Hãn Phu

Chương 64



Với thủ đoạn la lối khóc khóc của Vương lão thái, có thể nói đời này mọi việc đều thuận lợi. Làm sao bà nghĩ tới cũng sẽ có lúc đụng đến tấm ván sắt siêu lớn Thiệu Vân An. Vương lão thái cùng Vương Xuân Tú khí thế tự tin bừng bừng ra khỏi nhà, kết quả lại, một người khóc lóc trở về, một người bị bưng cáng trở về. Vương Đại Lực và Vương Chi Tùng tức khắc luống cuống hoảng loạn, theo sau trở về chính là câu chuyện nhảm nhí về Vương Xuân Tú, mà cái tin đồn vô căn cứ này lại mau chóng bao phủ lên nhà bọn họ.

Vương Xuân Tú thèm muốn tiền tài trong tay Thiệu Vân An, không màng Thiệu Vân An là nam thê của đại ca, dụ dỗ câu dẫn hắn. Dựa vào phản ứng của Vương lão thái và Vương Xuân Tú, nói như vậy chủ ý tìm đến cửa nhà cũng là của Vương Xuân Tú. Người nhà này đã bỉ ổi đến mức không mắt không da luôn rồi.

Tin đồn càng lan truyền mãnh liệt, mặc kệ tân niên sắp đến cũng không giảm nhiệt. Lý chính sau khi biết chỉ nói hai chữ. "Xứng đáng!" Vương Văn Hoà thì sau thở dài lại là thở dài, cái gì cũng không nói, xoay người đi lo việc của tôn tử.

Sau khi được "người có tâm" loan truyền, câu chuyện lại sinh ra một phiên bản khác chính là, Vương Đại Lực thấy nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có tiền, tâm sinh ý xấu, mượn quan hệ huyết thống với Vương Thạch Tỉnh, một mặt kêu Vương Xuân Tú câu dẫn Thiệu Vân An, mặt khác Vương Đại Lực và Vương lão thái lấy cớ bắt chẹt Vương Thạch Tỉnh, hai bút cùng vẽ hòng chiếm lấy gia sản của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Đồng thời, bọn họ lại vịn vào quan hệ của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An với huyện lệnh đại nhân và Sầm viện trưởng, nhằm đưa Vương Chi Tùng vào Quốc Tử Giám, chờ sau khi bọn họ nắm được hết gia sản sẽ đuổi hai người Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An khỏi thôn.

Thật ra thì đây cũng chính là mục đích ban đầu của Vương lão thái và Vương Xuân Tú. Chẳng là Vương Xuân Tú nhắm vào lại là vị trí phu nhân huyện lệnh chính thê. Nhưng mặc kệ sự thật thế nào, thanh danh cả nhà Vương lão thái hoàn toàn bê bết. Vụ việc lần này không giống lần Vương Chi Tùng bị phạt ở nhà kiểm điểm. Mặc kệ thời đại nào, danh tiết của nữ nhân là quan trọng nhất. Nhà họ Vương có một nữ nhân không biết tiết chế như vậy, Vương lão thái và Vương Chi Tùng lại ngầm đồng ý. Lời đồn cứ thế lan truyền, hơn nữa Vương Chi Tùng gặp phải chuyện xấu mặt hai lần, đến danh xưng đồng sinh lang xuýt nữa cũng bay mất. Người trong thôn tránh né nhà Vương lão thái như tránh rắn tránh chuột. Kể cả những hộ nông gia hay lui tới ninh hót cũng không dám tiếp tục qua lại nữa, sợ bị người ta nói nhà mình bỉ ổi giống như nhà Vương lão thái.

Xảy ra sự việc như vậy, ai còn muốn thú Vương Xuân Tú, ai mà dám gả cho Vương Chi Tùng? Nếu cưới Vương Xuân Tú chẳng khác nào cưới đồ đê tiện, chỉ chờ bị đội nón xanh? Gả cho Vương Chi Tùng, vậy khuê nữ nhà mình lại thành đồ đê tiện như Vương gia? Vương lão thái từng nhờ vả bà mối trong thôn tìm mối hôn sự cho Vương Xuân Tú, vốn dĩ bà mối đã chọn người vài nhà, kết quả nghe thấy lời đồn, không chỉ trả lại bạc cho Vương lão thái, còn thẳng thừng nói hôn sự của nữ nhi nhà bọn họ sau này đừng đến tìm bà.

