Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 50: Đầu cầu Đại Thạch



Chuyển ngữ: Nuy Ham

"Người đâu." Cảnh Mạch cũng không nhìn cha con Triệu thị nữa, hạ lệnh: "Đưa Triệu tướng (*tể tướng - Nuy)) và Triệu tướng quân ra ngoài."

"Phụ thân." Triệu Thành Bắc thấy Cảnh Mạch đã mở miệng đuổi người, phụ thân mình không nói tiếng nào, gấp đến độ kêu Triệu Thu Minh một tiếng.

Triệu Thu Minh chắp tay hành lễ với Cảnh Mạch, nói: "Đại điện hạ, ta đây là người Phụng Thiên."

Âm thanh Cảnh Mạch lạnh như băng, nói: "Tiễn khách."

"Triệu tướng gia, mời." Một thị vệ tiến lên, nhấc tay về hướng cửa đình viện.

Triệu Thu Minh không nhiều lời nữa, xoay người đi theo thị vệ ra ngoài.

Nhìn cha con Triệu thị rời đi, phụ tá đứng bên trái Cảnh Mạch nhỏ giọng nói: "Chuyện bại lộ, liền đẩy lên đầu quân vương đi, trọng dụng thần tử như vậy, làm sao triều đình Phụng Thiên có thể tốt?"

Cảnh Mạch cười lạnh, nói: "Hiền tông là minh quân sao?"

"Hôn quân nịnh thần." Một phụ tá khác nói: "Đây là cũng là chuyện tốt đối với Tru Nhật ta."

"Chủ tử." Lúc này một người thị vệ ôm ngang Thanh Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, chạy tới trước mặt Cảnh Mạch, bẩm báo: "Nô tài phát hiện A Thu phía sau hòn núi giả."

Cảnh Mạch liếc mắt nhìn hòn núi giả thị vệ chỉ, nói: "Còn sống?"

Do hòn núi sơn ngăn cản, Thanh Ngọc không có bị tòa mộc lâu đập trúng, bất quá sắc mặt tái nhạt như tờ giấy, được thị vệ ôm trong tay không nhúc nhích, làm cho người ta khó phân biệt là còn sống hay đã chết.

Thị vệ trả lời Cảnh Mạch: "Còn thở ạ."

Cảnh Mạch nói: "Vứt đi." Thấy cách đối xử của Ngọc Tiểu Tiểu đối với Cố Tinh Lãng, Cảnh Mạch biết nữ tỳ này không có hoàn thành nhiệm vụ, vậy hắn còn lưu nàng làm cái gì?

"Chủ tử." Một phụ tá mở miệng đề nghị với Cảnh Mạch: "Có thể A Thu biết trong đình viện này đã xảy ra chuyện gì, bằng không đem nàng cứu tỉnh, chủ tử thử hỏi một chút."

Cảnh Mạch vung tay với thị vệ, nói: "Tìm một đại phu cho nàng."

"Vâng." Thị vệ lĩnh mệnh, ôm Thanh Ngọc đi.

****

Lúc này hai cha con Triệu Thu Minh đã ra khỏi đại môn Tửu Trang, đứng trước cửa Tửu Trang, Triệu tướng gia nói nhỏ với Triệu Thành Bắc: "Con không cần trở về phủ, đi vào cung tìm nương nương."

Triệu Thành Bắc nói: "Con tìm nàng làm cái gì? Phụ thân, ám đạo này là chuyện gì?" Trong nhà có một ám đạo thông vào Đắc Ý Tửu Trang, chuyện lớn như vậy mà hắn thân là đích trưởng tử của Triệu phủ lại không biết, cái này làm sao mà được?

Triệu Minh đi về phía Triệu phủ, cắn răng nói: "Con còn có thời gian nói chuyện với ta? Chúng ta đã đắc tội với Cảnh Mạch rồi."

Triệu Thành Bắc nói: "Hắn còn có thể giết chúng ta trong Phụng Thiên sao?"

