Hãn Phu

Chương 55



Trên đường trở về, trên xe ngựa líu ra líu ríu, Vương Thạch Tỉnh vững vàng đánh xe, bên trong xe hài tử và tức phụ trò chuyện. Sầm phu nhân vừa ôn nhu vừa thân thiện, sau khi mang Ni tử đi, không bao lâu bé liền hết sợ sệt. Ni tử ở nhà cũng tập viết chữ, theo cha nhỏ học đọc thơ, nàng thông minh, lại ngoan ngoãn, còn mang theo điểm tâm ngon miệng, Sầm phu nhân cũng thích Ni tử. Nữ nhi và tôn tử của Sầm lão, Sầm phu nhân đều ở kinh thành, rất ít dịp đến thăm phụ mẫu. Có nữ hài tử ngoan ngoãn như Ni tử làm bạn, Sầm phu nhân cũng đỡ tịch mịch.

Sầm phu nhân có một cây cầm không sử dụng nên tặng cho Ni tử dùng. Thiệu Vân An dự định tìm cho Ni tử một cây cầm tốt, trong không gian của hắn không có. Vương Thanh, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn sau khi trải qua một lần khảo hạch thì tự tin hẳn lên, đối với cha nhỏ (An thúc) càng thêm phần kính trọng. Bọn họ nói vài câu thành ngữ, chuyện xưa ngay cả viện trưởng đại nhân đều chưa nghe qua đâu. Thiệu Vân An nói chờ hắn có thời gian hắn có thể kể cho bọn nhỏ nhiều chuyện xưa và giảng giải những đồ vật mới lạ. Ba hài tử lập tức quyết định, buổi sáng phải cùng nhau ôn tập, buổi chiều đến chỗ viện trưởng đại nhân nghe giảng bài.

Xe ngựa tiến nhập cửa thôn, Vương Thạch Tỉnh liền trông thấy Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình đứng chờ trước cổng, hai người này sợ là từ buổi trưa đến giờ vô tâm làm việc khác. Nhìn thấy hài tử hào hứng nhảy xuống xe ngựa, tâm trạng lo lắng cả ngày của Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình rốt cuộc mới có thể buông lỏng.

Hai người nhất quyết muốn thỉnh Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đến dùng cơm, cuối cùng, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An đến nhà Vương Thư Bình. Nhà lý chính bận rộn, không nên đến thêm phiền toái. Vương Thư Bình kêu Triệu Nguyên Đức mang Triệu Hà đến dùng bữa chung.

Đêm nay, lần đầu tiên Vương Thạch Tỉnh cùng người nhà Vương Văn Hoà hoà hợp nói chuyện. Nghe tôn tử thuật lại màn biểu hiện trước mặt Sầm phu tử, Vương Văn Hoà trộm lau khoé mắt nhiều lần. Vương Văn Hoà kêu Vương Thư Bình lôi bình rượu chân quý nhất vẫn không nỡ dùng của ông mang ra. Đêm nay, Vương Văn Hoà say, Vương Thư Bình cũng lên hơi men, Triệu Nguyên Đức vui vẻ không khép miệng lại được.

Ngày hôm sau, tin tức ba hài tử đầu xuân nhập học Bạch Nguyệt học đường truyền khắp toàn bộ thôn Tú Thuỷ. Ba hài tử mỗi ngày còn đến phủ Sầm viện trưởng học phụ đạo. Không chỉ như thế, Vương Ny còn chuẩn bị chính thức bái Sầm phu nhân làm sư, đi theo học cầm. Lúc này, toàn bộ thôn Tú Thuỷ lại sôi trào. Trước đó, các thôn dân đã biết Vương Thanh, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn cả ngày cùng nhau đọc sách, viết chữ, còn có người ở sau lưng nói nhà lý chính và Vương Văn Hoà theo sau Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vuốt mông ngựa. Lần này không ai dám nói gì, Thiệu Vân An thế nhưng có năng lực khiến Sầm viện trưởng thu nhận ba hài tử vào học đường, còn tự mình phụ đạo! Như vậy, dù có vuốt mông ngựa thì cũng đáng giá!

