Nhã Âm cuối cùng cũng thoát khỏi sức hấp dẫn của đĩa bánh ngọt, cô chớp chớp mắt nhìn Kim Thục Phong, nhận ra người này cũng đang nhìn chằm chằm cô. Cũng phải thôi, bên cạnh Bạc lão đại trước giờ làm gì có xuất hiện nữ nhân, nhưng mà thông tin của cô, làm sao bọn họ tra ra được, không cần lo. Thế là Nhã Âm hết sức bình tĩnh gật đầu.
“Rất kiều diễm.”
Kim Thục Phong đột ngột đưa ra lời đánh giá. Anh ta di chuyển ánh mắt, không giấu diếm bày tỏ.
“Làm nhiệm vụ như vậy, không phải tiếc quá sao?”
Bạc Quân gõ gõ lên bàn, không nặng không nhẹ đáp:
“Ồ? Có đề xuất?”
“Nam nhân không qua được ải mỹ nhân, huống hồ vị tiểu thư này xinh đẹp động lòng người, cứ giữ ở bên thì phí quá.”
Bạc Quân cười như không, hắn rũ mắt, con người màu đỏ tối thành một mảnh.
“A, Kim Thục Phong đây là muốn khuyên tôi nên dùng cho tốt thư kí này, để em ấy giúp câu dẫn kẻ khác?”
Ánh mắt Bạc Quân ngày càng sâu, hắn đột nhiên ngưng nhịp gõ, xung quanh như chìm xuống cảm giác lạnh lẽo.
“Nhưng mà, là của tôi rồi.”
Kim Thục Phong thoáng rùng mình, Bạc lão đại vừa gọi đầy đủ tên họ của anh ta, đương nhiên là dấu hiệu của sự tức giận. Kim Thục Phòng ngạo nghễ trên thương trường đã lâu, tự nhận phong thái mình không thua vị lão đại trẻ tuổi này. Nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay đang nhắc nhở anh ta, mọi tin đồn đều là thật.
Hiểu rồi, không phải thư kí mà là bạch nguyệt quang. Kim Thục Phong đẩy gọng kính, vốn đã nghe Bạc lão đại luôn cố tìm kiếm một nữ nhân, nhìn biểu hiện thì chắc có lẽ là người này rồi. Nhưng mà hắn lại không hề che giấu chiếm hữu với nữ nhân này, cứ như muốn cho cả thế giới biết đây là bạch nguyệt quang của hắn vậy. Còn về việc tại sao chưa thật sự công bố, chỉ sợ người trong cuộc mới biết.
“Thất lễ rồi.”
Kim Thục Phong cúi đầu, bắt đầu ra hiệu cho người phía sau lấy ra một cái vali. Nhã Âm nhìn một cái liền có cảm giác như đang tham gia vào phi vụ đen tối gì đó vậy. Cô có thói quen quan sát xung quanh, cuộc nói chuyện này người như Nhã Âm nghe cũng không hiểu, cô lựa chọn dời ánh mắt.
Gian phòng này vừa nãy còn đông người, bây giờ bất thường tản ra chỉ còn mỗi bọn họ. Ừm, sắp xếp chuyên nghiệp như vậy.
[Kí chủ, phát hiện nam nhân có khí chất cường đại cách ngươi năm mươi bước chân]
Từ thuở khai thiên lập địa, hệ thống bọn nó đã xuất hiện với nhiệm vụ là dẫn dắt người được chọn, khiến họ bước đến vinh quang. Mỗi hệ thống có chức năng khác nhau, số hiệu 01 là hệ thống nghịch thiên, dùng năng lượng dẫn dắt người ta đổi mệnh; trở thành hoàng đế, hoàng hậu, tổng tài cao cao tại thượng, đại minh tinh đứng trên vạn người;…là nhiệm vụ của bọn họ.
Hệ thống số hiệu 02, cũng chính là Nghiên Trác, có nhiệm vụ giúp người ta đạt được cuộc sống hạnh phúc, tìm được một người có vận đào hoa dẫn dắt họ có được tình yêu như mong muốn. Có lẽ vì là hệ thống công lược, nó được trao cho năng lực phát hiện những ra những người như vậy.
Còn rất nhiều thể loại hệ thống khác nhau, có số 03_hệ thống dục vọng, có số 04_hệ thống tu tiên, có số 05_hệ thống xuyên nhanh, có số 06_hệ thống trùng sinh,…
Trong số đó Nghiên Trác có biết một hệ thống dục vọng số 03, tên là Sắc Luân. Nam nhân sắp tiếp cận, chính là cái hệ thống đó mang theo.
