Hận Thù Quyết Tử

Chương 14: Tham trai đẹp, Hương Châu cố bày mưu - Mê gái đẹp, Không Nham bỏ mạng



Nhắc lại Liễu Tinh Đởm với nàng Phương Thuyền Cô bị hãm chốn địa huyệt ở nhà Tiết Cẩn khi trước. Lúc ấy nàng Mai Hương Châu, vợ lẽ của Tiết Cẩn có tình với Liễu Tinh Đởm nên sai nha hoàn xuống ngỏ ý với chàng vì Mai Hương Châu còn bận việc mai táng vợ chồng Tiết Cẩn không xuống địa huyệt, làm Liễu Tinh Đởm với Phương Thuyền Cô mong đợi khôn cùng.

Vào hồi canh một đêm hôm ấy, bỗng thấy có một nha hoàn cầm ngọn đèn xuống địa huyệt, giơ lên sáng lóa cả mắt Liễu Tinh Đởm với Phương Thuyền Cô, rồi thấy một nàng thiếu phụ ung dung bước vào, tuy nhiên ăn bận đồ tang phục mà vẫn còn xinh đẹp tuyệt vời. Thiếu phụ đăm đăm nhìn Liễu Tinh Đởm với Phương Thuyền Cô rồi tươi cười bảo con nha hoàn :

- Ô hay, Vân Hương sao chưa cởi trói cho công tử, tiểu thư kia. Mau lên!

Con nha hoàn vâng dạ rồi cùng mấy nha hoàn kia vội đến mở khóa và tháo những xiềng xích ở trên người Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô ra. Nàng thiếu phụ tức là Mai Hương Châu liền giơ tay bảo bọn nha hoàn lui ra, nàng bước đến cạnh giường nhấc Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô ngồi dậy, rồi mỉm cười cúi xuống gần mặt chàng khẽ nói :

- Thiếp thực là đắc tội muôn vàn với công tử, nhưng còn nhờ lượng độ anh hùng tha thứ cho đứa nhi nữ này!

Liễu Tinh Đởm nghe lời nàng nói không biết trả lời ra sao, đành ngồi đờ mặt.

Nàng Mai Hương Châu lại tươi cười tiếp theo :

- Thực thiếp biết tội đã nhiều, nên đêm nay đến xin lỗi công tử, nếu công tử biết rõ nỗi đau đớn của thiếp thì không còn trách chi nữa. Nguyên năm thiếp mới mười sáu tuổi cũng theo đòi nghiên bút biết được năm ba chữ, thi vịnh văn chương cũng am hiểu đôi chút, không ngờ cha mẹ tham số tiền hai nghìn lạng bạc đem bán cho nhà họ Tiết làm cơ thiếp. Bấy giờ thiếp như bông hoa tươi mới nở, làm thân con gái ai chả muốn kén chọn tấm chồng niên mạo, xứng đạo cùng nhau kết tóc đến lúc bạc đầu? Ai dè Tiết Cẩn lại là một người già hơn tuổi cha thiếp, mà còn chịu bỏ phí tiền mua hầu non, thôi thì lỡ tay chót đã dúng chàm, thiếp còn biết tính sao nữa? Nhưng lúc ấy thiếp vẫn hy vọng là nghe danh Tiết Cẩn người từ thiện, họa may lấy lời van lơn mà hắn thương tình buông tha cho chăng, hay đâu nó là trộm cướp trên chốn giang hồ, táng tận lương tâm, lại là đứa gian hùng, ngoài mặt giả quang minh chính đại, mà trong lòng thì những sự dâm ác đến đâu cũng làm được, thực đáng ghê thay cho những người ấy. Thiếp ở với Tiết Cẩn thấm thoát đã được tám năm, cũng nhờ hắn học được chút võ nghệ đây.

Song lẽ dưới oai quyền của hắn muốn hành hạ thiếp sao được vậy, nay thiếp thân tàn ma dại, không còn sạch tuyết băng trong như trước nữa. Nghĩ càng thêm thẹn, mình lại thương mình đó thôi. Đêm hôm thiếp thoạt gặp công tử, không biết sao trái tim hồi hộp trong lòng, tỉ như công tử phóng kiếm giết vợ Tiết Cẩn, nếu thiếp hạ thủ thì ắt thế nào công tử cũng không chạy thoát được, mà khi đó thiếp chỉ đứng đờ người ra không biết tâm thần ra sao. Kịp đến lúc công tử cõng Phương tiểu thơ chạy lên nóc nhà thì Tiết Cẩn bức bách thiếp phải đuổi theo, sau bắt công tử giam về phòng cũng là sự vạn bất đắc dĩ, nếu buông tha công tử thì thiếp chẳng khỏi bị Tiết Cẩn hành hạ. May sao lúc này vợ chồng Tiết Cẩn chết rồi, thì thiếp với công tử cũng là có duyên phận chi đây, mong rằng công tử rộng thương đến thân cỏ nội, hoa hèn, thiếp lấy làm đội ơn khôn xiết.

Liễu Tinh Đởm nghe lời mơ hồ của Mai Hương Châu, khiến chàng không thể trả lời được chỉ ngồi cúi đầu suy nghĩ.

Mai Hương Châu lại tươi cười nói theo luôn :

- Công tử yên lặng không trả lời ắt là có mối ẩn tình chi chăng? À thôi, thiếp hiểu rồi, Phương Kế Võ lão anh hùng với lịnh tôn là bạn sanh tử có nhau, và công tử với Phương tiểu thư lại là chỗ thế huynh thế muội rất thân ái, lẽ tất nhiên là phải hoạn nạn cùng chịu, phú quý cùng hưởng, nay lại má kề tay ấp thì tất là tơ duyên đã khắng khít rồi. Bây giờ có thiếp đâm ngang tức là người làm cho uyên ương chia rẽ, phượng loan lạc đàn, nên thiếp tự xét cũng lấy làm dơ dáng dạng hình chỉ cốt sao sớm khuya được hầu hạ công tử và tiểu thư cho thiếp làm phận tiểu tinh thì cũng cam nguyện, còn hơn là lẻ loi không ai thương đến, như thế không trắc trở tình duyên công tử và tiểu thư, mà thiếp lại được làm ơn vô cùng.

Phương Thuyền Cô ngồi cạnh đấy nghe nàng nói bất giác thẹn đỏ mặt.

Mai Hương Châu sẽ đưa mắt nhìn Phương Thuyền Cô mỉm cười nói :

- Kìa làn tóc mây của tiểu thư sao ướt đẫm, ắt là dòng lệ của công tử thấm sang, thế là công tử là người giàu tình cảm, thiếp được làm phận tiểu tinh quả mãn ý lắm.

Ngoảnh mặt sang bên này, Mai Hương Châu nhìn Liễu Tinh Đởm ngạc nhiên :

- Quái lạ, công tử sao lại ứa nước mắt vì lẽ gì? Hay là mối tử thù của cha mẹ chưa trả được mà công tử đau lòng? Công tử phải hiểu rằng kẻ thù đó đã nằm trọn ở trong tay thiếp đây.

