Hãn Phu

Chương 59



Sự xuất hiện của Tưởng Khanh Ninh khiến không khí chợt biến hoá. Nguyên bản tiền viện còn cãi cọ ồn ào an tĩnh không ít. Những thôn dân bởi vì không được vào xem nhà mới mà tâm tình bất mãn cũng không dám biểu lộ ra mặt. Thiệu Vân An không nghĩ tới Tưởng Khang Ninh sẽ đến, mọi người ở chính sảnh nhìn thấy Tưởng Khang Ninh vô cùng bất ngờ. Ánh mắt Sầm lão dừng trên người An đại nhân mấy giây. Quan Trần hai vị phu tử sau khi hành lễ xong, rất thức thời tỏ vẻ muốn ra ngoài xem náo nhiệt. Thiệu Vân An để Vương Thạch Tỉnh ở chỗ này tiếp đón, đem hai vị phu tử, vài vị chưởng quầy cùng những người khác ra ngoài. Hứa chưởng quầy cũng đặc biệt lưu ý đến An đại nhân.

Sầm phu nhân cũng lấy cớ đi xem Ni tử lui xuống. Thiệu Vân An mời mọi người sang phía bên kia của chính sảnh, mang lên trà bánh, nhờ Quách Tử Du lại đây tiếp đón. Quách Tử Du là tú tài, trường hợp này nhờ hắn hỗ trợ là thích hợp nhất. Tiếp theo, Thiệu Vân An đưa Sầm phu nhân đến khuê phòng của Ni Tử, để Ni tử bồi Sầm phu nhân. Sầm phu nhân cũng mang nha hoàn bên người lại đây. Thiệu Vân An còn gọi Đường Căn Thụ tới hầu hạ. Sầm phu nhân nếu có yêu cầu gì, cứ việc phân phó Đường Căn Thụ.

Sau khi dàn xếp cho khách quý, lý chính và tộc trưởng xong xuôi, Thiệu Vân An vội vã chạy đến tiền viện tìm Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức, nhờ hai người đến hỗ trợ Quách Tử Du. Tình huống hiện tại là hắn và Vương Thạch Tỉnh đến tiếp đón nhóm người Tưởng Khang Ninh, nhưng tuyệt nhiên không thể lơ là Quan, Trần phu tử, cùng các vị chưởng quầy, lý chính và tộc trưởng. Có Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức, hơn nữa còn có Quách Tử Du, hẳn là không thành vấn đề. Ngoài tiền viện có Vương Tứ thẩm, Triệu Hà đón tiếp là đủ. Thiệu Vân An lại mã bất đình đề (nhấc chân chạy không ngừng như ngựa) chạy đến đại trù phòng. Quách Tử Mục đã bắt đầu nấu ăn, hắn cuốn tay áo, đeo tạp dề, ở phòng bếp hỗ trợ Triệu thẩm cùng Chu thẩm.

Thiệu Vân An không lo lắng Vương Thạch Tỉnh một mình ở chính sảnh xử lý không được. Nói thế nào Vương Thạch Tỉnh cũng từng ra ngoài mấy năm, lại còn là lính dưới trướng đại tướng quân đánh giặc, còn đương chức Bách phu trưởng (thủ lĩnh dẫn đầu một trăm quân.) Vương Thạch Tỉnh đối với bên ngoài trầm mặc ít nói không có nghĩa là hắn đần độn. Huống chi còn có vị đại ca Tưởng Khang Ninh và Sầm lão hỗ trợ, chiêu đãi tốt An đại nhân là không thành vấn đề. Còn Tưởng Khang Thần, tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng coi như người một nhà, Thiệu Vân An càng không lo lắng.

