Hãn Phu

Chương 76



Thiệu Vân An áng chừng là giả bộ không hiểu, cũng không hỏi mục đích Nguỵ Hoằng Văn đến đây, giống như tin tưởng là y nghe đại danh của mình đã lâu, đặc biệt đến cảm kích. Mà Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh ở đây, Nguỵ Hoằng Văn vô pháp nói với Thiệu Vân An mục đích chân chính y tới. Y vốn định là lấy địa vị Hằng viễn hầu phủ đến dụ dỗ, cưỡng ép Thiệu Vân An giao ra một phần sinh ý trà, kết quả không chỉ quan hệ giữa Sầm lão, Khang Thuỵ và Thiệu Vân An khiến y trở tay không kịp, mà thái độ quá mức thong dong và "ngây thơ" của Thiệu Vân An làm cho y không có chỗ xuống tay.

Có Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh "làm chủ." Thiệu Vân An chỉ cần đi theo đề tài của bọn họ là được, tuyệt đối ngoan ngoãn. Nguỵ Hoằng Văn không để ý nội tâm nóng vội, trên mặt tỏ ra bình thản, cực kỳ tâm tình, lại không kiêu căng. Từ ý tứ bên trong lời nói của y có thể nhìn ra được y đã đi qua rất nhiều nơi, ở phương diện kinh thương cũng có địa vị. Mà điều khiến Thiệu Vân An hứng thú nhất chính là, Nguỵ Hoằng Văn có thể đi khắp toàn bộ Yến quốc, thậm chí còn đi đến các quốc gia lân cận, bao gồm cả Hồ Cáp Nhĩ quốc, quốc gia vừa mới cùng Yến quốc đình chỉ tranh chấp y cũng từng làm sinh ý qua. Nguỵ Hoằng Văn bất quá chỉ mới hai mươi bốn tuổi, nhưng thoạt nhìn cứ như ở độ tam tuần. Ngoại hình này không khỏi không liên quan đến việc quanh năm y ở bên ngoài kinh thương, tắm nắng nằm sương.

Tưởng Khang Thần từng nói với Thiệu Vân An, tình huống Hằng viễn hầu phủ rất phức tạp. Nguỵ Hoằng Nho và Nguỵ Hoằng Văn tuy là con chính thất, nhưng lại là nhi tử của vị phu nhân đầu tiên. Sau khi mẫu thân bọn họ qua đời, Hằng xa hầu lại cưới thêm một vị kiều thê, là nữ nhi của nội các học sĩ, bà sinh được một nhi tử một nhi nữ. Nhi tử còn nhỏ, mới chừng mười tuổi, bà hiện tại chính là phu nhân Hằng viễn hầu phủ. Trong khi Hằng xa hầu lại tương đối phong lưu, trắc quân, thiếp thất cộng lại hơn mười mấy vị, thứ tử thứ nữ cũng hơn mười mấy. Thứ trưởng tử so với trưởng tử đích tôn như Nguỵ Hoằng Nho còn lớn hơn ba tuổi.

Nhà ngoại Nguỵ Hoằng Văn và Nguỵ Hoằng Nho thế lực đơn bạc, không cách nào so sánh với thế lực bên nhà kế mẫu. Không có mẫu thân che chở, tuy rằng thực lực hai người rất mạnh, nhưng chỉ cần một ngày Nguỵ Hoằng Nho chưa lấy được danh hiệu thế tử, địa vị của y và Nguỵ Hoằng Văn tại Hằng viễn hầu phủ không thể vững chắc. Hơn nữa, vị tân phu nhân đương nhiên không chịu để danh hiệu thế tử cứ thế rơi vào người trưởng tử của phu nhân trước, nên đặc biệt nghĩ mọi biện pháp nhằm để hài tử của bà thừa hưởng chức thế tử, tranh quyền đoạt lợi trong đó không sao kể hết.