Lần đó trở về, Vương Xuân Tú cả ngày đòi sống đòi chết, Vương lão thái không biết bị cái gì đả kích, về nhà liền trở bệnh không dậy nổi, nằm trên giường lầm bẩm. Vương Đại Lực so với lúc trước càng ít nói hơn. Hiện tại mặc kệ Vương lão thái ở trên giường mắng mỏ thế nào, ông cũng không đến gần giường, cả chén nước cũng không rót cho bà. Nhưng đúng như Thiệu Vân An dự đoán, Vương Xuân Tú cả ngày khóc nháo đòi thắt cổ tự tử, ầm ĩ ồn ào hết cả lên nhưng thực tế một hành động cũng không có.

Sắp bị nước miếng của toàn bộ thôn dân dìm chết đuối, nhà Vương lão thái trở thành đối tượng khinh thường, chê cười của mọi người. Vương Chi Tùng thường không quan tâm chuyện bên ngoài cũng biết lúc này đã hết đường cứu vãn. Mẫu thân và tỷ tỷ không nghe y cảnh cáo, kết quả lửa nóng thượng thân không nói, còn lan cả đến y. Vương Chi Tùng không chịu nổi nữa, ngày hai mươi chín, trời còn chưa sáng, Vương Chi Tùng mang theo tay nải và một cái rương trúc lớn, nhờ cha y đánh xe bò chở ra khỏi thôn.

Sau khi Thiệu Vân An mắng chết Vương lão thái và Vương Xuân Tú, đêm hôm đó bị Vương Thạch Tỉnh kéo vào trong không gian lật qua lật lại như một cái bánh rán cả nửa ngày, thiếu chút nữa là chặt đứt eo hắn. Thiệu Vân An mắng đến thống khoái, nhưng tên nam nhân muộn tao Vương Thạch Tỉnh lại ghen tuông vì tức phụ dám nói Vương Xuân Tú câu dẫn hắn, lỡ như Vương Xuân Tú thực sự có ý đó thì làm sao?

Bị Vương Thạch Tỉnh làm đến thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, Thiệu Vân An nằm trong ngực Vương Thạch Tỉnh, nhéo thịt hắn, oán giận. "Ta cho huynh ăn giấm này, chẳng lẽ là lỗi của ta sao?"

Vương Thạch Tỉnh vuốt ve cơ thể đầy ấn ký của tức phụ, lòng dạ hẹp hòi nói. "Đệ nói nàng đến câu dẫn đại ca là được, sao một hai phải nói là đến câu dẫn đệ, lỡ... người ta đến nhà làm mai mối cho Vương Xuân Tú thì sao?"

Thiệu Vân An mệt đến bủn rủn vô lực, quăng một ánh mắt xem thường cho Vương Thạch Tỉnh. "Trên danh nghĩa, trên pháp luật ta là lão bà của huynh, lão bà ở Đại Yến quốc còn có thể thú lão bà sao? Nếu không phải có thân phận nam thê, ta cũng vô lý mắng bọn họ. Nếu là trên danh nghĩa "phu", thì sự tình hôm nay chỉ có thể chịu thua. Ta thấy huynh căn bản là nhân cơ hội ăn ta!"

Vương Thạch Tỉnh hôn lên gương mặt hồng hồng của tức phụ, nói. "Ta không thích có người câu dẫn đệ, giả cũng không được, tức phụ là của ta."

"Hừ!" Thiệu Vân An kìm nén khoé miệng đang giương lên, ở trong ngực Vương Thạch Tỉnh cắn một cái. "Cho cái miệng ngày càng ngọt này!"

