Hãn Tặc

Chương 31: Cười Chết Mất



Hai giờ chiều, hai thiếu nữ thanh xuân dáng ngọc ngăn cản Hoàng Bân đang cải trang, hỏi vấn đề khiến người khác không biết khóc hay cười nữa.


Vũ Tịch Nhan rất là hưng phấn.


Nghỉ đông bị mẹ cấm túc, đang buồn bực, lúc này mới đi chơi với Cổ Thần Dật, tâm tình đang vui vẻ; sau đó thấy Tiểu Dật cải trang làm mỹ nữ, xinh đẹp gợi cảm đã khiến nàng ngạc nhiên vô cùng. Chuyện thú vị lại đến, "Nàng" lại chặn một nam tử chuẩn bị đi vào cư xá để trêu đùa.


Vũ Tịch Nhan đương nhiên không biết dụng ý thật sự của Cổ Thần Dật, chỉ cảm thấy vô cùng kích thích, trên mặt tươi cười vì trò đùa đã thành công.


Đặc biệt là thấy Cổ THần Dật hướng nam tử kia nháy mắt, bộ dáng khiêu gợi càng làm cho nàng cười đau cả bụng.


- Ha ha ha ha!


Nàng lén véo, cấu cánh tay Cổ Thần Dật, rồi cúi xuống cười to.


Cổ Thần Dật vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, nói:


- Tiểu muội muội, dịu dàng một tí được không? thịt tay chị bị em véo đứt rồi đấy.


Vũ Tịch Nhan ngửa mặt lên, trên mặt có chút nước, chắc là do cười ra nước mắt a. Nàng liếc mắt nhìn HOàng Bân đang không biết làm thế nào.


Hoàng Bân phiền muộn cũng không phải, không phiền muộn cũng không phải. Hai nữ tử xinh đẹp ngăn hắn lại để hỏi, biết rõ là trêu đùa, nhưng không thể nổi giận a...! Nếu nổi giận với hai cô nương này, người ta sẽ để ý đến hắn.


Đặc biệt là bên cạnh đã dừng hai mẹ mập mặt mũi dữ tợn đang nhìn về phía hắn, khiến cho hắn rất sợ hãi.


Hắn do dự thoáng một chút, nghĩ trong lòng, mặc kệ như thế nào, nhất định phải quát lớn vài câu.


Nhưng Cổ Thần Dật trở mặt so với hắn nhanh hơn nhiều.


Chỉ thấy "Nàng" mặt nghiêm, mặt mũi tràn đầy khinh thường mà liếc nhìn hắn một cái, lớn tiếng nói:


- Đại thúc, thúc không biết bây giờ đang là tết âm lịch à?


Hoàng Bân sững sờ.


Anh chàng đẹp trai biến thành đại thúc thì thôi, nhưng cái giọng kia tựa hồ có chuyện a...!


Quả nhiên, "Nàng" tiếp tục lớn tiếng nói:


- Đi chúc tết bạn bè, rõ ràng lại tay không, thúc rất ý tứ a? mặt dày quá a? thúc không thấy mình quá là khó coi sao?


Hoàng Bân hít không ra hơi.


Nàng kia chửi hắn thật dứt khoát!


Lão tử đi tay không mắc mớ gì đến ngươi a...!


Vũ Tịch NHan cũng có chút buồn bực, Tiểu Dật lại nghĩ ra trò gì a?


Cổ Thần Dật đã quay mặt nhìn về phía hai mẹ mập kia nói :


- Hai vị tỷ tỷ...


Bác gái sững sờ, đây là bảo mình sao?


gật đầu một cái.


Cổ Thần Dật cười híp mắt đối với hai vị bác gái nói ra:


- Hai vị tỷ tỷ, vị đại thúc tay không này không phải đến nhà bọn em, kỳ thật em và hắn là không quen nhau đấy.


Hai vị "Tỷ tỷ" tuy nhiên không hiểu cái này "Muội muội" muốn biểu đạt cái gì, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, tùy thời chuẩn bị hát đệm.


- Hắn muốn qua nhà em càng không được a...


QUay đầu nói với Hoàng Bân :


- Có biết tết không? có hiểu câu có qua có lại không? muốn tiết kiệm tiền thì cũng phải mua hoa quả chứ?


Hai vị bác gái rất nhanh gật đầu, con mắt nhìn về phía Hoàng Bân đương nhiên trắng nhiều và đen ít (Lườm)


Vũ Tịch Nhan đang cười thầm, thấy một màn như vậy liền cười to lên, lưng khom lại như con tôm luộc.


- Ha ha ha ha


Cười chảy cả nước mắt, trong nội tâm kêu gào :


- Cổ THần Dật quá ác rồi, sao lại trêu người ta như vậy chứ.