Tin tức truyền ra cũng nói là công lao của Thiệu Vân An. Thiệu Vân An này làm sao lại có khả năng như thế? Các thôn dân nhớ rõ huyện lệnh đại nhân còn gọi hắn một tiếng "Vân An" nữa cơ! Trong thôn có ba gia đình định đưa hài tử trong nhà vào tư thục lập tức động tâm. Lý chính hướng bên ngoài nói, Thiệu Vân An là xin cho Vương Thanh vào học đường, nhân tiện đề cử Bác nhi nhà ông. Sầm viện trưởng nể mặt mũi Thiệu Vân An mới thu nhận, nhưng không phải thi vào nên mỗi tháng phải đóng bốn lượng bạc học phí. Vương tộc trưởng cũng nói, nhà ông mỗi tháng cũng phải bỏ ra bốn lượng bạc phí nhập học. Hơn nữa, Sầm viện trưởng lần này nhận lời Thiệu vân An, không có nghĩa là còn có lần sau.

Có hai nhà không tin trực tiếp đi tìm Thiệu Vân An, bị Thiệu Vân An không khách khí nói một câu "ngươi là ai vậy?" đuổi đi. Thiệu Vân An cũng trực tiếp nói với người bên ngoài, muốn vào Bạch Nguyệt học đường, vậy thì chính mình thi vào, hắn có thể đưa ba hài tử nhập học chính là nhờ quan hệ với huyện lệnh đại nhân, ai có năng lực thì tự mình đi tìm quan hệ. Thiệu Vân An từ trước đến nay là người khác kính hắn một thước, hắn kính người khác một trượng, tuyệt đối sẽ không nể mặt ai mà nói chuyện. Cho nên trong lòng bọn họ có không vừa lòng cũng không dám gây sự. Hơn nữa, Triệu thị và Tôn thị tộc nhân nhờ có Thiệu Vân An mới kiếm được tiền, tộc trưởng hai tộc còn phải kiêng dè.

Tôn tộc trưởng trong lòng có chút nôn nóng, trong tộc của ông cũng có hài tử học tư thục mà. Thiệu Vân An không nhận lời, muốn làm gì thì tự mình làm, không thể để người trong thôn có thói quen nhờ cậy người khác. Bây giờ trong thôn người có tiền ngày càng nhiều, vậy thì nên dùng tiền bồi dưỡng hài tử nhà mình, để bọn nhỏ tự mình khảo thí đi vào. Hắn thấy Triệu Tùng Bác và Vương Diễn có tiềm lực mới đề cử với Sầm lão, phần tìm cảm này không thể tuỳ tiện sử dụng.

Vương lão thái sau khi nghe tin lập tức muốn đi tìm Vương Thạch Tỉnh, bị Vương Chi Tùng ngăn cản. Trong lòng Vương Chi Tùng làm sao không cảm thấy chua. Vương Tại Tranh lúc trước là đi theo đệ đệ Vương lão thái đọc khoá, nhà phụ mẫu Vương Quách Chiêu và Vương lão thái là cùng thôn. Chuyện Vương Quách Chiêu bị giam, Vương lão thái không dám nói cho nhà phụ mẫu Vương Quách Chiêu biết, chỉ nói với đệ đệ là công việc trong nhà nhiều, tạm thời không có thời gian đưa Tại Tranh đi học. Dù sao hai thôn cách nhau khá xa, nên không sợ có người đồn thổi. Vương lão thái không dám để nhà phụ mẫu Vương Quách Chiêu biết chuyện không phải vì sợ nhân gia tới tìm Vương Thạch Tỉnh gây sự, mà là sợ người ta đến tìm bà hỏi chuyện. Vương Quách Chiêu và Vương Điền Nham bị giam hơn phân nửa nguyên nhân là vì bà. Phụ mẫu Vương Quách Chiêu không phải là không lo, nếu bọn họ biết được, chắc chắn sẽ nháo đến long trời lở đất.