Triệu Thu Minh chỉ hận không dạy được Triệu Thành Bắc, nói: "Nhất định hắn sẽ ra tay với Lục điện hạ, con còn đứng chỗ ta nói nhảm nữa hả?"

Triệu Thành Bắc ngẩn ra, phản ứng lại mới hiểu cách tốt nhất để Cảnh Mạch trả thù Triệu thị bọn họ là đem Ngọc Tử Minh đến Tru Nhật làm con tin.

"Nhanh đi!" Triệu Thu Minh nhất thời xúc động, quát lên với đại nhi tử.

Triệu Thành Bắc nhấc chân chạy đi.

"Từ từ đã." Triệu Thu Minh gọi con trai lại, dạy bảo: "Con vào cung gặp Thánh thượng, nói trong Đắc Ý Tửu Trang có một tòa mộc lâu sập, ta bị kinh sợ."

Triệu Thành Bắc nói: "Như vậy là con có thể gặp nương nương."

Triệu Thu Minh nói rõ: "Ta bị giật mình sinh bệnh, Thánh thượng sẽ tự động cho người thông báo với nương nương, nhất định phải nói với Thánh thượng là mộc lâu phía tây sập."

Có người đã dẫn ngựa tới trước mặt Triệu Thành Bắc.

Nói một tiếng mộc lâu phía tây sập, Triệu phi liền biết đã xảy ra chuyện gì, xem ra chuyện ám đạo, Triệu Như San biết, nữ nhi đã xuất giá có thể biết chuyện này, tức hắn bị lão gia tử giấu diếm, Triệu Thành Bắc đầu bụng chỉ trích, nhưng bây giờ lại không phải lúc nói chuyện này. Triệu đại công tử phi thân lên ngựa, chỉ dẫn theo ba tùy tùng, quất ngựa chạy về phía Đế Cung.

****

Trong lúc Triệu Thành Bắc chạy về phía Đế cung, đoàn người Ngọc Tiểu Tiểu đã đến đầu cầu Đại Thạch.

Cầu Đại Thạch là một cây cầu đá bình thường trong kinh thành, chính là lúc mặt trăng lên cao, nước sông phản ánh ánh trăng, nước trong veo, thỉnh thoảng còn lắc lư hình ảnh từ cầu chiếu xuống, thuyền động mái chèo, càng đem nước sông nhấp nhô lên xuống.

Lúc Tiểu Tranh và Tiểu Vệ còn làm ám vệ bên người Hiền tông, khó có được cơ hội ra cung chơi, sau khi được Hiền tông phái làm thị vệ cho Ngọc Tiểu Tiểu, hai người cũng không có thời gian hảo hảo đi dạo một vòng kinh thành náo nhiệt phồn hoa. Sau khi đến cầu Đại Thạch, hai tiểu ca mang Cố Tinh Lãng xuống xe ngựa, đỡ vào bàn của một quán hàng ăn vặt bên cạnh, liền bỏ chạy tới cầu, vịn vào lan can cầu mà ngắm bức họa trên sông. Bức họa như một nữ tử, áo mỏng lụa mỏng, bộ ngực sữa lộ một nửa, làm cho hai tiểu ca này nhìn không chớp mắt.

Một lão phụ đầu đầy tóc bạc, lưng có chút cong đi tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân muốn dùng chút gì?"

Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng: "Chàng muốn ăn cái gì?"

Cố Tinh Lãng nói: "Không phải nàng muốn ăn mì hoành thánh sao?"

Ngọc Tiểu Tiểu khẳng định nói: "Cái gì ta cũng muốn ăn."

Cố Tinh Lãng chỉ đành nói với lão phụ nhân: "Vương bà, trước tiên cho hai tô hoành thánh, sau đó những món khác của bà, mỗi món bưng lên một chén là được."

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Một chén?"

Cố Tinh Lãng ho khan một tiếng, nói: "Không đủ thì chúng ta gọi tiếp."

Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu mới hài lòng, nói với Vương bà: "Một phần phải lớn nha."

Vương bà đặt quán ở đầu cầu hơn nửa đời người, bản lĩnh nhận thức cũng không kém hơn so với tay nghề nấu nướng, biết đôi vợ chồng nhỏ này không thiếu tiền, đáp một tiếng, liền vội vàng đi làm.

Ở đầu cầu bày rất nhiều quán ăn vặt, Ngọc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Cố Tinh Lãng, nhìn những tiểu quầy hàng không riêng gì thấy thèm, còn vô cùng đói bụng.

Cố Tinh Lãng sợ Ngọc Tiểu Tiểu ăn đến hư dạ dày, vị này mới vừa rồi ở Đắc Ý Tửu Trang, một người liền giết hết một bàn thức ăn nha, Cố tam thiếu liền khuyên nhủ Ngọc Tiểu Tiểu: "Ngày mai chúng ta sẽ trở lại ăn tiếp, ăn quá nhiều, sẽ không tốt đối với thân thể."

Hai người đi đường cầm trá (*) cá nóng hổi đi qua trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, mùi thơm của trá cá làm cho Ngọc Tiểu Tiểu không thể ngồi yên nữa, nói với Cố Tinh Lãng: "Ta đi một chút sẽ trở lại."

(*)trá: chiên, rán, chần, trụng, luộc ~> Ở đây nghĩa của từ chỉ nhiều cách nấu ăn khác nhau, Nuy không hiểu tác giả muốn nói tới món cá nào nên giữ nguyên món ăn "trá cá" nha - Nuy

Lúc này Vương bà bưng hai tô hoàng thánh tới.

Cố Tinh Lãng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hoành thánh tới lúc này có thể giữ lại tiểu tức phụ đi.

Ngọc Tiểu Tiểu lại bưng hoành thánh lên, chạy tới quầy trá cá bên tay trái.

Cố Tinh Lãng không thể đi, chỉ có thể nhìn Ngọc Tiểu Tiểu không có chút phong phạm nào của Công chúa hoàng gia, húp hoàng thánh nhỏ, vừa đi vừa ăn.

Lúc Tiểu Trang và Tiểu Vệ trở lại quán nhỏ của Vương bà, thấy Cố Tinh Lãng đã ăn được nửa tô hoành thánh, mà Ngọc Tiểu Tiểu thì biến mất trong biển đông người ở chợ đêm.

"Nàng đi mua đồ ăn rồi." Cố Tinh Lãng nói với Tiểu Trang, Tiểu Vệ.

Tiểu Trang, Tiểu Vệ tuyệt đối không lo lắng an toàn cho Ngọc Tiểu Tiểu, không phải là bọn họ không có tính tự giác của người thị vệ, mà là hai tiểu ca hoàn toàn tin tưởng, công phu của Công chúa mình là đệ nhất thiên hạ, lo lắng cho Công chúa không bằng nên lo lắng cho mấy thằng xui xẻo bị Công chúa mình gieo họa thì hơn.

"Ngồi đi." Cố Tinh Lãng cho Tiểu Vệ và Tiểu Trang cùng mình ngồi một bàn.

Tiểu Vệ đặt mông ngồi xuống, Tiểu Trang kêu Vương bà: "Ở đây thêm hai tô hoành thánh."

Vương bà còn chưa kịp lên tiếng, thì người ngồi cách một bàn với bọn họ, đột nhiên cười ồ lên.

"Thiếu gia Cố gia ra cửa, trước được xưng là tướng tinh hạ phàm, bây giờ nhìn lại chính là phế vật, dựa vào nữ nhân mà sống, lại dựa vào nữ nhân là lên làm tướng quân, mẹ kiếp." Đại hán thân hình cao lớn khỏe mạnh cười khẩy với đồng bọn, nói: "Nương hắn là nam nhân sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.