Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 46: Đập côn trùng, cột gãy (bi kịch)



Editor: gauconhy

Beta: Nuy Ham

Một câu nô tỳ bị đẻ non, làm cho hai người Tiểu Trang và Tiểu Vệ cả kinh, lại mang nô tỳ có cốt nhục của Cố gia đem bán, Cố gia có thể làm được chuyện như vậy sao?

Thanh Ngọc quỳ chờ đợi Ngọc Tiểu Tiểu nổi trận lôi đình, nhìn công chúa điện hạ trong ngày thành thân cùng các cấm vệ quân ra tay tàn nhẫn, Công chúa Linh Lung cũng không phải là người hay chịu nhẫn nhịn đi.

Ngọc Tiểu Tiểu thật sự rất mờ mịt, nàng học qua thuật ngữ y học, có sinh non, nhưng đẻ non là cái thứ gì? Nhìn sắc mặt đại biến của Tiểu Trang và Tiểu Vệ, ánh mắt đồng tình của Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Thanh Ngọc, nói: "Là Bệnh nan y sao?"

Tiểu Vệ vội nói: "Không phải là bệnh nan y."

Tiểu Trang và Tiểu Vệ liếc mắt một cái, nghĩ rằng nguyên lai người này cũng có thời gian ngu ngốc, với bệnh của phò mã gia, công chúa đều có thể trị khỏi, vậy mà không biết đẻ non là gì?

Ngọc Tiểu Tiểu nghe Tiểu Vệ nói, liền nói với Thanh Ngọc: "Không phải bệnh nan y, ngươi khóc lóc như vậy làm gì? Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

Thanh Ngọc cúi đầu quỳ, không nói một lời.

Tiểu Vệ cũng không biết Ngọc Tiểu Tiểu muốn làm gì, nhưng vẫn nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, nô tỳ này mới bị mất thai nhi trong bụng."

Ánh mắt Ngọc Tiểu Tiểu nhất thời rơi lệ: "Sinh non a." Trong lòng Ngọc Tiểu Tiểu đối với đứa nhỏ chính là hy vọng kéo dài của con người, đều là trân bảo đấy.

Thanh Ngọc lại khóc ra thành tiếng, nói: "Nô tỳ đáng chết."

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ngươi đáng chết, tại sao lại không chiếu cố tốt cho con mình chứ?”

Thanh Ngọc khóc, nói: "Tam thiếu gia không muốn đứa nhỏ này, sao nô tỳ dám sinh hạ đứa nhỏ này?"

Tiểu Vệ kêu lên: "Nói hươu nói vượn! Ta căn bản là không có nghe nói ngươi mang thai, ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ, Thanh Ngọc ngươi căn bản là không muốn sống nữa?!"

Thanh Ngọc nói: "Nếu Công chúa không tin, có thể tìm đại phu đến bắt mạch cho Thanh Ngọc."

Đừng nói là đại phu, chính là thái y trong cung, Cảnh Mạch đều đã sắp xếp xong xuôi, Thanh Ngọc cũng không sợ Ngọc Tiểu Tiểu phát hiện ra mình nói dối, vì nàng đã dùng qua bí dược cung đình của Tru Nhật, sẽ không ai biết được.

Tiểu Trang hung hăng trừng Thanh Ngọc một cái, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, phò mã gia không phải người như vậy."

Ngọc Tiểu Tiểu đi vòng quanh Thanh Ngọc, nữ nhân của Cố Tinh Lãng, còn vì Cố Tinh Lãng mang thai đứa nhỏ, đây là khinh bỉ lão nương ngu ngốc sao? Người đàn ông đầu tiên của ngươi là Cảnh Mạch, có đứa nhỏ lại bị vương phi Cảnh Mạch làm hại sinh non, sau mới bị Cảnh Mạch đưa cho Ngọc Tử Dịch, chuyện này là hậu cung bí sử kiếp trước, làm sao nàng lại có thể nhớ lầm? Đến phiên Ngọc Tiểu Tiểu nàng làm vai nữ chính, cái kịch tình này lại có thể từ Nam Cực bay tới Bắc Cực đi?

Thanh Ngọc cảm thấy cuối cùng công chúa cũng muốn phát cáu, thấy lửa cháy liền đổ thêm dầu nói: "Cái này không thể trách Tam thiếu gia, là nô tỳ bạc mệnh, nô tỳ chỉ cầu công chúa điện hạ bớt giận, ngàn vạn lần đừng trách Tam thiếu gia."

Tiểu Vệ cả giận nói: "Ngươi dám châm ngòi ly gián?!"

Thanh Ngọc nghe, lại khóc rống lên.

Ngọc Tiểu Tiểu một tay đem Thanh Ngọc từ dưới mặt đất xách lên.

Ánh mắt Thanh Ngọc nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, trong lòng đột nhiên bắt đầu căng thẳng, đây không phải là muốn giết nàng trút giận chứ? Thanh Ngọc vùng vẫy trong tay Ngọc Tiểu Tiểu, nàng không muốn chết, nàng còn muốn làm tốt chuyện lần này , vậy có thể được Đại hoàng tử Cảnh Mạch thưởng thức, lại được một chút sủng ái của Đại hoàng tử Cảnh Mạch.

Thanh Ngọc dùng hết toàn lực giãy dụa khỏi tay Ngọc Tiểu Tiểu. Ngọc Tiểu Tiểu xách áo Thanh Ngọc lên, nói: "Ngươi làm như ta không biết rõ sự tình hả, hân loại ngu xuẩn này !”

Thanh Ngọc nghe không hiểu Ngọc Tiểu Tiểu nói gì, cũng kêu khóc lên: "Công chúa tha cho nô tỳ đi!"

Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay ném Thanh Ngọc lên góc tây bắc của đình viện, nơi có hòn non bộ giả, ngươi học ai không học, lại học theo Triệu gian phi? Ghét nhất là những kẻ luôn khóc sướt mướt, đàn bà giả bộ đáng thương!

Tiểu Trang, Tiểu Vệ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu ném Thanh Ngọc đi, trái tim nhỏ của mình đều run lên, công chúa nhà mình quá hung tàn rồi, bị ném như vậy, không biết thân thể nhỏ bé của Thanh Ngọc có còn sống được hay không?

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Cố Tinh Lãng không phải là người sẽ giết tiểu hài tử ."

Tiểu Vệ vội nói: "Công chúa nói đúng, phò mã gia nhất định sẽ không làm hại đến cốt nhục của mình."

"Ta đánh nàng là đúng."

Tiểu Trang, Tiểu Vệ trăm miệng một lời nói: "Đúng, Công chúa anh minh."

Nghe nhiều đại thần trong cung hay khen hôn quân kia anh minh, Ngọc Tiểu Tiểu trực giác cái XX anh minh này kỳ thật là câu mắng chửi người, nhìn ám vệ tiểu ca nói: "Cho ta giấy khen đi."

Cái gì gọi là giấy khen, Tiểu Trang Tiểu Vệ cả hai đều không hiểu, bất quá công chúa nhà mình nêu yêu cầu như vậy, cả hai không một chút do dự nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nô tài cho công chúa giấy khen!"

Lần này Ngọc Tiểu Tiểu xem ra rất hài lòng, xoay người đi tới hành lang: ”Trở về tiếp tục ăn."

Đột nhiên trên tường của hành lang cuối hiện lên một cái bóng lớn, bay thẳng tới mặt Ngọc Tiểu Tiểu, Ngọc Tiểu Tiểu tát một cái, đem một cái trụ hành lang vỡ vụn.

Tiểu Trang nhìn Ngọc Tiểu Tiểu dùng một cái tát chụp nát thân con đóm đóm và trụ hành lang, nói: “Công chúa, đây chỉ là một con đom đóm mà thôi.”

Ngọc Tiểu Tiểu nghe hiểu được ý của Tiểu Trang, là chỉ giết một con côn trùng cũng không cần dùng lực nha vậy, thì nghiêm túc đánh giá “thi thể” của con đom đóm, Ngọc Tiểu Tiểu nói: “Ta quên thế giới này không có trùng zombie.”

Nghe công chúa nói đến từ “zombie” này không phải chỉ một hai lần, cuối cùng Tiểu Vệ cũng không nhịn được muốn làm sáng tỏ từ này, mở miệng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: “Công chúa, trùng zombie là cái gì?”

"Ồ, thì chính là..."

"Ca ca —— "

Ngay tại thời điểm Ngọc Tiểu Tiểu muốn giải thích cái gì là zombie, nhưng vì trụ hành lang vỡ vụn đã phát ra tiếng vang lớn làm kinh động đến mọi người.

Ba người Ngọc Tiểu Tiểu đồng thời theo hướng phát ra âm thanh ca ca, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hai nam tử thành niên đang cố gắng ôm trụ hành lang.

Tiểu Trang há to miệng, nói: "Không thể nào? Cây cột này muốn đổ?"

Âm thanh ca ca rất nhanh biến thành âm thanh răng rắc, khe hở trên trụ hành bắt đầu nứt ra, đầu tiên là phân hai hướng Nam Bắc, bỗng dưng "Oành" một tiếng, hành lang trên đầu hai người, nứt ra vô số mảnh.

Bụi gỗ rơi đầy trên mặt Ngọc Tiểu Tiểu, bị Ngọc Tiểu Tiểu hít vào trong lỗ mũi, Ngọc Tiểu Tiểu không nhịn được, liền hắt xì liên tục, hít hít mũi, Ngọc Tiểu Tiểu hỏi một câu: "Đây là tình huống gì?"

Tiểu Trang, Tiểu Vệ đều cảm thấy thật lạnh người, chỉ là giết chết một con côn trùng mà thôi a, vì sao công chúa nhà mình có thể đem cây cột to đùng tát gãy luôn hả? Nhìn một chút thì cả cái tòa lâu này đều muốn đổ luôn!

Tiểu Trang đứng chắn trước người Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Công ….. Công chúa, chúng ta đi mau, ở đây muốn sập rồi."

Tiểu Trang còn chưa nói hết, đầu gỗ vụn nát, bắt đầu đổ xuống như đang đổ mưa.

Ngọc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, mình chỉ là không cẩn thận, lực dùng ra hơi lớn một chút, làm sao lại thành ra như vậy chứ?

Tiểu Vệ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, kêu lên: "Công chúa, chúng ta mau chạy đi."

Ngọc Tiểu Tiểu hỏi một tiếng: "Cảnh Mạch có bắt ta đền tiền hay không?"

Tiểu Vệ nói: "Đền thì đền đi, Công chúa ngài đâu chỉ có chút tiền như vậy.”

Tiền là dùng để mua lương thực, đem tiền bỏ ra ngoài như vậy, thì có nghĩa là lương thực sẽ giảm bớt, Ngọc Tiểu Tiểu không thể để bi kịch phát sinh được, nói với Tiểu Trang và Tiểu Vệ: “Ta sẽ đi tìm một cây cột khác đến đỡ mái hiên, các ngươi chờ ta một chút.”

Tiểu Vệ kêu: "Công chúa, ngài muốn đi đâu? Ngài…..."

Tiểu Vệ lời nói còn chưa kêu xong, thân hình của Ngọc Tiểu Tiểu thoắt một cái, người liền biến mất trong đêm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.