Quả nhiên như Thiệu Vân An dự liệu, hắn rời đi, không khí trong phòng khách cũng không hề tẻ nhạt. Không có người ngoài, Tưởng Khang Ninh trực tiếp nhờ Vương Thạch Tỉnh lấy "trà ngon", "rượu ngon" ra. Vương Thạch Tỉnh đến hầm rượu chọn một thùng Dương Nãi tửu nhỏ, lại cầm trà hạng nhất lên, trước mặt mọi người thi triển một bộ công phu pha trà đạo. Loại nước hắn dùng là nước đã thêm linh tuyền nên ngọt lành dị thường. Chén trà đầu tiên đương nhiên là dâng đến trước mặt An đại nhân. An đại nhân tiếp nhận chén trà, rất say mê ngửi ngửi, sau đó mới uống một hớp, nói. "Gia (đọc: tạp) lúc này là hưởng phúc của Khang đại nhân. Gia ở trong cung cũng mới chỉ uống qua một chén trà Long Tĩnh do quân hậu ân thưởng."

An đại nhân lên tiếng, Vương Thạch Tỉnh thế mới biết thân phận của đối phương. Sầm lão ánh mắt sáng tỏ. Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Trà này có thể được Hoàng thượng và Quân hậu yêu thích, có thể được An đại nhân thích, là phúc phận của thảo dân cùng nội tử."

Có thể được Quân hậu ban thưởng một chén trà Long Tĩnh, An đại nhân nếu không phải là thân cận bên cạnh hoàng thượng thì chính là người hầu thân cận bên cạnh quân hậu. Vương Thạch Tỉnh lập tức nghĩ trong lòng, kế hoạch của Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh chắc là đã thành công.

Sầm lão tiếp nối câu chuyện. "Tay nghề chế trà của An nhi và Thạch Tỉnh có thể nói là hạng nhất, tay nghề ủ rượu của hai người cũng là thiên hạ độc nhất. An đại nhân hôm nay, cần phải thừa dịp này uống nhiều thêm mấy chén, lão hủ hôm nay tiến đến chính là nhằm vào rượu của hai người họ, bằng không phải chờ ít nhất tới tháng sáu năm sau mới uống được."

An đại nhân lập tức nói. "Gia đảm đương không nổi một tiếng "đại nhân" của Sầm lão. Sầm lão tuy không ở triều đình, hoàng thượng cùng đế sư thế nhưng vẫn thường xuyên nhắc đến Sầm lão." Sầm lão hướng thiên tử hành lễ. "Lão hủ đa tạ hoàng thượng cùng đế sư nhớ mong. Lão hủ đã xuất sĩ, An công công đương nhiên xứng lão hủ gọi một tiếng "đại nhân"."

Sầm lão cố ý gọi Thiệu Vân An là An nhi, chính là trước mặt An đại nhân nâng thân phận Thiệu Vân An lên. Trường hợp này, Sầm lão thể hiện sự coi trọng Thiệu Vân An không nghi ngờ gì chính là tăng thêm vài phần lợi thế sau này cho hắn, coi như là một phần ân tình lớn.

Khách sáo qua lại vài phen, Tưởng Khang Ninh cùng Sầm lão liền bồi vị đại nhân - An công công từ trong cung đến hàn huyên. Vương Thạch Tỉnh lúc này không cần nói nhiều, trừ phi bị hỏi đến thì đáp lời. Tưởng Khang Thần cũng không nói chuyện, an tĩnh thưởng trà. Mấy người vừa uống vừa trò chuyện hơn nửa canh giờ, Thiệu Vân An đi đến, thông báo mọi người có thể nhập tiệc. Bốn người theo Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vào nhà ăn, trong phòng chỉ đặt một cái bàn tròn, trên bàn xếp sẵn năm món khai vị.

Vương Thạch Tỉnh trước tiên rót rượu mời mọi người. Hôm nay mọi khách nhân tới ăn tân gia đều có rượu uống, nhưng chỉ có bàn khách nhân này mới có thể uống Dương Nãi tửu. Thực mau, Triệu thẩm cùng Chu thẩm bưng từng tô, từng đĩa thức ăn lên. Đồ đựng thức ăn đều là đồ sứ do Thiệu Vân An đến cửa tiệm lựa chọn kỹ càng, tuy không thể so với trong cung, nhưng cũng coi như cực kỳ tinh xảo, ít nhất trong tình huống này vẫn không xem là kém lễ nghĩa.