"Không sao, người ngoài ai nói gì thì nói, nhà chúng ta do đệ làm chủ, ta luôn nghe theo đệ. Ta hiểu rõ nương lại lần nữa muốn bắt ép ta, muốn chiếm toàn bộ gia sản trong nhà. Nếu không phải đệ lợi hại, các nàng lấy thân phận nhi tử của ta ra thúc ép, cho dù đã phân gia, ta có thể làm cái gì. Dù không giao ra hết, chỉ toà nhà này cũng phải để bọn họ vào ở. Ta có thể nhịn, nhưng Ni tử và Thanh nhi sau này làm sao? Chỉ là, lại để đệ chịu uỷ khuất, gánh lấy bêu danh."

Mẫu thân thân sinh cứ mở miệng ra là mắng tức phụ của mình đê tiện, tên sao chổi, làm sao Vương Thạch Tỉnh không nổi giận, nhưng đó là nương hắn, điều duy nhất hắn có thể làm là không lên tiếng, đóng vai lão công sợ vợ, chẳng là vốn dĩ hắn cũng rất sợ vợ.

Thiệu Vân An cười cười. "Chuyện này có gì mà uỷ khuất, ta không phải nữ nhân, chửi bọn họ xong trong lòng càng thống khoái. Ta là nam nhân, lại đã kết hôn, cứ kệ người khác muốn nói gì thì nói. Hiện tại không phải thanh danh của ta thế nào, mà là thanh danh của Vương Xuân Tú thế nào, không phải nàng không biết xấu hổ hay sao? Ta đây cho nàng biết cái gì mới là chân chính không biết xấu hổ. Đừng tưởng rằng ta chỉ biết nói không biết làm. Trước chưa nói tộc nhân Vương thị, những người khác phàm là những người được chúng ta cho lọi ích ai dám nói một lời. Không muốn kiếm tiền, không muốn cho hài tử trong nhà đọc sách sao? Con người thường có bản năng xu lợi tị hại. Chúng ta cho bọn họ cách kiếm tiền, giúp bọn họ khá lên, bọn họ sao dám nhiều lời. Còn những người sau lưng khua môi múa mép, không phải ta coi thường bọn họ, có bản lĩnh thì đến trước mặt ta mà nói."

Vương Thạch Tỉnh cũng cười. "Tức phụ ta rất lợi hại, bọn họ không dám."

"Cho nên ta không có uỷ khuất gì hết. Vương lão thái vẫn nên tìm chỗ nào tốt gả Vương Xuân Tú đi. Bất quá, ta thấy, khó nha!" Thiệu Vân An không hề phủ nhận bản thân rất vui sướng khi thấy người gặp hoạ, không hề đồng cảm chút nào!

Vương Thạch Tỉnh một chút cũng không thèm quan tâm người gọi là thân muội muội có tìm được hôn sự tốt hay không, người trong nhà đó cùng lắm chỉ có quan hệ huyết thống mà thôi. Mối quan hệ đó, còn không bằng quan hệ giữa hắn và Thanh nhi.

Nhắc đến gia đình lắm rắc rối kia, Thiệu Vân An bỗng thay đổi đề tài. "Lại chuẩn bị ăn tết, phải mua sắm đồ tết, mấy ngày nữa là đến rồi. Nên mua cái gì đây? Rau ngâm, thịt xông khói, Tứ thẩm và Chu thẩm có thể phụ làm giúp."

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Ngày mai ta đi mua, đệ ở nhà nghỉ ngơi, mùng một chúng ta đến chào hỏi nhà lý chính, tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão, thúc thẩm một chút, đệ chuẩn bị chút đồ mừng tân niên, không cần quá quý giá. Mùng hai đệ không cần trở về nhà mẫu thân, cả nhà chúng ta có thể ở nhà ăn tết. Mùng ba thì mang Thanh nhi và Ni tử đi chúc tết Sầm lão, đệ có muốn đến chúc tết hai vị phu tử và Hứa chưởng quầy không? Nếu cần ngày mai vào thành ta mua vài món đồ mừng năm mới. Mùng ba không ở nhà, chắc chắn mùng bốn sẽ có khách nhân tới nhà chúc tết, có hài tử tới chúc tết, đệ lì xì mỗi đứa vài đồng là được. Ngày mai ta đi gặp đại ca hỏi hắn tính ăn tết thế nào."

