Mao Thiên Toại thấy vậy thì nói với Hắc Xa Luân và Âu Dương Tuấn rằng :
- Hai người này coi bộ ham chiến quá, thôi mình cứ để đấy cho họ thử sức với nhau một hồi cho biết kẻ cao người thấp, nhân dịp đây tôi sẽ kể cho hai người nghe chuyện nàng Thương Nữ Ngọc cùng những hành động xuất quỷ nhập thần của nàng.
Âu Dương Tuấn nghe họ Mao nói vậy thì ngạc nhiên hỏi :
- Ủa, nàng Thương Nữ Ngọc là ai mà từ trước đến giờ chúng tôi chưa bao giờ được nghe tên cả?
Mao Thiên Toại mỉm cười đáp :
- Nàng là một bậc tiền bối, vào hàng sư bá của chúng ta. Nguyên nàng là học trò của Pháp Minh sư tổ trên núi Hồng Sơn, vì một mối thù nhà từ thuở nhỏ, nàng được sư phụ cho xuống núi để tìm kẻ thù xưa.
Một ngày kia nàng đổi lốt cải dạng nam trang lấy tên là “Hồng y khách” đi đến trấn Sơn Đông thì thình lình gặp cuộc Đả Lôi Đài, hôm đó nàng cũng lẫn lộn trong rừng người đứng vây nghẹt chung quanh Đả Lôi Đài để thưởng thức các trận đấu sắp tới.
Trước khi trận đấu bắt đầu khai mạc, viên quan huyện sở tại liền có mấy lời tuyên bố lý do của cuộc tổ chức “Đả Lôi Đài” và sau đó một viên giám khảo liền bước ra giới thiệu tên họ cùng thành tích của người thủ đài. Đoàn Thiết Hùng, một võ sĩ vô địch đã thủ đài liên tiếp mấy năm liền mà vẫn chưa ai hạ nổi.
Vừa lúc đó Đoàn Thiết Hùng liền từ sau lưng viên quan huyện bước ra và phi thân nhảy vọt lên đài, trông cử động của hắn thật nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như một chiếc lá nhỏ nhẹ bay! Hắn đi chung quanh bốn mặt đài để giơ tay chào toàn thể dân chúng, hắn cũng không quên vận nội công làm cho các bắp thịt nổi vồng lên, cuồn cuộn dưới làn da rám nắng sạm như một bức tượng đồng đen.
Nhiều tiếng hoan hô cổ võ lại nổi lên, Đoàn Thiết Hùng cất giọng dương dương tự đắc nói :
- Trong số các vị đây, hẳn có nhiều vị võ nghệ cũng rất chân truyền, vậy tôi xin mạn phép hỏi các vị nào muốn lên đây tỉ thí cùng tôi mươi hiệp?
Thương Ngọc Nữ khẽ cau đôi mày liễu trước lời thách thức quá ư ngạo mạn đó của tên Đoàn Thiết Hùng, nhưng nàng vẫn đứng im một chỗ không lộ một phản ứng gì ra ngoài. Cũng ngay vừa lúc đó, từ dưới đài một người bận võ phục cao lớn, hắn rẽ đám đông sang hai bên rồi rún mình nhảy vọt lên đài và nói :
- Đoàn Thiết Hùng! Chớ quá ngợm mình mà ngạo mạn như thế, có ta là Hổ Sư Võ Hoàng Cương lên kết liễu tính mạng mi đây!
Mọi người cùng vội vã chú mục nhìn về phía người vừa xưng danh đó, hắn tuy nhỏ hơn Đoàn Thiết Hùng một chút nhưng xem chừng cũng khỏe vô cùng, hắn bước lại trước mặt Đoàn Thiết Hùng cười nhạt và nói :
- Đoàn Thiết Hùng! Bấy lâu nay mi dương dương tự đắc một mình một cõi ấy là chỉ vì không phải gặp địch thủ xứng đáng đấy thôi! Giờ thì mi hãy liệu giữ mình nhé.
Viên giám khảo đứng ở phía trong liền gọi to lên và nói :
- Tráng sĩ! Xin tráng sĩ xưng tên họ lại cho một lần nữa để ghi vào sổ trước khi giao đấu.
Người nọ liền quay lại đáp :
- Hổ Sư Võ Hoàng Cương, người tỉnh Sơn Nam.
Sau khi viên giám khảo ghi tên người đó vào sổ, ba tiếng cồng lập tức nổi lên báo hiệu trận đấu đã bắt đầu.
Sau khi vái tổ, Đoàn Thiết Hùng lùi lại thủ thế để nhường địch thủ tấn công trước.
Hổ Sư Võ Hoàng Cương không thèm nể nang nhường nhịn gì, liền bước tới một bước, xuống tấn dùng chiêu “Mãnh Hổ Hạ San” một tay đưa duỗi ra phía trước như con mãnh hổ bắt mồi, để địch thủ lầm né tránh, lập tức tay kia đạp một trái thôi sơn mạnh như gió cuốn. Kẻ nào bị trúng đòn đó, nếu kém về tập luyện và nội công có thể bị đứt mạch máu ở thái dương và tắt thở liền.
Nhưng Đoàn Thiết Hùng đâu phải là tay vừa, hắn liền nhẹ nhàng ngã mình ra phía sau, chờ cho bàn tay phải của địch thủ vừa vung ra hắn liền vụt hét lên một tiếng rồi dùng chiêu “Trường Xà Quái Thủ”. Cái thân hình đồ sộ của hắn bỗng mềm nhũn và uốn mình như một con rắn, hắn chờ cho địch thủ vừa thu bàn tay về, lập tức lao tới và đổi ngay sang “Thái sơn áp đỉnh”, hai bàn tay hắn chụm lại và bổ như trời giáng ngay xuống đầu đối thủ.
Đôi bàn tay sắt của hắn mà trúng phải thì dầu có là vật gì cứng rắn đến đâu chăng nữa cũng phải nát bét ra chứ đừng nói gì đầu người.
Hổ Sư Võ Hoàng Cương không ngờ đối thủ của hắn lại phá được “Mãnh hổ hạ san” và trả đòn lanh lẹ như thế! Hắn vùng phóng mình lùi lại ba bước liền để tránh đòn và dùng ngay “Phi thiên chu tiễn” hai chân xuống tấn theo chữ “Vạn”, hai bàn tay xòe thẳng ra phía trước để sẵn sàng đón đòn và cũng để đề phòng đối thủ liều lĩnh lao tới dùng độc thủ hất xuống đài.
Nhưng Đoàn Thiết Hùng là tay lão luyện, đời nào hắn dại gì tấn công như vậy, hắn cũng lùi lại xuống tấn để thủ thế và nhìn địch thủ với nụ cười mỉa mai như khinh mạn, như khiêu khích. Hắn hất hàm nói :
- Sao? Hổ sư gì đâu mà mới nhập trận coi bộ đã nhát thế? Hay sợ chết thì dông lẹ xuống đài mà cút đi cho khuất mắt ta, ta không thèm giết những đứa hèn nhát đâu.
Hổ Sư Võ Hoàng Cương gầm lên tức giận trước lời khiêu khích đó của Đoàn Thiết Hùng, hắn nói :
- Còn mi! Mi cũng hãy liệu chừng mà giữ lấy tính mạng.
Nói xong hắn liền vụt nhảy lại trước mặt Đoàn Thiết Hùng và nhanh nhẹn dùng chiêu “Ác Điểu Phẫn Thân”, đôi cánh tay hắn xòe rộng như một con chim đại bàng, đôi chân cứng như sắt của hắn nhập nội và toàn hất ngã Đoàn Thiết Hùng.
Trong lúc vô ý, Đoàn Thiết Hùng thấy nguy, hắn liền hét lên một tiếng, vận nội công xuống tấn đứng theo chữ “Đinh”, tai trái đưa lên cao, tay mặt đưa ra phía trước để đỡ đòn.
Hổ Sư Võ Hoàng Cương không ngờ Đoàn Thiết Hùng lại có một sức mạnh phi thường đến thế! Bàn chân của hắn đụng ngay vào ống chân của Đoàn Thiết Hùng kêu lên một tiếng “rốp” rợn người. Võ Hoàng Cương cảm thấy tê buốt cả ống chân, hắn vội lùi lại nhưng đã quá trễ.
Đoàn Thiết Hùng chỉ chờ có thế, hắn liền phóng mình tới đá ngay một cú đá song phi thật tuyệt diệu vào giữa bộ ngực đồ sộ của địch thủ.
Võ Hoàng Cương ưỡn người lên chịu đựng, nhưng gã chợt rú lên rồi hộc ngay ra một búng máu tươi lênh láng.
Đoàn Thiết Hùng toan tặng cho đối thủ một cú đá nữa để kết liễu những cuộc đời kẻ đã dám đối địch với hắn theo như bản tính háo sát của hắn. Nhưng vừa ngay lúc đó, chợt một chàng thanh niên bận võ phục màu lam từ dưới đất nhún mình nhảy vọt lên đài và đứng chắn ngay trước mặt Đoàn Thiết Hùng rồi hét lên :
- Khoan! Đoàn tặc! Chớ có hạ sát người hèn mạt như thế, có ta là Thanh y hiệp sĩ đến đã kết liễu tánh mạng của mi đây.
Nhờ có chàng thanh niên áo lam nọ giải cứu kịp thời, nên Hổ Sư Võ Hoàng Cương mới thoát khỏi chết vì bàn tay của Đoàn Thiết Hùng. Gã này liền vội vã lảo đảo nhảy xuống đài lủi mất vì quá hổ thẹn, trong lúc đó Đoàn Thiết Hùng cũng dừng tay nhìn chàng thanh niên vừa nhảy lên đứng chắn trước mặt rồi hắn cười ra dáng khinh bỉ và nói :
- Ồ, một thằng con nít chưa ráo sạch máu đầu mà dám lên đây can thiệp cơ mà? Mi hết muốn sống rồi hay sao mà dám làm một công việc liều lĩnh quá vậy?
Chàng thanh niên kia cất giọng sang sảng và cứng cỏi đáp :
- Này! Thằng sát nhân kia! Mi chớ có cậy tài mà khinh người quá lắm, hôm nay ta sẽ vì vong linh của những người trước đây đã bị mi sát hại mà rửa hờn cho họ.
Nói xong, chàng thanh niên nọ liền quay lại phía mấy viên giám khảo và nói :
- Xin quý vị ghi giùm tên tôi. Biệt danh là “Thanh y hiệp sĩ” gốc người ở tỉnh Sơn Đông.
Ba tiếng cồng lại nổi lên để báo hiệu cho biết trận đấu đã bắt đầu, Đoàn Thiết Hùng cười gằn bảo chàng thanh niên :
- Được! Mi muốn chết ta sẽ cho mi về chầu diêm chúa sớm.
Nói xong hắn liền bái tổ và không thèm nhường nhịn, hắn xông tới tấn công liền với một sức mạnh như vũ bão. Hắn dùng một đường quyền thật lạ làm chàng thanh niên nọ bỡ ngỡ và hoa cả mắt.
Mới đầu chàng thanh niên nọ còn bình tĩnh chống đỡ được ít thế đầu tiên của Đoàn Thiết Hùng, nhưng sau hắn thấy chàng thanh niên nọ có lẽ không xứng đáng là địch thủ của hắn nên hắn không buồn dùng đòn hiểm để tấn công nữa mà chỉ biểu diễn quyền thuật làm cho chàng thanh niên nọ mê loạn cả tâm thần đi. Vừa lướt qua lượt lại trước mặt chàng thanh niên như một cái móng mèo vờn chuột. Đoàn Thiết Hùng vừa cười vừa nói :
- Trời! Thanh y hiệp sĩ! Ngài làm sao vậy? Đã là Hiệp sĩ mà không biết rõ bài quyền tôi đang biểu diễn cho ngài xem đây là bài quyền gì sao?
Đứng ở dưới chân đài nãy giờ Thương Ngọc Nữ vẫn chăm chú theo dõi ngay từ trận đấu đầu tiên giữa Đoàn Thiết Hùng và gã Hổ Sư Võ Hoàng Cương, nàng rất cảm phục trước lòng can đảm của chàng thanh niên áo lam tự xưng là Thanh y hiệp sĩ nọ, nhưng nàng vô cùng thất vọng khi thấy quyền thuật võ nghệ của chàng ta còn non kém quá.
Khi nàng thấy Đoàn Thiết Hùng đem bài “Mê Hồn Quyền” ra để làm cho chàng thanh niên mê đi và thấy chàng kia không phá được thì nàng biết ngay là tính mạng của chàng thanh niên đang sắp bị nguy hiểm, vì mặc dù coi bộ điệu của Đoàn Thiết Hùng rất khoan thai và như hiền từ nhởn nhơ không chút xâm phạm đến người địch thủ, nhưng hắn sẽ xuất kỳ bất ý hạ độc thủ lúc nào không biết...
