thạch Tỉnh trước ra ngoài mượn xe. Từ trong thôn lên đến huyện phải ngồi xe bò non nửa canh giờ. Thiệu Vân An từ trong đống của hồi môn lôi ra hai cuộn vải bông. Của hồi môn của hắn nhìn qua thì rất nhiều, kì thật chẳng có gì giá trị. Năm cái rương cũng không chứa đầy đồ, chỉ có hai cái đệm, hai cái chăn, hai cuộn vải bông, ba cuộn vải thô, hai cái hộp sơn, năm bộ xiêm y cả cũ cả mới, cộng thêm chén đĩa, lại lôi ra một ít đồ đạc linh tinh, thế nhưng dưới đáy rương lại rải rác một ngàn đồng tiền, cộng lại chính là một lượng bạc. Thiệu gia chịu cấp cho Thiệu Vân An một lượng bạc hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. Vương Thạch Tỉnh rất mau đã trở lại, Thiệu Vân An ôm hai cuộn vải bông ra: "Trên huyện có làm quần áo không? Ta muốn đem hai cuộn vải này may xiêm y." Vương Thạch Tỉnh nói. "Làm xiêm y trên huyện rất đắt, tìm các thẩm trong thôn làm đi, nhân tiện cho họ kiếm thêm chút thu nhập."
Tuy có ký ức nguyên chủ, Thiệu Vân An đối với thế giới này vẫn thực xa lạ. Vương Thạch Tỉnh vừa nói, hắn liền đem hai cuộn vải ôm trở lại.
Trong thôn có xe bò, xe lừa mỗi ngày chờ người lên huyện, cũng được xem như một cách kiếm tiền. Vương Thạch Tỉnh không muốn cùng người trong thôn ngụ cùng xe, liền đi tìm Vương Hạnh mượn xe bò. Trong thôn bình thường một người một chuyến là một văn tiền, hai chuyến là hai văn, Vương Thạch Tỉnh liền cấp Vương Hạnh mười văn tiền thuê xe. Nhà Vương Hạnh nhất quyết không chịu nhận, Vương Thạch Tỉnh dứt khoát nhét tiền vào.
Vương Thạch Tỉnh đánh xe, Thiệu Vân An ngồi trên xe chính giữa hai đứa trẻ bảo hộ chúng. Hai đứa bé luôn tạo cho người khác cảm không tự nhiên, không giống như tính cách mà hài tử ở tuổi này nên có. Thiệu Vân An không khó đoán ra tính cách hai đứa nhỏ như thế này là do hoàn cảnh gia đình tạo thành, cũng không biết bọn chúng đã trải qua những gì mà đến cả cha ruột vẫn thực khách sáo. Xe bò ngồi không tốt, trời lại có điểm lạnh, đường đi cũng xóc nảy. Thiệu Vân An trong lòng thề, sau này phải mua một chiếc xe ngựa thực thoải mái, bằng không mỗi lần vào huyện như thế này là muốn lấy tính mạng hắn mà.
Nửa canh giờ mau qua, cuối cùng cũng thấy được cửa thành, Thiệu Vân An không khỏi phấn chấn, cái mông của hắn đã muốn mất cảm giác luôn rồi. Không phải dân trong huyện thành thì phải nộp mỗi người một văn tiền, hài tử thì được miễn. Vương Thạch Tỉnh đưa qua hai văn tiền liền đánh xe bò vào trong. Tiến vào thành, tiếng náo nhiệt ồn ã xung quanh bắt đầu truyền đến. Thiệu Vân An đối với thành thị nơi này đã có dự đoán trước, không có quá quê mùa như hắn tưởng tượng, cũng không quá văn minh. Thỉnh thoảng lại có gia súc đi qua đi lại, trên mặt đất đương nhiên không thể sạch sẽ. Phòng ốc hai bên đường phố cao lắm cũng chỉ có hai tầng, có quán hàng rong, cũng có cửa hàng buôn bán nhỏ, đủ mọi loại biển hiệu tung bay đón gió.
Vừa vào thành, Thiệu Vân An liền nhảy xuống, hai đứa nhỏ vẫn ngồi trên xe. Hắn kêu Vương Thạch Tỉnh tìm chỗ gửi xe và bò. Hai đứa nhỏ lần đầu vào thành, chút nhút nhát câu nệ liền biến mất, nhìn đông nhìn tây, thấy mọi thứ đều mới lạ hết sức. Sau khi Vương Thạch Tỉnh gửi xe xong, Thiệu Vân An liền ôm Ni Tử đang đỏ mặt từ trên xe xuống, Vương Thanh thì tự mình nhảy xuống. Thiệu Vân An nói: "Thạch Tỉnh ca, ta muốn đi dạo trước, giữa trưa chúng ta về lại chỗ này dùng cơm. Muốn mua cái gì thì tiện đường mua."
"Ngươi muốn mua thứ gì?" Vương Thạch Tỉnh hỏi.
Thiệu Vân An quan sát bốn phía, nói: "Ta cũng không biết, ta muốn đi dạo trước đã." Nghĩ nghĩ, hắn hỏi: "Nơi này trị an ra sao?"
"Trị an?"
"Chính là có an toàn hay không, có du côn, lưu manh hay ác bá gì không?"
Vương Thạch Tỉnh qua một lát mới nói. "Hẳn là không. Vĩnh Tu là huyện lớn, từ nam đến bắc nhiều người, thế đạo cũng không loạn, không có nhiều người xấu, ngươi chú ý chút là được."
Vậy là tốt rồi. Thiệu Vân An lập tức nói. "Vậy ngươi mang Thanh nhi, tiểu Ni tử đi mua đồ, ta trước đi dạo cái đã, ngươi mua xong thì trở lại chỗ này chờ ta, ta dạo xong rồi cũng sẽ trở về tìm ngươi."
Vương Thạch Tỉnh không đồng ý. "Ta với ngươi cùng đi, ngươi muốn cái gì? Hôm nay không kịp, ngày mai ta lại bồi ngươi tới."
Thiệu Vân An nói: "Không cần. Chờ trở về rồi nói sau. Trước quyết định vậy đi, ta với ngươi chia làm hai hướng."
Thiệu Vân An kiên trì, Vương Thạch Tỉnh cũng không miễn cưỡng hắn, từ trong ngực lấy ra một túi tiền, chuẩn bị đưa Thiệu Vân An. Thiệu Vân An vỗ vỗ cái túi vải trước ngực. "Ta có đem theo tiền, phỏng chừng cũng không mua cái gì, nếu không đủ ta trở về tìm ngươi."
Vương Thạch Tỉnh gật đầu, thu hồi túi tiền.
"Ta đi mua lương thực trước."
"Được! Ta đi đây."
"Gặp người bất thiện phải né tránh."
"Hảo."
Phất tay vẫy chào ba người, Thiệu Vân An đi trước. Vương Thạch Tỉnh trên lưng đeo sọt, nhìn bóng dáng hắn dần biến mất mới cúi đầu hướng hai đứa nhỏ nói. "Đi thôi!" Sau đó khom người bế Vương Ni, Vương Ni vội vàng nói. "Cha, ta tự mình đi."
"Tới lúc cha không ôm nổi thì ngươi tự mình đi. Thanh nhi, ngươi túm chặt quần áo cha."