"Được. Vậy ta không quan tâm, huynh mua thêm đường mạch nha và đường khối về, ta làm ít đậu phộng đường, hạt mè đường, đồ ăn vặt, còn có hạt dưa, đậu phộng, có gừng thì mua thêm gừng, ta muốn tự mình làm."

"Được."

Hai người ở trong không gian tính việc nhà, Vương Thạch Tỉnh còn chuẩn bị hai ly rượu vang đỏ đặt bên cành bể tắm, thật sự lãng mạng. Dương nãi tử tửu không còn, các loại rượu ngon trong không gian đều cho Vương Thạch Tỉnh hưởng dụng. Hắn chưa đụng đến thùng lớn, chỉ uống trước các chai nhỏ. Cơ thể này của Thiệu Vân An không uống được rượu, hắn lại còn nhỏ, Vương Thạch Tỉnh không cho hắn uống nhiều. Mãi đến khi Thiệu Vân An buồn ngủ, hai người mới rời khỏi không gian. Trong phòng ngủ ấm áp, Vương Thạch Tỉnh ôm lấy tức phụ đang ngủ say, ánh mắt sâu thẳm. Hắn cho rằng, hắn đã thực sự hiểu rõ. Những người mà hắn xem là người thân trong nhà. Hoá ra, những người đó lại vô sỉ, lạnh lùng hơn hắn nghĩ.

Ở trên trán Thiệu Vân An đặt xuống một nụ hôn, Vương Thạch Tỉnh nhắm mắt, cám ơn đệ, tiểu tức phụ.

*****

Vương Thạch Tỉnh lên huyện đặt mua đồ đạc cho năm mới, còn đặc biệt đến gặp Tưởng Khang Ninh, hỏi y muốn ăn tết thế nào, muốn về kinh hay lưu lại trong huyện. Nếu lưu lại huyện, vậy thì đến nhà hắn ăn tết. Tưởng Khang Ninh đã viết thư gửi huynh trưởng, nhắn gia huynh đem theo ngoại sanh đến chỗ y, nhưng còn chưa nhận được huynh trưởng hồi âm. Tưởng Khang Ninh không định hồi kinh ăn tết, sinh ý lá trà và rượu thuận lợi vượt xa so với viễn tưởng của Tưởng Khang Ninh, thậm chí vượt qua cả dự đoán của hoàng thượng và Ông lão. Tốt nhất lúc này Tưởng Khang Ninh không nên hồi kinh "chui đầu vào lưới."

Nhận được câu trả lời, Vương Thạch Tỉnh không ở lâu, đồ vật cần mua nhiều lắm, hắn nghĩ sợ phải lên huyện thành mấy ngày mới mua đầy đủ hết đồ ăn tết. Năm nay phải đi chúc tết nhiều chỗ, người tới chúc tết phỏng chừng cũng không ít, đồ tết mà chuẩn bị thiếu thì rất mất mặt.

Vương Thạch Tỉnh không nói chuyện này với Tưởng Khang Ninh, Tưởng Khang Ninh cũng không biết. Sáu bảy ngày trước tết, Vương Thạch Tỉnh mất ba ngày mới mua xong vật dụng. Thiệu Vân An cũng không nhàn rỗi, lửa trong trù phòng cơ hồ cháy từ sáng đến tối, kết quả chính là trong nhà rất ấm áp, ấm áp đến có chút nóng. Vương Thanh và Ni tử không qua chỗ Sầm lão nữa, ở nhà giúp cha nhỏ chuẩn bị. Quần áo mới cho bốn người trong nhà, áo trong thì để Chu thẩm làm, áo ngoài cùng áo bông Thiệu Vân An lên huyện, đặt cửa hàng chế y tốt nhất làm. Huynh đệ Quách Tử Du và Quách Tử Mục từ đầu đến chân là xiêm y mới. Trang sức mới cho Ni tử cũng không ít. Nữ nhi phải chiều chuộng, điểm này Thiệu Vân An thực hiện rất triệt để.