Lúc bấy giờ chàng thanh niên nọ chỉ còn chống cự một cách hết sức yếu ớt, đường quyền của chàng ta mỗi lúc một thêm rối loạn và chàng ta đã bắt đầu lùi dần. Mọi người đều hồi hộp đến nín thở vì lo ngại cho tính mạng của chàng tuổi trẻ kia, từ dưới chân đài tiếng công chúng la ó phản đối hành động sát nhân của Đoàn Thiết Hùng vang dội cả một vùng.
Đoàn Thiết Hùng cũng biết vậy, nhưng hắn vẫn mặc kệ, hắn quyết không khi nào chịu buông tha một đối thủ đã dám ngang nhiên địch với hắn. Trong lúc xuất kỳ bất ý chàng thanh niên không còn tâm dạ đâu để chiến đấu nữa thì Đoàn Thiết Hùng chợt thét lên một tiếng vang như sấm, hắn vươn mình sấn tới toan dùng bàn tay cứng như sắt nguội để bóp nát đầu của chàng tuổi trẻ.
Mọi người cùng kêu rú lên, sợ hãi, trong đám công chúng đứng xem có nhiều người cảm xúc quá đến ngất đi.
Giữa lúc tính mạng của chàng thanh niên áo lam chỉ còn mong manh như một sợi chỉ mành thì chợt từ một góc đài thật xa, chàng thanh niên bận một bộ đồ chẽn màu hồng nhạt vụt phi thân lên ngay trên mặt đài và cất giọng sang sảng nói to :
- Đoàn Thiết Hùng hãy ngừng tay!
Nhưng đã trễ, bàn tay cứng như sắt nguội của Đoàn Thiết Hùng chỉ còn cách chàng thanh niên áo lam trong gang tấc, thấy nguy cho tính mạng kẻ mình muốn giải cứu, chàng thanh niên áo hồng liền dùng chiêu “Phân Thân Cương Hổ” sấn tới và xuống tấn dùng hai tay gạt Đoàn Thiết Hùng và chàng thanh niên áo lam ra hai bên. Bàn tay của chàng ta không biết có một sức mạnh kỳ diệu như thế nào mà vừa chạm vào người Đoàn Thiết Hùng hắn liền bị gạt bắn văng ra xa, còn chàng thanh niên kia thì bị ngã văng ngay xuống chân đài luôn.
Mọi người đều kêu “ồ” lên một tiếng lộ đầy vẻ kinh ngạc vô cùng. Họ sửng sốt đến tột độ khi thấy chàng thanh niên áo hồng có một sức mạnh hiếm có.
Tất cả mọi việc trên đều xảy ra chỉ trong vòng nửa cái chớp mắt, mãi tới lúc đó người ta mới kịp nhìn kỹ gương mặt chàng thanh niên áo hồng, đó là một thiếu niên còn trẻ, dáng người rất mảnh mai thanh tú, gương mặt đẹp như ngọc, môi đỏ tựa thoa son, chàng ta thật chẳng khác gì Phan An Tống Ngọc ngày xưa đã tái xanh vậy.
Đoàn Thiết Hùng ngạc nhiên đến gần như sửng sốt, khi nhìn rõ chàng thanh niên áo hồng nọ. Trong giây lâu, cơn tức giận của hắn mới kịp bốc trở lại, hắn gầm lên :
- Hay cho mi! Lại một thằng nữa chưa ráo máu đầu lên nộp mạng cho ta, lần này thì nhất định ta phải bóp nát mi ra như cám mới hả dạ.
Thấy vẻ mặt quá ư bình tĩnh của đối thủ, Đoàn Thiết Hùng cũng hơi gờm, hắn nói :
- Thôi mi đừng nói dông dài vô ích, hãy mau mau xưng tên họ cho giám khảo ghi tên đi rồi nộp mạng cho ta cũng vừa.
Chàng áo hồng liền quay lại nói :
- Xin quý vị ghi giùm: “Hồng y khách” ở Trấn Nam.
Mọi người cùng ngạc nhiên trước cái tên kỳ lạ của chàng thanh niên nọ.
Đoàn Thiết Hùng cười tỏ vẻ khinh mạn rồi nói :
- Hồi nãy là một thằng nhãi con tự xưng Thanh y hiệp sĩ, giờ đến lượt thằng con nít này tự xưng là Hồng y khách. Chắc Diêm Vương đang cần tuyển mộ âm binh giấy hay sao mà tụi bây đua nhau nạp mạng đông thế.
Sau khi giám khảo ghi tên chàng thanh niên áo hồng xong cũng như hai lần trước ba tiếng cồng nổi lên để báo hiệu trận đánh bắt đầu.
Đột nhiên không khí xung quanh bỗng trở nên nghiêm trang khác thường, ai nấy đều im lặng và hồi hộp theo dõi trận đấu vì họ yên trí sẽ có một cái gì khác lạ xảy ra và ít nữa thì cũng được thưởng thức một trận đấu ngoạn mục hiếm có.
Lần này Đoàn Thiết Hùng thận trọng hơn cả với hai địch thủ trước, vì hắn đã được nếm sơ qua cái gạt tay của Hồng Y Khách. Sau khi bái tổ, hắn liền xuống tấn để chờ đối thủ tấn công trước xem đối thủ của hắn võ nghệ lợi hại cỡ nào?
Hồng Y Khách cũng có lẽ biết thế nên chàng mỉm cười và bảo Đoàn Thiết Hùng :
- Ồ! Ngài! Sao ngài không tấn công trước đi, hay là ngài e ngại gì chăng?
Không ngờ địch thủ lại tinh khôn đến thế, Đoàn Thiết Hùng đành phải tấn công trước, hắn bước chân trái tới một bước và dùng chiêu “Lạc Xà Trảm Mã”, đôi chân hắn vững vàng để giữ thế thủ, đôi tay vươn ra uốn éo như đôi mãng xà quẫy khúc, hắn chỉ chờ địch thủ lọt vào sẽ biến thành chiêu “Hãi Nhi Lâm Tử Địa” và sẽ dùng đôi tay như đôi gọng kềm siết chặt lại cho đến chừng nào tắt thở mới thôi.
Nhưng Hồng Y Khách đâu phải tay tầm thường, lập tức liền vươn mình lên, hai bàn tay nhỏ nhắn chụm vào nhau và dùng ngay “Đồng Tử Bái Quan Âm” để phá “Lạc Xà Trảm Mã” của Đoàn Thiết Hùng.
Thấy đối thủ tinh khôn tránh khỏi, Đoàn Thiết Hùng vừa đưa tới toan hất ngã địch thủ xuống thì Hồng Y Khách liền vội vã lùi lại và thay vì từ “Đồng Tử Bái Quan Âm” phải biến sang “Lục Long Tung Cánh” để trừ “Quan Âm Quá Hải” của Đoàn Thiết Hùng, Hồng Y Khách lại hồi ngay chiêu “Kim Ngư Vượt Biển” để thủ và để rất hớ hênh non nớt.
Thấy địch thủ gần như không thuộc quyền pháp, Đoàn Thiết Hùng mừng rỡ vô cùng, hắn cho rằng chiêu vừa rồi sở dĩ Hồng Y Khách tránh được không bị té là nhờ ở may mắn, và hắn yên trí thế nào cũng thủ thắng địch thủ dễ như trở bàn tay. Nghĩ thế, Đoàn Thiết Hùng liền quay sang chiêu “Mãnh Hổ Vờn Mồi”, đôi tay hắn cử động thật lanh lẹ như toan xông tới tấn công tới tấp vào đối thủ, nhưng thật ra chỉ là làm cho địch thủ rối trí và luống cuống thêm.
Hồng Y Khách cười thầm trong bụng vì đã biết Đoàn Thiết Hùng lầm tưởng mình võ nghệ còn non nớt và bất tài như chàng thanh niên áo lam hồi nãy. Nên Hồng Y Khách lại càng làm bộ đỡ gạt bối rối và yếu ớt hơn trước.
Mọi người đều ngạc nhiên trước sự lạ lùng đó, ai ai cũng tin tưởng rằng Hồng Y Khách sẽ tạo nên một chuyện phi thường, nào ngờ chàng ta còn tệ hơn cả anh chàng hồi nãy. Chỉ sơ sơ có vài thế võ mà đã bấn loạn cả quyền pháp, ai ai cũng trông thấy rõ ràng như thế.
Đoàn Thiết Hùng có lẽ cũng dư biết địch thủ của hắn chỉ bằng hàng em non nớt nên lại càng thích chí ăn quen như lúc nãy, hắn lại biểu diễn bài “Mê Hồn Quyền” để làm cho địch thủ bối rối và thừa cơ sát hại.
Nhưng Đoàn Thiết Hùng lộ vẻ ngạc nhiên xiết bao khi thấy hắn đã đi gần hết bài “Mê Hồn Quyền” với những thế đánh thật bay bướm, mới nhìn qua chỉ tưởng đó là một trò đùa giỡn, nhưng thật ra thì vô cùng hiểm hóc và lợi hại. Hắn yên trí Hồng Y Khách chỉ giỏi chịu đựng lắm là độ nửa bài quyền sẽ bị ngất xỉu, thế nhưng chàng thiếu niên hiệp khách vẫn thản nhiên trơ trơ không tỏ vẻ nao núng một chút gì cả.
Khi bài “Mê Hồn Quyền” của Đoàn Thiết Hùng vừa chấm dứt mà Hồng Y Khách vẫn không bị việc gì. Hắn tức tối thu tay về thì chợt Hồng Y Khách cất tiếng cười vang và hỏi hắn với giọng đầy ngạo mạn :
- Thế nào? Đoàn Thiết Hùng! Bản lĩnh của mi chỉ có thế thôi sao?
Đoàn Thiết Hùng gầm lên vì tức giận, hắn vừa toan xông tới để dùng độc thủ hạ đối phương thì chợt kêu lên một tiếng “ối” tỏ vẻ đau đớn, thì ra trong lúc hắn vừa thu tay về đã bị Hồng Y Khách dùng “Giao Long Điểm Nguyệt” phi thân tới phóng một cú đá như trời giáng vào cườm tay của hắn.
Đoàn Thiết Hùng cảm thấy ê buốt cả cườm tay và gần như bị tê bại hẳn một bên vai, hắn nhăn nhó vì đau đớn và tức tối nhìn Hồng Y Khách, hắn không ngờ đối thủ của hắn có vẻ nhỏ nhắn yểu điệu mà lại có một sức mạnh ghê hồn đến thế.
Giữa lúc hắn đang bối rối chưa biết tiến thoái ra sao thì chợt Hồng Y Khách đã chuyển thế đánh từ thủ sang công. Đôi cánh tay của chàng lướt tới trông rất ẻo lả nhưng mạnh như vũ bão, đường quyền lợi hại của Hồng Y Khách khiến cho Đoàn Thiết Hùng bỡ ngỡ rối loạn cả tâm thần không biết đối phương đang dùng thế võ gì.
Thật ra đó là bài “Mai Hoa quyền”, một thế võ chân truyền mà ít người được hấp thụ mà Hồng Y Khách đem ra biểu diễn để áp đảo tinh thần đối thủ, đường quyền của chàng thiếu niên áo hồng lợi hại đến nỗi bóng chàng mỗi lúc một mờ đi, từ đôi cánh tay uyển chuyển bỗng phát ra một luồng gió làm cho địch thủ phảy lay mình.
Đoàn Thiết Hùng ngạc nhiên đến tột độ và bỗng cảm thấy khiếp đảm vô cùng vì đối thủ của hắn lợi hại gấp ngàn lần hắn tưởng.
Mọi người đang đi từ chỗ thất vọng bỗng biến sang ngạc nhiên đến cực độ khi thấy Hồng Y Khách đang bị thất thế bỗng chuyển bại thành thắng và đang áp đảo Đoàn Thiết Hùng tơi bời làm cho gã mệt lừ vì cố chống đỡ, mồ hôi của hắn đổ ra như tắm, hắn bắt đầu thở lên hồng hộc vì quá mệt nhọc.
Hồng Y Khách dường như không muốn kéo dài trận đánh vô vị đó nữa, nên chỉ trong nháy mắt đường quyền của chàng bỗng biến ảo lạ lùng, và giữa lúc mọi người chưa kịp hết ngạc nhiên thì chàng đã thình lình thét lên một tiếng và tùng ra “Ngũ Lôi Xuất Thế”, tiến sát bên hông Đoàn Thiết Hùng, chàng dùng một tay nắm lấy dây lưng hắn và chuyển thần lực nhấc bổng lên ném xuống chân đài.
