Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 1: Nữ đế tàn bạo táng thân trong biển lửa



Ngọc Tiểu Tiểu ngẩn người ngồi trước gương đồng, trong gương là thân thể của một cô bé mười ba tuổi, một thân cung trang, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng nõn, vừa nhìn là biết là một bé gái sống an nhàn sung sướng. Người sống tại thời mạt thế, mỗi ngày vì bảo vệ con người mà chiến đấu với zombie đến nỗi táng cả mạng sống, sau khi chết trận, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình đến một thế giới không có zombie, cái này không thể nghi ngờ hẳn phải là hạnh phúc nhất, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu lại không cao hứng nổi.

Ngay tại một canh giờ trước, Ngọc Tiểu Tiểu như biến thành một người xem phim nói về cuộc đời của một người con gái, không muốn coi cũng không được, bởi vì người con gái này giống như sống lại trong óc cô, đem mắt nhắm lại, Ngọc Tiểu Tiểu vẫn có thể thấy một bầu trời lửa đỏ rực. Một thiếu nữ thân khoác long bào giãy dụa kêu rên trong lửa, trong ánh lửa vô cớ xuất hiện một vài hình ảnh của bức cổ họa tàn, đem chuyện xưa của người thiếu nữ này nhất nhất hiện ra trước mắt Ngọc Tiểu Tiểu.

Nữ tử thân hãm trong biển lửa tên là Ngọc Linh Lung, do Hoàng hậu sinh, ăn sung mặc sướng ở Đế Cung, vô ưu vô lự đến năm mười ba tuổi, năm đó Hoàng hậu ở tuổi trung niên hoăng (*), chết do rong huyết sau khi sinh. Hoàng hậu chết chưa được một tháng, Hoàng đế liền phong sủng phi Triệu thị làm hậu, từ đó, công chúa Linh Lung đơn thuần thiện lương cảm nhận được sự hiểm ác của đời. Mang theo tiểu đệ đệ bị biếm (**) đến đất phong không nói, còn suýt chút nữa là chết đói trên đường. Tiểu bạch thỏ bị bức bách, hắc hóa thành sói (***), chẳng những dụ dỗ hoàng tử các nước, còn đại khai sát giới, máu tươi trên tay ngày càng nhiều, trong mắt người thường, vị công chúa điện hạ này là kẻ chiến thắng, cuối cùng thành một Đại Nữ Hoàng, sau đó…..

(*) hoăng: chết, mất

(**) biếm: bị đuổi

(***) 'tiểu bạch thỏ bị bức bách, hắc hóa thành sói': ý là người có hiền đến đâu, bị áp bức quá, sẽ dần dần ác độc, không có tính người ~~> đại khái là vậy.

(Thật ra Nuy cũng có thể ghi thẳng ra trong câu, nhưng vì đây là truyện cổ, nên Nuy muốn giữ lại để có chút 'không khí' ấy mà ~,~)

Sau đó….Nếu Ngọc Tiểu Tiểu có thể nói chuyện, nhất định sẽ nhảy thẳng vào biển lửa, níu lấy tay áo của vị nữ hoàng bệ hạ này, hỏi cho rõ ràng, nhân sinh có cần ngược thế này không? Như thế nào đảo mắt đã tìm đường chết? Nữ hoàng bệ hạ, bị giết dễ như vậy là xảy ra chuyện gì? Trọng dụng tiểu nhân là vì đầu óc có vấn đề? Một nữ đế cường đoạt dân nam, như vậy thật sự là đại trượng phu sao? Không phải ngươi có hoàng phu à? Được rồi, hoàng phu cũng đoạt, trong lòng cũng có chân ái khác. Nói thật, một nữ nhân như ngươi, muốn nhiều tình nhân như vậy làm gì chứ? Anh minh của ngươi đâu? Thần võ của ngươi đâu? Chẳng lẽ không nhìn ra những thứ tiểu bạch kiểm này đều là mặt hàng ăn bám?