Cố ngừng giọt lệ, Liễu Tinh Đởm xiết nỗi kinh ngạc :

- Nương tử nói mới lạ? Kẻ thù của tôi sao lại ở trong tay nương tử?

Thích chí, Mai Hương Châu tặng chàng một nụ cười :

- Chàng đã cần hỏi đến thiếp? Thế là thiếp đã được chàng thương yêu.

Gạt nước mắt, Liễu Tinh Đởm lại cố nói :

- Nương tử đối với tôi tình nghĩa rất hậu, huống hồ nương tử lại là một trang sắc nước hương trời, trách nào tôi chẳng yêu đương, có lẽ tôi đã tu từ mấy kiếp trước nên kiếp này mới được hạnh phúc như thế. Nhưng tôi không hiểu sao nương tử lại bảo kẻ thù giết cha tôi đã nắm chắc trong tay?

Mai Hương Châu ra vẻ tự đắc :

- Kẻ thù của công tử chẳng là Không Nham hòa thượng?

Lại càng kinh ngạc, Liễu Tinh Đởm vội gật đầu :

- Chính nó, sao nương tử biết được?

Mai Hương Châu có vẻ quả quyết :

- Gã hòa thượng ngu muội ấy sao thoát khỏi cái quan ải bí mật của thiếp.

Nay thiếp xin nói rõ để công tử biết, nếu công tử mà không có lòng yêu thiếp thì chớ hòng báo phục cừu cho cha, công tử biết gã Không Nham hòa thượng ở đâu mà tìm? Nguyên cạnh quả núi gần đây có ngôi chùa Ngọc Long, trong chùa có bốn tên hòa thượng là Duy Tĩnh, Duy Tinh, Duy Nhất, Duy Trí đều là học trò của Không Nham hòa thượng, trong chùa lại thiết lập rất nhiều cơ quan ác hiểm, ban ngày Không Nham hòa thượng không ra khỏi một bước, ban đêm thì giả cải trang đi các nơi, cách cải trang của hắn mỗi đêm không giống nhau, như thế thì công tử còn nhận sao được hắn? Vả lại tài năng của công tử được là bao mà hòng giết hắn để báo thù, thực là một sự rất khó khăn. Còn như bốn tên đồ đệ của Không Nham hòa thượng rất lợi hại, mình phải biết đích chỗ “yếu huyệt” của nó mới có thể đánh chết được. Duy Tĩnh chỗ yếu huyệt ở lỗ tai bên trái, Duy Tinh chỗ yếu huyệt ở lỗ tai bên phải, Duy Nhất chỗ yếu huyệt ở lưỡi, Duy Trí chỗ yếu huyệt ở dưới hông. Không Nham hòa thượng chỗ yếu huyệt ở hai bên nách. Bốn năm về trước Không Nham hòa thượng giết lịnh tôn rồi để thủ cấp ở dưới pho tượng Di Lặc, sau bị người ta ăn trộm mất, hắn đã thân hành đến Mặc Sơn, Thái Nguyên, Âm Bình ba nơi ấy tìm kiếm nhiều lần không thấy, khen thay cho công tử không bị nó bắt được cũng là may mắn lắm. Nếu công tử muốn giết nó thì cần phải thương lượng với thiếp, bằng không dầu công tử có tài dọc trời ngang đất cũng không làm gì được, cứ kể ra thì Không Nham hòa thượng cũng là thầy của thiếp, vì đôi khi thiếp cũng học tập võ của hắn. Từ lúc vợ chồng Tiết Cẩn chết rồi đêm nào thiếp cũng muốn đến cùng công tử trò chuyện, nhưng vì bận việc trình quan lại đến khám nghiệm tử thi và lo việc mai táng, mãi đến đêm hôm qua mới rảnh, việc thiếp định đến tìm công tử thì rủi đâu gặp gã Không Nham hòa thượng đến ngay.

Lúc ấy hắn hóa trang làm người tú tài nhảy vào nơi phòng ngủ của thiếp rồi hắn cười hi hí chòng ghẹo thiếp, không ngờ tên giặc hổ mang ấy mặt người lòng thú, có khi nào thiếp chịu nghe lời nó.

Mai Hương Châu nói đến đấy ghé vào tai Liễu Tinh Đởm, nói thầm vài câu :

- Như thế... tính mạng Không Nham hòa thượng chẳng nằm tròn trong tay thiếp là gì?

Mai Hương Châu lại thuận miệng nhắc đến chuyện hai thanh âm dương kiếm rồi nói :

- Đêm qua, Không Nham hòa thượng nói đến thiên lịch sử của hai thanh Âm Dương kiếm, là vợ chồng Lý Thanh Phong, Lương Thu Nguyệt khi xưa đã dụng công bốn mươi lăm năm trời mới luyện thành hai thanh kiếm ấy, dầu gặp người nội ngoại công tài giỏi đến đâu cũng bị hai thanh kiếm ấy giết chết nhưng không biết hai thanh kiếm ấy lạc vào tay ai bây giờ, Không Nham hòa thượng lại xem vết thương của vợ chồng Tiết Cẩn bị chết, thì hắn nghi là người có hai thanh kiếm ấy giết. Quả nhiên là Không Nham hòa thượng đoán đúng sự thực, thiếp tự xét hai thanh kiếm có nhiều sự rất lạ, mà công tử với tiểu thư dùng thì ứng nghiệm tia ra hai đạo bạch quang dữ dội, như thế người không biết dùng có hai thanh kiếm ấy cũng bằng vô ích. Vậy bây giờ Hợp Phố về Châu, hai thanh kiếm ấy đem trao trả chúng ta, thì canh ba đêm nay gã Không Nham hòa thượng lẻn vào phòng thiếp ắt bị chết uổng mạng.

Liễu Tinh Đởm nghe nàng nói xong lại vờ hỏi :

- Thật nàng không có ý gì với Không Nham hòa thượng?

Mai Hương Châu vội lắc đầu :

- Nếu thiếp có ý gì thì đêm qua đã ưng thuận hắn rồi, hà tất phải hẹn hắn đến canh ba đêm nay, mà không khi nào thiếp còn nói chuyện với công tử nữa, rõ đa nghi lắm!

Liễu Tinh Đởm lại vờ bông đùa :

- Nàng đã không có ý với hắn thế sao không đưa trả chúng tôi hai thanh kiếm ấy, chẳng lẽ lại để cho chúng cướp ở tay nàng hay sao?

Mai Hương Châu cũng bật cười :

- Khó lắm, nếu thiếp không bằng lòng trả thì mỗi lúc đã lấy lại được. Nếu công tử với tiểu thư muốn lấy lại thanh kiếm thì phải hứa với thiếp một lời chắc chắn đã.