Tiếng cổ võ của muôn ngàn người đồng nổi lên một loạt ào ào như chợ vỡ, người ta ngạc nhiên đến mức độ họ cùng thi nhau gào thét thật lớn để hoan nghênh chàng thanh niên áo hồng có một sức mạnh và võ nghệ tuyệt luân có một không hai đó.
Giữa lúc mọi người đang náo nhiệt vì thích thú đến cực độ thì Hồng Y Khách đã vội vã giơ tay lên chào tất cả khắp bốn phía xong phi thân nhảy vọt ngay xuống chân đài và biến ngay mình vào giữa rừng người còn đang cuồng nhiệt cổ võ chàng.
Từ viên quan huyện đến mấy viên giám khảo đều sững sờ vì quá ngạc nhiên, mãi một lúc sau có đến hơn một khắc, một viên giám khảo mới thốt lên được một câu :
- Ồ! Sao chàng ta không ở lại để lĩnh thưởng kìa?
Và cũng mãi tới lúc đó mọi người mới kịp chú ý đến Đoàn Thiết Hùng, thân hình bồ tượng của hắn bị Hồng Y Khách ném xuống một góc đài và ngất đi rồi nằm luôn không còn cử động gì được nữa. Tuy nhiên có lẽ hắn cũng chưa đến nỗi bị nguy hiểm đến tính mạng. Viên quan huyện liền vội vã rối rít ra lệnh cho mấy tên lính khiêng Đoàn Thiết Hùng vào trong và lo cứu tỉnh hắn.
Đoàn người đi xem Đả Lôi Đài vẫn chưa hết cuồng nhiệt, họ thi nhau ca tụng tài nghệ tuyệt vời có một không hai của chàng thanh niên quả cảm có một cái tên rất đẹp là Hồng Y Khách, một hồi lâu mới chịu giải tán, ai nấy đều lưu lại trong lòng một cảm tình thật đẹp và đầy vẻ mến phục khi nhắc đến ba chữ “Hồng Y Khách”.
Đây lại nói về Hồng Y Khách. Số là trong lúc Thương Ngọc Nữ đứng chứng kiến cuộc tranh hùng giữa Đoàn Thiết Hùng và chàng thanh niên trẻ tuổi tự xưng là Thanh y hiệp sĩ, nàng vô cùng thất vọng khi thấy tài nghệ chàng thiếu niên hãy còn non kém.
Thương Ngọc Nữ biết chắc thế nào chàng ta cũng sẽ bị Đoàn Thiết Hùng sát hại nên bỗng động lòng từ tâm, hơn nữa nàng cũng rất bất bình trước cử chỉ quá ư tự đắc và vẻ ngạo mạn lố lăng của Đoàn Thiết Hùng vì thế nàng đành phải ra tay, trước để cứu tính mạng của chàng thanh niên liều lĩnh kia và sau là để cảnh cáo cho Đoàn Thiết Hùng một trận để hắn chừa cái thói khinh người đi. Vì thế nàng chỉ làm cho hắn sợ mà không nỡ sát hại, nếu không chắc chắn Đoàn Thiết Hùng khó mà toàn được mạng với Thương Ngọc Nữ tức Hồng Y Khách.
Sau khi đã ném Đoàn Thiết Hùng xuống chân Đả Lôi Đài rồi Thương Ngọc Nữ không muốn cho ai làm bận rộn đến mình nên vội vã phi thân xuống đài trà trộn ngay ào đám đông để trở về lữ điếm mà nàng ở trọ để khỏi bị phiền phức vì những kẻ quá ngưỡng mộ chàng Hồng Y Khách tài ba và trẻ tuổi.
Đúng như ý của Thương Ngọc Nữ muốn, nàng lẩn mình vào giữa đám đông và nhanh nhẹn tìm đường về nhà trọ rồi vào ngay trong phòng đóng cửa lại kín mít để nghỉ ngơi vì nãy giờ hơi người đã làm nàng cảm thấy ngột ngạt khó thở vô cùng.
Nhưng không may cho Thương Ngọc Nữ. Vì nàng quá vội vàng lẩn trốn đám đông người hiếu kỳ để trở về nhà trọ nên đã vô tình để lộ tông tích và bị hai kẻ theo dõi nàng đến tận chỗ nàng tạm trú, hai kẻ đó không phải ai xa lạ cả mà chính là Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân. Hai con dâm tặc giả dạng ni cô để dễ bề làm những chuyện dâm bôn đồi phong bại tục.
Bây giờ chúng ta hãy nên biết sơ qua về hai con dâm tặc Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân, nguyên chúng là hai đứa con gái trắc nết, con của một gã phú thương ở gần Động Đình hồ. Mới lớn lên hai chị em họ Liễu đã sớm biến thành những đứa du thủ du thực chuyên sống bằng nghề trộm đạo cướp bóc ở các đầu đường xó chợ hoặc các bến giang thuyền.
Nhưng tạo hóa lại trớ trêu thay! Hai con dâm nữ ấy lại được trời ban cho một nhan sắc thật mỹ miều hiếm có, và khi vừa ở tuổi dậy thì chúng đã trở nên những cô gái có một sắc đẹp chim sa cá lặn, ít ai khỏi bị rung động trước vẻ đẹp kiều mị của hai cô gái họ Liễu đó.
Sẵn có sắc đẹp, chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân liền cầm đầu một bọn trai thanh niên trác táng để ban ngày thì ẩn trốn trong những căn nhà tồi tàn ở một xóm kín đáo hoặc thả thuyền trôi trên sông để cùng làm những việc dâm ô bẩn thỉu. Ban đêm thì đón đường cướp bóc các khách thương hồ.
Tuy nhiên chị em họ Liễu lại có tính hay chóng chán, cho nên mặc dù bọn trai tráng ở dưới tay chúng luôn luôn tìm cách làm thỏa mãn lòng dục của chúng nhưng lâu dần chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân không còn cảm thấy hứng thú gì khi gần gũi bọn trai quen thuộc đó nữa. Chị em họ Liễu liền cùng nhau bỏ nhà đi lên tỉnh Sơn Đông để tìm những thú vui mới lạ khác.
Vì sẵn có nhan sắc, lại là gái tơ mơn mởn, trông điệu bộ rõ là con nhà khuê các, ai mới nhìn qua cũng tưởng là hãy còn đủ phong nhụy hương trinh nên chị em họ Liễu đi đến đâu thảy đều được những bọn trai phong lưu công tử đón đưa, bao bọc và chiều chuộng.
Nhưng rồi với bản tính dâm ô đến cực độ, chị em họ Liễu cũng lần lượt bỏ rơi những chàng trai đó để tìm những cái mới hơn. Và một bữa kia hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân tình cờ đi đến tỉnh Sơn Đông, hai chị em con dâm nữ còn đang ngơ ngác đi kiếm chỗ nghỉ chân thì tình cờ gặp được ngay lão sư hổ mang Yết Ma lão tăng!
Sau khi nàng Thương Ngọc Nữ giả dạng nam trang và tự xưng là Hồng Y Khách nhảy lên Đả Lôi Đài hạ Đoàn Thiết Hùng để cứu chàng thanh niên Thanh y hiệp sĩ xong, vì sợ mọi người làm phiền phức và muốn ẩn trốn không cho ai biết chỗ trú ngụ của mình, nàng liền nhảy xuống võ đài và biến mình vào làn sóng người đông như kiến ở phía dưới. Nhưng không may cho nàng là trong lúc ấy có hai chị em con dâm nữ họ Liễu là Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân, chúng lầm tưởng nàng Thương Ngọc Nữ là trai thật nên liền theo dấu nàng để quyến rũ vào con đường dâm đãng.
Vì hai con dâm nữ này là hai cô gái vô cùng lăng loàn, chúng gốc người ở gần Động Đình hồ nhưng vì ham thú vui trác táng nên liền bỏ nhà trốn lên trấn Sơn Đông, và một bữa kia chị em họ Liễu tình cờ gặp được Yết Ma lão tăng.
Nguyên Yết Ma lão tăng pháp danh là Phổ Nguyên thiền sư, hắn trụ trì ở Long Vân tự cách trấn Sơn Đông về phía nam gần ba mươi dặm, thực ra hắn vốn là một tay khảo khấu lục lâm vô cùng tàn ác và dâm đãng.
Trước kia hắn là một tướng cướp khét tiếng ở tỉnh Sơn Tây chuyên môn cướp của giết người và bắt có đàn bà con gái về để phá hoại trinh tiết và hãm hiếp. Nhưng rồi triều đình Minh Võ Hoàng Đế thấy dân chúng miền Sơn Tây kêu than khổ ải quá, liền cho một viên tướng đi đánh dẹp, vì thế dư đãng của Yết Ma lão tăng đều lần lượt tan rã cả. Còn một mình trơ trọi không vây cánh, hắn liền tìm cách lẩn trốn sang tỉnh Sơn Đông, nhân có qua một vùng kia thấy một ngôi chùa cổ đổ nát, không người coi sóc, nhắm xem phong cảnh xung quanh thì đầy vẻ hoang liêu cô tịch ít người qua lại, rất hợp cho việc thi hành những việc bất lương phi pháp, hắn liền cạo trọc đầu giả làm một vị sư cụ từ phương xa hành đạo tới và bỏ tiền ra tu sửa ngồi chùa cổ thành Long Vân tự hiện nay.
Vốn bản tính là con người rất háo sắc và vô cùng dâm dục, hắn kín đáo che mắt thế gian bằng cách ở ngoài cũng để phương trượng cho dân chúng quanh vùng nhằm ngày rằm, mồng một hoặc những dịp tết nhất tế lễ đến Long Vân tự để chiêm bái, nhưng thực ra ở phía sau Long Vân tự quả là cả một tổ quỷ ghê tởm ít ai ngờ tới.
Ngay đằng sau lưng Long Vân tự, lão sư hổ mang Phổ Nguyên thiền sư tức Yết Ma lão tăng bí mật cho xây một căn phòng tuyệt đẹp và đầy đủ các thức cần thiết, hắn chiêu dụ một bọn thanh niên du thủ, du thực về cho đội lốt những tên sải mầm để cho dân chúng quanh vùng khỏi ngờ vực. Ban ngày đôi khi hắn cũng làm bộ tụng kinh gõ mõ, nhưng đêm đến hắn liền cải trang đi ra thành phố hoặc các xóm làng gần đó để trộm cướp các đồ vật quý giá và nhất là để bắt cóc đàn bà con gái về giấu sau phương trượng để thỏa mãn lòng dâm dục. Sau khi hắn đã vui thú đã đời chán chê liền cho bọn sải mầm hưởng thụ, cô gái nào đã bị chúng chán chê liền lập tức bị giết đi và chôn giấu rất kín đáo không một ai có thể biết được.
Vốn là một tay lão luyện trong nghề trộm đạo nên Yết Ma lão tăng võ nghệ rất cao cường, hắn đã một mình phá vòng vây mấy lần thoát khỏi giữa đám ba quân bổ vây đông nghẹt như lưới sắt của triều đình. Vì thế mọi việc làm của hắn đều rất chu đáo và tinh vi thành ra mặc dù quanh vùng vẫn thường có nhiều vụ trộm ghê gớm và nhiều cô gái có nhan sắc bị bắt cóc một cách hết sức bí mật nhưng quan sở tại và dân chúng quanh vùng vẫn không khi nào ngờ cho lão cả.
Về phần võ nghệ, Yết Ma lão tăng tuyệt luân đến bao nhiêu thì về phương diện dâm dục hắn cũng không kém gì, luôn luôn đằng sau phương trượng, trong căn phòng bí mật của hắn đều có nhốt sẵn mươi cô gái tuổi mới đôi mươi hơ hớ.
Họ đều là những cô gái xấu số bị sư hổ mang bắt cóc về để thỏa mãn lòng dâm dục của lão. Vì nhiều năm trong giới lục lâm thảo khấu nên lão sư hổ mang đó còn chế ra được một thứ thuốc riêng biệt để dành riêng cho hắn dùng. Thuốc đó chế vị thập đại bổ và khi dùng vào mặc dù có phong sự đến đâu thì hắn vẫn không bị hại sức khỏe và vẫn luôn luôn cường tráng cả thân thể lẫn tinh thần võ công.
Một bữa kia, nhân lúc nhàn rỗi, Yết Ma lão tăng tức tên sư hổ mang Phổ Nguyên thiền sư liền làm bộ mặc một bộ đồ nâu sòng đi dạo thành phố Sơn Đông để khất thực, nói là khất thực nhưng thật ra mục đích của lão chỉ là đi dòm ngó và đi tìm những bông hoa biết nói, những cô gái xinh đẹp và đi theo dò biết chỗ ở để đêm đến sẽ lén vào bắt cóc đem về Long Vân tự vui thú. Vì thế tuy dáng điệu đi rất hiền từ khổ hạnh, song đôi mắt sắc như dao cau của lão vẫn liếc ngang liếc dọc để tìm kiếm và tình cờ hắn liền trông thấy chị em họ Liễu đang ngơ ngác đi giữa phố như tìm kiếm vật gì.