Sau khi Triệu thẩm khẩn trương mang hết thức ăn lên rồi rời đi, Vương Thạch Tỉnh mới mở miệng. "An đại nhân, Khang Thần đại ca, mấy món này đều do nội tử làm, không biết có hợp khẩu vị các ngài hay không?"

Tưởng Khang Ninh cười nói. "Tay nghề Vân An so với Nhất Trượng Hiên không hề thua kém, An đại nhân, thỉnh."

An công công nhấc đũa lên, nhìn một vòng các món ăn, nói. "Gia ở trong cung cũng chưa từng gặp qua mấy món này, gia liền không khách khí."

An công công hạ đũa đầu tiên, Tưởng Khang Ninh lại mời Sầm lão động đũa, sau khi Sầm lão gắp xong, Tưởng Khanh Ninh và Tưởng Khang Thần mới cầm đũa lên. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không động đũa. Thiệu Vân An giới thiệu tỉ mỉ từng món, cũng nói cho Sầm lão, đã đưa qua phía Sầm phu nhân một phần.

Một bàn thức ăn này, Thiệu Vân An tốn rất nhiều tâm huyết. Thịt hầm tứ xuyên, đậu hũ ma bà, canh cá nấu cải chua, thịt cừu nướng, gà sốt tương đỏ, cải thảo xào thịt cay, nước chát thịt nguội, cà tím chiên giòn, canh thịt sườn, nấm đông cô áp chảo, thịt heo viên chua ngọt, rau trộn bánh phở, rau trộn tam ti (cà rốt, dưa leo, củ cải trắng), gỏi khoai tây, salad hẹ, bánh bí đỏ và mứt dương nãi quả. Thiệu Vân An vận dụng nguyên liệu có hạn làm ra mười một món nóng, năm món nguội, có thể nói là dùng hết mọi sở trường.

An đại nhân vừa ăn vừa khen ngợi, Tưởng Khang Thần cũng khen không dứt lời. Sầm lão nói thẳng, từ nay về sau phải thường xuyên lại đây cọ cơm Thiệu Vân An. Trà tốt, rượu ngon, đồ ăn mỹ vị, bữa tiệc chiêu đãi này đối với chư vị đại nhân là hoàn toàn thoả mãn. Sáu cá nhân, mười sáu món ăn, thế nhưng cuối cùng không dư lại chút gì. Thiệu Vân An sau đó còn mang lên cho mỗi người một phần điểm tâm ngọt, bánh pudding hoa quế, sơn tra, dương nãi quả (quả nhót). Bên ngoài lạnh lẽo, để ở bên ngoài một chút bánh liền đông lại, nhưng không quá lạnh.

An đại nhân ăn xong miếng bánh cuối cùng, ngại ngùng lau miệng, nói. "Thiệu tiểu ca, tay nghề này của ngươi đến kinh thành mở tửu lầu cũng dư dả. Nói thật, gia ở trong cung hơn bốn mươi năm cũng chưa từng ăn qua mấy món này. Đặc biệt là món cuối cùng, gọi là cái gì đồ ngọt, gia ăn xong bữa cơm này mới cảm thấy viên mãn."

"Đúng là vậy." Sầm lão gật gật đầu. "Ăn xong bữa này, lão hủ đột nhiên cảm thấy cả cuộc đời chưa từng ăn qua món ngon chân chính nào."

Tưởng Khang Thần lau miệng, cũng nói. "Vân An chế trà, ủ rượu tay nghề nhất tuyệt, ngay cả tay nghề nấu ăn, cũng đồng dạng nhất tuyệt. Nếu ở kinh thành khai mở một cái tửu lầu, ta đảm bảo so với trà và rượu, sinh ý không hề kém hơn."