Sự việc liên quan đến Vương Quách Chiêu, Vương lão thái định kéo dài ngày nào hay ngày đó. Thôn Tú Thuỷ chỉ có bà và Vương Quách Chiêu là cùng thôn, chờ Vương Quách Chiêu trở về, bà chỉ cần giữ Vương Quách Chiêu không trở lại thôn là được. Đến cả Vương Tại Tranh, Vương lão thái ngay từ đầu đã hận không kịp, làm sao còn tâm tư đưa nó đi đọc khoá. Nhưng hiện tại Vương Thanh có thể vào Bạch Nguyệt học đường, Vương lão thái từ trước đến nay chỉ muốn chiếm tiện nghi liền nghĩ ngay đến Vương Tại Tranh. Chưa kể, Vương Thạch Tỉnh có thể bái phỏng Sầm viện trưởng, cũng nên kéo Vương Chi Tùng đi cùng chứ! Vương lão thái lại kêu Vương Đại Lực đi tìm Vương Thạch Tỉnh, Vương Đại Lực không đi, bị Vương lão thái mắng ngập đầu. Vương Xuân Tú cũng không chịu đi, tuy nàng có tâm tư muốn nịnh bợ Thiệu Vân An, nhưng Thiệu Vân An quá hãn (quá dữ), nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với hắn.

Vương lão thái ở nhà mắng một hồi thì đi tìm Vương Văn Hoà. Bà rốt cuộc không dám đi tìm Thiệu Vân An. Đáng tiếc bà vừa đến cổng nhà đã bị Vương Tiền thị đánh đuổi. Vương Tiền thị chống eo chỉ Vương lão thái mắng, nói về sau còn tới nhà bà, bà thấy một lần đánh một lần. Vương Văn Hoà không ra mặt, Vương Thư Bình không ra mặt, Vương Quan thị cũng ra sân châm chọc mỉa mai Vương lão thái không biết xấu hổ, bị huyện lệnh đại nhân đánh, phạt quỳ từ đường mà vẫn còn ngu xuẩn như vậy. Vương lão thái đấu không lại mẹ chồng nàng dâu hai người, chạy đến sân phơi lúa trong thôn bắt đầu gào khóc, khóc Vương tộc trưởng bất công, khóc Vương Thạch Tỉnh bất hiếu, có giao tình với huyện lệnh đại nhân lại không biết nghĩ đến thân đệ và cháu trai, khóc Thiệu Vân An là sao chổi, mang tai hoạ đến nhà bà.

Thôn dân đi ra chế giễu, Vương lão thái còn chưa bị đánh đủ hay sao. Đã nhận bạc tuyệt thân của Vương Thạch Tỉnh, quay đầu lại đến tìm, mắng chửi người ta, trình độ không biết xấu hổ này thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, ngay cà nông dân nhà quê như bọn họ cũng nhìn không vừa mắt. Vương Chi Tùng không nghĩ đến nương y thế nhưng chạy đến sân phơi lúa gào khóc làm mất mặt, tức tốc lao ra khỏi nhà lôi kéo người trở về.

Triệu Hà chạy đến nhà Vương Thạch Tỉnh kể lại chuyện cho hai người, Thiệu Vân An cười lạnh. "Cứ quậy đi, bà ta cứ việc gây sự, nháo đến càng không còn mặt mũi càng tốt, bà ta càng hối hận."

Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An sớm đã không để chuyện nhà kia vào lòng. Bọn họ còn dám trơ trẽn như thế, Thiệu Vân An đương nhiên có cách để bọn họ không có một đồng một cắc quay trở lại. Ni tử phải bái sư, ngày hôm sau Thiệu Vân An mang bé đến Điệp Trang Các trên huyện mua một căp khuyên tai bằng ngọc cẩm thạch tuyệt đẹp, một bộ vòng tay dương chi bạch ngọc và dây chuyền hoàng ngọc. Còn sắm thêm cho bé một vài trang sức cài tóc, dây cột tóc, và một cái ngọc bội bằng dương chi bạch ngọc cho Vương Thanh.