Vừa thoáng nhìn qua bóng dáng và nhan sắc của hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân là sư hổ mang đã mê mẩn cả tâm thần ngay, hắn độ chừng đó là hai cô gái con nhà cự phú xứ quê mới lên thăm tỉnh lần đầu, hắn nhất quyết sẽ đi theo cho bằng được, định đêm đó sẽ ra tay hành sự.
Nhưng lão sư hổ mang ngạc nhiên xiết bao khi thấy hai chị em họ Liễu cứ thơ thẩn đi hết phố này sang đường khác mà nhất định không chịu rẽ vào nhà nào, lúc đó trời cũng đã xế chiều, lão sư hổ mang vừa tò mò vừa thắc mắc trước hành động của hai cô gái nọ.
Sau cùng nóng lòng quá, lão độ chừng hay là hai cô gái kia từ tỉnh lạ đến và đi tìm nhà người thân mãi song chưa gặp, lão liền đánh bạo tiến lên hỏi :
- Này hai tiểu thư. Bần tăng hỏi thế này có hơi không phải. Chẳng hay hai tiểu thư từ đâu mới đến đây mà coi bộ vẻ bỡ ngỡ như đang tìm kiếm nhà ai vậy.
Hai chị em Liễu Thúy Vân là Liễu Yến Nương thấy có một vị sư ông coi bộ rất cường tráng và khá xinh trai nên tủm tỉm nhìn nhau cười rồi cũng làm bộ e lệ đáp :
- Thưa sư ông, quả thật như thế, chị em chúng tôi vốn người ở Động Đình hồ mới đến đây hồi sáng, chúng tôi đang đi tìm nhà một người bà con mà mãi nãy giờ vẫn chưa tìm thấy.
Lão sư hổ mang Yết Ma lão tăng nghe hai cô gái đẹp nói vậy thì mừng rỡ, lão như mở cờ trong bụng vì yên trí phen này sẽ được một lúc những hai bông hoa biết nói, nhan sắc tuyệt vời hiếm có.
Lão khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua hai cô gái rõ ràng lồ lộ với đầy vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, hơ hớ xuân thì lão đoán thầm trong bụng nhất định hai cô gái này tất sa hẳn, vẫn còn trinh trắng nên lòng dục lại càng tăng lên gấp bội.
Lão phải cố nén lòng để lấy giọng thật hiền từ nói :
- Chết chưa! Thế ra bần tăng đoán không sai, đúng hẳn hai tiểu thư đang bị lỡ bộ đường, nguy quá mà trời đã gần tối rồi, vậy chẳng hay hai tiểu thư sẽ định đã có chỗ nào chắc chắn để nghỉ chân đêm nay chưa?
Thật tình lúc đó hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân cũng đang bối rối không biết đêm đó sẽ ngủ ở đâu, vì nhà thanh lâu thì họ kiếm chưa ra mà trong túi lại còn rất ít tiền, vì thế chị em họ Liễu liền cùng mau mắn đáp :
- Thưa sư ông, thật tình chị em chúng tôi cũng đang phân vân như vậy, vì quả thật đối với chúng tôi ở đây thật là xa lạ, chẳng hay sư ông có biết một lữ điếm nào vừa đứng đắn lại vừa rẻ tiền chỉ giúp chúng tôi không? Vì chị em chúng tôi rất sợ.
Thấy cá đã cắn câu, lão sư hổ mang liền gật đầu vội vã nói :
- Vâng! Hai tiểu thư nói rất đúng, thân gái dặm trường nếu không đề phòng cẩn thận, rất có thể sẽ xảy ra những chuyện không hay.
Nói đến đó xong lão liền làm bộ rụt rè đắn đo và nhìn hai cô gái với vẻ thương hại rồi tiếp :
- Thật tình! Bần tăng là kẻ tù hành nên thấy người gặp hoạn nạn giữa đường thường hay cứu giúp. Chùa bần tăng trụ trì cũng cách đây chẳng mấy bao xa, đó lại là một chỗ thật vô cùng thanh tịnh và êm ái, vì là chốn thiền môn.
Phương trượng và trai phòng thật rộng rãi, vậy nếu hai tiểu thư không quản ngại thì hãy tạm về chốn thanh tịnh đó nghỉ đỡ một đêm rồi sáng mai hãy tiếp tục đi kiếm nhà người quen cũng không muộn.
Hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân cùng đưa mắt nhìn nhau như dò hỏi.
Sợ hai cô gái có ý nghi ngờ gì chăng, lão sư hổ mang liền đánh một đòn tâm lý và tiếp :
- Nơi bần tăng trụ trì có ngăn cách riêng biệt hai trai phòng một bên nam và một bên nữ, nếu hai tiểu thư muốn thì bần tăng sẽ gửi hai tiểu thư với các ni cô ở trai phòng bên nữa, ở đó cũng đầy đủ giường màn thật rộng rãi vì khách thập phương đi ngang vẫn thường ghé vào ngủ đỡ khá đông nên đều có sẵn sàng cả.
Liễu Thúy Vân làm ra bộ cất tiếng rụt rè hỏi :
- Thưa sư ông! Chị em tôi hỏi sư ông điều này thật hơi phạm thượng, vậy chẳng hay chỗ đó nhà chùa để cho khách thập phương ngủ nhờ hay là sẽ lấy tiền như ở quán trọ.
Lão sư hổ mang Yết Ma lão tăng làm bộ chắp hai tay và nói :
- A Di Đà Phật! Nhà chùa là chỗ cửa từ bi, sở dĩ dựng lên được là do của chúng sinh khắp tứ phương góp lại. Thì mọi vật trong chùa đều là của khách thập phương cúng tiền, làm gì có chuyện tiền nong phàm tục ở trong đó.
Nghe nhà sư nói vậy, chị em họ Liễu liền vội nói :
- Ồ! Nếu vậy thì thật là may mắn cho chị em tôi quá, thật không bao giờ chị em chúng tôi dám quên ơn đức của sư ông vậy chẳng hay sư ông đã trở về chưa?
Để chúng tôi được theo gót ngọc đến nương nhờ chốn cửa thiền và luôn tiện để vãn cảnh phương xa.
Không còn gì mừng hơn nữa, lão sư hổ mang không ngờ lại thành công dễ dàng đến thế, hắn vội đáp :
- Vâng, xin hai tiểu thư cứ đi theo bần tăng. Trời cũng chiều rồi bần tăng phải trở về để tụng kinh tối là vừa.
Thế là lập tức hai con dâm nữ Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân liền đi theo sư hổ mang Yết Ma lão tăng để về Long Vân tự. Dâm tăng lại gặp dâm tặc thế cũng vừa.
Khi lão sư hổ mang Yết Ma lão tăng đưa hai cô gái về đến Long Vân tự thì trời đã tối hẳn, bọn sãi mừng tiu tít cả lên khi thấy sư phụ của chúng dẫn về hai cô gái đẹp mê hồn. Chúng liền vội vã làm bộ đốt nhang thỉnh chuông thắp đèn như đang hành lễ để che mắt khách lạ.
Về phần lão Yết Ma lão tăng khi thấy đã dẫn được hai con mồi về đến sào huyệt thì yên trí vô cùng, lão liền đi vào trong trước mở một cánh cửa bí mật ẩn sau một pho tượng lớn dẫn ra căn phòng hành lạc bí mật của lão rồi bước ra nói với hai cô gái :
- Mời hai tiểu thư hãy vào bên trong này để sang trại phòng của bên nữ, có mấy vị ni cô đang chờ hai tiểu thư.
Chị em họ Liễu vội vã bước theo vào, lão sư hổ mang chờ cho hai cô gái vừa bước khuất vào sau cánh cửa bí mật liền vội vã ấn một chiếc nút nhỏ giấu trong người của một pho tượng Phật, lập tức cánh cửa bí mật liền bị đóng sập lại, lão sư hổ mang liền vỗ hai tay vào nhau rồi cười lên ha hả lộ vẻ đắc chí và nói :
- Ha! Ha! Thế là ta lại sắp sửa được thưởng thức hai tấm thân ngà ngọc.
Nói xong, lão vội bước sang căn phòng bên cạnh để ăn uống tẩm bổ trước khi ra tay hành sự.
Lại nói về hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân vừa bước vào phía sau phương trượng Long Vân tự chợt thấy cánh cửa tự nhiên đóng sập lại. Hai con dâm nữ cùng nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chúng quay lại xô thử cánh cửa thì thấy im lìm và nặng trịch, nhìn ra phía trước thì chả thấy một vị ni cô nào cả mà chỉ là một căn phòng thật rộng, bày trí hết sức lộng lẫy và diêm dúa như những căn phòng ở chốn thanh lâu chẳng có một vẻ gì nhuộm cảnh thiền môn cả, nơi góc phòng có kê hai chiếc giường lớn, màn trướng trông rất nên thơ, chứng tỏ chủ nhân của căn phòng phải là một tay ăn chơi sành điệu, biết bày biện và sắm sửa được như thế.
Hai chị em họ Liễu còn đang phân vân chưa hiểu chuyện gì thì chợt một bên vách một cánh cửa bí mật mở ra, rồi một tên sải mầm khệ nệ bưng vào một mâm cơm đầy đủ các món ăn sơn hào hải vị trông thật quyến rũ, hắn chòng chọc nhìn chị em họ Liễu rồi cất tiếng cười thật nham nhở và nói :
- Sư phụ tôi cho bưng vào mâm cơm xoàng này để hai tiểu thư dùng đỡ, và xin hai tiểu thư cứ yên lòng, đây là căn phòng riêng của sư phụ tôi, chỉ để dành tiếp những quý khách.
Nói xong, tên sải mầm bưng mâm cơm lại đặt trên một chiếc bàn bằng đá ở giữa phòng. Trên bàn bày biện đủ các thứ hoa quả tươi tốt, ngoài ra lại còn có hai bầu rượu quý đã mở nút sẵn sàng. Tên sải mầm đặt mâm cơm xuống liền lặng lẽ quay gót và cánh cửa lại tự động đóng sập lại.
Chị em họ Liễu chưa hiểu rõ chuyện gì, tuy nhiên vì từ sáng đến giờ chưa có ăn gì nên vừa thấy mâm cơm ngon lành cả hai con dâm nữ đều cảm thấy đói ngấu nghiến, chúng liền thản nhiên bước tới và chỉ trong một loáng cả hai đã ăn hết nhẵn mâm cơm thịnh soạn.
Ăn xong, chị em họ Liễu liền cảm thấy khát vô cùng, sẵn có hai bầu rượu để đó, chuyện liền tự tiện rót ra uống không chút ngần ngại gì.
Ăn uống xong, chị em họ Liễu liền bước lại một chiếc giường ở góc phòng để nằm nghỉ, cả hai cũng không buồn tìm hiểu xem chỗ này là chỗ nào mà lại lạ lùng như thế.
Một lát sau giữa lúc hai con dâm nữ Liễu Thúy Vân và Liễu Yến Nương đang nằm mơ màng nghĩ đến chuyện dâm tục thì cánh cửa bí mật xịch mở, tên sải mầm hồi nãy ló đầu bước vào, hắn không khỏi giấu được vẻ ngạc nhiên khi thấy mâm cơm ngon lành đã sạch hết, hắn chỉ sẽ đưa mắt liếc nhìn hai cô gái rồi lặng lẽ thu dọn chén đĩa và bưng ra.
Trước những sự việc như vậy, Liễu Thúy Vân không khỏi thắc mắc, con dâm tặc liền cất tiếng hỏi chị :
- Chị Yến Nương ơi! Em chả hiểu gì cả! Không lẽ chúng ta đã gặp một bọn sư hổ mang chăng?
Con dâm nữ Liễu Yến Nương suy nghĩ một hồi rồi trả lời em :
- Ồ! Biết đâu được! Chị cũng không hiểu nữa.
Hai chị em họ Liễu vừa bàn tán tới đây chợt cánh cửa bí mật lại từ từ hé mở, hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân cùng vội vã ngồi nhỏm dậy.
Từ sau cánh cửa bí mật, lão sư hổ mang Phổ Nguyên thiền sư tức Yết Ma lão tăng xúng xính trong một bộ đồ thượng hải thật rộng tay lách mình bước vào, hắn nhẹ ấn một chiếc nút ở bên vách tường cho cánh cửa đóng sập lại, xong quay lại nhìn chị em họ Liễu với đôi mắt lẳng lơ và thèm khát.