Ngày hai mươi chín, Vương Chi Tùng thừa dịp trời chưa sáng vội vàng rời khỏi thôn. Người trong thôn không ai biết y rời đi, Thiệu Vân An cũng không biết. Ngày này, Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch Tỉnh lên huyện lần nữa, mang đậu phộng đường, mè đường, kẹo sữa dê, kẹo trà, kẹo hạt thông, bốn năm loại bánh quy, còn có bánh mì, bánh ngọt, đậu phộng rang, hạt dưa khô, hạt dưa rang đường, đậu phộng rang tỏi, trà dưa gang và các loại rau mới mẻ trong phòng ấm, nguyên một xe toàn đồ ăn mới lạ đến tặng Sầm viện trưởng và hai vị phu tử (ôi dời ơi, nghe thôi đã thấy chảy nước miếng). Hứa chưởng quầy, Tằng chưởng quầy cùng Tạ chưởng quầy hắn cũng tặng một ít các loại kẹo. Tưởng Khang Ninh sẽ lại nhà ăn tết, không cần đưa. Lễ vật cho kinh thành thì từ bốn ngày trước Tưởng Khang Ninh đã phái người chuyển đi.

Buổi tối ngày hai chín, Tưởng Khang Ninh ngồi xe ngựa vào thôn Tú Thuỷ, xe chạy thẳng đến nhà Vương Thạch Tỉnh mới dừng. Khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nhận được tin chạy ra nghênh đón, thì thấy Tưởng Khang Ninh ôm một hài tử bị bọc kín mít trong ngực, bên người là Tưởng Khang Thần.

"Đại ca, Khang Thần đại ca."

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vội vàng tiến lên tiếp đón, Tưởng Khang Thần nói. "Thạch Tỉnh, Vân An. Ta và Hi nhi tới làm phiền các ngươi."

"Đừng đừng, Khang Thần đại ca ngàn vạn lần đừng nói vậy, mau vào nhà."

Thiệu Vân An không nghĩ tới Tưởng Khang Thần sẽ đến, nhìn dáng vẻ Tưởng Khang Thần, có vẻ đã tiếp thu kiến nghị của Tưởng Khang Ninh, đem hài tử qua đây. Hài tử trong ngực Tưởng Khang Ninh yên tĩnh để cữu cữu ôm, trước sau cúi đầu, không nhìn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, mang găng tay nhìn món đồ chơi bằng gỗ điêu khắc trong tay.

Bởi vì ăn tết, nên Chu thúc và Chu thẩm không ở lại đây làm việc, trong nhà trừ Vương Thạch Tỉnh, một nhà bốn người, thì có huynh đệ Quách Tử Du và Quách Tử Mục. Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần từng thấy diện mạo của Quách Tử Mục, Quách Tử Mục không cần lẩn tránh. Tưởng Khang Thần mang theo hai gã tiểu tư, Tưởng Khang Ninh cũng mang theo hộ vệ tuỳ thân. Ba người hạ nhân từ trên xe ngựa mang xuống năm sáu cái rương lớn. Vương Thạch Tỉnh tiếp đón ba người, đem hành lý của Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh đến phòng ở, lại an bài chỗ nghỉ ngơi cho ba người tuỳ tùng. Thiệu Vân An mang mấy người còn lại vào chính phòng. Vương Thanh và Ni tử rất hiểu chuyện mà pha trà, chuẩn bị điểm tâm. Quách Tử Du và Quách Tử Mục đi chuẩn bị đồ ăn. Tưởng Khang Thần xuống thuyền xong thì đến thẳng đây, tuy nói đã dùng qua điểm tâm trên thuyền, nhưng cũng ăn không quá no, lại còn có hài tử nữa.

Vào phòng chính, hơi ấm phả vào mặt, Tưởng Khang Thần ôm lấy hài tử từ trong ngực Tưởng Khang Ninh. Bỏ mũ, găng tay, cởi áo bông. Tưởng Khang Ninh cũng bị nóng đến mức phải cởi áo bông. Quách Tử Du và Quách Tử Mục bưng hai bồn nước ấm tiến vào. THiệu Vân An tiếp đón mọi người rửa tay rửa mặt.