Ôm hộp trang sức mới mua, Ny tử chui vào lồng ngực cha nhỏ. Bé chưa từng nhìn thấy trang sức nào đẹp như vậy, đều là cha nhỏ mua cho bé. Ni tử đối với mẫu thân đã không còn ấn tượng, trước kia bé còn hâm mộ hài tử khác có nương, có cha nhỏ, bé hiện tại không hâm mộ nữa, cha nhỏ của bé là tốt nhất.

Về đến nhà, Thiệu Vân An gọi Vương Thanh tới, mang ngọc bội bạch ngọc cho bé. Vương Thanh không nhịn được nhào tới ôm cha nhỏ, Thiệu Vân An xoa xoa đầu bé. Giúp Ni tử mang vòng, khuyên tai, mặt trang sức, Thiệu Vân An để hai đứa nhỏ đi chơi. Quách Tử Du và Quách Tử Mục đi đến, hai người đồng thời hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh chắp tay thi lễ.

"Vương huynh đệ, Thiệu huynh đệ, cám ơn các ngươi."

Hôm đó sau khi trở về, Thiệu Vân An liền nói lại lời của Tưởng Khang Ninh để hai người họ tự suy xét. Thiệu Vân An hởi. "Các ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

Quách Tử Du nói. "Ta với Tử Mục đã thương lượng, chuyển hộ tịch lại đây. Đợi sau này bên kia chân chính yên ổn, chúng ta sẽ trở về chuyển mộ cho nương."

Thiệu Vân An lại hỏi. "Vậy ngươi muốn tiếp tục khảo thí không? Chân ngươi không thành vấn đề, chỉ cần làm đế giày chân phải cao hơn một chút là không có gì khác biệt."

Không ngờ Quách Tử Du lại lắc đầu. "Trước kia thật ra cũng có hùng tâm vào triều làm quan, hiện tại chỉ muốn làm nông gia tử bình thường. Thiệu huynh đệ tài giỏi như thế, không phải cũng lựa chọn an cư ở đây sao!"

Thiệu Vân An hoàn toàn có thể lý giải vì sao Quách Tử Du và Quách Tử Mục lựa chọn như vậy. Hoàng thượng chỉnh đốn triều đình, quan trường hắc ám, huống chi Quách Tử Mục lại có khuôn mặt yêu nghiệt như vậy. Hắn nghĩ lại, nói. "Vậy ký giấy bán thân trước đi, sau đó ta sẽ xem có ai đến huyện Thanh Châu hay không, nhờ chuyển hộ tịch các ngươi lại đây. Chỉ cần dời lại đây, ta liền trả tự do cho các ngươi."

"Đa tạ Thiệu huynh đệ."

"Quách nhị ca nếu cảm thấy diện mạo không tiện, không bằng mang mặt nạ đi, che nửa khuôn mặt là được."

Quách Tử Mục mạnh mẽ gật đầu.

"Phiền hà Thiệu huynh đệ."

"Gọi ta Vân An đi, trước khi các ngươi tự lập môn hộ, chúng ta chính là người nhà, đừng khách khí như vậy."

Quách Tử Du mấp máy môi. "Vân An."

Quách Tử Mục theo sau hô một tiếng, Thiệu Vân An hướng hai người cười cười.