Thiệu Vân An chỉ cười cười, không biết đáp lời thế nào, sở trường của hắn là cơm tây, nếu có đủ nguyên liệu nấu ăn, không biết mấy cổ nhân này có thể tiếp thu cơm tây hay không. Chẳng qua, hắn thật sự không muốn lên kinh thành. Kinh thành nước sâu khó dò, hắn dại gì tự đi tìm phiền toái. Tưởng Khang Ninh tràn đầy hâm mộ nói. "Thạch Tỉnh thật là có phúc. Chỉ bằng bản lĩnh của Thiệu Vân An, về sau không biết bao nhiêu người muốn tranh giành, ngươi phải trông giữ thật kỹ vào."

Vương Thạch Tỉnh lập tức cầm tay Thiệu Vân An. "Vân An là tức phụ ta, ai cũng không đoạt được."

"Ha ha ha..."

Ngay cả An công công đều phá lên cười. Cười xong, An công công biểu tình hơi nghiêm túc nói. "Gia không phải khách sáo. Tay nghề Thiệu tiểu ca xác thực có thể ở kinh thành mở tửu lầu. Thiệu tiểu ca nếu không muốn đi kinh thành, có thể giao công thức cho Tưởng công tử, nhờ Tưởng công tử ra mặt."

Tưởng Khang Ninh cũng nghiêm túc hẳn lên. "Vân An, không bằng chúng ta cẩn thận thương lượng lại xem. Nếu muốn kiếm bạc, sao không kiếm nhiều một chút?"

Thiệu Vân An dõi mắt nhìn Vương Thạch Tỉnh, muốn nghe xem ý tứ của hắn. Vương Thạch Tỉnh biết tiểu tức phụ đang giao thể diện cho mình, gật gật đầu. Thiệu Vân An liền nói. "Vậy An đại nhân, Tưởng đại ca, Sầm lão, không bằng chúng ta đến chính sảnh kỹ càng, tỉ mỉ trao đổi, ta pha trà hoàng cúc tơ vàng cho mọi người."

"Tốt."

Một đám người lại di giá đến chính sảnh. Vương Thạch Tỉnh để Thiệu Vân An đi trước, hắn gọi người lại đây dọn dẹp. Thiệu Vân An mang hoàng cúc tơ vàng ra pha cho các đại nhân vật. Vương Thạch Tỉnh nhân cơ hội ra gian trước xem hai vị phu tử và các vị chưởng quầy, lại đến chỗ Sầm phu nhân, xem thử có tiếp đãi chu toàn hay không.

Lại lần nữa ngồi xuống, đề tài chuyển biến không còn vẻ khách sáo. Thiệu Vân An vốn đề nghị Tưởng Khang Ninh lôi kéo Ông lão và Hoàng thượng vào, ít nhất để Ông lão và hoàng thượng làm chỗ dựa cho bọn họ, như vậy sinh ý khởi đầu mới tốt. Nếu không có chỗ dựa lớn, chưa nói tới sinh ý của bọn họ sẽ bị thương nhân có thế lực hùng hậu cướp đi, vị thế cũng trở nên bị động. Ai ngờ Tưởng Khang Ninh không chỉ thuyết phục được Ông lão và hoàng thượng vào nhập bọn, mà hoàng thượng còn đem chuyện này giao cho quân hậu, mà An công công chính là tổng quản công công thân cận bên cạnh quân hậu. Tưởng Khang Thần là người liên lạc trực tiếp. Kế hoạch tiêu thụ rượu và giao lưu hội trà tiếp theo sẽ do Tưởng Khang Ninh phụ trách.

Trước khi An công công tới, quân hậu đã dặn dò ông phải toàn lực hiệp trợ Tưởng Khang Thần, Tưởng Khang Ninh và Thiệu Vân An đem việc buôn bán trà rượu làm lên. Tưởng Khang Thần do quân hậu trực tiếp phụ trách. Chuyện này, hoàng thượng tạm thời không muốn để Hộ bộ nhúng tay. Hộ bộ cắm tay xuống khẳng định hư hết đồ ăn. Chờ đến khi trà và rượu đạt đến thành tựu mong muốn như trong tấu chương Tưởng Khang Ninh viết, lúc đó lại để Hộ bộ tham gia. Mà đến lúc đó, quan viên trong Hộ bộ sẽ được thay hoàn toàn thành người hoàng thượng tín nhiệm. Đương nhiên, mấy kế hoạch này An công công sẽ không nói cho Thiệu Vân An biết.