Liễu Tinh Đởm nghe nàng nói thì nghĩ thầm :

- “Cô ả này khôn ngoan thực, có lẽ bắt thề nặng lời mới chịu trả chăng, nhưng khi nào mình lại chịu lấy một đứa con gái dâm đãng vô sỉ như nàng?”

Chàng nghĩ kế nói :

- Nếu Liễu Tinh Đởm tôi nói lỡ không nhận được nàng là người làm vợ thì khi chết không có đất mà chôn.

Ấy là Liễu Tinh Đởm nói “lỡ không nhận” rõ nàng đi lấy lẽ người ta thì chết như thế, vì nàng là vợ lẽ Tiết Cẩn thật, không ngờ Mai Hương Châu hiểu lầm là chàng thề nếu không lấy mình làm vợ lẽ nên nàng đưa Thanh Phong kiếm cho Liễu Tinh Đởm, Thu Nguyệt kiếm cho Phương Thuyền Cô cất đi.

Liễu Tinh Đởm bỗng sực nghĩ đến một sự gì rất cần vội hỏi Mai Hương Châu :

- Trước khi chúng tôi chưa đến đây thì có hai người xứ lạ, mặt mũi xinh đẹp đến nhà Tiết Cẩn không?

Mai Hương Châu lắc đầu :

- Người xứ lạ đến đây rất nhiều, nhưng không thấy hai người nào mặt mũi như thế.

Nghe nàng trả lời, Liễu Tinh Đởm không tiện hỏi nữa, chàng đứng dậy thấy vết chân khỏi hẳn không đau, lại nhân khi lấy được hai thanh bảo kiếm về tay rồi rất vui mừng, hai người bèn theo nàng ra khỏi nơi địa huyệt.

Mai Hương Châu đưa Phương Thuyền Cô đi tắm gội, Liễu Tinh Đởm cũng tìm nơi tắm gội sạch sẽ, hai người cùng thay đổi quần áo, dùng trà nước rồi chờ đến canh ba sẽ kiến cơ hành sự.

Bấy giờ vào khoảng thượng tuần tháng năm, ngoài trời vầng trăng lưỡi liềm rọi vào trong sân nhà có ánh sáng rất ngoạn mục, lúc ấy đêm đã khuya tới canh ba, nhà họ Tiết cửa trước cửa sau đều đóng kính chặt như thành, Mai Hương Châu đưa riêng nha hoàn Vân Hương về phòng nàng cởi bỏ hết đồ trang phục bận quần áo lịch sự, son tô phấn điểm, lược giắt trâm cài, trang sức lại càng tôn thêm vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nàng lại cho nha hoàn rất tâm phúc là Vân Hương ăn mặc sang trọng, sai nó xếp gọi là màng loan trướng phượng và chiếc giường thất bảo, khiến người trông thấy phải tiêu hồn ngỡ là lạc vào nơi thiên thai động đào.

Mai Hương Châu vừa ngồi vừa tựa mình trên tấm nệm, dõng dạc lên tiếng gọi :

- Thu Cúc, Thu Quế, hai đứa đâu?

Tiếng gọi vừa dứt đã thấy hai nha hoàn Thu Cúc, Thu Quế thưa lên đi vào.

Thu Cúc trạc hai ba, hai bốn tuổi, mày ngài mắt phượng, môi son má phấn, đứng trước ngọn đèn sáng lại càng hiện rõ vẻ đẹp như đóa hoa phù dung, tuy hai bàn chân thiên nhiên chưa bó qua lần nào, nhưng khi đi đứng cũng có vẻ mềm mại.

Nha hoàn Thu Cúc đúng trước mặt Mai Hương Châu, cúi đầu không nói hình như có vẻ ưu phiền, khiến Mai Hương Châu trông thấy mê mẩn tâm thần, tiếc rằng không thể ôm ngay Thu Cúc vào lòng gọi một tiếng “tình lang”. Còn nha hoàn Thu Quế vào trạc hai mốt, hai hai tuổi, có vẻ ngọc chuốc thiên châu, vóc người yểu điệu như một sợi dương liễu trước gió hoa nhường nguyệt thẹn như một nàng tiên hóa xuống trần, làm Mai Hương Châu tấm tắc khen ngợi, giả sử nàng biến được làm trai thì quyết gọi Thu Quế bằng tình nương.

Thu Cúc, Thu Quế hai nha hoàn thấy Mai Hương Châu cứ đăm đăm nhìn mình không nói. Hé cặp môi son, Thu Cúc khẽ hỏi :

- Thưa nhị phu nhân, đòi chúng con có việc gì?

Mai Hương Châu mỉm cười :

- Hai ngươi mới đến thảo nào không hiểu lễ tiết nhà ta. Lát nữa hai đứa ngươi phải nghe lời ta sai bảo, nghĩa là ta có gọi vào đây thì hãy vào, nếu không thì không được vào tự nhiên nghe!

Thu Quế nói :

- Chúng tôi nhờ ơn nhị phu nhân nhủ lòng thương, có khi nào dám cưỡng lời sai khiến?

Mai Hương Châu khẽ gật đầu :

- Thôi được, cho phép hai ngươi lui ra.

Thu Cúc, Thu Quế, hai nha hoàn vâng lời vội quay ra ngay.

Cách mấy phút sau, bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng gió rung động, Mai Hương Châu liền sai nha hoàn Vân Hương nhấc chiếc ghế tựa vào trong phòng, rồi nàng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng thấy cánh cửa bật tung ra, có một người tú tài già trạc năm mươi nhảy vọt vào, đầu đội mũi giải lụa, mắt đeo đôi kính trắng, trên môi để ria chữ bát, mình mặc áo thụng, chân đi giày vóc, tay cầm cái quạt lông phe phẩy, người tú tài ấy vẻ mặt tươi cười, nghiễm nhiên vào ngồi ngay chiếc ghế tựa.

Mai Hương Châu nhìn người tú tài nhoẻn miệng cười, rồi quay mình vào tấm gương soi lấy cục sáp son điểm lên môi, nàng uốn éo nhìn bóng trong gương một lúc, sau mới bước đến trước mặt người tú tài sẽ cúi đầu thi lễ :

- Thiếp xin có lời chào lão sư phụ, sao không đợi trời sáng hẳn đến có được không nhỉ?

Người tú tài liền nắm lấy tay nàng rồi xếch ngược đôi ria chữ bát, xoạc rộng cái mồm quái gở, buông ra hơi thở hôi hám :

- Đêm nay tôi có đến chậm đâu mà nàng nói. Tôi rất cảm ơn nàng gọi tôi bằng một tiếng lão sư!

Mai Hương Châu vờ bông cười :

- Chẳng gọi lão sư thì gọi bằng gì?

Người tú tài xoạc bộ miệng ống nhổ cười :

- Cái tiếng lão sư đó nàng hãy xếp bỏ một nơi, vì đêm nay nàng đã hứa gọi tôi tới đây thì nàng tức là người cơ thiếp yêu đương của tôi, nếu còn xưng hô như thế thực tôi không dám nhận cái tiếng tôn trọng quá.