Trước kia, Quách Tử Mục chỉ cần ra ngoài, nhất định sẽ mang đến không ít sự chú ý và ánh nhìn thèm muốn. Nhưng ở lại chỗ này của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, hai người xem y như người bình thường mà đối đãi. Hai đứa nhỏ đôi khi cũng nhìn đến ngẩn ngơ, nhưng đó là hài tử, hơn nữa hai bé cũng không nói ra bên ngoài. Trải qua bảy năm lang bạc nơi nơi, Quách Tử Mục quý trọng nơi này nhất chính là sự yên tĩnh và bình dị. Đến nỗi sau này có tự lập môn hộ hay không hai huynh đệ Quách gia cũng không nghĩ đến. Hai người cám ơn Thiệu Vân An trợ giúp, dù bọn họ có tự do hay không, bọn họ vẫn xem mình là gia nhân của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, chỉ cần hai người không đuổi bọn họ đi, bọn họ liền ở lại đây làm công cả đời.

Tới ngày bái sư, một nhà bốn người ăn mặc chỉnh tề ngồi xe ngựa đến phủ Sầm lão. Tưởng Khang Ninh thế nhưng cũng tới. Ni tử bái nữ phu tử làm sư, đối với người bình thường mà nói chính là một giai thoại. Nữ oa nhà ai lại được chính thức bái sư! Thiệu Vân An chuẩn bị một chiếc trâm hoàng ngọc tốt nhất, một chiếc vòng đá cẩm thạch cùng một chuỗi ngọc trai từ đống chiến lợi phẩm của Vương Thạch Tỉnh làm lễ vật bái sư.

Sầm lão không nghĩ tới Thiệu Vân An chuẩn bị lễ vật bái sư phong phú đến thế, ngay cả Sầm phu nhân cũng giật mình. Nhưng đây là lễ bái sư, không thể bỏ qua tục lệ, Sầm phu nhân... nhận, đồng thời tặng Vương Ni một quyển cầm phổ cùng một cây đàn, còn có vài quyển sách thích hợp cho nữ hài đọc. Sầm lão tự mình chọn một cái tên cho Vương Ni, Vương Cảnh Nghiên, ý là như mỹ như ngọc, sáng rọi không tỳ vết. Có đại danh mới, Vương Ni cố nén nước mắt không rơi xuống, bé có tên mới dễ nghe, sẽ không bị người khác chọc là hàng lỗ vốn nữa. Thiệu Vân An âm thầm gật đầu, không hổ là viện trưởng đại nhân, tên này đúng là có trình độ.

Tiệc bái sư liền bày ở trong phủ Sầm lão, trừ bỏ Tưởng Khanh Ninh không mời mà đến, Sầm lão chỉ thỉnh vài vị phu tử ở Bạch Nguyệt thư viện đến, dù sao cũng là phu nhân thu đồ đệ. Thiệu Vân An bái kiến qua vị Học phủ phu tử thứ hai, Khang Thuỵ.

Khang Thuỵ thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, mái đầu hai màu tóc. Y không rõ vì sao Sầm lão lại coi trọng một hộ nông gia tử như thế, không chỉ nhận nhi tử, mà nhi nữ cũng lấy danh nghĩa phu nhân bái sư. Khang Thuỵ đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tương đối xa cách, hai người không nói chuyện với y, không mất lễ nghĩa là được.

Dùng bữa xong, lại nói chuyện phiếm với Sầm lão và Tưởng Khang Ninh trong chốc lát, Vương Thạch Tỉnh mang theo Thiệu Vân An và hài tử nói lời từ biệt, Tương Khang Ninh với bọn họ cùng đi. Mấy người rời khỏi, Khang Thuỵ bị Sầm lão giữ lại mở miệng hỏi. "Lão sư, huyện lệnh đại nhân lần này tới chẳng lẽ là vì lễ bái sư?"

Có người ngoài, Thiệu Vân An không gọi Tưởng Khanh Ninh đại ca, Sầm lão sờ sờ mái đầu hoa râm của mình, nói. "Ngươi đừng xem nhẹ bọn họ. Thiệu Vân An kia là kỳ nhân, luận về sách vở hắn có lẽ không theo kịp ngươi, nhưng nếu bàn về tài hoa đừng nói là ngươi, ngay cả ta sợ cũng không theo kịp. Khanh Ninh nhận phu phu bọn họ làm nghĩa huynh đệ."

Khang Thuỵ kinh sợ.