Nguyên bản An công công ban đầu lại đây là muốn đem toàn bộ trà cùng rượu đã chuẩn bị tốt mang về kinh thành, hơn nữa xác nhận số lượng cùng kế hoạch năm nay. Nhưng sau khi ăn qua đồ ăn Thiệu Vân An làm, ông thiệt tình cảm thấy Thiệu Vân An hoàn toàn có thể lên kinh thành mở tửu lầu. Kinh thành không thiếu nhất chính là kẻ có tiền. Hoàng thượng nghèo, làm công công quản sự bên cạnh quân hậu tự nhiên cũng thay hoàng thượng và quân hậu lo nghĩ. Nếu nói Thiệu Vân An là người lười biếng, thì An công công ngược lại nguyện ý tẫn hết mọi khả năng vì hoàng thượng, quân hậu kiếm tiền.

Không chỉ mở tửu lầu, An công công còn dán ánh mắt vào trà hoa cúc, mứt trái cây, mấy món này ở kinh thành còn rất hiếm lạ. Đồ trong cung vẫn là Hằng Xa Hầu phủ tiến công lên. Một đám người đóng cửa trao đổi, An công công cũng không lảng tránh ánh mắt Sầm lão. Đợi đến khi các thôn dân ăn tiệc buffet ngoài tiền viện rời đi, gian ngoài các vị chưởng quầy đã ly khai, thương nghị tại chính sảnh vẫn còn tiếp tục.

Mãi cho đến khi tất cả mọi người cảm thấy đói bụng, mới phát hiện thế nhưng đã trễ lắm rồi. Thiệu Vân An lập tức đề nghị hắn đi nấu cơm. Tưởng Khang Ninh buổi tối phải về huyện nha. Vốn dĩ An công công và Tưởng Khang Thần sẽ đến ở tại huyện nha, vừa lúc Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ăn tân gia, nhà mới lại đủ lớn, hai người dứt khoát quyết định ở lại chỗ này, cũng thuận tiện nói chuyện sự tình với Thiệu vân An.

Bữa chiều Thiệu Vân An không làm nhiều món như vậy. Hắn nhờ Quách Tử Mục hầm gà, bữa tối sẽ ăn phở gà. Vương Thạch Tỉnh đích thân làm gà, cắt mỏng, tưới ít nước súp, thêm chút giá đỗ, rồi kết hợp với ba món phụ, mọi người đều hài lòng. Trong lúc ăn, An công công hỏi. "Trong nhà Thiệu tiểu ca như thế nào lại có rau xanh?" Giữa trưa ăn rau hẹ, cà tím đều còn rất tươi.

Thiệu Vân An không dấu giếm, nói. "Là Tỉnh ca làm cho ta một cái phòng ấm chuyên để trồng rau. Trước khi chuyển nhà ta đã đến phòng ấm gieo ít hạt giống, không ngờ lại lên khá tốt. Phòng ấm ở ngay bên cạnh trù phòng. Phòng bếp khi nấu ăn, nấu nước sẽ cung cấp nhiệt khí cho phòng ấm. Một đầu khác của phòng ấm giáp với phòng người giúp việc, buổi tối chỉ cần làm ấm giường đất ở phòng người giúp việc cũng có thể cung cấp nhiệt khí cho phòng ấm, như vậy phòng ấm không cần dùng củi lửa quá nhiều. Rau củ trồng ra ta không tính bán để người nhà dùng thì không thành vấn đề."

An công công trước tiên là sửng sốt, sau đó hiểu rõ nói. "Rau củ trong cung vào mùa đông đều trồng ở cạnh ao, suối nước nóng. Ngươi thật thông minh. Thiệu tiểu ca quả thật như Tưởng đại nhân nói, có nhiều chủ ý."