Dưới ánh bạch lạp lung linh, hơn nữa cả hai chị em họ Liễu đều vừa uống mấy chén rượu xong, cả hai con dâm nữ đều ngà ngà say, chúng lại càng xinh đẹp bội phần với đôi má phơn phớt hồng, với dáng dấp hết sức quý phái.
Chị em họ Liễu càng thêm lộng lẫy và quyến rũ vì sự kích thích của lòng dâm dục làm chúng tăng thêm sự khêu gợi và ham muốn. Lão sư hổ mang say sưa ngây ngất đứng ngắm dung nhan của chị em họ Liễu một hồi lâu, thấy hai cô gái vẫn không lộ vẻ gì sợ hãi hắn càng yên trí và mạnh dạn bước lại rồi làm bộ vồn vã hỏi :
- Ồ! Hai tiểu thư có vừa ý với những món ăn tầm thường hồi nãy chăng? Vì là sự bất ngờ nên nhà chùa lo chưa kịp được thật chu đáo.
- Rất cảm ơn sư ông, chúng tôi được hậu đãi như vậy cũng là quý hóa lắm rồi.
Lão sư hổ mang cảm thấy bấn loạn cả tâm thần khi thấy người đẹp cười duyên với mình, rồi trong một phút lòng dâm dục của hắn bốc lên đến tột độ không thể nào dằn được nữa, hắn liền xông tới như một con thú dữ vồ mồi và dang rộng hai cánh tay hộ pháp ra ôm choàng lấy chị em họ Liễu.
Thật tình trong lòng hai con dâm nữ Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân cũng đang bị xác thịt đòi hỏi đến tột độ, nhưng cả hai cùng làm bộ kêu thét lên nho nhỏ và giả bộ e thẹn lùi lại để tìm đường lẩn trốn.
Cử chỉ đó của chị em họ Liễu càng làm cho lão sư hổ mang cảm thấy thích thú hơn, hắn liền chồm tới nắm lấy dải áo của Liễu Yến Nương kéo giật về phía trước, chiếc dải áo liền bị tuột ra để lộ một mảnh ngực trắng ngần lồ lộ dưới ánh đèn mờ ảo. Lão sư hổ mang không bỏ lỡ cơ hội liền sấn tới và ôm trọn lấy tấm thân ngà ngọc của cô gái vào lòng.
Con dâm nữ họ Liễu cất tiếng cười lanh lảnh tỏ vẻ vô cùng thú vị.
Lúc này con dâm nữ Liễu Thúy Vân cũng không dằn lòng được nữa, bất chấp cả thẹn thùng, thản nhiên bước tới ngả ngớn dựa vào người lão sư hổ mang.
Lão sư tham lam đời nào chịu bỏ, hắn liền vòng tay ra ôm choàng lấy tấm thân cô gái. Thế là hai chị em họ Liễu cùng nằm gọn trong lòng lão Phổ Nguyên thiền sư. Thật chẳng khác nào thuyền đang xuôi lại gặp gió lớn, cả ba con quỷ dâm dục đều cùng cất tiếng cười vang đầy vẻ thú vị.
Thật là :
“Cái đêm hôm ấy đêm gì?
Gian dâm thỏa thích giao trì mây mưa.”
Thế là, thật không khác gì rồng gặp mây. Trời đang hạn gặp mưa rào, lão dâm tăng có một không hai gặp ngay hai con dâm nữ họ Liễu. Chúng cùng nhau mây mưa thỏa thích, không còn biết cả đến trời đất là gì nữa...
Sau cái đêm hội ngộ kỳ thú đó chị em họ Liễu liền cùng thú thật hoàn cảnh và sở thích chúng cho lão ác tăng Phổ Nguyên thiền sư nghe.
Lão sư hổ mang cũng không giấu diếm gì cả, hắn cũng kể rõ lai lịch và bí mật của ngôi Long Vân tự cho chị em họ Liễu hiểu.
Hai con dâm nữ Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân sau khi biết rõ chuyện thì lại càng thích thú, chúng liền bàn với nhau cùng ở lì luôn tại Long Vân tự để ngày đêm tha hồ cùng lão sư hổ mang Yết Ma lão tăng làm những trò tồi bại cho thỏa lòng dâm ô của chúng.
Về phần lão Yết Ma thấy chị em họ Liễu ngỏ ý bằng lòng ở lại luôn trong Long Vân tự thì cũng thích chí vô cùng vì thật ra hắn cũng đã mê mẩn hai cô gái dâm đãng đó rồi, vì chị em họ Liễu không những là phường gái dâm đãng cường lực mà còn biết cách chiều chuộng làm cho lão rất hài lòng.
Sau đó, lão Yết Ma muốn cho việc làm tồi bại của lão được danh chính ngôn thuận và khỏi bị lộ tẩy, lão liền bỏ tiền ra xây thêm một gian điện nhỏ để cho chị em họ Liễu ở, ban ngày chúng cũng làm bộ bận quần áo nâu sồng, đôi khăn vải giả dạng như những ni cô tu hành khổ hạnh, đêm đến ba con quỷ dâm dục lại cùng nhau vui thú hoan lạc ngay đằng sau phương trượng.
Nhưng vốn dĩ hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân là hai đứa con gái quá ư dâm đãng. Vì thế một mình lão Yết Ma vẫn không đủ làm cho hai con dâm nữ đó hài lòng, nên lão Yết Ma phải đi mời một lão sư hổ mang cùng là đạo hữu của hắn ở trên núi Vị Hài là Bách Khuê lão tăng để về cùng chia nhau hưởng lạc thú.
Nguyên Bách Khuê lão tăng là một gã tướng cướp khét tiếng thuở còn thiếu niên, nhưng sau về già, lão tiếc cuộc đời khi nghĩ đến ngày mai sẽ phải chết và không được hưởng lạc thú nữa, lão liền đi lang thang vào rừng để tìm một phương thuốc trường sinh để mong được sống mãi mãi đời đời...
Vì thế tình cờ một bữa kia, lão đang lang thang đi dạo thơ thẩn ở ven chân núi Thiết Đầu Sơn thì gặp Chấn Lôi Lão Tổ đang cỡi mây đi du ngoạn, lão liền vội vã sụp xuống lạy và xin Lão tổ thu nạp làm đồ đệ.
Chấn Lôi Lão Tổ lại là người rất dễ dãi ít chịu suy xét trong việc thu nạp học trò và thấy lão thành khẩn quá, Lão tổ động lòng thương hại, liền đem về Thiết Đầu Sơn thu nạp làm môn đệ của môn phái do Lão tổ cầm đầu.
Lâu dần, Lão tổ thấy Bách Khuê lão tăng rất có ý chí và chịu khó luyện tập cũng rất thông minh, lão tổ liền truyền thụ kiếm tiên cho lão sư hổ mang đó.
Chẳng bao lâu Bách Khuê lão tăng đã trở thành một tay kiếm tiên có hạng và chiếm một địa vị khá quan trọng trong môn phái Thiết Đầu Sơn. Sau khi thấy mình đã có gần đầy đủ khả năng và bản lãnh khá tuyệt rồi, lão sư hổ mang không muốn sống gần Chấn Lôi Lão Tổ nữa, vì sợ bị Lão tổ kiềm chế và kiểm soát hành động của lão, lão sẽ khó mà làm bậy được. Lão tìm cách xin phép Chấn Lôi Lão Tổ ra ở riêng một ngọn núi để trụ trì.
Thật tình ra, mục đích của lão là chỉ để dễ bề được làm những điều xằng bậy mà không ai biết, vì vốn bản tính bẩm sinh Bách Khuê lão tăng cũng là một con quỷ dâm tục rất ghê gớm vô cùng.
Vì thế, khi lão sư hổ mang Yết Ma lão tăng tìm lên núi Vị Hà mời lão về cùng trụ trì Long Vân tự và hứa sẽ tặng cho một cô gái tuyệt đẹp để vui thú lão liền vội vã nhận lời ngay.
Từ ngày có thêm Bách Khuê lão tăng về ở trong Long Vân tự, chị em hai con dâm nữ lại càng thêm thích thú, từ đó hai lão sư hổ mang cùng hai con dâm nữ hết ngày này qua tháng khác cùng nhau mây mưa thỏa thích.
Nhưng Bách Khuê lão tăng mặc dù là một con quỷ dâm dục song lão đã thuộc về hàng kiếm tiên thành ra phải luôn luyện tập không bao giờ được sao nhãng và trong những lúc luyện tập muốn cho luôn luôn được gần người ngọc, lão truyền thụ luôn về kiếm pháp cho hai chị em họ Liễu, và trớ trêu thay hai con dâm nữ đó lại rất thông minh nên chỉ một thời gian ngắn, hai con dâm nữ đã có một bản lãnh về kiếm pháp hơi khá vững.
Nhưng trò đời, cái gì bạo phát cũng bạo tàn, và vật gì dù có quý giá đến đâu mà thường dùng mãi cũng đâm ra khinh rẻ và chán chường. Vì thế chẳng bao lâu hai con dâm nữ Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân cũng bắt đầu đâm ra chán hai lão ác tăng và không muốn vui thú cùng hai lão nữa.
Về phần hai lão dâm tăng Yết Ma và Bách Khuê cũng không hơn gì hai chị em họ Liễu, chúng cũng bắt đầu chán ngấy hai con dâm nữ đó, nên liền bảo nhau đêm đêm lén vào các vùng lân cận để bắt cóc các cô gái tơ còn trinh ở quanh vùng về để hãm hiếp. Và chẳng bao lâu, hai chị em họ Liễu gần như không còn được chúng ngó ngàng đến nữa.
Lẽ dĩ nhiên, hai chị em họ Liễu là hai con quỷ dâm tục đến tột độ, đời nào chúng lại để cho con lợn lòng nằm im mà không khỏi xốn xang vì người trò dâm dục đó hai lão ác tăng thường diễn ra hằng ngày, hai chị em họ Liễu lần lượt hiến thân cho những tên sải mầm trẻ ở trong chùa và lâu dần chúng liền rủ nhau đi rảo quanh vùng kín đáo tìm xem ở đâu có những câu trai thanh niên xinh đẹp và cường tráng, thì liền cùng dùng nhan sắc để quyến rũ họ vào đường dâm đãng.
Những chàng trai háo sắc đó số phận cũng chẳng hơn gì những cô gái xấu số kia vì không muốn cho việc làm của chúng bị lộ tẩy cho nên khi một chàng trai nào đã bị chúng chán ghét hoặc không còn đủ sức cung phụng chúng nữa, hai con dâm nữ liền tìm cách thủ tiêu đi cho phi tang luôn.
Phần nhiều những chàng thanh niên bị hai con dâm nữ họ Liễu quyến rũ vào con đường dâm đãng đều là những thanh niên mới lớn và háo sắc quanh vùng. Cũng có đôi khi có một vài chàng trai cứng rắn, hai chị em Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân dùng nhan sắc quyến rũ không nổi thì đêm đến chúng liền lẻn đột nhập vào nhà và dùng Mê hồn hương là một thứ hương rất nguy hiểm, hễ khi đốt lên mà ai ngửi phải hơi hương đó thì lập tức sẽ mê mẩn tâm thần và không còn biết gì nữa.
Mê hồn hương là một thứ cây ngãi rừng mà lão sư hổ mang Bách Khuê lão tăng đã tìm ra được, và lão Yết Ma thường dùng hương đó để đột nhập vào nhà các cô gái mà chúng muốn bắt cóc, rồi đốt lên làm cho cả gia quyến của cô gái nọ mê mẩn đi không còn biết gì nữa. Thế là chúng bắt cóc cô gái đi một cách hết sức yên tĩnh và êm thấm.
Hai chị em con dâm nữ Liễu Yến Nương và Liễu Thúy Vân cũng vậy, chúng cũng dùng Mê hồn hương đột nhập vào nhà các thanh niên cường tráng và đẹp trai mà chúng thích rồi xông hương mê hồn để bắt cóc đem về Long Vân tự, bắt những thanh niên nọ phải cung phụng những cái gì mà hai chị em con dâm nữ đó muốn, thật là một chuyện tồi bại không ngòi bút nào tả cho xiết được.
Và thật có ai dám ngờ rằng một chốn huyền môn đầy vẻ khả kính như Long Vân tự mà lại chỉ là sào huyệt của một bọn quỷ dâm dục của một lũ ác tăng và những con dâm nữ, hay nói cho đúng hơn là sào huyệt của những con quỷ dâm dục có một không hai và đồng thời cũng là mồ chôn không biết bao nhiêu cô gái trong trắng cùng những chàng trai háo sắc nhẹ dạ đã bị bọn chúng dùng để làm thú vui và sát hại một cách tàn nhẫn khi không còn dùng đến họ nữa.
