Hận Thù Quyết Tử

Chương 1: Phi lộ



Mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, ánh sáng chỉ còn sót lại mờ mờ trước mắt, trên con đường đi đến Kinh đô, hai bóng người nằm rạp trên mình ngựa phóng nước đại làm bụi bay mịt mù cả một vùng như cố tranh thủ thời gian, hai con ngựa cùng thở lên hồng hộc lộ vẻ mệt nhọc, người nọ bảo người kia :

- Lục Sơn ạ, có lẽ chúng ta đến không kịp mất!

Người kia vẫn cố ra roi cho ngựa phóng nhanh hơn rồi đáp :

- Ồ, không thể trễ đâu Lỗ Vân ạ, chúng ta sẽ lên đến Kinh đô vào khoảng nửa đêm nay.

Hai con ngựa lại thi nhau tiếp tục suốt quãng đường dài hun hút, hồi lâu Lê Vân bảo Lục Sơn :

- Mà chúng mình vội vàng quá như thế này để làm gì, chỉ tội phí sức một cách vô ích. Ngày giao đấu cũng còn khá lâu, nếu tối nay chúng ta đến không kịp thì chi bằng ta hãy cùng nhau tìm nhà trọ nghỉ đỡ chân một đêm rồi sáng mai sẽ tiếp tục lên đường cũng không muộn, như vậy chúng ta sẽ được dồi dào sức khỏe thêm và luôn tiện tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện về một mối thù không đội trời chung của thúc phụ tôi là một trang hiệp sĩ khét tiếng mà trước đây khắp trong giới anh hùng hảo hán không ai là không biết tiếng và nể mặt!

Lục Sơn nghe bạn nói vậy ghìm cương cho ngựa chạy chậm bớt lại rồi bảo :

- Ồ, có phải bạn định kể câu chuyện của thúc phụ bạn về mối thù không đội trời chung với Không Nham hòa thượng mà bạn thường hứa với tôi chăng?

Lỗ Vân gật đầu tỏ dấu đồng ý rồi đáp :

- Chính thế, chính là câu chuyện mối tử thù giữa thúc phụ tôi là Liễu Tinh Đởm và Không Nham hòa thượng đó.

Lục Sơn tỏ vẻ vui mừng nói :

- Ồ, thế thì còn gì hơn nữa, đã bao lâu nay tôi hằng mơ ước được bạn kể câu chuyện đó. Câu chuyện một mối tử thù có lẽ còn gay cấn gấp mấy lần câu chuyện hiện tại của chúng mình đấy bạn nhỉ?

Lỗ Vân nói :

- Đúng thế, bạn nói rất đúng!

Tối hôm đó, trong một gian nhà ở ven đường Lục Sơn và Lỗ Vân nằm tỉ tê tâm sự bên nhau và Lỗ Vân bắt đầu kể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.