Mai Hương Châu bông đùa sỗ sàng, sẽ trọc ngón tay vào mi mắt người tú tài, rồi nhoen nhoẻn cười :

- Tôi mời ông đêm nay đến uống rượu chứ có phải làm việc gì mà giảng giải?

Người tú tài liền so vai rụt cổ rồi đến vỗ người nàng Mai Hương Châu cười rũ rượi :

- Nàng là người rất yêu quý của tôi, nàng làm cô hầu của tôi có thiệt gì?

Thốt nhiên đỏ ửng hai gò má phấn, nhưng Mai Hương Châu cũng cố gượng làm ra bộ tươi cười :

- Ông thực là một người kỳ quái, sao cứ bắt tôi làm cô hầu, thảng như tôi là con trai thì sao?

Người tú tài vẫn cười loe bộ miệng loe kèn :

- Bao giờ nàng làm trai sẽ hay, nay tôi chỉ biết nàng là cô gái rất đáng yêu.

Mai Hương Châu láy lại :

- Rất đáng yêu? Giả sử Tiết Cẩn chưa chết thì ông liệu sao?

Người tú tài được thể :

- Nếu Tiết Cẩn chưa chết thì thôi! Tôi với nàng còn đâu thiên tình sử này!

Mai Hương Châu thừa cơ vội bảo nha hoàn Vân Hương :

- Ngươi mau đi dọn tiệc cho ta. Nhớ bảo hai đứa Thu Cúc, Thu Quế đứng chờ sẵn ở ngoài cửa phòng để tiện việc ta sai khiến.

Vân Hương vâng dạ quay ra ngay.

Lúc ấy người tú tài giương tròn cặp mắt hiếu sắc đăm đăm nhìn Mai Hương Châu thấy nàng có vẻ đẹp lộng lẫy thì bỗng đâu ngọn lửa dục bùng cháy lên không thể nào cầm lòng được liền giở ngay thái độ nhả nhớt nắm lấy tay nàng Mai Hương Châu cười nham nhở :

- Xuân tiêu một khắc ngàn vàng! Nàng chớ bỏ quên thì giờ quý hóa!

Mai Hương Châu khẽ giật tay ra mỉm cười lắc đầu :

- Thì giờ quý hóa! Ông đã định dùng tôi thì lẽ tất nhiên phải uống rượu hợp hoan, cớ sao ông quên không hiểu lệ ấy?

Vừa nói đến đây bỗng nghe ngoài cửa phòng có tiếng giày động làm hai người phải im bặt câu chuyện.

Mai Hương Châu vờ lắng tai nghe rồi kéo tay người tú tài ngồi xuống ghế :

- Ông ngồi xuống đây, làm gì mà sợ hãi? Đó là hai con nha hoàn đứng chờ sai khiến ở ngoài cửa phòng.

Người tú tài nói :

- Nếu hai con nha hoàn thì cho chúng nó vào đây.

Mai Hương Châu vờ nói câu chuyện rất tình :

- Ông khờ dại lắm, cho chúng nó vào đây thì nói câu chuyện tình sao được?

Thích chí người tú tài cười ngất ngưởng :

- Ta là đàn ông quen tính sỗ sàng, không có tâm ý cẩn thận như nàng.

Nhưng nàng có biết hát không, hãy ca cho ta bài “Tứ quý tương tư” nhe.

Mai Hương Châu nói :

- Muốn hát thì lát nữa dọn tiệc ra tôi sẽ hát cho ông nghe. Nhưng tôi xin hỏi ông ở dưới hầm bí mật chắc nhiều có nhan sắc bằng chán vạn tôi, thì e rằng ngày kia ông lại không thương tôi nữa.

Người tú tài nghe nàng nói giọng nũng nịu thì cười giòn khanh khách :

- Nàng thực đa nghi lắm nếu ta có người xinh đẹp hơn nàng thì can gì phải lặn lội đến đây. Nhưng vừa rồi có một sự bất như ý cho ta, nhân mấy hôm trước có hai chàng thiếu niên vào đánh phá Ngọc Long tự bị ta bắt được, sau đem trói thì trai tự xưng là Phương Quang Diệm, gái là Phương Cầm Cô đều là con Phương Kế Võ ở Sơn Tây. Ta vì nể tình Phương Kế Võ cũng là một người anh hùng nên không nỡ giết, muốn thu phục hai đứa ấy làm đồ đệ, không ngờ con bé ấy cự tuyệt ta, cứ khăng khăng không chịu nghe lời ta. Và ta cũng yêu mến cái nhan sắc của nó nếu không đã giết đi rồi.

Bỗng đâu lúc ấy ở ngoài cửa phòng có tiếng người nói thì thầm :

- Đó hiền muội đã nghe thấy chưa?

Mai Hương Châu thấy thế kinh hãi sợ để người tú tài nghe tiếng thì nguy, nàng vờ khạc to lên một tiếng để đánh trống lấp, rồi vội nói che ngay :

- Ông yêu người con gái ấy thì còn đến đây với tôi làm gì nữa. Cô gái ấy không bằng lòng ông thực sự ngu dại lắm.

Người tú tài lại cười ha hả :

- Nàng rõ khéo ghen xằng quá! Nếu tôi được yêu cô ta rồi khi nào lại đến đây với nàng, ấy là câu chuyện nói đùa.

Dứt lời, người tú tài với Mai Hương Châu lại bông đùa một lúc nữa, nha hoàn Vân Hương đã dọn xong tiệc rượu vào. Người tú tài thấy tiệc rượu liền nói :

- Trời nực chết người thế này, ăn uống còn biết mùi ngon gì?

Vừa nói vừa bỏ đôi kính trên mắt xuống, và tháo cái mũ trên đầu, lộ ra cái đầu trọc lông lốc của anh sư hổ mang, người tú tài này tức là nhà sư giả lốt.

Lúc ấy Mai Hương Châu đưa mắt cho nha hoàn Vân Hương lui ra, rồi nàng rót một chén rượu đầy uống hớp đi một nửa, còn một nửa chén hai tay nâng lên làm ra bộ nũng nịu, cất tiếng oanh thỏ thẻ nói với anh hòa thượng :

- Nào xin mời ông nếu có lòng thương nhau thì hãy uống chén rượu dở này!

Hòa thượng thích chí tiếp lấy chén rượu uống cạn ngay rồi nói :

- Ta lĩnh tấm thịnh tình của nàng ban cho.

Mai Hương Châu lại rót một chén nữa nâng lên ân cần nói :

- Xin ông ân cần uống chén rượu thứ hai này nữa.

Rồi hai người cùng ngồi ăn uống. Mai Hương Châu trổ hết thái độ phong tình để khiêu động lòng dục của hòa thượng. Hòa thượng thấy nàng mặt đỏ như hoa đào, đầu mày cuối mắt trông rất đáng yêu, rồi nhìn nàng bằng con mắt say sưa :

- Uống rượu thì phải tùy lượng không nên ép nhiều vì trời nóng nực. Thế này thực không còn thú vị.

