Tôi là Thanh Anh, tôi đến dinh thự xa hoa này để hầu hạ cho nữ chủ nhân mới tới. Nhưng thật ra nghề nghiệp của tôi là sát thủ, bọn họ thuê tôi với mong muốn bảo vệ nữ nhân này. Ngày đầu tiên tôi tới đã gặp phải một tình huống khiến tôi sững người, như bị ai xịt keo vào mặt vậy. Nghe nói chủ nhân nơi này là một người máu lạnh vô tình, tôi cũng chẳng quan tâm bởi vì tôi không có hứng thú với đàn ông hay tình yêu gì đó. Nhưng mà nữ nhân mới xuất hiện này lại làm tôi hứng thú.
Lúc đó tôi vừa tới nơi đã bị gọi vào phòng xử lí gì đó, chỉ thấy Bạc lão đại ngồi trên ghế uống trà, ngay kẻ thiếu tinh tế như tôi cũng phát giác ra được tia thỏa mãn từ hắn. Tôi quét ngang qua giường, trực tiếp thấy rõ gương mặt mờ mờ ảo ảo của nữ nhân ấy, cả sợi dây xích bạc nữa. Cánh tay của nữ nhân lộ ra khỏi chăn để lộ vết hôn xanh tím cũng đủ biết ngày hôm qua có bao nhiêu kịch liệt, tôi chẳng thể nào ngừng đỏ mặt.
Cả cuộc đời làm sát thủ, lần đầu tiên tôi phải thu dọn tàn cuộc này. Quần áo bị xe rách quăng trên đất, ga giường bị nhào nặn nhăn nhúm, và còn cả những bao…à thôi.
Sống ở đây được vài ngày, tôi nhận ra Bạc lão đại đối với nữ nhân này dính tới một độ nhất định. Cả ngày đều ở trong phòng không ngừng ôm hôn, ngay cả bàn làm việc cũng chuyển vào đây. Dấu hôn trên người của nữ nhân kia ngày một đậm thêm, mỗi lần lau người cho cô ấy, tôi phải thật xót xa.
Bạc lão đại chiếm hữu nữ nhân này đến mức tôi phải sợ hãi, bạn tin không? Tôi phải đeo bao tay mỗi khi lau người cho cô ấy. Có vẻ như ngoài cô ấy ra thì tôi là người có giới tính nữ duy nhất trong cái đám đàn ông lạnh lẽo này. Có lẽ Bạc lão đại không muốn để ai khác nhìn thấy cô ấy, lần đầu làm việc tôi còn được yêu cầu bịt mắt lại.
À, cũng may là ý định đó đã không thành công.
Thanh Anh đặt khăn ướt vào thao, nhìn Nhã Âm bằng vẻ mặt đáng thương.
Mấy ngày rồi Nhã Âm cứ tỉnh rồi lại bị tên nào đó làm đến ngất đi. Nhã Âm hoài nghi vì sao tới bây giờ cô vẫn còn thở.
Nghiên Trác mấy ngày bị Phong Thần đeo bám, hiếm khi lên tiếng nói:
[Bởi vì hồn thể thu thập xong hết rồi]
“???” Ta có thực hiện nguyện vọng gì cho hắn đâu?
[Lúc ngươi nói yêu hắn, gần đây các ngươi suốt ngày lăn lộn với nhau, bổn đại gia không có cơ hội thông báo]
A ha.
Nhã Âm mệt mỏi ngồi dậy, hai tay cô run rẩy chống xuống giường. Nhã Âm ngồi ngốc ở đó một lúc, bởi vì bị trói nên cô không xuống được. Hôm nay hiếm khi tỉnh không thấy Bạc Quân nhưng Nhã Âm lại coi đó là một loại may mắn. Nếu không Nhã Âm thật sự nghĩ mình sẽ chết trên giường.
Lúc này ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ, Nhã Âm khó hiểu, Thanh Anh chưa dọn dẹp xong sao?
“Vào đi.”
Mộ Trùng chậm rãi mở cửa, từ bên ngoài bước vào, áo vest chững chạc, gương mặt điềm tĩnh. Nhã Âm trực tiếp đơ mất hai giây, cô nói bằng giọng khó tin:
“Mộ Trùng? Cậu hả?..Cũng quá soái khí rồi!”
Mộ Trùng đắc ý nói:
“Hừ, không cần phải ngưỡng mộ như vậy.”
Mộ Trùng đóng cửa cạch một cái, cậu xoa xoa eo đi đến giường ngồi cạnh Nhã Âm. Cái động tác này Nhã Âm thập phần quen thuộc, Nhã Âm lắc lắc đầu, cô nghĩ nhiều rồi. Nhã Âm quay sang Mộ Trùng liền thấy cậu mếu máo, làm gì còn chút dáng vẻ điềm tĩnh lúc nãy.
“Nhã Âm! Hức, cậu không biết bấy lâu nay tôi đã phải khổ sở thế nào đâu!”
Nhã Âm không khỏi nhìn lại Mộ Trùng, may quá cậu ấy vẫn giống ngày xưa. Nhã Âm gần gũi nói:
“Sao, kể tớ nghe. Nhưng mà sao cậu ở đây vậy?”
Có lẽ mấy ngày nay có quá nhiều cú sốc, người mà Nhã Âm thấy bình thường nhất là Mộ Trùng, hóa ra ở dinh thự này vẫn còn người bình thường.
“Tôi biết cậu có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng mà nghe chuyện của tôi trước đã, tôi sắp tức chết rồi!”