Cùng lúc, Phong Thần cũng nhận ra được điều khác thường, nó là hệ thống đứng đầu dĩ nhiên cũng nhận ra được. Nó nhanh chóng thông báo cho Bạc Quân.
Bạc Quân vốn dĩ đang yên lặng nghe Kim Thục Phong nói về dự án mà Kim gia muốn triển khai. Tuy nhiên hắn không vội nâng mắt, nếu có một nhân vật lớn như vậy xuất hiện, Bạc Quân cũng không ngại tìm hiểu.
Chỉ thấy đột nhiên một bên vai trùng xuống, kéo theo một đợt run rẩy. Nhã Âm bám chặt vai của Bạc Quân, lắp bắp nói:
“Bạc Quân, hình như em vừa mới thấy anh hai!”
Bạc Quân: “…”
Nhất thời Bạc Quân cảm thấy như sét đánh vào tai của hắn vậy. Hắn bắt lấy bàn tay của cô, yên lặng xoa.
“Làm sao? Bình tĩnh một chút.”
Bình tĩnh cái con khỉ khô!
Đến lúc triển khai kế hoạch tiếp theo rồi!
Thúc đẩy thông gia.
Đôi mắt của Nhã Âm chưa bao giờ là sáng như lúc này, anh của cô cũng có hệ thống! Hơn nữa còn đang chuẩn xác tiến về chỗ này.
“…” Đỡ bổn cung.
Mà bên này Nghiên Trác cũng hoảng muốn chết.
[Sắc Luân tới rồi, kí chủ cứu ta]
Phong Thần không tiếng động âm thầm mở liên kết với Nghiên Trác, [Tình cũ của ngươi?]
Nghiên Trác có chút giật mình, nó nhìn vào bên phía không gian sâu thẳm, dẫu biết là không thể nhìn thấy gì.
[…Không]
Phong Thần ngồi trên chiếc ghế to lớn như một cái ngai vàng trong không gian, nó chống tay, kiêu ngạo lại có chút khó hiểu đáp:
[À, tốt?]
Chỉ là chưa được lâu, nghe thấy tiếng Nghiên Trác gào thét.
[Còn hơn cả tình cũ!]
Phong Thần mất quá hai giây để phản ứng: […] Giết.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy nam nhân đó, anh từ từ tiến đến, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Nhã Âm. Xung quanh tản ra khí thế khủng bố, giống như muốn đòi mạng.
“A, Nhã tổng, ngài tới rồi.”
Kim Thục Phong chủ động đứng dậy chào hỏi. Nhã Hàn không nói gì, tay đút vào túi, yên lặng nhìn cô. Nhã Âm rốt cuộc cũng hiểu thế nào là ánh mắt có gai rồi.
“Thất lễ quá, a, xin giới thiệu vị này là Nhã tổng, còn đây là…”
Nhã Hàn nâng tay lên ra hiệu Kim Thục Phong dừng lại, anh kéo căng khóe môi, âm thanh phát ra như dồn nén.
“Chờ chút, hình như mọi người đều quen biết nhau mà nhỉ? Âm Âm.”
Nhã Âm rụt người lại, hít thở không thông. Đương nhiên cô từng nghĩ tới việc ra mắt gia đình nhưng mà không nghĩ tới sẽ gặp nhau trong tình huống này. Nếu Nhã Âm còn không lên tiếng, chỉ sợ về sau cô sống không nổi, cô run run nói, cố làm ra vẻ tự nhiên.
“Anh…anh hai.”
Khi Nhã Âm vừa mở miệng thì tất cả mọi người trừ Bạc Quân và Mộ Trùng ra thì như bị đóng băng vậy. Kim Thục Phong hít sâu một hơi, cái kính run run sắp rớt.
“Vậy tức là…nữ thuộc hạ duy nhất của Bạc lão đại cũng là em gái của Nhã tổng?”
Cái mối quan hệ bùng binh gì đây!
Loạn! Loạn cả rồi! Mà Nhã gia có con gái từ bao giờ vậy?
Nhã Hàn mấy năm nay từ bỏ đóng phim, trở thành người đứng đầu của mạng lưới giải trí lớn nhất hiện giờ, danh tiếng không ai là không biết. Nhã tổng và Bạc lão đại có một điểm chung là luôn điên cuồng tìm kiếm một nữ nhân, tuyệt nhiên không ai nghĩ đến đó là cùng một người. Miếng bánh vừa trôi xuống cổ họng như bị kẹt lại.