Thứ trưởng tử Nguỵ Hoằng Chính vô duyên với vị trí thế tử, nhưng y cùng hai huynh đệ Nguỵ Hoằng Nho, Nguỵ Hoằng Văn không hợp, nên cùng một phe với tân phu nhân, có cơ hội là ngay lập tức mách lên. Lần này sinh ý từ trà và rượu lớn như thế, nhưng Hằng viễn hầu phủ không nắm được trong tay, Nguỵ Hoằng Chính đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội gây chia rẽ. Cho nên, Nguỵ Hoằng Văn nhất thiết phải có được sinh ý từ trà và rượu, hơn nữa còn phải đảm bảo sự tình thế này không thể tái phát sinh, y mới có thể phản kích. Nhưng hiện tại, Ngụy Hoằng Văn cảm thấy sự tình vượt ra khỏi dự kiến của y, khó nắm bắt. Nhưng thuỷ chung, y trước sau không tìm được cơ hội mở lời với Thiệu Vân An.

Trong lòng Thiệu Vân An sáng rõ như gương. Hắn không nhắc tới, không phải là cố ý làm khó dễ Nguỵ Hoằng Văn. Hắn không có thú vui gian ác ấy. Chỉ là trước tiên hắn định xem coi Nguỵ Hoằng Văn có đáng giá cho hắn đầu tư. Thông qua Sầm lão, Khang viện trưởng và đại ca cùng Nguỵ Hoằng Văn tâm sự với nhau, Thiệu Vân An âm thầm quan sát. Hắn không có ý định đi đắc tội với Hằng viễn hầu phủ bao giờ. Ám tiễn khó phòng bị, tiểu nhân khó dây vào, huống hồ đối phương lại là nhị công tử Hằng viễn hầu phủ có quyền có thế. Trừ phi hắn là vương công quý tộc, nếu không cho dù có thêm nhiều chỗ chống lưng đi nữa, hắn sẽ không tự dưng tìm phiền toái cho mình. Còn có nguyên nhân thứ hai chính là, gia chủ còn chưa trở lại, nói gì đến chính sự. (ô hố hố, ý ẻm là Tỉnh ca còn chưa về đoá)

Thời điểm trời chạng vạng tối, Vương Thạch Tỉnh mang Sầm phu nhân trở lại. Vừa về đến, Quách Tử Du ngay lập tức thuật lại đại sự trong nhà. Hắn cùng Thiệu Vân An từng thảo luận qua chuyện này, kêu người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, mang lên điểm tâm, Vương Thạch Tỉnh sau đó mới trở lại phòng thay xiêm y, rửa mặt sạch sẽ, rồi đi gặp khách.

Lúc này Thiệu Vân An đang nấu cơm ở trù phòng. Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh còn ở khách phòng chiêu đãi khách nhân. Vương Thạch Tỉnh xuất hiện làm không khí ở hiện trường bỗng chốc biến đổi. Vương Thạch Tỉnh đầu tiên nói "lão gia tử, sư huynh, đại ca," sau đó mới chính thức tự giới thiệu với Nguỵ Hoằng Văn. Nhìn thấy nam nhân một mắt Vương Thạch Tỉnh, phản ứng đầu tiên của Nguỵ Hoằng Văn chính là, "tiên trúc cắm bãi phân trâu." Dù là tuổi tác hay diện mạo, trong mắt ngoại nhân, đúng là tội nghiệp cho Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh thì rõ là chiếm của hời.

Trước tiên Vương Thạch Tỉnh báo với Sầm lão là lão phu nhân đã đón về, sau đó mới khách khí hoan nghênh Nguỵ Hoằng Văn tới thăm. Vương Thạch Tỉnh không khéo ăn khéo nói như Thiệu Vân An, nhưng bởi vì hắn luôn âm trầm, cộng thêm tướng mạo, nên cũng để lại trong lòng Nguỵ Hoằng Văn ấn tượng sâu sắc. Dù sao cũng từng giết giặc trên chiến trường, lại thêm dây bịt mắt màu đen, chỉ cần Vương Thạch Tỉnh không lên tiếng thì sẽ tạo cho người khác cảm giác áp bách nặng nề. Ngụy Hoằng Văn gặp qua nhiều loại người đếm không hết, y đã nghe chuyện về Vương Thạch Tỉnh từ Hứa chưởng quầy. Sau khi nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh, tự nhiên nhận ra đối phương là người từng giết người, từng thấy huyết, hơn nữa không chỉ đơn giản là một tiểu binh. Một cặp phu phu quả thực vượt ra ngoài dự đoán của Nguỵ Hoằng Văn. Thời điểm này, Nguỵ Hoằng Văn chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Vương Thạch Tỉnh trở về không bao lâu, Quách Tử Du lại xuất hiện ở ngoài cửa, cơm tối đã chuẩn bị xong, thỉnh chủ tử và khách nhân vào chỗ ngồi. Sầm lão háo hức nói. "Tay nghề của An nhi sợ là đầu bếp Nhất Trượng Hiên cũng không sánh nổi đâu, nhị công tử đúng là có lộc ăn."