Buồn cười nhất là Cổ Thần Dật hơi nhấc mặt lên, liếc xéo đại thúc kia, bộ dáng giống hệt nữ tử, nhìn không ra chút nào là con zai.


Hoàng Bân giận dữ, mắng:


- Nơi nào đến hai con điên? dám chơi lão tử? lão tử đi tay không thì sao?


Xong rồi, quả thật là bom nổ a.


Hai vị bác gái đồng loạt lao lên phía trước, mãnh liệt nổ súng.


Mắng chửi người khác là một kỹ thuật, hơn nữa lại là nghề nghiệp của nữ nhân. Huống chi hai bác gái này thường thấy các mặt của xã hội, có thể nói là kinh nghiệm phong phú. Một trận thóa mạ này, Hoàng Bân căn bản không thể đỡ nổi.


Bảo kiếm ma luyện mà ra, hoa mai hương chịu lạnh mà thành. Chính là cái đạo lý này.


Hoàng Bân biệt khuất a...


Hắn là cải trang mà đến, sợ nhất khiến cho những người khác chú ý. Lần này xong rồi, còn chưa đi vào cư xá, cũng đã khiến cho bảo vệ và mọi người trong cư xá chú ý, nếu còn đi nghiên cứu địa hình thì quá mạo hiểm. Chỉ có thể rút lui, lần sau cải trang thành người khác mới đến được.


Dậm chân một phát, đỏ bừng mặt mà chạy trốn.


Vũ Tịch Nhan thấy người này bỏ chạy lại càng cười to nói :


- Mau đỡ mình, không cười bể bụng rồi, sức đi đường cũng không có đây.


Cổ Thần Dật liền đỡ lấy nàng, đối với hai vị bác gái nói :


- Cảm ơn hai vị tỷ tỷ, vừa rồi người nọ lén lén lút lút đấy, vừa nhìn cũng không phải là người tốt, đuổi hắn đi là an toàn cho cư xá.


Vài tiếng tỷ tỷ khiến hai bác gái hớn hở, một người trong đó nói :


- Lần sau chỉ cần thấy hắn, chúng ta liền chửi, chửi cho hắn không dám đến đây.


- Tỷ tỷ thật lợi hại.


Cổ Thần Dật dựng ngón tay cái lên.


Hai vị bác gái nhếch môi.


Sau khi ra khỏi cư xá, Vũ Tịch Nhan vẫn dựa vào trên người Cổ Thần Dật.


Cổ THần Dật ôm eo nàng cười nói :


- Tiểu muội muội, eo rất mềm mại a...


Tiểu Vũ cười một tiếng, đẩy hắn ra...vừa rồi cười nhiều quá khiến người không còn khí lực, lúc này lại bị Cổ Thần Dật ôm eo, khí lực càng không có, động tác đẩy này người ngoài nhìn thấy thì cảm giác có chút hàm ý đưa tình.


- Ách, Tiểu Vũ, chú ý hình tượng a...bạn xem người ta nhìn kìa, 8 phần cho chúng ta là bách hợp đấy.


- Bách hợp cái đầu mi ý.


Vũ Tịch Nhan hờn dỗi mà đẩy bộ ngực cao vút của hắn.


Cổ Thần Dật sợ tới mức nhảy ra nửa bước, thấp giọng hỏi :


- Tiểu Vũ chớ làm loạn, đẩy thế làm bộ ngực biến dạng thì sao?


Vũ Tịch Nhan nghe xong dũng cảm rồi :


- Thích thế đấy, muốn bạn biến dạng đấy.


- Làm sao thế, không thấy xấu hổ hả? đừng nóng, khi nào lớn như tỷ tỷ thì sẽ được như thế này.


Hai người vui đùa đi về phía trước, người đi bên đường không ngừng liếc mắt nhìn.


Tự nhiên là xem Cổ Thần Dật nhiều hơn, Vũ tịch Nhan mới đang tuổi dậy thì, tuy thanh tú nhưng không thành thục như Cổ THần Dật.


Tịch Nhan kinh nghi mà nhìn hết thảy, thấp giọng cười nói:


- Này, Nếu mình lấy tóc giả xuống, san bằng bộ ngực của bạn, có thể khiến bọn con trai kia chạy té khói không?


- Ách, Đừng, Mình còn muốn đưa bạn đi sản nhảy đấy, không muốn xem mình làm mê loạn hết sàn nhảy à?


- Hả? nhanh lên, đi nhanh nào.


Tại Ma Đô, sàn nhảy, quán Bar, KTV đều ở một khu. Nơi đây cũng là chỗ ăn chơi hợp pháp.