"Chủ yếu là tại bản thân thích ăn. Muốn ăn thì phải nghĩ biện pháp."

Thiệu Vân An làm bộ ngượng ngùng nói.

"Ha ha." An công công cười lớn. "Gia cũng thích ăn, chỉ là trong cung không có người biết nấu ăn như Thiệu tiểu ca."

Thiệu Vân An nhanh nhảu vuốt mông ngựa. "Chờ tửu lầu ở kinh thành khai trương, An công công liền có chỗ ăn. Nếu không có phương tiện, ta tặng An công công mấy công thức món ăn đơn giản. An công công ở trong cung cũng có thể tự làm."

"Vậy gia liền không khách khí."

Ăn xong cơm chiều, Tưởng Khang Ninh cùng Sầm lão rời đi trước. Trước khi đi, Tưởng Khang Ninh kéo Vương Thạch Tỉnh qua thấp giọng dặn dò mấy câu. Vương Thạch Tỉnh gật đầu. Sầm lão nói mấy ngày tới không cần đưa hài tử vào thành, chờ bận việc xong rồi lại đến. Chỗ Ni tử cũng vậy. Ý của Sầm lão chính là từ giờ đến hết năm, Vương Thanh và Ni tử không cần đi học, chờ đến mùng một tháng hai Vương Thanh có thể trực tiếp vào Học đường.

Tiễn Tưởng Khang Ninh, Sầm lão và Sầm phu nhân, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh lại nhanh chóng chạy đi an bài phòng ở cho An công công và Tưởng Khang Thần. An công công là khách quý, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh tự giác nhường phòng của mình ra, nhưng An công công không muốn. Nói chỉ cần phòng cho khách nhân là được. Cuối cùng, Vương Thạch Tỉnh an bài An công công vào phòng Vương Thanh, Vương thanh tạm thời ở phòng Ni tử. Quách Tử Du và Quách Tử Mục cùng nhau ở trong viện Vương Thanh bồi An công công, nơi đó có phòng dư. An công công không mang theo hạ nhân, trong nhà không quá nhiều nhân thủ, liền nhờ Quách Tử Du và Quách Tử Mục ở bên hầu hạ. Tưởng Khang Thần cũng không mang người hầu. Sầm phu nhân trước khi đi để lại nha hoàn hầu hạ bên người cho Tưởng Khang Thần dùng. Ngày mai Sầm lão sẽ phái gã tiểu tư cùng nha hoàn lại đây hỗ trợ. Đối với chuyện lần này, Thiệu Vân An nghĩ hẳn phải mua thêm vài nha hoàn sai vặt, miễn sau này có khách quý tới thăm lại không có người dùng.

Cuối cùng cũng an trí xong, trở lại phòng mình, Thiệu Vân An nằm bò lên giường, bất động, mệt chết hắn. Vương Thạch Tỉnh lại gần ngồi bên cạnh, giúp hắn xoa thắt lưng, nhỏ giọng hỏi. "Muốn vào không gian ngâm mình chút không?"

Thiệu Vân An do dự. "Có người ngoài. Mấy người An công công mang đến chắc chắn có võ công."

"Bọn họ ở phòng phía đông, sẽ không thấy được. Ta ở bên ngoài trông cho đệ."

Thiệu Vân An lập tức cảm động. "Được, ta đi tắm rửa, sau đó đổi huynh." Dứt lời, người đã không thấy tăm hơi. Vương Thạch Tỉnh chỉnh trang lại nệm giường.