Nguỵ Hoằng Văn mỉm cười. "Vãn bối nghe danh đã lâu, vẫn luôn mong đợi không thôi."

Mùa đông ăn thịt dê là mỹ vị nhất. Món bọ cạp cừu còn có mỹ danh là "vua canxi." Thiệu Vân An vẫn luôn muốn làm, nhưng nguyên liệu chế biến quá nhiều. Nếu không phải Triệu Hà mổ cừu, nhất định phải đưa cho Thiệu Vân An, hắn mới lười làm.

Thiệu Vân An làm hai loại nước lèo, hồng thang và bạch thang. Hồng thang có ớt, còn bạch thang thì thuần vị. Ba hài tử, Sầm phu nhân, hai tiểu cô nương Hạ Xuân và Hạ Thu không ăn cay, nên dùng bạch thang, những người còn lại tuỳ ý. Hỏi thăm xem mọi người dùng loại nào, Thiệu Vân An để Chu thẩm cùng Trịnh Vệ thị mang lên mỗi người một tô, đặt ở trước mặt.

Còn chưa được ăn, nhưng chỉ ngửi thôi là nước miếng không thể ngừng được. Sau khi Sầm lão nhấc đũa, những người còn lại không còn rụt rè. Nguỵ Hoằng Văn lo thì lo, nhưng bụng y quả thực rất đói, đặc biệt là sau khi bọ cạp cừu bưng lên, ngay cả y tự xưng là ăn qua không ít mỹ thực cũng phải nuốt nước miếng. Trên bàn ngoài thịt cừu, Thiệu Vân An xào thêm vài món, chưng màn thầu, làm bánh bột ngô.

Thiệu Vân An làm mẫu, trước dùng ống sậy hút tuỷ, sau đó ăn thịt. Ăn miếng đầu tiên, Nguỵ Hoằng Văn trong đầu xoay chuyển cách buôn bán. Nếu là thường ngày, Hứa chưởng quầy sẽ đề nghị cùng Thiệu Vân An làm chút sinh ý, hoặc là mua lại công thức. Nhưng hiện tại, Hứa chưởng quầy không thích hợp mở lời.

Có khách nhân trong nhà, Sầm phu nhân mang theo ba hài tử về phòng ăn. Ăn hai miếng, Nguỵ Hoằng Văn buông đũa nói. "Món bọ cạp cừu này thực sự rất ngon. Hoằng Văn tự xưng là đã ăn hết mỹ vị Yến quốc, hôm nay không khỏi hổ thẹn. Tay nghề Thiệu tiểu ca quả nhiên danh bất hư truyền."

Sầm lão ha ha cười nói. "An nhi làm đồ ăn ngon, khẩu vị lão phu bị hắn chiều đến kén chọn."

Khang Thuỵ cùng Tưởng Khang Ninh gật đầu phụ hoạ.

Thiệu Vân An nói. "Kén thì kén đi. Ngài ở trong nhà, muốn ăn cái gì còn sợ không tiện? Ngược lại đại ca và sư huynh phải bận việc chính sự."

Tưởng Khang Ninh nói. "Nếu không có chuyện cấp bách, thông thường qua mười lăm tháng giêng mới mở lại nha phủ. Nếu ở kinh thành, ngày mười là phải mở rồi."

Khang Thuỵ tiếp theo nói. "Học đường mùng một tháng hai mới khai giảng, trước đó một ngày sư huynh phải lên học đường họp mặt cùng chư vị phu tử một lần."