Mai Hương Châu vừa nói khích vừa cười :

- Không ngờ ông anh hùng như thế mà lượng uống rượu rất kém.

Hòa thượng vốn tính hiếu thắng :

- Không phải là ta kém lượng uống rượu, vì uống rượu không thì buồn lắm, nếu nàng chịu hát một bài thì ta xin uống hắn năm chén rượu lớn.

Biết hòa thượng trúng kế, Mai Hương Châu mừng nói :

- Tôi hát không lấy gì hay lắm, xin ngâm một bài thơ để ông coi chắc sẽ làm cho ông được vui lòng?

Hòa thượng hứng chí :

- Được rồi, hễ nàng ca một bài hát ta sẽ uống năm chén rượu, nàng ngâm một bài thơ ta cũng uống năm chén rượu. Nhưng cần nhất nàng hãy hát cho ta nghe trước.

Mai Hương Châu mỉm cười, sai nha hoàn Vân Hương rót thêm rượu vào hồ, rồi nàng cất tiếng oanh lanh lảnh hát thật là du dương.

Hòa thượng nghe nàng Mai Hương Châu hát có điệu rất du dương uyển chuyển, không còn thấy giọng tục tằn, nên hòa thượng thích chí lắm, lại xếch ngược đôi ria chữ bát cười sằng sặc :

- Hay lắm, nàng hát hay lắm. Thế mà còn nhún mình là không biết hát, vậy nàng hãy hát tiếp nữa đi.

Mai Hương Châu vội xua tay lắc đầu :

- Không được, ông hãy uống năm chén rượu nữa đi rồi tôi mới hát.

Hòa thượng liền vỗ tay cười :

- Được rồi, nàng mau rót rượu để ta uống năm chén lớn.

Mai Hương Châu cầm hồ rót năm chén rượu đầy, hòa thượng uống năm hơi hết ngay, nàng lại cất giọng hát véo von.

Người tú tài ấy tức là Không Nham hòa thượng ở chùa Ngọc Long khi nghe Mai Hương Châu hát chọc ghẹo thì bật cười sằng sặc, nói :

- Nàng đừng mượn chàng Tiết Cẩn mà giễu cợt ta nữa, vì người chết không thể nào sống lại được, nàng chỉ nên biết ta là người mua vui với nàng bây giờ.

Thôi, ta hãy chiều lòng nàng uống năm chén rượu lớn để đền công bài hát vừa rồi, nhưng thế nào nàng phải ngâm thơ cho ta nghe nữa.

Không Nham hòa thượng nói dứt lời, lại uống luôn năm chén rượu lớn.

Mai Hương Châu thừa cơ lại cất giọng trong trẻo ngâm một bài thơ.

Không Nham hòa thượng lại uống cạn năm chén rồi cười nói :

- Nàng ngâm bài thơ đó thật là uy nghi hùng tráng, và lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu, đáng đánh đổi năm chén rượu của ta uống. Song lẽ cái khẩu khí trong bài thơ của nàng hình như dưới mắt không còn biết đến ta nữa, vì nàng tự ví ta có tài tung hoành trong đám quân trăm vạn mà bắt phải nghe nàng sai khiến, nàng lại nói mảnh hoàng kim giáp, người tầm thường không thấy mặc được mà vóc ngọc mình ngà như nàng mặc mới xứng đáng, như thế nàng có thể vo tròn ở trong tay nàng rồi. Ta nói thật cho nàng biết một mình ta có thể đối địch với trăm vạn hùng binh, nàng theo ta học tập võ nghệ nội công khi trước ắt đã biết rõ tài nghệ của ta thế nào, sao nàng còn dám khoe khoang trước mặt ta?

Mai Hương Châu làm ra vẻ giận dữ :

- Nếu thế, từ nay tôi không dám ngâm thơ để ông nghe, có một bài thơ mà bẻ hành bẻ tỏi mãi.

Không Nham hòa thượng cười xin lỗi :

- Ấy là câu chuyện nói đùa, nàng cứ tưởng thực. Nhưng đời ta thì không biết sợ hãi ai hết.

Mai Hương Châu bĩu môi :

- Đừng nói khoác, thế ông có sợ hai cây Thanh Phong, Thu Nguyệt kiếm?

Không Nham hòa thượng ra ý coi thường nói :

- Ta vẫn biết hai thanh kiếm ấy rất lợi hại, nhưng cái tài phi hành của ta chuyền nhảy nhanh như chớp thì có sợ gì, vì người dùng hai thanh kiếm ấy trước khi chưa kịp chém, ta đã nhảy đi xa rồi. Và nàng theo ta học tập bấy lâu chắc cũng biết ta không cần phải khoe khoang nhiều lời.

Số là Không Nham hòa thượng có tài phi hành thực giỏi. Một hôm hắn nằm duỗi thẳng trên cái giường sắt cho tên đồ đệ Duy Tĩnh cầm quả chùy nhắm đánh vào ngực, không ngờ khi giáng xuống, Không Nham hòa thượng đã nhảy tót đi đâu, quả chùy đánh trượt vào cái giường sắt rung chuyển, sau thấy hắn ngồi ở trên chiếc ghế bành đằng xa. Duy Tĩnh lại nhảy đến đánh theo một chùy nữa, hay đâu lại đánh trúng cái ghế gãy tan nát, thì ra Không Nham hòa thượng đã đứng sau Duy Tĩnh, thực là thuật phi hành của hắn giỏi như người biết biến.

Lúc ấy Không Nham hòa thượng lại cùng Mai Hương Châu uống rượu nói chuyện bông đùa một hồi nữa, rồi nàng cố tìm lời phỉnh phờ để ép hắn uống rượu làm hắn đã say bứ họng. Mà cứ khoe mình tài giỏi ở trước mình tình nương, Mai Hương Châu thừa cơ lại nói phỉnh :

- Nghề nội công của ông tài giỏi như thần lại sức khỏe như hùm, nay tôi lấy được người chồng như thế xứng đáng bằng mấy gã Tiết Cẩn. Khi trước tôi có nghe lời Tiết Cẩn nói sức ông có thể cho ta sải dây thực to trói lại, rồi ông chỉ cựa một cái là ba đoạn dây đứt tung ra. Tôi e rằng Tiết Cẩn chỉ nói khoác hộ ông, vì ông có sức khỏe thực, nhưng không khi nào khỏe đến thế được.

Sẵn tính hiếu thắng, Không Nham hòa thượng liền trỏ ngón tay cái vào mũi mình rồi tự đắc :

- Ta không phải là say rượu dám nói khoác, ta có thể thu hình vào rất mềm mại cho người trói chặt. Đến khi cựa mình thì có sức mạnh như nhổ núi lên, như có trời xuống. Nàng chớ coi thường ta đã say rượu, chẳng nói gì ba vòng dây sắt lớn cho dẫu đến ba vài vòng nữa mà ta cựa cũng đứt tung. Nàng không tin hãy trói thử ta sẽ cựa cho mà coi.