Thiệu Vân An không ngâm người lâu lắm, tắm rửa một cái, đặc biệt là tóc, nhanh chóng lau khô rồi ra ngoài, còn ôm một bình lá trà. Trong phòng không đặt giường sưởi, mà là giường gỗ lớn. Hệ thống sưởi ấm trong nhà dùng chính là tường ấm. Có hai phòng hơi chuyên môn cung cấp hơi ấm cho đông phòng, tây phòng và chính phòng. Đương nhiên không có lò hơi trong phòng lò hơi, nhưng nguyên tắc là giống nhau. Bên cạnh phòng hơi là phòng tắm công cộng, người hầu trong nhà về sau sẽ tắm rửa ở chỗ đó. Nhà mới dựng xong, Vương Thạch Tỉnh cũng nhờ Chu thúc, Chu thẩm và Chu Thiên Bảo mỗi ngày đến đây hỗ trợ, xem như làm công trong nhà, bọn họ cũng có thể ở chỗ này tẩy rửa. Đối với việc này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tuyệt đối không hề so đo. Thiệu Vân An vừa ra tới liền nói. "Ta lấy một bình trà Long Tĩnh trước kia ra dùng trước, trà trong trà thất vẫn giữ nguyên, chờ mang đi bán. Bình Long Tĩnh này mùi vị không khác lắm so với trà tam đẳng, về sau ta sẽ dần dần mang trà trong không gian ra dùng hết. Trà trong không gian đại bộ phận đều là trà cao sản, so ra còn kém trà cổ thụ chỗ này."

"Đệ làm chủ là được."

"Huynh đi tắm đi. Tắm xong ta giúp huynh lau mắt."

"Được."

Thiệu Vân An đưa Vương Thạch Tỉnh vào không gian, nhắc hắn không cần giặt quần áo dơ, tắm xong thì ra nghỉ ngơi. Quần áo hai người đều là Vương Thạch Tỉnh giặt, bao gồm nội y. Nội y không thể để người khác nhìn, Vương Thạch Tỉnh đều giặt ở trong không gian.

Trong phòng ấm áp, Thiệu Vân An mang một đôi dép lê kiểu dáng hiện đại cho Chu thẩm làm xoay chuyển trong phòng. Nhà mới chính hắn còn chưa nhìn kỹ. Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, Thiệu Vân An mang Vương Thạch Tỉnh trong không gian ra ngoài, lại lấy chai linh nhũ, cùng với linh tuyền thuỷ giúp vương Thạch Tỉnh lau mắt, loại bỏ da chết. Thiệu Vân An sợ kích thích quá lớn, không dám để Vương Thạch Tỉnh trực tiếp dùng linh nhũ, cũng e sợ nếu trực tiếp dùng linh nhũ, trên người Vương Thạch Tỉnh xảy ra biến hoá lớn khiến người ngoài hoài nghi. Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn tiếp thu chuyện này, ngược lại hắn còn thích mỗi ngày được Thiệu Vân An lau mắt. Dù sao con mắt càng ngày càng tốt, ngày càng nhận rõ ánh sáng. Hắn tin tưởng có tức phụ, đôi mắt hắn sẽ tốt lên. Ngay cả vết sẹo trên người, hắn cảm thấy chẳng sao cả, tức phụ trước nay chưa từng ghét bỏ. Nhưng từ sau khi ngâm linh tuyền, vết sẹo trên người hắn dần nhỏ lại.

Lên giường, đắp chăn tơ tằm, Thiệu Vân An thoải mái rên rỉ một tiếng. "Chuyển nhà thật là mệt!"

"Ngủ đi."

Ôm Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh hôn lên trán hắn, Thiệu Vân An cọ cọ trong lồng ngực Vương Thạch Tỉnh, lẩm bẩm. "Lúc rời đi, đại ca nói huynh cái gì?"

"Hắn nói bên kinh thành hẳn là đã bắt đầu tung tin ra ngoài, nói chúng ta chuẩn bị."

"Vậy a! Ngủ, ngủ ngon!"

"Ừ, ngủ đi."

Lại hôn hôn, Vương Thạch Tỉnh đặt tay lên ngực Thiệu Vân An, vuốt ve thân thể mảnh khảnh của hắn. Chốc lát sau, Vương Thạch Tỉnh bất động, chỉ để lại hơi thở nhè nhẹ trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.