Thiệu Vân An nhìn về phía Sầm lão. "Bên huyện học lão gia tử không cần đi sao?"

Sầm lão đáp. "Ta đã giao xuống dưới. Mùng một ta chỉ cần lộ mặt, nói mấy câu với học sinh, chuyện còn lại đã có ba vị phó viện trưởng lo liệu."

"Vậy mùng một Tỉnh ca đưa ngài đi, ngài xong việc thì trở về."

"Tốt."

Thấy bọn họ nói xong việc nhà, Nguỵ Hoằng Văn mở miệng. "Trù nghệ Thiệu tiểu ca lợi hại như vậy, chẳng lẽ không muốn mở tửu lâu sao? Lấy tay nghề Thiệu tiểu ca, đầu bếp Nhất Trượng Hiên so sánh còn kém xa."

Thiệu Vân An cười nói. "Tính ta lười biếng, mở tửu lâu rất phiền toái. Tỉnh ca cũng không thích ta bận rộn." Nói xong hắn liếc nhìn Vương Thạch Tỉnh.

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói tiếp. "Nhà chúng ta nhân khẩu đơn giản. Ngày thường làm ít mua bán nhỏ đã đủ chi tiêu, không cần thiết phải lao tâm lao lực. Huống hồ Vân An tuổi còn nhỏ, làm việc quá mức không phải chuyện tốt."

Nguỵ Hoằng Vân rất muốn quát lớn. Các ngươi nói đó mà là buôn bán nhỏ sao? Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy cũng muốn chửi bậy. Vương Thạch Tỉnh nói tiếp. "Bạc kiếm hoài không đủ, nhà chúng ta không có dã tâm lớn."

Chỉ một câu đã ngăn chặn ý tưởng muốn cùng Thiệu Vân An mở tửu lâu của Nguỵ Hoằng Văn.

Tưởng Khang Ninh đúng lúc lên tiếng. "Nguỵ công tử khó có thể nếm thử tay nghề của Vân An, không nên lãng phí nha."

Nguỵ Hoằng Văn lại cầm đũa lên, bất đắc dĩ hướng Thiệu Vân An cười cười. Ăn trước vậy, ăn xong rồi thế nào cũng phải tìm cơ hội nói ra mục đích chuyến này.

Nguỵ Hoằng Văn vắt hết óc suy nghĩ làm sao đề cập sự việc với Thiệu Vân An. Trong lúc y suy nghĩ thì bữa cơm liền trôi qua. Nhưng y không ngờ, y còn chưa mở miệng, đã có người đề ra.

"Lão gia tử, sư huynh, đại ca, ta đã để nhà bếp đun nước nóng, mọi người có muốn đi ngâm mình hay không?"

Sầm lão nhìn Thiệu Vân An, ánh mắt dò hỏi. [Ngươi có ý gì?]

Thiệu Vân An tự tin nói. "Vừa khéo ta có việc tìm Hứa chưởng quầy. Lão gia tử, mọi người mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắm một cái giải mệt."

Nhìn Thiệu Vân An tươi cười, Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh hiểu rõ hắn có đối sách. Thiệu Vân An lúc nào cũng có sẵn chủ ý, ba người không thể bình tâm nổi.

Thiệu Vân An nói như vậy, Nguỵ Hoằng Văn, Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy biểu tình tức khắc sáng ngời. Hứa chưởng quầy vội vàng nói. "Ta cũng vừa hay có chuyện cần trao đổi với Thiệu tiểu ca, thật là trùng hợp."

Sầm lão phất tay. "Các ngươi và An nhi nói chuyện chính sự đi, ta và sư huynh, đại ca ngươi đi uống chén trà."

"Vâng."

Thiệu Vân An đứng dậy, ra hiệu ba người đi theo hắn. Ba người hướng Sầm lão, Tưởng Khang Ninh và Khang Thuỵ thi lễ, rồi theo Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh bước chân vội vã tiến vào bên trong.

"Không biết Vân An định làm thế nào." Khang Thuỵ tự hỏi.

Sầm lão lắc đầu. "Trà và rượu không thể giao cho Hằng viễn hầu phủ. Việc này Khang Ninh ngươi phải viết một phong mật tấu lên hoàng thượng. Nhớ viết thêm một phong khác để Khang Thần trình lên quân hậu."

"Được."

Thiệu Vân An mang ba người Nguỵ Hoằng Văn vào trong thư phòng của hắn và Vương Thạch Tỉnh. Quách Tử Du bưng nước trà vào. Mấy người an toạ xong, Thiệu Vân An lại không hé răng. Vương Thạch Tỉnh vào thẳng vấn đề hỏi. "Nguỵ công tử lần này đến đây không phải chỉ là muốn gặp mặt Vân An của chúng ta phải không?"

Nguỵ Hoằng Văn không ngờ hai người này hỏi trắng ra như thế. Bất quá nếu đối phương đã thẳng thắn, y cũng không định giấu diếm, nói. "Đúng vậy, Nguỵ mỗ giao thương nhiều năm. Năm trước kinh thành đột nhiên xuất hiện trà và rượu mới, có thể nói là quan viên quý nhân đều mong ước, đặc biệt là trà mới đích thị thiên kim khó cầu. Nguỵ mỗ biết được trà và rượu mới là xuất xứ từ chỗ ngài và Thiệu tiểu ca, trùng hợp Nguỵ mỗ mới biết thủ hạ có tiếp xúc với hai vị, vậy nên mới đến đây thể hiện giao tình. Không dối gạt nhị vị, Nguỵ mỗ hi vọng có thể cùng nhị vị hợp tác.

Nguỵ mỗ cũng biết, đại chủ nhân phía sau trà và rượu là quân hậu. Nguỵ mỗ quả thật không có ý định đoạt sinh ý của quân hậu, chỉ là có nguyên nhân bất đắc dĩ, trà và rượu mới Nguỵ mỗ không cần nhiều lắm, một năm một trăm cân trà, hai trăm cân rượu là đủ. Nguỵ mỗ có tra qua, căn cứ lượng trà ở huyện Vĩnh Tu và sản lượng Dương nãi tử, số lượng này cũng không nhiều lắm."

Ý tưởng lúc trước của Nguỵ Hoằng Văn không phải thế này, y vốn định lấy ở chỗ Thiệu Vân An ít nhất ba phần mười số lượng. Nhưng trải qua ngày hôm nay, y đành từ bỏ ý niệm. Chỉ cần từng đây thôi, số lượng tuy không nhiều, nhưng có một điều khẳng định, trừ y ra, không còn ai khác có khả năng lấy trà và rượu từ chỗ Thiệu Vân An nữa.

Vương Thạch Tỉnh mặt vô biểu tình nói. "Nguỵ công tử cũng nói. Quản lý trà và rượu là quân hậu. Ta và Vân An chỉ là thảo dân, ngài cảm thấy chúng ta chưa được quân hậu đồng ý mà có thể giao trà và rượu cho ngài sao? Yêu cầu của Nguỵ công tử đúng là làm khó người khác."

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy nghe xong cực kỳ lúng túng. Hứa chưởng quầy đáng thương nhìn Thiệu Vân An khẩn cầu, hi vọng Thiệu Vân An có thể nể mặt giao tình giữa họ mà nhân nhượng. Thiệu Vân An làm bộ không thấy, nhấc chén lên uống trà. Nguỵ Hoằng Văn hít một hơi thật sâu, không hề tức giận, chỉ nói. "Quân hậu muốn trà và rượu là để kiếm bạc. Nguỵ mỗ không vòng vo với nhị vị nữa, Nguỵ mỗ muốn trà và rượu là vì thanh danh Hằng viễn hầu phủ, giá cả ngược lại không quan trọng. Quân hậu bán giá trà và rượu thế nào, ta sẽ thu mua giá ấy, miễn là Hằng viễn hầu phủ có thể sở hữu trà và rượu."

Thiệu Vân An khẽ cười một tiếng, mở miệng. "Ta không ở kinh thành, không biết trà và rượu rốt cuộc buôn bán thế nào. Nếu Nguỵ công tử thật sự thu mua giá đó, vậy không phải là lỗ lớn sao?"