Nhã Âm ngồi nghe Mộ Trùng nói, không hiểu sao càng nghe càng thấy không đúng. Sắc mắt của Nhã Âm giống như thanh đo nhiệt độ vậy, hết lạnh rồi nóng. Giống như bây giờ, Nhã Âm đỏ bừng gương mặt, khó tin nói:
“Tức là…cậu ngủ với Bạch thiếu gia rồi?”
“Hức.”
Nghe câu hỏi của Nhã Âm, Mộ Trùng khóc ngày càng lớn.
“Tôi chờ lâu lắm mới có cơ hội để tâm sự với cậu đó, tôi phải làm sao bây giờ?”
Nhã Âm nuốt ực một cái, Mộ Trùng chắc hẳn phải cô đơn lắm mới tìm tới cô cho lời khuyên bởi vì về chuyện tình cảm thì Nhã Âm cũng mù tịt.
“Cậu thích anh ta hả?”
“Tôi không-…Hức”
Nhã Âm giật giật môi, “Xác định là thích rồi.”
“Nhưng, nhưng anh ta nói tình một đêm là chuyện bình thường.”
Nhã Âm trợn mắt, cô cứ tưởng Bạch Ngôn là người tốt.
“Mộ Trùng, bỏ chạy đi, hắn chắc chắn là tra nam, tớ cũng bỏ chạy luôn!”
Mộ Trùng lập tức ngừng khóc, cậu nhìn xuống chân của Nhã Âm rồi do dự ngẩng đầu, tuôn ra một sự thật đau lòng:
Mộ Trùng nhìn những dấu vết trên người Nhã Âm, cậu đồng cảm sâu sắc. Đọc t𝑟𝑢𝐲ện ha𝐲 tại [ t 𝑟 ù m t 𝑟 𝑢 𝐲 ệ n.Vn ]
“Nhắc mới nhớ, cái thằng đó mấy năm nay cứ như phát điên ấy!”
Nhã Âm: “…” Trên giường đúng là như phát điên thật.
“À mà anh hai cậu-…”
“Chết rồi, Bạc Quân giết.” Mộ Trùng lạnh lẽo nói.
Nhã Âm mấp máy môi, âm thanh như bị nghẹn ở cổ họng:
“A…hả?”
Không khí trầm xuống kì lạ, Mộ Trùng nâng mắt, bật cười nói:
“Nó chưa nói với cậu? A, vậy để tôi kể lại thằng đó đã làm gì trong thời gian qua.”
___
“Tên cuối cùng?”
“Đúng vậy thưa lão đại!”
Thuộc hạ bắt đầu thu dọn tàn dư của cuộc đánh nhau căng thẳng vừa rồi.
Bạc Quân lau vết máu trên mặt, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài trời.
Tối rồi?
Bạc Quân tháo bỏ găng tay đen quăng xuống đất, hắn lấy một điếu thuốc ra châm lửa. Ánh sáng hiu hắt không đủ để người ta thấy rõ gương mặt hắn, trong mắt hắn phản chiếu ngọn lửa nhưng không đủ để xua tan đi cảm giác lạnh lẽo. Bạc Quân rít một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt hắn hơi híp lại. Lúc này điện thoại trong túi bỗng nhiên sáng lên, Bạc Quân rũ mắt, không nhiều người biết số của hắn.
Một tên nằm gần hắn nhất bị hắn đánh ngất xỉu lúc nãy, bấy giờ đột nhiên mở mắt. Tên đó cố gắng với lấy cái dao bên cạnh, chưa kịp bò dậy đã bị Bạc Quân một chân dậm xuống đầu. Tên đó trợn tròn mắt, máu từ trong họng không ngừng trào ra, bắt đầu la hét đau đớn.
Bạc Quân thản nhiên cầm điện thoại, lực chân càng mạnh, tên đó vùng vẫy cỡ nào cũng không gỡ chân hắn ra được. Ánh sáng điện thoại chiếu lên gương mặt hắn, Bạc Quân đột nhiên nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên.
Bé cưng nhắn cho hắn.
“Hửm…?”
Em nhớ anh?
“A…”
Sao lại có thể đáng yêu như vậy nhỉ?
Bạc Quân che mặt, trong mắt toàn là nóng rực, hắn liếm môi nhấn gọi cho Nhã Âm. Khi bên kia vừa bắt máy, hắn đã gấp gáp hỏi:
“Bé cưng? Nhớ tôi sao?”
Nhã Âm đang dùng bữa, cô vừa nhai vừa nói:
“Ừm, đang ở đâu vậy?”
Tên kia nhìn biểu cảm của Bạc Quân, không nhịn được run rẩy, dùng chút sức lực cuối cùng hét lớn:
“Tên điên!”
Bạc Quân cười lạnh trực tiếp tăng lực đạo, vài tiếng rắc rắc vang lên kèm theo đó là một đống máu nát vụn.
“Tiếng gì vậy?”
“Quảng cáo phim ngoài đường thôi.”
Nhã Âm nghĩ nghĩ, chắc hẳn là phim kinh dị. Cô mềm mại nói:
“Bạc Quân, bao giờ anh về?”
Bạc Quân nhìn lại thời gian một chút, nghiêng đầu nói:
“Ừm? À, chắc là khoảng…hai tiếng nữa?”
Nhã Âm dùng muỗng múc cơm lên, không biết nghĩ gì mà bỏ xuống.
“Em nhớ anh, ăn cơm không thấy ngon.”
“A…”
Bạc Quân khựng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, có chút khó tin.
Nếu phải miêu tả tâm trạng của Bạc Quân lúc này là như có pháo hoa nổ đùng đùng trong đầu. Yết hầu Bạc Quân lăn lộn, đôi mắt phong tình híp lại vừa nóng rực vừa gấp gáp, hắn liếm môi, mang theo ý cười trầm thấp dụ hoặc nói: