Mộ gia có tính kế thế nào đi chăng nữa cũng không ngờ những việc đã ra ngày hôm nay.
Một thời gian kể từ ngày hôm ấy, cả giới hắc đạo…à không, cả thế giới chấn động khi nghe tin đại gia tộc Mộ gia bị xóa sổ.
Tất cả các thuộc hạ trở về dưới trướng của Bạc gia. Gia chủ đương nhiệm lúc đó là Mộ Khương Phong bị Bạc Quân một phát súng giết chết. Nhị thiếu gia Mộ gia_Mộ Trùng theo làm cánh tay phải kề cạnh bên Bạc Quân, đổi họ lấy tên là Bạc Mộ Trùng. Các chi nhanh lẻ tẻ của Mộ gia bị Bạc Quân thấu tóm về dưới trướng Bạc gia. Mất nhiều thời gian để có thể xóa sạch mầm móng muốn khởi sắc của Mộ gia, Bạc Quân đúng thật là đuổi cùng giết tận.
Hai năm kể từ ngày hôm ấy, Bạc Hoàng lui về dưỡng lão nhường chỗ cho con trai lớn chỉ mới mười tám tuổi_Bạc Quân lên làm lão đại, lãnh đạo Bạc gia, tiến hành thao túng châu Á. Bạc Quân tạo ra vũ khí mới khiến cả thế giới phải dè chừng. Bạc gia thu về số tiền nhiều đến không thể đếm được từ việc bàn giao kĩ thuật chế tạo vũ khí. Người ta đồn đại rằng Bạc lão đại cũng chính là Bạc Quân đã tóm được gần nửa châu Á. Khi các nhà chức trách chịu đầu hàng trước kho vũ khí bí ẩn mà Bạc gia sở hữu, Bạc Quân đường đường chính chính trở thành chủ nhân của liên minh châu Á mới thành lập.
Ba năm kể từ ngày hôm ấy, Bạc gia trở thành gia tộc lớn nhất, nắm trong tay tiềm lực phát triển quân sự của hơn phân nửa quốc gia ở châu Âu. Tham vọng như đại dương rộng lớn, Bạc lão đại trở thành nhân vật quan trọng trong chiến lược quân sự của nhiều quốc gia.
Bốn năm kể từ ngày hôm ấy, Bạc gia liên tục bành trướng thế lực, đúng đầu nhiều bảng xếp hạng. Bạc Quân trở thành vị lão đại thành công sở hữu khối tài sản lớn nhất đồng thời cũng là người trẻ nhất. Lần đầu lấn sân sang bạch đạo; điều hành chuỗi công ty giải trí, kĩ thuật ô tô, đóng thuyền lớn,…;hoạt động phạm vi rộng; trở thành nhân tố quan trọng đối với sự gia tăng, phát triển kinh tế của toàn thế giới.
Đi một vòng quanh thế giới, ai cũng nghe qua cái tên_Armee Silberne hay chúng ta ở đây gọi là Bạc lão đại.
Bạc Quân lúc bấy giờ không còn là cậu nhóc năm xưa dễ suy diễn, dễ tức giận. Bạc Quân bây giờ lạnh lùng quyết đoán, một tay che trời, hắn muốn làm gì cũng được. Liệu rằng mấy ai có thể nghĩ, Bạc lão đại tàn nhẫn máu lạnh thế mà từng để vụt mất tình yêu của mình.
Hệ thống Phong Thần lần thứ năm ngàn hoàn thành nhiệm vụ nghịch thiên, dẫn dắt kí chủ Bạc Quân trở thành người trên vạn người, trở thành người hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất.
__
Mộ Trùng đến bây giờ vẫn chưa thể tin những gì mà Bạc Quân đã làm, mà không riêng gì cậu, mọi người hết thảy cũng không ai ngờ được. Bất ngờ nhưng nhiều hơn là giận dữ. Nhưng nếu như cậu không theo làm cho Bạc Quân thì cũng chẳng còn đường sống, Mộ gia đã hoàn toàn bị quét sạch. Cậu đặt bó bông xuống trước mộ của anh cậu, đôi mắt trong suốt của thời học sinh ngày xưa nay nhuốm màu muộn phiền. Ngày hôm đó, Mộ Khương Phong bại trận trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực, anh ta như phát điên hỏi:
“Nhã Âm đâu? Mày rốt cuộc giấu Nhã Âm ở đâu!?”
Bạc Quân lãnh lẽo châm điếu thuốc, đứng từ trên cao nhìn xuống Mộ Khương Phong đang tuyệt vọng quỳ rạp trên đống giấy tờ phạm tội. Hắn thở ra một hơi, giọng nói không có gì biến hóa.
“Chính tôi còn không biết”
Năm đó bọn họ đưa Nhã Âm đi, không ai biết thế lực nào đã che giấu thông tin của Nhã Âm, khiến cho Bạc Quân gặp khó khăn trong việc tìm kiếm. Dù cho Bạc Quân có phát hiện ra dấu vết nhưng cũng nhanh chóng bị cắt đuôi.
Mộ Trùng lái xe đến viện dưỡng lão, Mộ lão gia trước kia oanh liệt tứ phương, nay chỉ trầm mặc ngồi nhìn ra cửa sổ suốt ngày. Bạc Hoàng ngày ngày đến thăm Mộ lão gia, có những cuộc nói chuyện mà Mộ Trùng hiểu không được. Cậu đặt trái cây lên bàn, nhìn Mộ lão gia một chút rồi cúi đầu.