Giây phút gặp lại sau những năm tháng dài đằng đẵng không khiến họ xúc động tới mức bật khóc, cũng không khiến họ hành xử lúng túng, điều đó đại biểu cho cái gì? Sự trưởng thành. Cái tuổi thanh xuân trước kia, cái tuổi mà Nhã Âm và Bạc Quân sát vai nhau đi dọc theo hàng cây trước cổng trường hay lúc anh em Nhã gia tranh nhau một miếng bánh đã trôi xa từ bao giờ rồi. Bọn họ bây giờ khác quá, cái dáng vẻ bộc lộ cảm xúc một cách tự nhiên ấy Nhã Âm ít khi được thấy lại, họ giấu tất cả vào trong lòng, bên ngoài chỉ thể hiện vẻ chững chạc, lạnh lùng. Rốt cuộc chỉ có Nhã Âm là vẫn sống trong vỏ bọc của thanh xuân tươi đẹp, cô làm sao mà quên được những kỉ niệm ấy chứ.
Giống như giây phút này gặp lại anh hai, anh cũng chỉ đứng yên lặng nhìn cô như vậy, giống như lúc đó gặp Bạc Quân, giọng điệu của hắn cũng trở nên lạ lùng, giống như lúc đó gặp Mộ Trùng, bộ dạng trầm lắng của cậu làm cô hốt hoảng. Suy cho cùng, mọi người đều đã thay đổi.
Nhã Âm ước bây giờ Nhã Hàn lao vào mắng chửi cô như hồi xưa hoặc là búng vào trán cô mấy cái thật đau cũng được, vậy mới giống anh hai của cô chứ. Nhã Âm thở dài, lời nói phát ra nghèn nghẹn.
“Anh…em xin lỗi.”
Có lẽ số phận đặt ra thật trêu người, chưa kịp quay về Nhã gia đã bị Bạc Quân tóm lấy, bỏ chạy chẳng được, mà buông tay cũng chẳng nỡ.
Những kiềm nén gần đây khiến hai mắt cô ươn ướt, cô mím môi, Nhã Âm trong nhà gần gũi nhất với anh hai. Nhưng mà nam nhân lạnh lùng trước mặt cô lại không có phản ứng gì hết, Nhã Âm đột nhiên sợ hãi, đĩa bánh trong tay rớt xuống khiến mảnh vỡ văng tung tóe. Nhã Hàn lúc bấy giờ mới hồi thần, anh thấy hai mắt của Nhã Âm chực trào như sắp khóc, nội tâm nhói lên một cái, vội cất tiếng:
“Ưm? Âm Âm, dọa em sợ rồi?”
Kim Thục Phong từng gặp qua Nhã Hàn nhiều lần, nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt này. Chụp lại tống tiền có vẻ ngon!
Nhã Hàn định tiến đến vỗ về em gái theo bản năng, lại bị kẻ khác cướp trước. Bạc Quân không biết đã đứng dậy từ bao giờ, hắn vòng tay ôm chặt Nhã Âm, để mặt của cô úp vào lòng mình, bàn tay to lớn dịu dàng vỗ nhẹ nhè lên lưng cô. Nhã Âm còn chưa có khóc, lại bị an ủi vỗ về như vậy, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Ở nơi Nhã Âm không thấy, Bạc Quân cong cong khóe môi, khẩu hình miệng chậm rãi mang theo tia giễu cợt.
“Làm anh kiểu gì vậy?”
Nhã Hàn đứng đối diện đương nhiên thấy được, anh thiếu chút đập gãy cái bàn, nghiến răng nói:
“Âm Âm, chúng ta cần nói chuyện.”
Vai Nhã Âm run lên vài cái, cô dụi mắt, “Dạ.”
Đợi Nhã Hàn và Nhã Âm đã ra ngoài, những người trong này muốn tiếp tục bàn chuyện cũng không được. Kim Thục Phong còn chưa thể tải được thông tin xuống đầu.
__
<<Tiểu kịch trường>>
“Tại sao em lại phải gặp hắn trước? Lại còn ở lại đó với hắn, hắn ta với gia đình ai quan trọng hơn?”
“Hắn…hắn có bệnh!”
“Hả?”
“Hắn ta bệnh kiều!*.”
“…”
*Bệnh kiều có thể coi là bệnh tâm lý khiến người mắc bệnh luôn có cảm giác muốn sở hữu và chiếm hữu người mà họ yêu thích. Họ có thể giam giữ người đó, không cho người đó tiếp xúc với ai ngoài mình. Đó là một loại ám ảnh, cố chấp.