Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 32: Làm ấm giường



Thanh Yên chắp tay đi một vòng nhìn Nhã Âm lên xuống.

“Hừm…”

“Con nhỏ này đúng là thích hợp với hai từ bé cưng.”

Bạc Quân thở ra một hơi, ánh mắt chết chóc, “Thu lại ánh mắt đó trước khi tôi giết cậu.”

Thanh Yên khựng lại, được rồi, anh cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ hắn. Thanh Yên xua tay, vẻ mặt khó nói:

“Ờ ờ, tôi không nhìn, không nhìn, không nhìn là được chứ gì?”

Bạc Quân dẫn Nhã Âm đến ghế sofa ra hiệu cô ngồi xuống. Không hổ là trụ sở của mấy người hắc đạo, đồ trang trí cũng là hình con dao, sặc mùi tử khí. Nhã Âm ngoan ngoãn ngồi ở đó, Bạc Quân cũng không có ngồi, hắn thấp giọng nói:

“Ở đây đợi tôi.”

Nhã Âm gật gật đầu tỏ vẻ mình ổn nhưng mà nội tâm đã sắp bị sụp đổ. Hai người bọn họ nhìn sắc mặt là biết định bàn kế hoạch đen tối nào đó, Nhã Âm cũng thể xen vào được. Chứ thật lòng cô không muốn rời xa hắn nửa bước đâu. Mà hắn nói cô phải luôn ở trong tầm mắt của hắn, bây giờ lại bỏ đi đâu mất.

“Wer ist das?”

“Sieht klein aus wie ein Neuntklässler.”

“…”

Ước chừng được vài phút, một vài nam nhân tiến vào, người nào cũng cao lớn lực lưỡng. Nhã Âm đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cô cố gắng mím môi thu nhỏ sự chú ý.

[Kí chủ, haha, bọn họ nói cô trông giống học sinh lớp 9]

“…”

[Có khi nào là em gái của lão đại không? Có vẻ là người châu Á]

[Tôi nhìn thấy lão đại dẫn theo cô ta lúc nãy]

[Nhìn đáng yêu, làm tôi nhớ con gái của tôi]

“…” Đủ rồi! Đừng phiên dịch nữa, ta sẽ không nhịn được lao ra solo với bọn họ.

Nghiên Trác cười khúc khích, chỗ này thú vị quá.

Thật ra Bạc Quân nghĩ đây là trụ sở của hắn, để cô ở đây cũng rất an toàn mà hắn quên tính tới tình huống này. Thiếu sót, thiếu sót rồi.

Mà bên phía Thanh Yên, lúc này Bạc Quân lại đang trầm mặc nghe Thanh Yên nói, điếu thuốc siết chặt trong tay hắn cháy phì phèo. Tay cầm thuốc gõ gõ lên thành ghế, hắn mở miệng nói:

“Đã thông báo cho Mộ Trùng chưa?”

Thanh Yên nhún vai, “Cậu ta đang buồn vì tình, thông báo làm gì? Với tính cách của cậu ta, thế nào cũng đòi đi.”

“Cứ cho Mộ Trùng theo.”

Thanh Yên nâng mắt, anh biết thế nào cũng vậy mà. Thanh Yên vươn vai một cái, khớp tay vang lên tiếng rắc rắc.

“Nữ nhân kia của cậu, có phải nên để ở chỗ này không? Tôi sẽ gọi Thanh Anh đến chăm sóc cô ta.”

Bạc Quân hơi dừng lại, hắn rũ mắt.

“Tôi sẽ đưa em ấy đi cùng.”

“Hả? Vụ lần này tương đối nguy hiểm, nữ nhân mỏng manh như cô ta đi theo chỉ thêm phiền phức.”

Bạc Quân cũng tự hiểu là như vậy nhưng mà dù sao hắn cũng không muốn xa bé cưng, lỡ có nguy hiểm thì sao chứ? Cùng lắm thì cùng nhau chết. Thanh Yên nhận ra được cố chấp trong mắt hắn, anh nhắm mắt thở dài.

“Được rồi, cậu là lão đại, tôi không có quyền quyết định.”

Bạc Quân dụi điếu thuốc vào gạt tàn, chậm rãi đứng lên.

“A, nhắn với tên đó, rốt cuộc có muốn buông tha cho nhóc của chúng ta hay không, cũng không thể để cho nhóc ngốc nhà ta chịu thiệt thòi.”