Mai Hương Châu đắc ý lại càng phỉnh già thêm :

- Hay lắm, hay lắm, nếu ông cho tôi coi thì tôi mới tin là thực, tôi xin kính phục ông vô cùng.

Số là Mai Hương Châu đã chuẩn bị sẵn sàng liền sai nha đầu Vân Hương mau đem những dây xích sắt và khóa vào, rồi đem quấn chặt lên người Không Nham hòa thượng ước chừng mười mấy vòng khóa kỹ lại.

Không Nham hòa thượng cười khanh khách tức thì hai tay chân vùng mạnh một cái, những sải dây sắt kêu răng rắc bật tung ra hết.

Mai Hương Châu thấy thế khiếp hãi hết hồn, nhưng nàng cũng vờ làm ra bộ cười ngật ngưỡng nói :

- Trời ơi, bây giờ tôi mới được trông thấy, mới tin là lời Tiết Cẩn khi trước nói không sai. Giả sử tôi lại dùng một sải dây thừng mềm buộc ở trong, rồi ngoài quấn sắt thật chặt, như thế mà ông cựa đứt nữa thì tôi hết cách bái phục ông có sức khỏe hơn hùm thập bội.

Mai Hương Châu vừa nói vừa sai Vân Hương đi lấy sải dây thừng vào, sải dây thừng làm bằng thứ tơ tằm rất mềm mại, khi trói vào người thì dây chặt không biết chừng nào.

Không Nam hòa thượng không biết tưởng là thứ dây thừng tầm thường, hắn chỉ ngồi lim dim cặp mắt say rượu cười, để mặc cho Mai Hương Châu trói cả hai chân lẫn hai tay như con khỉ ngồi thu hình, rồi nàng bảo hắn cựa thử xem.

Không Nham hòa thượng vẫn mơ hồ cho là thường, nói :

- Sải dây thừng này phỏng được là mấy, không thể đủ sức cho ta cựa đâu, vậy nàng hãy chằng thêm mấy sải dây sắt nữa cho bền chặt thì ta cựa mới sướng.

Được lời, Mai Hương Châu lại sai nha hoàn lấy năm sải dây sắt nữa chằng thêm mấy chục vòng ra ngoài và khóa chặt lại. Lúc ấy Mai Hương Châu nháy mắt bảo nha hoàn Vân Hương, nó biết ý liền quay ra ngay.

Khi trói xong rồi, Không Nham hòa thượng dùng hết sức cựa không thấy đứt những sải dây ấy, vì lần này thêm mấy chục sải dây tơ tằm ở trong và mười mấy sải dây sắt ở ngoài nên bền dai vô cùng, làm Không Nham hòa thượng lại cố hết sức cũng không thể cựa được.

Mai Hương Châu thấy thế cả mừng liền vỗ tay cười nói to lên :

- Thu Cúc, Thu Quế, mau vào mà xem anh chàng nói khoác, bây giờ không cựa được đứt những sải giây rồi.

Lời nói vừa dứt, Thu Cúc, Thu Quế tức thì nhảy xổ vào.

Nguyên nha hoàn Thu Cúc là Liễu Tinh Đởm giả dạng, còn Phương Thuyền Cô thì giả nha hoàn Thu Quế. Khi thấy kẻ thù trước mắt thì lòng căm giận thấu xương, Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô đều rút hai thanh kiếm Thanh Phong, Thu Nguyệt múa tít lên, tức thì thấy đạo kim quang sáng lóe cả mắt, rồi xông vào chém Không Nham hòa thượng.

Lúc ấy Không Nham hòa thượng bị trói chặt biết là trúng kế của nàng Mai Hương Châu, nhưng khi thấy hai người xông vào chém, hắn bị nguy cấp liền co mình nhảy vọt qua đầu hai người sang góc bên kia.

Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô thấy thế cũng nhảy theo đuổi.

Không Nham hòa thượng lại nhoài người nhảy sang bên này, không ngờ hắn đã bị trói cả chân lẫn tay mà còn phi thân lanh lẹ như thế cũng đủ biết bản lãnh cao cường biết dường nào.

Lần này Không Nham hòa thượng dùng hết sức bình sinh vùng mình mấy cái thực mạnh, vì trong khi hăng máu sợ nguy hiểm đến thân, nên những sải dây sắt to đều đứt tung ra, hắn liền giật lấy thanh gươm của Mai Hương Châu trèo lên tường rồi múa lên nghinh địch với hai người. Không Nham hòa thượng vẫn biết hai thanh kiếm báu ấy lợi hại, không dám để chém vào bị cụt kiếm của mình, chỉ trổ tài nhảy nhót làm cho hai người rối loạn chân tay, rồi nhằm khi bất ý phóng chân đá Liễu Tinh Đởm một cái trúng vào hông ngã lộn nhào người đi, chàng muốn tài giỏi đến đâu cũng không phải là tay đối địch với Không Nham hòa thượng, phỏng có khác nào đem trứng chọi đá. Không Nham hòa thượng liền sấn đến giơ kiếm chém Liễu Tinh Đởm, chàng chỉ còn cách nhắm mắt chờ chết chứ không sao thoát khỏi lưỡi kiếm.

Mai Hương Châu thấy thế kinh hãi không còn hồn vía, nàng liền lấy quả phi tiêu ở đầu giường ném vào giữa mặt Không Nham hòa thượng trong khi bất phòng để cứu Liễu Tinh Đởm.

Không ngờ Không Nham hòa thượng là người tài nghệ tuyệt vời, hắn đã thấy hơi động là biết trước liền giơ tay bắt ngay lấy quả phi tiêu ném trở lại ngắm đúng cổ họng Mai Hương Châu, mũi tiêu nguy hiểm dầu nàng có tài đến đâu cũng không thể tránh được.

May sao ở ngoài cửa sổ lúc ấy có một cái bóng đến nhảy vọt vào lanh lẹ như con vượn nhảy bắt lấy quả phi tiêu cứu nàng Mai Hương Châu, cái bóng đen đó hiện ló ra một người vóc dáng hùng vĩ, tướng mạo oai hùng, râu hùm hàm én, mày ngài mắt phượng, sắc mặt đỏ cháy như màu lửa hồng, coi lại càng quắc thước ngang tàng, người ấy tức là Địch Long Tuấn, thầy Liễu Tinh Đởm với Phương Thuyền Cô.

Địch Long Tuấn liền rút cây bảo đao ở cạnh sườn nhảy đến chém Không Nham hòa thượng cứu Liễu Tinh Đởm.

Không Nham hòa thượng cũng biết Địch Long Tuấn là một người anh hùng trứ danh trên trốn giang hồ. Hắn không dám chậm chân liền múa kiếm xông vào nghinh địch, rồi hai người cùng nhau hỗn đấu, đao kiếm múa bay, chân tay đảo lộn, như hai con sư tử vào tranh quả tú cầu, như cặp kỳ lân vờn vầng Thái cực hồi lâu chưa phân thắng bại.

Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô, Mai Hương Châu tự biết mình không phải là tay đối địch với Không Nham hòa thượng nếu xông vào thì chỉ như trứng chọi đá nguy đến tính mạng, nên chỉ đứng chờ ngoài xem cuộc thắng bại của hai người.

Không Nham hòa thượng hỗn đấu với Địch Long Tuấn đã khá lâu mà chưa phân thắng bại, hắn cũng tấm tắc khen thầm tài nghệ của Địch Long Tuấn vào bậc nhất trên chốn giang hồ mới có thể cầm đồng với hắn được lâu như thế, và hẳn lúc này đã quá say, tinh thần khí lực đã kém giảm. Không Nham hòa thượng cũng vì khi say rượu phải dùng hết sức mình nên thấy trong người loáng choáng, bỗng òng ọc ra một bãi lênh láng như con rồng phun nước, suýt nữa té vào đầy mặt Địch Long Tuấn, may sao Địch Long Tuấn tránh được, thừa cơ nhảy đến chém một đao vào gáy.

Lúc lâm nguy mới biết rõ tài nghệ, Không Nham hòa thượng đang khi bị một nhát chém thì vội dùng thế “Bạch Xà Lan Lộ”, cúi rạp người xuống nhoài mình về một bên.

Địch Long Tuấn kinh hãi biết là người tài nghệ tuyệt trần, cần phải lưu ý mới được, cũng vội nhảy theo hắn rồi dùng chiêu “Hoàng Phong Tiến Động” chém luôn nhát nữa.

Không Nham hòa thượng quay mình lại đưa kiếm lên đỡ, rồi lại cùng nhau hỗn đấu kịch liệt, lần này hắn nôn hết hơi rượu rồi, trong người đã thấy tỉnh táo và khỏe thêm nên liền giở hết các đường kiếm thuật và tài phi thân bình nhật sở trường ra, tức thì ngọn kiếm biến hóa và thân thế nhảy nhanh như chớp cho cây đao của Địch Long Tuấn lần này cũng hơi rối loạn đường lối.

Địch Long Tuấn mới biết hắn “đề khí” rất giỏi nên cách tiến thoái mới được lanh lẹ như thế, càng phải canh phòng cẩn thận kẻo có khi nguy với hắn.

Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô, Mai Hương Châu ba người đứng ngoài thấy thế cũng kinh hãi Không Nham hòa thượng lợi hại vô cùng, bất đắc dĩ ba người phải múa kiếm xông vào trợ chiến Địch Long Tuấn bổ vây Không Nham hòa thượng như cái đèn kéo quân mà vẫn không làm gì nổi hắn. Hắn vẫn nhảy nhót lanh lẹ như thường.

Hay đâu ở ngoài cửa sổ lại thấy một người nhảy vụt ra, tức thì một bà cụ già múa tít hai cây búa nguyệt gạt bắn đao kiếm của Địch Long Tuấn và Không Nham hòa thượng ra hai bên, bà cụ đứng thon lỏn vào giữa cười khanh khách nói :

- Địch Long Tuấn hiền đệ, làm gì mà thầy trò phải vây xúm một thằng sư này vào giữa, dẫu có giết được cũng không sướng, âu để mình ta đối địch với hắn cho biết tài cao thấp kẻo bấy lâu dưới mắt nó không người.

Địch Long Tuấn nhìn bà cụ tức là Phan Huỳnh Nương, thì rất vui mừng.

Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô cũng nhận ra tức là mẹ Ngô Tiểu Ất khi trước, thì lấy làm kinh hãi, không ngờ bà có tài tuyệt kỹ đến thế, nhất là nàng Mai Hương Châu lại rất kinh ngạc, bà cụ già nua phỏng tài cán được là bao.

Còn gã Không Nham hòa thượng thì vỡ mật bay hồn, vì hồi trẻ tuổi hắn đã xung đột với bà nhiều trận, hai người đều là tay đại kình địch của nhau không ai chịu thua kém ai, sau mỗi người chia rẽ một phương, thấm thoát một thời gian mấy chục năm trời, không ngờ đến nay bà còn sống thì trách nào hắn chẳng kinh hãi.

Không Nham hòa thượng nhìn Phan Huỳnh Nương bằng con mắt rất chăm chú rồi nói :

- Mụ Phan, ta với mụ và chồng mụ đã từng xung đột với nhau từ hồi tuổi trẻ nhiều phen, đến nay mụ còn chưa biết chán ư? Nhưng ta khuyên mụ, hai hổ tương đấu chưa biết ai sống chết, vậy mụ không nên can thiệp đến việc của ta là hơn.

Bà Phan Huỳnh Nương cười nói :

- Không Nham, ngày nay ngươi chết đến nơi rồi mà còn không biết, ấy là ta đã dung sinh cho ngươi một thời gian mấy chục năm trời. Không ngờ ngày nay ngươi làm nhiều điều đạo nghịch, ngươi dám giết Liễu Hải Phong là một người anh hùng nghĩa sĩ, nay lại còn nhẫn tâm giết cả Liễu Tinh Đởm là con của người ta. Huống hồ ngươi là một giống cầm thú, lại cưỡng hiếp cả Mai Hương Châu là cơ thiếp của Tiết Cẩn, người học trò của ngươi vừa chết nằm xuống, thế thì tội ngươi đáng chết có thừa rồi, ngươi còn cãi sao nữa?

Không Nham hòa thượng nghe lời Phan Huỳnh Nương mới biết chàng trẻ tuổi là Liễu Tinh Đởm giả làm con nha hoàn Thu Cúc, lại tức là con trai Liễu Hải Phong đến báo thù cha thì rất kinh hãi, nhưng vẫn nói cứng :

- Mụ chớ hợm mình vội, nếu mụ không nghe lời ta, thì ta quyết so tài lần cuối cùng này, hoặc giả kết liễu được cuộc đời lẻ loi của mụ cho về nơi chín suối với chồng con.

Phan Huỳnh Nương lại cười gằn rồi thách :

- Được lắm, nếu ngươi tự phụ như thế thì có giỏi vứt binh khí đi rồi đấu sức tay không với ta mới biết được tài nhau.

Dứt lời, bà liền quăng hai cây búa nguyệt vào một xó tường rồi khoanh tay nghiễm nhiên.

Không Nham hòa thượng cũng sẵn tính hiếu thắng liền hai tay bẻ cong thanh kiếm quăng ngay ra ngoài cửa sổ, làm ai nấy cũng phải khiếp hãi hai tay hắn có sức mạnh vô cùng.

Không Nham hòa thượng liền dùng chiêu “Tả Hữu Minh Tiên” xông vào trước.

Phan Huỳnh Nương vội dùng “Hiệp Long Tàn Hổ” phá chiêu ấy rồi lại xoay luôn chiêu “Hoanh Bo Hóa Bình” tiến vào đánh.

