Hãn Thê Hộ Gia

Chương 8-3



"A..." Nam tử kia thở hổn hển, hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, "Lúc nãy Thẩm Tuệ Tâm nói muốn tìm nam nhân tới phá hủy trong sạch của nữ nhân kia, nhưng mà ta vẫn không động thủ, ta cũng không rõ có thể phải là nữ nhân đã bị người đưa đi rồi hay không."

Nghe đến đó, không khí ba thước quanh người Bố Ngự Đình giống như bị đóng băng lại, lạnh đến mức làm cho người khác không dám đến gần, đôi mắt của hắn như dấy lên ngọn lửa địa ngục, vô cùng nóng, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Hắn thu roi lại, lạnh lùng nói: "Tiếp tục tìm! Nếu thật sự là có người dám động vào nàng, vậy thì tất cả những người này đều mang đi chặt đầu đút cho chó ăn!"

"Bố đại gia, Bố đại gia...Ta thật sự không biết..." Người đang nằm trên đất nghe thấy vậy liền vội vàng bò dậy cầu xin tha thứ.

Chỉ tiếc rằng Bố Ngự Đình là người đã nói ra thì khó có thể thay đổi, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn, người bên cạnh cũng đã kéo người kia đi, cho dù hắn ta có không ngừng gào khác cũng không thể làm cho hắn quay đầu lại.

Ngay khi hắn định lên ngựa đến chỗ khác tìm thử, đột nhiên giọng nói của một đứa bé chen vào, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Ta có gặp một cô nương rời đi từ chỗ này, sau đó đại ca canh cửa kia liền vác một bao tải mang lên xe ngựa, người đi về hướng kia."

Bố Ngự Đình vừa nghe thấy vậy, vội vàng chuyển hướng đến cạnh đứa bé kia, hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình thường một chút, cúi người hỏi: "Ngươi vừa nhìn thấy gì, nói lại lần nữa đi."

"Ta nói, ta vừa nhìn thấy một cô nương đội mũ đi ra, đi về phía cửa tây, đại ca kia vốn là người cạnh cửa, sau đó ôm một cái bao đi ra từ bên trong, mang lên xe ngựa, đi theo hướng ngược lại.

Đại quản sự chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, phải lấy ít kẹo đường cho hắn mới được.

Lúc này Bố Ngự Đình có được tin tức mới, cũng không có cách nào suy nghĩ sâu xa, chỉ làm theo linh tính của mình mách bảo, lên ngựa, trực tiếp đi về phía cửa tây.

Ban đầu đại quản sự sửng sốt, sau đó phái hai người đi về phía chiếc xe ngựa kia rời đi, còn bản thân lại mang theo những người còn lại đuổi theo chủ tử.

Bố Ngự ĐÌnh không biết vì sao bản thân lại đi về phía Tây, theo lý mà nói, hắn nên đi về phía xe ngựa rời đi mới đúng, nhưng mà nhớ đến bộ dạng hung ác mà Trương Vi Vi từng thể hiện, hắn liền cảm thấy nữ nhân một mình rời đi kia mới là người hắn muốn tìm.

Không có bất kỳ chứng cứ gì, chỉ là dựa vào trực giác, hắn liền đuổi về phía đó.

Mới thúc ngựa đi không bao lâu, liền nhìn thấy một nữ tử đội mũ che mặt ngồi dưới mái hiên của một hộ gia đình ven đường, hắn vội vàng ghìm ngựa lại, sau đó nhảy xuống ngựa.

Hắn từng bước đi đến trước mặt nữ tử kia, hai tay chống lên bức tường sau lưng nữ tử, ngửi được mùi hương quen thuộc, gương mặt vẫn luôn lạnh băng rốt cuộc cũng dịu xuống, khóe miệng cũng từ từ gợi lên nụ cười.

"Tìm được nàng rồi."

Vốn là Trương Vi Vi đội mũ che mặt, từ đi đi, cũng không phải nàng không muốn nhanh chóng quay về, mà là sau gáy bị đánh một gậy, chân tay lại bị trói lâu như vậy, hiện giờ nàng không chỉ là choáng đầu, tay chân cũng có chút run lên, lúc này dùng một gậy đã có thể đánh ngất được Thẩm Tuệ Tâm, ngoại trừ may mắn, cũng là dựa vào bản năng của con người khi gặp nguy hiểm.

Nhưng mà nàng chỉ miễn cưỡng đi được một đoạn, thật sự là không chống đỡ nổi nữa, đành phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới lại nhìn thấy người vừa canh cửa lúc nãy, trong nháy mắt nàng lập tức dùng mũ che mặt che kín lại.

Sau đó đột nhiên lại phát hiện ánh sáng trên đầu mình bị che khuất, trước mắt cũng nhiều thêm một đôi giầy kiểu dáng quen thuộc, còn chưa kịp lấy lại tinh thần liền nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ở trên đầu.

Trương Vi Vi chớp đôi mắt phiếm hồng, vừa khóc vừa cười ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng nhìn hắn một cái, thì thào nói nhỏ: "Chàng tới quá chậm, đồ ngốc..."

Nàng còn chưa nói xong, cả người liền ngất đi, cơ thể ngã về một phía, Bố Ngự Đính sợ tới mức vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy nàng, sau đó ngay trước mặt đại quản sự vừa đuổi đến, trực tiếp ôm người thúc ngựa rời đi.

Bởi vì lo lắng, cả người hắn không ngừng toát mồ hôi lạnh, tay cũng trở nên băng lạnh, dọc đường không ngừng lặp đi lặp bên tai nàng: "Nàng sẽ không có việc gì! Nàng sẽ không có việc gì!"

Đại quản sự ở phía sau thở hồng hộc, thấy ngựa đã chạy xa, liền cho thủ hạ ngừng lại.

"Ai nha! Chủ tử, hai chân của chúng ta làm sao đuổi được bốn chân chứ!" Hắn nhỏ giọng lầm bầm.

Hai gã sai vặt ở bên cạnh nâng người vừa bị đánh đến nửa sống nửa chết, hỏi: "Đại quản sự, không phải còn một người đi về phía này sao, chúng ta không đuổi theo nữa sao? Nếu đã tìm được phu nhân, vậy người trong xe kia..."

Đại quản sự tức giận trợn mắt nhìn hắn, lại nhìn đến nam nhân đang thở hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

"Xe ngựa kia thì ngươi không cần quản, còn tên kia, đương nhiên là đuổi theo!" Đến lúc đó còn phải xử lý những người này một phen, sao có thể không bắt lại chứ!

Nam nhân kia nghe thấy vậy, liền hiểu rõ huynh đệ của mình cũng khó trốn được một kiếp, cũng hối hận lúc trước vì sao nhận lời đi làm chuyện thiếu lương tâm như vậy, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.