Mao Thiên Toại đang kể cho Hắc Xa Luân và Âu Dương Tuấn nghe về chuyện nàng Thương Ngọc Nữ đi tìm kẻ thù đến đây thì chợt giật mình ngơ ngác khi nghe thấy một tiếng thét rùng rợn nổi lên, cả ba cùng vội vã nhìn ra thấy Ô Hóa Nhi cùng Hồ Diện Hiển đang ôm cứng lấy nhau, cả hai cùng toàn dùng đòn tối độc hiểm để hạ sát nhau thật sự.
Thấy để lâu e không có lợi, Mao Thiên Toại liền vội sấn đến ôm Ô Hóa Nhi kéo giật ra, Âu Dương Tuấn cũng vội chạy đến ôm Hồ Diện Hiển, hai người lúc ấy mới rõ ra là mình muốn tỉ thí nhau chơi, nên cùng cười vang rồi xin lỗi nhau. Hắc Xa Luân nắm tay Âu Dương Tuấn, Ô Hóa Nhi cầm tay Hồ Diện Hiển cùng mau theo Mao Thiên Toại vào trong Tụ Nghĩa đường chia ngôi chủ khách ngồi xuống.
Mao Thiên Toại lúc ấy mừng nói :
- Hai vị tráng sĩ thực là tài nghệ quán thế, nay hai vị tráng sĩ nhập giáo thì chúng ta nên xưng hô nhau bằng anh em, nếu luận tuổi thì hai vị tráng sĩ ít hơn Hắc, Ô hai vị hiền đệ, như thế thì Hắc, Ô hai vị hiền đệ là bề anh, hai vị tráng sĩ là bề em, rồi ta sẽ cùng nhau gây dựng cơ nghiệp bá vương, cùng hưởng chung sự phú quý vinh hoa. Nhưng chưa rõ hai vị tráng sĩ có vui lòng cùng anh em tôi kết giao không?
Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển người đều cả mừng đứng dậy nói :
- Nếu trại chủ có lòng hạ cố như thế thì anh em tôi cảm ơn khôn xiết, vậy anh em tôi xin phép xưng hô ba vị trại chủ bằng đại ca.
Mao Thiên Toại với Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi ba gã đều vui mừng cả cười nói :
- Nếu thế thì Âu Dương, Hồ Diên hai hiền đệ từ đây đã là anh em với chúng tôi rồi.
Mao Thiên Toại lập tức sai người dọn tiệc long trọng trong Tụ Nghĩa đường khoản đãi Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển, năm người cùng nhau hoan ẩm mãi đến canh khuya mới tan tiệc rồi về phòng an nghỉ.
Ngày hôm sau Mao Thiên Toại, Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi với Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển lại bắt đầu mở cuộc chiêu nạp anh hùng hào kiệt trong thiên hạ để chờ Hàn Thiên Tả đi Sơn Tây lùng bắt con Phương Kế Võ là Phương Quang Diệm, Phương Thuyền Cô trừ diệt như nhổ cỏ vạch sạch rễ khỏi sinh tai họa về sau, rồi sẽ cùng nhau mưu sự khởi nghịch vì Bạch Liên giáo định phản đối triều đình xưng vương đồ bá đã lâu.
Lại nói bọn Liễu Tinh Đởm bốn người đến gia nhập Bạch Liên giáo đã mấy hôm nay mà chưa giáp mặt bọn Mao Thiên Toại lần nào vì Mai Hương Châu nhận bốn người là người cùng làng, chỉ vờ ghi tên họ là Trương Tích Thuần, Trương Tích Cô, Trương Tích Thư, Trương Tích Bằng để nhỡ Hàn Thiên Tả đem nộp, bấy giờ mới tiện dịp báo thù đến giết tên chúa đảng đi, nên lúc này không muốn giáp mặt bọn Mao Thiên Toại vội.
Bọn anh em Phương, Liễu bốn người đi chơi lạc vào trong rừng từ hôm trước nay mới trở về, lại cùng thầy trò Mai Hương Châu ngồi nói chuyện trong nhà khách để bày mưu đối phó với Hàn Thiên Tả cùng Bạch Liên giáo. Bỗng đâu thấy nha hoàn Vân Hương hốt hoảng chạy vào báo :
- Bẩm phu nhân, Hàn Thiên Tả vừa mới về, hiện hắn đang cùng Mao Thiên Toại bàn chuyện trong Tụ Nghĩa đường, vì mới chiêu được hai người dũng sĩ từ chiều hôm trước là Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển, hai người ấy bản lãnh rất cao cường, đấu võ với Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi bất phân thắng bại, thực là có thêm hai con hùm dữ giúp vây cánh cho đảng tà giáo. Vậy xin phu nhân mau thu xếp cho Phương, Liễu bốn vị lánh mặt đi ngay rồi ta tiếp đón Hàn Thiên Tả kẻo hắn sinh nghi thì nguy.
Mọi người nghe báo đều giật mình kinh hãi, Mai Hương Châu vội vàng bảo Phương, Liễu bốn người mau trở về gian nhà ở cạnh đấy để nàng liệt thiết kế đêm nay rồi ngày mai sẽ kiến cơ hành sự.
Bọn anh em Phương, Liễu bốn người vội vàng quay về gian nhà ấy, thầy trò Mai Hương Châu cũng hấp tấp ngay vào phòng ngồi chờ Hàn Thiên Tả.
Nói về Hàn Thiên Tả dụng công đến Sơn Tây ròng rã hơn tháng trời mà không lùng thấy tin tức anh em họ Phương đâu, hắn không những định giết anh em họ Phương cho tuyệt họa, lại muốn chiếm đoạt cả Kiền Khôn Kính của anh em họ Phương là vật báu gia truyền, vì cái gương ấy mà Phương Kiện Hầu, ông nội Phương Quang Diệm khi xưa đã giết chết bao nhiêu người trong giáo.
Hàn Thiên Tả đã cố công lùng kiếm mãi không thấy tung tích anh em Phương Quang Diệm đâu, bất đắc dĩ phải quay về Kim Mã Sơn thì vừa gặp Mao Thiên Toại, Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi mới chiêu nạp được Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển, hai người đang ngồi bàn chuyện trong Tụ Nghĩa đường, nên Hàn Thiên Tả cũng ngồi lại nói chuyện cho hai người yết kiến.
Hàn Thiên Tả lúc ấy lại rất vui mừng là được hai người đồng chí tài giỏi như Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển.
Hàn Thiên Tả lại quay về phòng nói chuyện với Mai Hương Châu, hắn cũng thuật lại chuyện đến Sơn Tây không lùng thấy anh em họ Phương cho nàng nghe, nàng cũng kể chuyện phiếm là ở nhà mong mỏi hắn mãi lắm.
Hàn Thiên Tả thích ý cười híp cả hai mắt lươn.
Câu chuyện tỉ tê đêm hôm ấy Mai Hương Châu tình tự với Hàn Thiên Tả cố phỉnh phờ cho hắn thích rồi nàng lựa lời nói :
- Này phu quân, nhân mấy hôm về trước có bốn anh em nhà họ Trương người Sơn Đông mới đến đầu môn, vì bọn họ có quen biết nha hoàn Vân Hương, gặp nó đi mua sáp son cho thiếp ở dọc đường rồi bốn anh em họ Trương nhờ Vân Hương giới thiệu hộ để gia nhập Bạch Liên giáo ta. Không ngờ khi thấy bốn người ấy lại là đồng hương với thiếp, họ tự khoe mình đều là bực võ nghệ siêu quân xuất chúng nên muốn theo bọn ta để kiếm lập một cuộc sự nghiệp kinh thiên động địa, thiếp thấy anh em hắn có lòng nhiệt thành như thế nên phải ghi rõ tên họ vào trong sổ danh sách để chờ phu quân về xem xét đã, muốn thu nạp hay không thì tùy ý phu quân nhưng sao ta cũng phải thử xem võ nghệ của bọn anh em hắn ra thế nào mới được.
- Phu nhân đã coi xét đích thực là người đồng hương chưa? Tôi e rằng quân gian tế giả vào làm nội ứng thì nguy.
Mai Hương Châu vội trả lời rất quả quyết :
- Đích thực như vậy, bốn người họ Trương là người đồng hương với thiếp, quyết không còn nghi ngại điều gì. Nhưng ngày mai phu quân cũng nên đề phòng xem xét cho cẩn thận và đưa đến tòa diễn võ sảnh thử tài nghệ ra sao đã.
Gật đầu, Hàn Thiên Tả đã quá tin lời Mai Hương Châu rồi nói :
- Được, phu nhân đã nói như thế chắc không còn nghi ngại gì, mai ta xét xem tài nghệ của anh em chàng họ Trương rồi sẽ trọng dụng.
Sau khi bàn tán chuyện, Hàn Thiên Tả với Mai Hương Châu đã cùng nhau chung giấc mộng uyên ương, đưa con hồn vào làng mơ mộng.
Ngày hôm sau Hàn Thiên Tả cùng Mai Hương Châu đến Tụ Nghĩa đường, đã thấy bọn Mao Thiên Toại, Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi, Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển năm người chực sẵn ở đấy, khi thấy hai vợ chồng Hàn Thiên Tả đều đứng dậy nghênh tiếp vào ngồi ở hai ghế chính dừa, rồi Hàn Thiên Tả liền sai người đi gọi bốn anh em họ Trương vào yết kiến.
Một lát thấy người dẫn anh em họ Trương vào trong Tụ Nghĩa đường, bốn người đều giữ lễ rất cung kính rồi tỏ ý ngưỡng mộ oai danh Hàn Thiên Tả, xin đến đầu môn.
Hàn Thiên Tả thoạt thấy bốn người phong lưu tuấn tú, cốt cách như thần tiên. Hắn trong lòng đã thấy làm ái mộ liền tươi cười nói :
- Bốn vị đều là bậc tuấn kiệt đời này, tài nghệ siêu quần xuất chúng, mà không quản công bạt thiệp con đường ngàn dặm đến đây đầu môn Bạch Liên giáo chúng tôi đây, e rằng không có đất để anh hùng dụng võ chẳng hóa ra uổng phí mất cả đời tài hoa lỗi lạc của bốn vị?
Người giả cải trang Trương Tích Thuần là Liễu Tinh Đởm nói :
- Thưa Giáo chủ, anh em chúng tôi ngưỡng mộ uy danh của Giáo chủ nên mới đến đầu môn, nếu Giáo chủ không vui lòng nhận cho thì anh em chúng tôi xin cáo biệt ngay đây.
Dứt lời Liễu Tinh Đởm vờ quay qua.
Hàn Thiên Tả vội ngăn lại tươi cười nói :
- Nếu bốn vị đã có lòng hạ cố như thế thì còn gì vinh hạnh cho bằng, trong giáo phái chúng tôi rất lấy làm cảm kích. Nhưng bốn vị có tài nghệ gì xuất sắc xin chỉ giáo cho chúng tôi được am tường thì xin đa tạ khôn xiết.
Liễu Tinh Đởm đứng dưới thềm liền cúi đầu nói :
- Vâng, anh em tôi xin tuân lời Giáo chủ mà khai diễn chút tuyệt kỹ, nhưng e rằng sơ suất chỗ nào xin Giáo chủ đừng chê cười chỉ điểm lại cho.
Hàn Thiên Tả cũng vội khiếm nhượng đáp :
- Không dám, tráng sĩ chớ dạy quá lời, xin cứ khai diễn cho anh em tôi được am tường.
Hàn Thiên Tả nói dứt lời, mọi người trong đảng tà giáo đều không tin bốn chàng thiếu niên có vẻ ôn nhu tuấn mã như thế mà thông hiểu võ nghệ cao cường được.
Liễu Tinh Đởm hiểu ý liền bảo người giả cải trang là Trương Tích Bằng, tức là Liễu Thuấn Anh :
- Trong bọn chúng ta đây, em là người ít tuổi nhất, vậy em thử khai diễn chút nghệ mọn trước đi, nhưng phải cố hết tinh thần nghị lực để Giáo chủ ngài xem, hoặc có sai lầm chỗ nào thì ngài sẽ chỉ bảo cho.
Liễu Thuấn Anh nghe xong liền nhìn chung quanh sân như ngắm địa thế rồi nói :
- Tốt lắm, khu sân này cũng khá rộng đấy, như thế mới có thể biểu dương được cái tài năng của ta khai điền, song cần phải đi lấy đủ năm trăm quả trứng gà, cứ mỗi thước xa để một quả, rồi xếp xoáy tròn trôn ốc, để tôi sẽ thi tài nghệ cho coi.
Hàn Thiên Tả và mọi người nghe nói lấy làm lạ, lập tức sai người lấy đủ năm trăm quả trứng gà, rồi theo như lời xếp chung quanh khu sân xoáy tròn lại hàng mấy chục vòng, cứ cách xa chừng một thước một quả. Duy có cái đỉnh bằng sắt để ở giữa sân cao khỏi đầu người, coi sức nặng ước chừng ngoài nghìn cân thì chung quanh cái đỉnh trừ xa chừng một thước không để trứng gà.