Mở cửa sàn nhảy, một đống âm nhạc náo động đập vào mẹt.


Sau khi hai người vào sàn nhảy, người bên trong mắt đều tỏa sáng.


Cổ Thần Dật biến thân làm nữ tử mười tám, mười chín tuổi, dáng người đẹp mê hồn. Vũ Tịch Nhan nhìn cũng trẻ trung, số lượng nam tử ưa thích hình tượng này không ít.


Trước khi vào sàn nhảy, Cổ THần Dật đã nói với Tiểu Vũ không nên cách hắn quá xa. Lúc này tiếng nhạc sôi động đánh thẳng vào lòng người, tiết tấu mãnh liệt rất dễ làm cho người ta muốn nhảy nhót.


Cổ Thần Dật kéo Vũ Tịch NHan đi đến bên cạnh sân khấu, đưa Tiểu Vũ đến đây chính là một lần buông lỏng biệt khuất mấy ngày trước.


Hai người cười toe toét nhảy nhót.


Sàn nhảy là tự do nhảy nhót đấy, không ai quan tâm nhảy như thế nào, thích nhảy ra sao thì nhảy.


Mới nhảy một hồi, có một đám nam tử chen dần đến bên người bọn hắn.


- Tiểu muội muội, cùng ca ca nhảy được không?


- Mỹ nữ, nào nhảy cùng anh đê.


Cổ Thần Dật không ngại bọn hắn, bất quá, hắn vẫn giữ khoảng cách gần với Vũ Tịch Nhan.


Sàn nhảy là địa bàn của Thanh Trúc bang, bảy tám thành viên của Thanh Trúc lúc này đã phát hiện Cổ THần Dật và Vũ Tịch Nhan.


- Lưu ca, nhìn xem bên này, hai cái Little Girl rất ngon a...


- Ở đâu? a....thấy ròi, tựa hồ là lần đầu tiên đến đây a...


- Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là chim non.


- Ngũ ca, thế nào đây? mỗi người một em, chúng ta qua vui đùa một chút.


- Tốt, anh thích chị lớn đấy.


- Ok, em thích đứa trẻ hơn.


Bảy tám người đi đến.


Mấy nam tử vây quanh 2 người CỔ THần Dật thấy mấy người này liền tự giác rời đi.


- Này! ANh Lưu đến nhảy cùng em đây.


Uốn éo cái mông nhảy đến trước mặt Vũ Tịch Nhan, không biết thế nào, "Anh Lưu" lại lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã, liên tiếp mấy phát mới đứng vững.


- Hà...Anh Lưu, không phải vừa nhìn thấy mỹ nử liền hoa mắt à?


- Anh Lưu, đừng nóng, dục tốc bất bại.


Bên kia, Anh Ngũ đến bên người Cổ THần Dật, làm bộ thu chân không được hướng trên người "Nàng" đổ vào trong miệng kêu :


- A...cẩn thận...anh vừa uống hai chén có chút....


Rõ ràng có thể đụng vào "nàng" đấy, nhưng Cổ Thần Dật xoay tít một vòng, dời đi chỗ khác, Anh Ngũ lao vào không khí, vừa định thu chân, bỗng nhiên cảm giác có một lực đẩy, tự dưng ngã xuống đất.


- A...nha, Anh Ngũ còn khoa trương hơn Anh Lưu, nhanh như thế liền quỳ gối xuống váy người ta rồi.


Mấy tên lưu manh không nhìn ra cái gì, cho rằng hai người này có chút kích động.


Một lúc sau mới cảm giác không đúng.


Bởi vì dù là Anh Lưu, hay anh ngũ đều muốn chiếm tiện nghi trên người hai cô gái, mà đều bị ngã xuống đất.


- Mẹ kiếp, hai nữ nhân này tà môn.


- Anh Ngũ, người kia có vấn đề.


- Đừng nóng, bắt hai nàng đi vào bên trong.


Những người nay vây quanh, Cổ Thần Dật lộ ra thần sắc sợ hãi nói :


- Đại ca, đừng đẩy nữa, em đi cùng với mọi người? đi đâu? vào trong hả? đi nào đi nào.


Tay giữ chặt Vũ Tịch Nhan nói :


- Đi, không có chuyện gì đâu, chúng ta đi vào bên trong vui đùa với mấy anh này một lát.


Những người này vui vẻ, cười nói:


- Sảng khoái. Anh rất thích người sảng khoái như vậy, mỹ nữ, đi theo sau anh Lưu.


Một người sau lưng vừa nói vừa vỗ mông Cổ THần Dật.


Trong sàn nhảy nhiều người, Cổ THần Dật không tiện xuất thủ, chỉ có thể lôi Tiểu Vũ bước nhanh vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.