Tưởng Khang Ninh xoa mắt nói. "Tử Mục, nấu mì đi, không cần quá phiền toái."

"Vâng."

Thiệu Vân An nói. "Làm mấy trái trứng luộc nước trà, thêm ít kim chi ta làm."

"Được."

Đợi Tưởng Khang Ni và Tưởng Khang Thần lau tay xong, Quách Tử Du và Quách Tử Mục mới bưng bồn ra ngoài, đi nấu mì. Tưởng Khang Ninh nhìn Thiệu Vân An ha hả cười nói. "Ngươi lại làm món mỹ vị gì thế?"

Thiệu Vân An cười đáp. "Không phải đang ăn tết sao, phải làm đồ ăn ngon chứ. Đại ca nếu thích, ta sẽ làm cho ngươi. Khang Thần đại ca nếu thích, chờ lúc ngươi hồi kinh ta sẽ làm thêm cho ngươi. Đồ năm mới ta gửi cho Khang Ninh đại ca ngươi có nhận được chưa?"

Tưởng Khang Thần ôm hài tử trầm mặc, cười nhợt nhạt (mang theo điểm bất đắc dĩ) nói. "Nhận được, Hi nhi rất thích ăn. Bất quá nghe thấy chúng ta qua chỗ ngươi ăn tết, An đại nhân đêm hết đồ dư đi rồi, nói là chỗ hoàng thượng không đủ. Ta để lại một ít tặng Ông lão, còn dư lại đưa cho An đại nhân. Hoàng thượng còn muốn lúc về phải mang theo công thức."

Thiệu Vân An thiếu chút nữa phụt cười. Vị hoàng thượng này rốt cuộc thiếu tiền đến cỡ nào! Tưởng Khang Ninh cũng lắc đầu cười. "Mấy món kia của ngươi hiện tại chính là thiên kim khó cầu, trà với rượu đã bán xong hết rồi, không ít người đang canh chừng chỗ đại ca khi nào có hàng mới. Mấy món làm từ lá trà hiện tại mỗi ngày chỉ có thể làm số lượng giới hạn, lá trà sử dụng là lá trà thường, tửu lầu và cửa hàng điểm tâm đã chuẩn bị xong, hôm nay nên chính thức khai trương, quân hậu muốn nhân ngày đầu năm mới kiếm lời lớn, còn trực tiếp phái trù sư trong cung ra."

Tưởng Khang Thần nói tiếp. "Mấy công thức của ngươi hoàng thượng và quân hậu dùng thử xong liền khen không ngớt lời. An đại nhân nhờ ta nhắn với ngươi, cố nguyên cao quân hậu vẫn dùng, thái y trong cung chiếu theo công thức của ngươi làm thử, nhưng mùi vị không bằng. Nếu quân hậu dùng xong xác thực thân thể đỡ lên đôi chút, hoàng thượng muốn ngươi sau này phụ trách làm cố nguyên cao cho quân hậu. Quân hậu muốn nếu có thể, ngươi làm nhiều một chút, hoàng thượng cũng có thể ăn, rượu gạo trong cung có thể cung cấp."

Thiệu Vân An gật đầu. "Không thành vấn đề, rượu gạo ta tự mình nhưỡng, không cần trong cung cung cấp. Cố nguyên cao, một ngày hai lần, mỗi lần hai muỗng là đủ. Chờ đầu xuân ta làm nhiều thêm chút. Hoàng thượng, quân hậu, Khang thần đại ca các ngươi đều ăn. Nếu cần đưa cho ai cứ việc nói trước với ta, nhưng ta cần thêm a giao tốt (gelatin, đồ làm đông).

Tưởng Khang Thần. "Chờ trở về sẽ gửi một ít lại đây cho ngươi, nếu cần gì ngươi cứ việc nói."

Tưởng Khang Ninh xen vào. "Ngươi làm nhiều vào, chỗ nghĩa phụ phải mang qua một ít."

"Không thành vấn đề."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.