Sầm lão cẩn thận nói. "Hắn có thể mang cho ta và ngươi, mang cho huyện Vĩnh Tu, thậm chí cả Đại Yến quốc biến hoá to lớn, ta sẽ chờ xem."

"Lão sư?"

"Ngươi cứ chờ xem đi."

Từ nhà Sầm lão rời đi, Tưởng Khang Ninh liền báo cho Thiệu Vân An ngày mai y vào kinh. Thiệu Vân An lập tức hỏi có cần hắn đưa thêm trà và rượu lại đây hay không. Tưởng Khang Ninh đáp không cần vội, nếu chuyến này vào kinh thuận lợi, vậy khi y trở về cũng là lúc lấy ra toàn bộ số trà và rượu.

Thiệu Vân An nói tiếp. "Vậy ta trước hết chúc đại ca lần này thượng kinh có thể kỳ khai đắc thắng, ta chờ tin tức tốt của ngươi."

Tưởng Khang Ninh tự tin mười phần nói. "Vi huynh tin tưởng chuyến này nhất định có thể thành, hai người các ngươi cứ chờ tin tức tốt của vi huynh đi! Bất quá Vân An, vi huynh cũng không gạt ngươi, có một số chuyện vi huynh không thể bẩm báo lên hoàng thượng là ý tưởng của ngươi, vi huynh đành lấy phần công lao của ngươi vậy."

Không cần Tưởng Khang Ninh giải thích, Thiệu Vân An hiểu ý của y, lập tức đáp. "Đại ca, ta hiểu mà. Ta hiện tại đã đủ chói mắt. Đại ca cứ việc làm, tiểu đệ sẽ ủng hộ đại ca vô điều kiện. Mong ước ban đầu của tiểu đệ mãi không thay đổi, bán trà và rượu, còn chờ đại ca làm chỗ dựa lớn."

"Ha ha..." Tưởng Khang Ninh thiếu chút nữa là giơ tay xoa đầu Thiệu Vân An. "Ngươi tin tưởng đại ca như vậy, đại ca nhất định không làm ngươi thất vọng." Y nhìn hướng Vương Thạch Tỉnh. "Lúc ta không ở đây, trong nhà nếu có chuyện gì ngươi có thể đến gặp Sầm lão."

Vương Thạhc Tỉnh lập tức nói. "Tạ đại ca quan tâm, chúc đại ca thuận buồm xuôi gió."

Tưởng Khang Ninh. "Vậy chờ tin tốt của đại ca đi."

Trên đường trở về, vẫn là Vương Thạch Tỉnh đánh xe, Thiệu Vân An ôm Ni tử, Vương Thanh dựa ở bên cạnh. Hôm nay là ngày vui nhất của Ni tử, đến tận giờ khuôn mặt bé vẫn còn ửng hồng. Thiệu Vân An thân một cái xuống gương mặt nhỏ nhắn của Ni tử. Ni tử thẹn thùng chôn đầu vào lòng cha nhỏ.

"Ni tử hôm nay vui không."

"Dạ vui."

"Có thích tên mới không?"

"Thích!"

Thiệu Vân An xoè lòng bàn tay chính mình, từng nét một viết tên mới của Ni tử xuống. "Chờ Ni tử trưởng thành, không thể tuỳ ý nói cho người khác biết khuê danh, đặc biệt là nam nhân, nhớ chưa?"

"Vâng!"

"Ngày mai Ni tử sẽ học viết tên mới, sau đó nói cho bằng hữu biết là con đổi tên, không gọi là Vương Ny."

"Vâng."

Ni tử ôm chặt cha nhỏ, mỉm cười ngọt ngào.

Vương Thạch Tỉnh quất roi ngựa, dục ngựa chạy nhanh hơn. Trời bên ngoài lạnh lẽo, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng thực ấm áp, tiếng nói truyền ra từ trong xe ngựa khiến hắn không hề cảm thấy một chút rét lạnh nào của mùa đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.