Nguỵ Hoằng Văn cười nhẹ, đáp. "Có đôi khi, thể diện quan trọng hơn. Cũng nhờ Thiệu tiểu ca và Hứa, Tằng chưởng quầy có giao tình, Nguỵ mỗ mới tự ý đi một chuyến. Thiệu tiểu ca là người trọng tình nghĩa, mong rằng Thiệu tiểu ca có thể lý giải chỗ khó xử của Nguỵ mỗ."

Thiệu Vân An không bị lay động, lắc lắc đầu. Nụ cười bên môi Ngụy Hoằng Văn biến mất. Hứa chưởng quầy nhịn không nổi mở miệng. "Thiệu tiểu ca, mong ngài có thể giúp đỡ, việc này đối với đại đông gia, đối với Hằng viễn hầu phủ rất trọng yếu."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Trừ phi quân hậu chấp thuận, ta và Vân An không làm chủ chuyện này được. Nguỵ công tử có Hằng viễn hầu phủ, hai người chúng ta vô pháp so sánh tới."

Nguỵ Hoằng Văn nói. "Vương huynh đệ khiêm tốn. Sầm lão tuy không còn ở triều đình, nhưng cũng không phải người thường."

Vương Thạch Tỉnh hỏi lại. "Ý Nguỵ công tử là mặt mũi Sầm lão so với quân hậu còn lớn hơn?"

Nguỵ Hoằng Văn mím chặt miệng. Hứa chưởng quầy lại nhịn không được định lên tiếng, bị Thiệu Vân An giơ tay ngăn lại.

"Hứa chưởng quầy, Tằng chưởng quầy. Không phải ta và Tỉnh ca không nể tình các ngài, cũng không phải làm bộ làm tịch. Trà và rượu mặc dù do ta và Tỉnh ca làm ra, nhưng đến giờ, ta và Tỉnh ca không có khả năng bán trà và rượu cho người khác." Thiệu Vân An không khách khí nói tiếp. "Nguỵ công tử đưa ra nhiều yêu cầu như vậy thực sự làm chúng ta khó xử. Các ngài ở kinh thành chẳng lẽ còn không rõ giá trị trà và rượu hơn chúng ta sao? Các ngài cảm thấy hoàng thượng và quân hậu sẽ phân cho các ngài phần sinh ý này, phần thanh danh này sao? Hằng viễn hầu phủ không sợ đắc tội hoàng thượng và quân hậu, nhưng ta và Tỉnh ca không dám, hai chúng ta không có chỗ dựa lớn như vậy."

Ngụy Hoằng Văn lộp bộp trong lòng, lập tức nói. "Thiệu tiểu ca e là đã hiểu lầm. Hằng viễn hầu phủ sao lại không sợ hoàng thượng và quân hậu?"

Thiệu Vân An vẻ mặt khó hiểu hỏi. "Sợ đắc tội ư? Nhưng rõ ràng trong lời nói của ngài có vẻ không sợ nha. Nếu sợ ngài còn có thể đề ra yêu cầu sao? Còn có thể đoạt mối làm ăn của hoàng thượng và quân hậu sao?"

Nguỵ Hoằng Văn không biết nên nói như thế nào. Lời này nếu truyền tới tai hoàng thượng và quân hậu, sợ rằng hoàng thượng không phải xử trí y, mà là xử trí cả Hằng viễn hầu phủ. Đáng chết! Y quả thật suy nghĩ quá đơn giản! Hai người nông gia tử này khôn khéo y như hồ ly!

Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy cuống lên, cái mũ này chụp lên người, làm sao chủ tử bọn họ có thể gánh nổi a! Hai vị chưởng quầy vội vàng cầu xin. "Thiệu tiểu ca, ngài hiểu lầm, chủ nhân chúng ta không phải ý tứ này..."

Thiệu Vân An ngắt lời hai người, đối diện Nguỵ Hoằng Văn đang căng thẳng nói. "Nguỵ công tử, ta và Tỉnh ca muốn nói chuyện riêng với ngài."

Nguỵ Hoằng Văn thay đổi sắc mặt. "Đương nhiên có thể!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.