Lúc ấy Liễu Thuấn Anh thấy xếp đặt năm trăm quả trứng ấy ở trên mặt sân rộng, liền bước hai bước lên quả trứng gà, rồi dạo quyền đi trên những quả trứng gà nhanh vùn vụt như gió, coi uốn mình chạy vòng quanh như con rồng lượn khúc, như con bướm bay vờn trên bông hoa, hai chân không lúc nào rời khỏi xéo lên những quả trứng gà, càng chạy càng thấy nhanh mãi ra, càng nhanh càng thấy biến hóa các đường quyền cước rất linh động, xéo lên mà tuyệt nhiên không bị vỡ một quả trứng nào, ấy là cách đề khí của người tài nghệ rất cao cường, bao nhiêu hơi sức đều vận chuyển cả lên thân trên, còn chân thì nhẹ như bấc nên xéo vào trứng gà mới không việc gì.
Liễu Thuấn Anh dạo quyền trên năm trăm quả trứng, xong rồi nhảy vọt lên trên Tụ Nghĩa đường đứng khoanh tay trước mặt Hàn Thiên Tả nói :
- Bẩm Giáo chủ, Trương Tích Bằng tôi đã khai diễn nghệ thuật rồi đó.
Hàn Thiên Tả liền nói với bọn Mao Thiên Toại :
- Ấy là cách “đề khí” rất tài của Trương Tích Bằng, anh em ta cũng nên kính phục.
Hàn Thiên Tả nói dứt lời.
Người giả danh Trương Tích Thu tức là Phương Thuyền Cô nói :
- Tứ đệ dùng cách “đề khí” ấy tức là bao nhiêu khí lực đều đưa lên trên mình, còn dưới chân nhẹ bổng giẫm lên năm trăm quả trứng mới không vỡ như thế đã lấy làm lạ mà phải khen? Nay ta hãy khai diễn tài nghệ cho coi, ta sẽ lộn đầu xuống hai chân chổng lên trời, hai tay nắm chặt lại quả đấm làm hai chân đi mà quả đấm với trứng gà đều tròn lông lốc trơn tuột, rồi ta sẽ nắm tay di chuyền qua hết năm trăm quả trứng, cũng nhanh như tứ đệ đi bằng hai bàn chân, nếu bị trượt tay ra ngoài hay bị dập một quả trứng nào thì không kể là người tài giỏi.
Hàn Thiên Tả cùng bọn Mao Thiên Toại nghe nói đều kinh ngạc không ngờ lại có người tài giỏi trái ngược như thế được. Mao Thiên Toại liền cười nói :
- Trương Tích Thư, ngươi chớ hợm tài giỏi như thế, ta e rằng lời nói dễ hơn việc làm.
Phương Thuyền Cô chỉ mỉm cười không trả lời liền sắn hai ống tay rồi dùng thế “Đảo Quyền Chu Liêm” lộn người trộng ngược cây chuối, hai chân chống ngược lên trời hai quả đấm tay chống lên trên hai quả trứng gà gắn chặt xuống đất không hề xê xích, tưởng chừng rắn như sắt đúc mới không bị dập.
Phương Thuyền Cô dùng hai quả đấm tay như hai bàn chân đi lê những quả trứng gà trước còn thấy ung dung chậm chạp, sau thấy đi nhanh dần coi như hai tay nhanh thoăn thoắt lượn vòng quanh trên những quả trứng gà, trông vững vàng như quả núi dựng, nhanh nhẹn như con chim bay liệng chuyền hết năm trăm quả trứng không quả nào bị trượt tay ra ngoài.
Bốn anh em Hàn Thiên Tả và người trong Bạch Liên giáo thấy thế đều vỗ tay kêu rầm rầm làm chuyển động cả tòa Tụ Nghĩa đường như tiếng sấm nổi dậy.
Phương Thuyền Cô đi lượn trên năm trăm quả trứng gà xong dùng thế “Hải Yến Hồi Phương” cất mình nhảy vụt lên trên tòa Tụ Nghĩa đường lẹ làng như con chim yến xòe cánh bay, đứng trước mặt Hàn Thiên Tả rồi tươi cười nói :
- Đó! Tôi đã khai diễn chút nghệ mọn rồi, có chỗ nào sai lầm xin Giáo chủ chỉ bảo hộ?
Hàn Thiên Tả liền xông xuống năm trăm quả trứng dưới sân vẫn y nguyên chỗ cũ không xê xích ra chỗ khác, tuyệt nhiên không lấy một quả bị rạn rập. Hàn Thiên Tả lại càng kinh ngạc khen ngợi :
- Trương tam tráng sĩ tài nghệ siêu quần xuất chúng thực ít có người sánh kịp.
Hàn Thiên Tả vừa nói dứt lời lại thấy người giả danh là Trương Tích Cổ tức Phương Quang Diệm cười nói :
- Tứ đệ dùng cách trước tức là “đề khí” bao nhiêu hơi sức đều từ tồn kéo lên ngực hết, hai cẳng dưới nhẹ như bấc nên xéo trên năm trăm quả trứng gà không bị rạn rập. Còn tam đệ dùng cách đề khí đó là “nghịch đề”, trồng người lộn ngược cây chuối bao nhiêu hơi sức đều kéo lên hai cẳng ở phía trên hết, nên hai tay cũng nhẹ nhõm đi trên những quả trứng không việc gì như thế là nghệ rất tầm thường của con nhà võ, có lấy chi làm lạ. Nay tôi cũng xin thi thố chút tài nghệ để các ngài coi, năm trăm quả trứng gà này xin để sát vào nhau như cái mặt gương, rồi tôi sẽ nhào lộn ở trên mặt những quả trứng, lại dạo quyền cước đi các thế võ bí hiểm, như thế không phải là thuận đề và nghịch đề, nếu bị rạn rập một quả trứng nào hay bị xê xích đi một ly thì không phải là người giỏi.
Hàn Thiên Tả với bọn Mao Thiên Toại nghe nói lại kinh ngạc hơn nữa, không ngờ càng lâu càng thấy lắm nghệ thuật tài tình, lập tức sai xếp gọn năm trăm quả trứng gà lại như cái chiếu trải ở cạnh cái đỉnh bằng sắt ở giữa sân cách xa chừng năm trăm thước.
Hắc Xa Luân liền ứng tiếng hỏi to lên :
- Trương nhị tráng sĩ, ngươi định lộn như thế thì hai tay chấm đất hay là hai chân chấm đất?
Phương Quang Diệm cười lạt nói :
- Nếu lộn xuống hai tay chấm đất rồi hắt trở lại hai chân chấm đất thì cách nhào lộn ấy có gì lạ mà cần phải thi thố cho người ta coi? Nay tôi đây nhào lộn trên những quả trứng gà nầy, không những là không dùng cách “thuận đề” hay “nghịch đề” cũng không được, nên phải vận hết hơi sức toàn thể trong người, khiến cho mình mẩy nhẹ như sợi tơ, cách vận khí ấy không phải là dễ.
Phương Quang Diệm nói dứt lời, săn gọn quần áo nhoài người lộn nhào trên những quả trứng gà, nhào xuống hai ngón tay chỉ khẽ chấm vào những quả trứng, lộn trên hai ngón chân cái chỉ khẽ để vào những quả trứng, cứ thế rồi xoay tít đi nhanh như cái chong chóng, phút chốc đã hơn trăm vòng càng trông càng thấy kinh động tuyệt vời, khiến người xem hoa cả mắt.
Bọn anh em Hàn Thiên Tả, Mao Thiên Toại, Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi, Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển và người trong đảng tà giáo đều vỗ tay giậm chân khen ầm lên như long trời lở đất.
Được thế, Phương Quang Diệm lại dạo quyền đi cước trên những quả trứng gà, liền vung tay một chiêu “Viên Hầu Hiến Quả” hữu một cước “Ngọc Hoàng Chấp Ấn”, rồi biến luôn sang những chiêu rất mới lạ là “Cung Nội Thái Hoa” với “Thiên Cơ Tống Tử” dạo đánh coi rất hoạt động minh mẫn.
Sau hai chân chàng lại tung lên dùng “Uyên Ương cước” và “Liên Hoàn thoái”, trông rầm rộ như hùm nhảy beo chồm, lại khai diễn ra một lối võ bí hiểm khiến người coi rất đẹp mắt.
Phương Quang Diệm thi thố tài nghệ xong, mặt không biến sắc, miệng không hơi thở, chàng liền cất mình nhảy vọt lên trên tòa Tụ Nghĩa đường đứng nghiễm nhiên trước mặt Hàn Thiên Tả rồi nói :
- Hàn giáo chủ, hãy coi Trương mỗ vừa khai diễn chút nghệ hèn mọn đó được không? Hay còn chỗ nào chếch lạc thì ngài vui lòng chỉ giùm hộ.
Hàn Thiên Tả trông xuống dưới sân thấy năm trăm quả trứng vẫn trải như một chiếc thảm không hề xê xích đi quả nào, thật là người tài nghệ vô song mới khai diễn được như thế. Hàn Thiên Tả liền nhìn Mao Thiên Toại rồi ứng tiếng khen :
- Trương nhị tráng sĩ quả là người tài nghệ quán thế, khác hẳn hai vị trước không kém gì người trong Bạch Liên giáo này.
Sẵn tính hiếu thắng, Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi có ý không phục đều cười lạt nói :
- Nghề trò chơi đó chưa chắc đã thật tài, cần phải tỉ thí mới biết tài nghệ cao thấp!
Lúc ấy người giả cải danh Trương Tích Thuần tức là Liễu Tinh Đởm lại cười nói :
- Nhị đệ dùng cách “vận khí” trong toàn thân thể như thế, tuy nhiên có phần xuất sắc hơn cách “thuận đề” với “nghịch đề” thật, nhưng trong tay không cầm thêm vật gì nặng thì cũng không kể là tài giỏi được. Nếu tôi khai diễn nghệ thuật cần phải lấy thêm năm trăm quả trứng nữa là một nghìn quả đem xếp đống ở bên cạnh cái đỉnh sắt cách xa chừng tấc, tôi xin đứng lên đống trứng gà, rồi dùng thế “Bá Vương Cử Đỉnh” sẽ cầm cái đỉnh sắt nặng hơn nghìn cân này giơ hẳn lên khỏi đầu cho các ngoài coi, như thế mới có thể tỏ ra là người tài lực song toàn được.
Táng đởm kinh hồn, anh em Hàn Thiên Tả và người trong Bạch Liên giáo nghe lời chàng nói thì đều khiếp hãi vô cùng, vì chàng cử nổi cái đỉnh cũng không lấy gì làm lạ, song đứng lên trên đống trứng gà mà không bị vỡ quả nào mới là tài tình.
Hàn Thiên Tả liền sai người lập tức lấy thêm năm trăm quả trứng gà nữa là một nghìn quả đem xếp đống ở bên cạnh chiếc đỉnh sắt, để chờ xem Liễu Tinh Đởm khai diễn tài năng khiến người chưa từng thấy bao giờ.
Mao Thiên Toại thấy thế liền cười nói bông với Hàn Thiên Tả :
- Tiểu đệ trông thấy đống trứng gà kia, lại ước mong đến ngày đại tẩu của đại ca chóng đẻ con trai, cho anh em tôi được uống rượu và ăn trứng gà, vì cái cổ tục của người Trung Quốc ta cứ đẻ con đầy tháng thì ăn tiệc mừng có trứng gà.
Hàn Thiên Tả như thể đắc ý nhìn Mai Hương Châu ngồi bên cạnh rồi cười nói :
- Nếu cầu cho phu nhân ta đẻ con trai mà uống rượu mừng thì hãy cố chờ chín tháng mười ngày nữa họa chăng được như lời ước nguyện của hiền đệ sẽ uống rượu vui thú.
Hàn Thiên Tả nói buông lời khiến mọi người ngồi bên cạnh đấy đều cười rầm lên. Nhưng Mai Hương Châu vẫn ngồi điềm nhiên như không nghe thấy chuyện gì.
Lúc ấy Liễu Tinh Đởm xắn gọn quần áo bước gần đến cái đỉnh, chàng đứng ngắm nghía hồi lâu rồi thuyết lý rõ ràng :
- Cứ như thế này thực khó nghĩ quá, nếu tôi dùng cách “thuận đề” bao nhiêu hơi sức đưa cả lên trên người, mà cử cái đỉnh nặng tới hai nghìn cân này thì tất nhiên là đầu nặng đít nhẹ, sẽ theo cái đỉnh mà ngã lộn nhào xuống. Còn như dùng sức tấn thật vững ở dưới chân thì mới có thể cử nổi cái đỉnh nặng nhường ấy lên được, nhưng một nghìn quả trứng ở dưới đất lại bị dập tan vụn. Khó như thế phải dùng toàn thể cả trên dưới mới có thể cử nổi cái đỉnh này.