Không Nham hòa thượng lại giở chiêu “Họa My Thương Giá” lên nghinh địch, sau lại quay ra “Song Long Xuất Hải” phóng thẳng hai quả đấm như sắt đánh vào ngực Phan Huỳnh Nương.

Phan Huỳnh Nương chao người, dùng “Song Đề Nhập Nguyệt” theo vào.

Không Nham hòa thượng biết ác hiểm vội tránh khỏi.

Hai người trổ hết quyền thuật tinh hoa ra phấn đấu nhảy nhót lanh lẹ như hai con vượn, nhảy không nghe tiếng chân giày sột tức là hai tay tài nghệ quán thế.

Môn bí hiểm của hai người ấy trừ Địch Long Tuấn ra thì Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô, Mai Hương Châu không thể am hiểu tường tận được.

Không Nham hòa thượng vừa đánh vừa nghĩ thầm :

- “Không ngờ con mụ này ngày nay còn sức khỏe như thế thì tức là một kẻ đối đầu với mình, nếu không trừ được thì có lẽ mụ sát tận hết những tay anh hùng trong đời”.

Phan Huỳnh Nương cũng vừa đánh vừa suy nghĩ :

- “Thằng trọc này lợi hại thực không kém gì khí lực ngày xưa, thảo nào nhiều người tài giỏi chết về tay nó, nó có thể liệt vào tay anh hùng đệ nhất trong thời đại này, cũng như thằng Ô Thúc Lợi tài giỏi nhất đất mọi ngót hai trăm năm trời, còn thằng trọc Không Nham này thì cũng phải trừng trị nốt để tuyệt hậu hoạn cho đời”.

Phan Huỳnh Nương nghĩ thế lại gắng sức đánh với Không Nham hòa thượng được ngoài hai trăm hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại, hai bên nhảy nhót như hai cái bóng đen không trông rõ hình người. Phan Huỳnh Nương lập kế trá bại ngã ngồi xuống đất.

Không Nham hòa thượng đang cơn hăng không để ý nhảy xổ vào co chân lên định đánh chận gót xuống ngực ắt là bị hộc máu tươi ra mồm.

Phan Huỳnh Nương nhanh như cắt dụng chiêu “Bát Tiên Túy Tửu” phóng hai chân lên đá trúng mũi giày vào hạ nang, đầu mũi giày lại bịt hai miếng sắt nhọn, mà nhắm người hắn phải đá vào chỗ hiểm ấy mới nguy, nếu trúng chỗ nào cũng không thể chết được, vì hắn nội ngoại công rất giỏi. Không Nham hòa thượng bị cái đá rất mạnh, hắn liền hộc máu tươi ra đằng mồm rồi hăng máu chạy lồng lộn chung quanh đất mấy vòng. Phan Huỳnh Nương lại tiếp theo cái đá nữa vào ngực hắn mới chịu ngã ngửa xuống đất.

Liễu Tinh Đởm thấy kẻ thù nằm xuống, chàng liền nhảy tót đến giơ thanh kiếm chém lấy đầu Không Nham hòa thượng, còn khúc mình thì giẫy đành đạch, chàng đá hắn vào góc tường rồi xách thủ cấp đến quỳ trước mặt Phan Huỳnh Nương với sư phụ là Địch Long Tuấn khấu đầu lạy :

- Con xin đội ơn Phan lão bà và sư phụ muôn đời không quên, vì đã dụng công trả được mối thù cho phụ thân con, người ở dưới suối vàng ắt cũng cảm ân đức lão bà, sư phụ muôn vàn. Còn như tài con không báo được cừu thù mà lại bị chết về tay kẻ thù nữa.

Phan Huỳnh Nương liền nhấc chàng dậy rồi nói :

- Con đã có lòng hiếu thân thì tất nhiên trời cũng phải đền công cho trả được thù, ta nào có công đức gì!

Lúc ấy Phương Thuyền Cô và sư phụ Địch Long Tuấn, nàng Mai Hương Châu cũng đến tạ ơn Phan, Địch hai người, nếu chậm đến cứu thì nàng ắt bị nguy với Không Nham hòa thượng.

Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô lại hỏi Phan Huỳnh Nương với sư phụ là Địch Long Tuấn sao lại đến đây cứu mình?

Địch Long Tuấn bèn thuật chuyện vì e hai trò không địch nổi Không Nham hòa thượng nên lẻn đến đây giúp sức, không ngờ lúc thoạt đến thấy cái bóng đen bay qua mặt rồi thì biến mất, khi đến cửa sổ vừa thấy Liễu Tinh Đởm bị nguy nên vội nhảy vào cứu.

Phan Huỳnh Nương cũng thuật chuyện vì lời yêu cầu của Địch Long Tuấn nhờ giúp chàng Liễu Tinh Đởm giết hộ kẻ thù là Không Nham hòa thượng. Bởi lời hứa bà phải ra đi. Dọc đường gặp Phương Quang Diệm cùng Liễu Thuấn Anh đến đây cứu Liễu Tinh Đởm cho trọn lời hứa với Địch Long Tuấn, nhưng khi đến đây gặp Địch Long Tuấn thì vờ trốn đi, đến khi thấy thầy trò không làm gì nổi Không Nham hòa thượng mới nhảy vào cứu. Phan Huỳnh Nương không ngờ nay ra đi mà trừ được hai tay hung bạo nhất trong đời là Ô Thúc Lợi với Không Nham hòa thượng, có lẽ từ đây bà trọn lòng nghĩa hiệp trừ hại cho đời rồi, bà sẽ tìm vào một nơi thanh tĩnh quy ẩn không còn xông pha trong trường đổ máu với lũ khách giang hồ hiếu động nữa.

Phan Huỳnh Nương lại kể chuyện khi trước ném “Mai Hoa trâm” vào tay con yêu quái giả ở miếu thành hoàng và dẫn đường cho Liễu Tinh Đởm xuống phá sào huyệt của nó cho mọi người nghe. Lúc ấy Liễu Tinh Đởm mới nhớ ra cái bóng đen là Phan Huỳnh Nương thì vội đến tạ ơn và kính phục khôn cùng.

Mọi người nghe lời bà nói điều khiếp hãi và kính phục tài năng chẳng cùng.

Liễu Tinh Đởm, Phương Thuyền Cô hai người cũng thuật lại chuyện khi ra đi bị nạn ở đây và chuyện nghe lỏm của Không Nham hòa thượng nói Phương Quang Diệm, Liễu Thuấn Anh bị hãm ở Ngọc Long tự cho Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn hai người nghe.

Phan, Địch hai người nghe chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, bảo việc cứu Phương Quang Diệm, Liễu Thuấn Anh thì nhờ tay nàng Mai Hương Châu bày kế đến phá Ngọc Long tự sẽ xong cả. Phan, Địch hai người nói rồi từ biệt ra về ngay đêm hôm ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.