“Ba, con đi nhé.”
Nếu nói Mộ Trùng không hận thì đó là nói dối. Mộ Trùng hận Bạc Quân đã khiến cho cả nhà của cậu phải tan rã, người thì làm thuê vác mướn, người thì tự lập công ty. Nếu như anh cậu làm sai thì trừng phạt mỗi anh ấy, đâu đến mức phải diệt tận gốc như vậy? Nói đi cũng phải nói lại, Mộ Trùng biết trong thời gian này, Bạc Quân cũng âm thầm giúp đỡ cho thành viên Mộ gia, cũng chưa đến mức là tuyệt tình.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Bạc Quân máu lạnh vô tình, tàn nhẫn với cả anh em của mình, nhưng riêng Mộ Trùng biết hắn đã tự giày vò bản thân cỡ nào. Cả ngày hắn sống trong đống việc chất cao như núi, với những đợt ám sát chẳng thành công, với những tranh đoạt hảo huyền của kẻ không có mắt. Và nỗi nhớ dai dẳng bào mòn trái tim lẫn tâm hồn hắn, Mộ Trùng không biết Bạc Quân làm cách nào để che giấu cảm xúc trở thành một tảng băng đúng nghĩa như vậy.
Mộ Trùng trở lại Bạc gia sau chuyến viếng thăm ngắn ngủi. Cậu bước vào phòng của Bạc Quân, thấy hắn đang trầm mặc xem cái gì đó chăm chú. Mộ Trùng biết ngay thứ đó là gì, cậu thở dài hỏi:
“Mày đang xem thông tin của Nhã Âm?”
“Phải.”
“Lại thấy dấu vết của cậu ấy? Lần này là ở đâu?”
“Đức.”
Suốt cuộc nói chuyện, Bạc Quân chẳng hề ngẩn đầu lên. Bộ dáng của hắn đầy trưởng thành và dày dặn kinh nghiệm, trên thân hình cao một mét chín không chỗ nào là không có sẹo. Đó là kết quả sau những cuộc truy sát dai dẳng, người muốn giết hắn, hận hắn không thiếu. Ánh mắt của hắn hoàn toàn bị màu đen che phủ, con ngươi màu đỏ rực trước kia không còn sáng nữa, người ta nhìn vào chỉ thấy lạnh lẽo. Xung quanh người hắn toát ra loại khí thế của kẻ bề trên khiến người ta phải quỳ rạp mà kính phục, nào còn dáng vẻ của cậu thiếu niên khi ấy.
Trên bàn tài liệu ngổn ngang, cái gạt tàn thuốc đầy chưa đổ, ly cà phê lạnh ngắt đặt bên cạnh chiếc máy pha cà phê nhập khẩu. Thứ duy nhất có màu sắc rực rỡ trên bàn là đĩa dưa hấu không hạt được cắt đều đặn.
[Đức bây giờ là buổi sáng nhỉ?]
Phong Thần ngồi trên bàn, gần đây nó rảnh rỗi đến mức phát chán. Kí chủ của nó dùng một tốc độ kinh hồn để hoàn thành tất cả nhiệm vụ, chính nó cũng chưa tới thời hạn quay về. Hệ thống bé nhỏ kia khi biết vị trí của Phong Thần là ở bên cạnh Bạc Quân, nó liền biệt tăm biệt tích. Khi nào cần năng lượng thì mới liên lạc, Phong Thần cũng buồn muốn chết.
Bất quá bây giờ có thể gặp được rồi, đi đâu không đi, lại bước chân vào nước Đức, nơi mà quyền lực của Bạc lão đại đạt tới mức cao nhất.
“Chuẩn bị phi cơ.” Bạc Quân nói, lời này là để cho Mộ Trùng nghe.
Bạc Quân đóng tài liệu, châm lửa điếu thuốc, hắn rũ mắt, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nơi mà Bạc Quân dễ dàng tìm được nhất là ở Đức bởi vì quê của hắn ở đây. Cuối cùng cũng đến lúc gặp lại rồi, bé cưng.
Mộ Trùng yên lặng nhìn Bạc Quân, cảm thấy như thời học sinh trước đó vừa mới thoáng qua vậy. Cậu gật đầu một cái rồi xoay người đi, lần này chẳng lẽ thành công rồi sao?
Suốt mấy năm truy tìm dấu vết, nào ngờ Nhã Âm lại tự mình tìm đến. Bất quá, Mộ Trùng cứ mong muốn Nhã Âm không được tìm thấy, bởi vì Bạc Quân của bây giờ không còn giống ngày xưa nữa. Hắn bây giờ quá tàn nhẫn, cũng không biết bao nhiêu mạng người đã qua dưới tay hắn. Nếu có thời gian, sẽ kể cho bạn nghe về cách mà Bạc Quân thâu tóm lục địa Á Âu, một trận chiến khiến hắn đánh mất chính bản thân mình, trở thành một kẻ khát máu thật sự.
Điều duy nhất còn sót lại chút tính người ở hắn đó là việc tìm kiếm Nhã Âm. Người ta gọi việc liên tục tìm kiếm một nữ nhân của Bạc lão đại là “cuộc truy tìm bạch nguyệt quang”.
Phải, người ta gọi nữ nhân bí ẩn đó là bạch nguyệt quang của Bạc lão đại.
Bằng một cách phi thường nào đó, Nhã Âm trở thành bạch nguyệt quang của kẻ khát máu nhất lục địa này.