Thanh Yên cong môi, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Bạch Ngôn đúng không, a, Mộ Trùng đúng là mắt mờ rồi mới thích cái tên trăng hoa đó, chi bằng thích tôi.”

Bạc Quân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn.

“Đưa Mộ Trùng trở về, không được để Mộ Trùng gặp Bạch Ngôn nữa.”

Thanh Yên nhìn là biết hắn đồng ý, liền giơ tay làm biểu tượng hình tròn.

“Okay.”

Bạc Quân từng một tay triệt hạ cả Mộ gia, cuối cùng lại vì nhị thiếu gia Mộ gia năm ấy mà hao tổn rất nhiều tâm sức. Chỉ trách thằng bạn chí cốt này của hắn, chọn ai không chọn, lại dính phải cái tên tệ bạc đó. Nghĩ kĩ một chút, ngay từ ban đầu, Bạch Ngôn tiếp cận Mộ Trùng đã có vấn đề. Bạc Quân vốn dĩ nhìn ra được Bạch Ngôn muốn theo đuổi Mộ Trùng, ngược lại bây giờ khi Mộ Trùng đã đổ rồi thì Bạch Ngôn lại dứt khoác quay lưng.

Đây chẳng phải là trêu đùa thỏa mãn rồi buông tay sao? Ha, cũng không nhìn xem đằng sau Mộ Trùng có ai chống lưng. Bạc Quân muốn giết quách Bạch Ngôn cho rồi nhưng lại sợ Mộ Trùng buồn. Nếu giao phó Mộ Trùng cho Thanh Yên, hắn cũng có thể an tâm.

Bạc Quân mở cửa bước ra ngoài, Nhã Âm thuận thế quay lại nhìn hắn bằng gương mặt xanh như tàu lá. Cô giơ tay lên, giọng nói bị ép xuống trầm thấp.

“Trả mạng lại cho ta…”

Bạc Quân: “…”

“Bé cưng em- mất wifi hả?”

“…”

___

Nevada là một tiểu bang nằm ở miền tây Hoa Kỳ. Tại Sun Las Vegas Casino, có một ông trùm buôn ma túy đang chờ đợi. Bạc Quân thuê một phòng lớn ở chỗ này, tạm thời vẫn chưa đến giờ hẹn, nhóm bốn người bọn họ chia ra ba phòng. Mỗi phòng ở một tầng, phòng của Bạc Quân và Nhã Âm nằm ở tầng thứ mười. Còn khoảng nửa canh giờ, Nhã Âm đã chuẩn bị xong hết cả.

Hôm nay, cô đóng vai là nữ thuộc hạ duy nhất của Bạc lão đại, Nhã Âm vẫn còn non yếu về hình tượng, nếu như trực tiếp công bố là phu nhân thì không tránh khỏi dòm ngó. Bạc gia không dễ để bước vào, nếu như trên dưới không hài lòng sẽ gây ra bạo loạn, Nhã Âm cần thời gian chứng minh năng lực. Mặc khác, Nhã Âm yêu cầu Bạc Quân công bố như vậy, nếu như Nhã gia phát hiện ra cô ở đây, Nhã Hàn còn không băm cô ra ư.

“Nè Bạc lão đại, ngài thấy tôi có ra dáng thư kí không?”

Bạc Quân vuốt ve khẩu súng trong tay, đôi mắt sâu thẳm thu lại, hắn bật cười đầy thâm thúy.

“Hửm? Bé cưng, ai cho phép em xưng hô như vậy?”

“Chứ không lẽ trước mặt người khác lại xưng là anh yêu, darling?”

“A, nghe cũng không tồi.”

“…” Được rồi, cô không hiểu.

Bạc Quân tính toán thời gian, “Có muốn ăn chút bánh ngọt không?”

“Có!”

Bạc Quân tiến đến vòng tay ôm cô, lại không kiềm được hôn nhẹ vào gáy cô một cái.

“Vậy xuống sớm một chút, thế nào?”

“Ưm.”

Bạc Quân cong môi, khóe mắt tràn đầy ý cười, nắm tay Nhã Âm bước ra ngoài.

Thang máy mở ra, lượng lớn những khách sang trọng ập vào mắt, mang theo một cỗ mùi hương hơi ngọt.

Nhã Âm không phải lần đầu đến nơi sang trọng, nhưng đây là lần đầu đặt chân tới sòng bạc. Không như Nhã Âm tưởng tượng, bàn ghế được đặt bình thường như khách sạn vậy. Nhận ra được thắc mắc của Nhã Âm, Bạc Quân nghiêng đầu nói vào tai cô, hơi thở nóng rực cọ qua má.