Nữ đế ở trong biển lửa cho đến chết vẫn không nhắm mắt, trong hỏa hoạn bị đốt thành tro, lửa lớn ngất trời mới dần dần được dập tắt.

Ngọc Tiểu Tiểu vừa mở mắt, đã nghe người bên cạnh kêu một tiếng Công chúa điện hạ, nhìn một vòng thấy người này mười phần quen mắt, lại vừa gọi tên mình, Ngọc Linh Lung, lúc này Ngọc Tiểu Tiểu cái gì cũng không cần suy nghĩ, đây chính là đổi diễn viên đi, cứ như thế nàng trở thành Ngọc Linh Lung.

Vương ma ma bưng một chén canh táo đỏ long nhãn đến bên cạnh Công chúa mình, thấy Công chúa điện hạ bề ngoài hờ hững, kỳ thật là đang ép chặt đau khổ trong lòng, Vương ma ma lau nước mắt, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Công chúa, Hoàng hậu nương nương cũng đã đi được một tháng rồi, ngày ngày Công chúa đều không vui như vậy, Hoàng hậu nương nương trên trời linh thiêng, sao có thể nhắm mắt?"

Nghe nói vậy, Ngọc Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn bà vú của vị Công chúa Linh Lung này, Hoàng hậu nương nương cũng đã đi được một tháng, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Triệu phi sắp làm Hậu, nàng sẽ bị cách chức ra cung, từng bước tiến vào hành trình đen tối nha! Xuyên vào Nữ đế tàn bạo có sự nghiệp thành công thì không nói gì, nhưng vì sao lại xuyên vào năm mười ba tuổi? Ngày tháng tốt đẹp của Nữ đế tàn bạo mình còn chưa hưởng, trực tiếp chịu ngược rồi sao? Nàng còn có thể khoái trá chơi đùa cả thế giới này được sao?

"Công chúa điện hạ?" Bên ngoài cung thất vang lên tiếng thông báo của tiểu thái giám: "Thánh thượng tuyên ngài đến Lãm Thư Các."

Vương ma ma nghe tiểu thái giám nói xong, nhất thời run run, lôi kéo tay Ngọc Tiểu Tiểu, rơi lệ khẩn cầu: "Công chúa, lão nô nhất định sẽ không hại ngài, ngài hãy nghe lão nô khuyên, Triệu phi không phải người tốt gì đâu, nếu Triệu phi cũng ở Lãm Thư Các, ngài, ngài ngàn vạn lần không nên tin lời nàng ta."

Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nói: "Ta biết nàng không phải đồ tốt!"

Á! Vương ma ma choáng váng, từ trước đến nay Hoàng hậu luôn đem Trưởng công chúa bảo vệ quá tốt, vị công chúa điện hạ này hoàn toàn chưa có ánh mắt nhìn tâm người, mình đau khổ khuyên nhủ Công chúa gần một tháng, cũng không thể làm cho vị này tin Triệu phi không phải là đồ tốt, hôm nay sao lại thế này? Hoàng hậu nương nương hiển linh, Công chúa điện hạ bỗng nhiên thông suốt?

"Đi." Ngọc Tiểu Tiểu đứng dậy, cất bước ra ngoài.

Vương ma ma theo Ngọc Tiểu Tiểu ra ngoài cung thất, đi tới cho tiểu thái giám một thỏi bạc, nhỏ giọng hỏi: "Còn có ai trong Lãm Thư Các?"

Tiểu thái giám nói: "Triệu phi nương nương cũng ở đó."

Vương ma ma rầu rỉ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu.

Ngọc Tiểu Tiểu đem eo nhỏ đứng lên, ưỡng ngực nhỏ của mình, nói: "Không cần sợ, một gian phi mà thôi, nàng có thể còn đáng sợ hơn tang thi sao?"

Vương ma ma: .....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.