“Tất cả canh bạc đều diễn ra ở tầng hầm.”

“Ồ…”

Nhã Âm chớp chớp mắt, bí ẩn như vậy à. Bạc Quân tùy ý vuốt ve tóc của cô, hắn rũ mắt hỏi:

“Hứng thú?”

“Ừm.”

“Lát nữa dẫn em tới chơi.”

“Được!” Nhã Âm vui sướng đồng ý.

Nhã Âm cầm lên đĩa bánh ngọt, ăn như chưa từng được ăn. Bạc Quân chống một bên má, yên lặng nhìn cô. Lúc Thanh Yên và Mộ Trùng xuống tới đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ không hẹn mà cùng bĩu môi.

“A, a, a, xem người ta hạnh phúc chưa kìa. Trùng Trùng mau đến an ủi ca ca.”

Mộ Trùng ghét bỏ Thanh Yên, kéo ghế ngồi kế Nhã Âm.

“Tốt nhất anh nên ngậm miệng lại.”

“Cậu cũng không vì buồn tình mà trút giận lên tôi chứ?” Thanh Yên buồn cười ngồi xuống đối diện.

Mộ Trùng bị nói trúng tim đen, liền mặt đỏ phừng phừng.

“Buồn tình cái con khỉ!”

Thanh Yên làm như không thấy biểu cảm tức giận của cậu, thản nhiên nói:

“À thì ra Bạch thiếu gia tuổi khỉ.”

“Anh-…!”

Nhã Âm nhai nhai bánh kem trong miệng, cảm thấy ngồi đây đóng vai quần chúng hóng chuyện cũng không tệ. Nhã Âm lơ đãng nhìn ra phía xa, nào ngờ lại nhìn thấy một đoàn người hầm hố đang đi lại gần. Bạc Quân cũng phát hiện, anh theo ánh mắt của Nhã Âm mà nhìn lên.

“Tới rồi, Kim Thục Phong.”

Nhã Âm bất động thanh sắc kéo ghế ra, tự giác ngồi dậy. Ở chỗ này, Bạc Quân thân phận cao nhất là Bạc lão đại, nếu bọn họ ngồi ngang hàng với hắn sẽ không phải phép. Ba người tự chủ xếp hàng sau lưng hắn, Bạc Quân rũ mắt nhìn chỗ trống bên cạnh. Lại nhìn phía sau Nhã Âm không quên bưng theo cái bánh nhai đến nỗi hai quai hàm phồng lên. Bạc Quân khẽ cười, hắn gõ gõ lên bàn nhìn nam nhân đã tiến đến trước mặt.

Kim Thục Phong nhạy bén bắt được nụ cười thoáng qua trên khóe môi Bạc Quân, đôi mắt lóe sáng, cúi người chuẩn mực, “Lần đầu gặp mặt thưa Bạc lão đại.”

Bạc Quân gật đầu một cái.

Kim Thục Phong đứng thẳng người, giả vờ vô tình lướt qua những thuộc hạ mà hôm nay Bạc lão đại mang tới. Bên phải là Mộ Trùng, thuộc hạ thân cận bảo vệ bên cạnh Bạc lão đại. Bên trái là Thanh Yên, bác sĩ trẻ từng đạt nhiều giải thưởng quốc tế, đột nhiên dừng hoạt động thì ra là đến làm cho Bạc lão đại. Còn chính giữa là một nữ nhân?

Kim Thục Phong nhìn chằm chằm vào Nhã Âm nhưng mà Nhã Âm cư nhiên vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt dò xét ấy, cô đang tập trung vào đĩa đồ ngọt của mình. Kim Thục Phong trời sinh thẳng tính, không kiêng dè hỏi:

“Xin thứ lỗi cho tiểu sinh, không biết nữ nhân bên cạnh Bạc lão đại là…?”

Bạc Quân nâng mắt nhìn Kim Thục Phong, hắn vẫn giữ nguyên nhịp gõ, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo ý lạnh lẽo.

“Thư kí.”

Dường như cảm thấy còn chưa đủ, Bạc Quân hơi dừng lại, cong môi bổ sung thêm một câu:

“Nhiệm vụ là làm ấm giường?”

Nhã Âm bị làm cho sặc bánh: “…” Nghe hay đó, nhiệm vụ rất gian khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.