Tướng sĩ trong bọn tà giáo nghe Liễu Tinh Đởm nói đều khen phải rồi ai nấy cũng lấy làm lo cho chàng không thể có cái tài gì cử cái đỉnh nặng ấy đứng trên một nghìn quả trứng gà được.
Liễu Tinh Đởm coi bộ bọn tà giáo khinh mình không cử nổi cái đỉnh thì lại tươi cười nói :
- Các ngài chớ tưởng Trương Tích Thuần này nói khoe miệng, để tôi vận hết khí lực lên cho thân thể lanh lẹ và mạnh khỏe, rồi tôi cầm hai chân cái đỉnh nhảy lên đứng trên đống trứng gà này múa tít như cầm món binh khí mới là người tài giỏi.
Bọn tà giáo nghe lời Liễu Tinh Đởm nói đều kinh ngạc, chỉ chăm chú nhìn vào người chàng không chớp.
Quả nhiên, Liễu Tinh Đởm dùng thế “Tọa mã” ngồi xổm xuống cầm hai cái chân đỉnh từ từ giơ lên cao khỏi đầu, nghe tiếng gân xương trong người chàng chuyển động kêu răng rắc, rồi chàng lanh lẹ nhảy tót lên đứng trên đống trứng gà nghiêng người co một chân, hai tay giơ cái đỉnh chếch về một bên, coi như Sở Bá Vương cử đỉnh khi xưa, mà đống trứng gà chất cao không thấy xê xích một quả nào.
Bọn tà giáo thấy thế đều đứng cả dậy vỗ tay khen ngợi rầm rầm.
Đắc chí, Liễu Tinh Đởm liền múa tít cái đỉnh nặng ngoài hai nghìn cân mà cầm trong tay lẹ làng như món binh khí thường dùng rồi chuyền nhảy trên đống trứng gà nhanh thoăn thoắt như trên đất bằng, có lúc là người xuống như ngã lại gượng dậy được, có lúc nhảy bổng lên cao chừng bốn năm thước lại hạ xuống mà đống trứng không hề lay chuyển quả nào.
Vì Liễu Tinh Đởm khi xưa được ăn viên Hoàn Cốt Kim Đơn của Trương Tam Phong cao nhân, sau lại nhờ ơn Phan Huỳnh Nương dạy bảo về môn vận khí được ba năm trời nữa, nên lúc này thân thể chàng mới lẹ làng và có sức mạnh khỏe như thần.
Bọn anh em Hàn Thiên Tả và lũ tà giáo lại vỗ tay khen vang lên, lần này làm chuyển động như long trời lở đất.
Liễu Tinh Đởm múa đỉnh trên đống trứng gà hồi lâu rồi nhảy xuống sân để cái đỉnh vào chỗ cũ mặt chàng không biến sắc, đống trứng không suy chuyển.
Hàn Thiên Tả lúc ấy liền ứng tiếng nói to lên :
- Tài giỏi thực, không biết nghệ thuật của bốn vị tráng sĩ học ở đâu, ta đây đã ngót năm mươi tuổi đầu mà ít thấy người thiện nghệ tài giỏi như thế.
Mao Thiên Toại cũng nói xen lời :
- Cứ như cách đề khí của bốn vị tráng sĩ thực là tài giỏi vô địch, bây giờ tôi mới tin lời người ta đồn ở tỉnh Vân Nam có hai nàng ni cô tài nghệ đề khí cũng được như thế, chỉ tiếc rằng con mắt tôi chưa được thấy lần nào, hôm nay thấy bốn vị tráng sĩ tôi mới tin là thực.
Hàn Thiên Tả cũng ra cách tôn trọng nói :
- Hai nàng ni cô vì mắt ta không thấy, nhưng tài nghệ của bốn vị tráng sĩ đây mà chịu gia nhập với chúng ta thì thực như bốn cây trụ chống trời trong Bạch Liên giáo, lại vẻ vang thay cho phu nhân ta giới thiệu được mấy người làng tài giỏi như thế!
Hàn Thiên Tả nói rồi đưa mắt nhìn Mai Hương Châu ra ý khen ngợi.
Mai Hương Châu chợt cười thầm là chúng nó sắp chết đến cổ mà không biết.
Mượn thế, Liễu Tinh Đởm lại nói :
- Chút nghề mọn ấy có kể chi là tài giỏi, nếu muốn biết rõ thực tài thì cần hai người tương đấu với nhau mới có thể hiểu được, vậy anh em tôi muốn thi thố chút nghề mọn, chẳng hay chúa công có vui lòng quan sát cho không?
Gật đầu, Hàn Thiên Tả cười nói :
- Phải, tráng sĩ nói phải lắm, như thế mới hiểu được cái thực tài của người tài nghệ giỏi, nếu không tỉ thí như thế thì chưa dễ đã biết nhau được, vậy xin bốn vị tráng sĩ gắng hết tinh thần nghị lực khai diễn cho ta coi thử.
Lúc ấy Liễu Tinh Đởm với Phương Thuyền Cô liền rút hai lưỡi Thanh Phong, Thu Nguyệt kiếm ra vờn múa với nhau. Phương Quang Diệm, Liễu Thuấn Anh cũng cầm kim giản, đồng chùy hỗn đấu. Bốn người chia ra làm hai cặp quần thảo trổ ra các đường bí hiểm coi rất đẹp mắt, trước còn trông rõ người và binh khí như bốn con rồng bay hổ nhảy, sau dần chỉ thấy lấp loáng tiếng binh khí chạm vào nhau nghe xoang xoảng, tức là hai đạo hào quang của hai cây Thanh Phong, Thu Nguyệt kiếm đưa ra và tiếng chùy giản đập vào nhau.
Hàn Thiên Tả với bọn tà giáo lại vỗ tay khen ngợi, duy có Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi không phục liền nói to lên :
- Cái nghề diễn múa trò chơi với nhau không can phạm đến tính mệnh, thì có kể chi là người tài giỏi, hãy tỉ thí với anh em ta mới biết rõ cao thấp.
Mai Hương Châu ngồi cạnh đấy thấy Hắc, Ô hai đứa thất phu ỷ tài ắt bị trúng kế, nàng thừa cơ nói chêm vào :
- Phải đấy, Hắc, Ô hai vị tướng quân hãy ra tỉ thí với Trương Tích Thuần và Trương Tích Cổ cho biết tài sống mái nhưng chỉ cốt thi thố tài nghệ chơi không được phạm đến tính mạng.
Hàn Thiên Tả cũng ứng tiếng nói luôn :
- Phu nhân nói phải đấy, mục đích ta kén chọn nhân tài chỉ cốt thử nghệ, vậy hai vị hiền đệ hãy ra tỉ thí với hai tráng sĩ cho ta coi.
Hắc Xa Luân với Ô Hóa Nhi đều mừng rỡ nói vang lên :
- Dạ, anh em tôi không dám xâm phạm tính mệnh người ta, chỉ cốt tỉ thí cho biết tài nhau.
Dứt lời Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi từ Tụ Nghĩa đường nhảy bổ xuống sân như hai con hùm dữ tranh mồi rồi đứng dạo thế chờ hai chàng vào tỉ thí.
Liễu Tinh Đởm, Phương Quang Diệm cũng múa quyền vào tranh đấu. Liễu Tinh Đởm tỉ thí với Ô Hóa Nhi, Phương Quang Diệm tỉ thí với Hắc Xa Luân, bốn người chia làm hai cặp quần thảo.
Ô Hóa Nhi liền giữ thế “Mãnh Hổ Trương Nha” đứng giữ sẵn.
Liễu Tinh Đởm biết là thế võ rất hung ác của hắn, chàng vội sử “Hoàng long thám trảo” xông thẳng vào phá, định móc hai bàn tay vào yết hầu và đá phóng hai chân vào hạ nang địch.
Ô Hóa Nhi nhanh nhẹn vội né người nhảy vọt ra, rồi lại dùng “Mãng xà phiên thân” tiến vào vươn hai tay ra vồ lấy Liễu Tinh Đởm quật xuống.
Liễu Tinh Đởm liền nằm nhoài ngang dùng luôn “Điệp để thâu đao” phóng mũi giầy đá thốc vào bụng dưới.
Ô Hóa Nhi thất kinh hét lên một tiếng trợ oai, rồi giở ngay “Hoàng sơn tróc quái” phóng hai tay xuống định bắt cẳng Liễu Tinh Đởm giơ lên quật, thì dẫu người tài giỏi đến bậc nào cũng phải tan xương nát thịt.
Nhưng cũng may Liễu Tinh Đởm là tay thiện nghệ nhanh như chớp rụt ngay cẳng về được, lại tiếp luôn “Lưu tinh hỗn nguyệt” nhảy vọt lên đấm vào huyệt thái dương.
Ô Hóa Nhi cũng lại hụp đầu xuống tránh khỏi.
Hai bên thấy những chiêu của nhau thì đều biết là tay lợi hại cả, phải giữ gìn cẩn thận, vì lỡ sẩy tay thì không còn tính mệnh, hai người trổ hết tài nghệ bình sinh sở trường ra đấu, mục đích chỉ cốt đi tới con đường thắng lợi ngay.
Về phần Ô Hóa Nhi thì quyết đánh đổ Liễu Tinh Đởm để tỏ tài cùng Hàn Thiên Tả. Về phần Liễu Tinh Đởm thì đinh ninh đánh chết Ô Hóa Nhi để trả thù cho thầy và trừ diệt được Bạch Liên giáo ngay.
Song lẽ hai bên đều là tay kình địch gặp nhau không thể nào phân rõ thắng bại được, nên càng đánh càng thấy tăng thêm phần hăng hái không ai chịu kém nhục.
Liễu Tinh Đởm rất lấy làm kính phục tài nghệ Ô Hóa Nhi, trách nào khi trước sư phụ chàng không thể nào hạ nổi hắn.
Ô Hóa Nhi cũng rất lấy làm khen ngợi Liễu Tinh Đởm, còn ít tuổi mà tài nghệ siêu quần xuất chúng, thành thử hai bên cũng chú ý gây ra cuộc hỗn đấu rất mãnh liệt.
Phương Quang Diệm tỉ thí với Hắc Xa Luân, chàng biết hắn là một kẻ thù giết cha rất tài giỏi, nếu không trổ hết những thế võ bí hiểm thì không thể nào thắng nổi nó được. Phương Quang Diệm liền ra chiêu “Long Phụng Triều Dương” giơ hai tay đứng vờn sẵn.
Nếu người tài nghệ tầm thường mà coi khinh xông vào ắt bị móc vỡ hầu tan mắt, nhưng Hắc Xa Luân là tay bản lãnh cao cường, hắn biết chiêu đó rất dữ dội cũng không cần bèn giở chiêu “Viên Hầu Hiến Quả” nhảy xổ vào cũng giơ hai tay lên đánh, thành ra bốn cánh tay cứng như sắt gạt nhau bật tung di. Hắc Xa Luân định thủ thắng trước liền dùng “Hải yến hồi phong” lại nhảy xả luôn vào đánh.
Phương Quang Diệm cũng vội ra “Vũ Đả Ba Tiên” chao mình nhảy vọt ra, chàng lại biến luôn sang “Đảo Quyện Liêm Châu” thu hình uốn người nhảy chồm vào, lao mình thí thân đánh chiêu ấy, dầu giỏi đến đâu cũng không thể đỡ nổi, vì có sức khỏe mấy nghìn cân.
Hắc Xa Luân kinh hãi vội dùng ngay thế “Kim Thiền Thoái Xác” nhảy ngang ra tránh khỏi, vì biết sức không dám đỡ miếng ấy.
Thục mạng, hai người cùng đánh liều xông vào hỗn đấu, lần này dữ dội gấp mấy lúc trước.
Phương Quang Diệm tiến thoái nhanh như chớp, chàng càng đánh càng biến hóa ra các môn quyền cước bí hiểm trong phái kiếm tiên di truyền, tức là nguyên mạnh của Trương Tam Phong đạo nhân để lại làm cho kẻ thù địch không biết đây suy lường đỡ gạt cho kịp.
Hắc Xa Luân cũng là tay tài nghệ trứ danh trong Bạch Liên giáo, hắn đã sát tận biết bao anh hùng hào kiệt trong đời mới không còn sợ gì Phương Quang Diệm, hắn vẫn đối địch như thường, rồi hắn vung hai quả đấm to như cái ấm tích điểm vào người chàng, sầm sập như gió táp mưa sa, khiến chàng cũng phải gạt đỡ vội vàng.
Quả là cờ gặp tay ngang, càng chống chọi với nhau càng tăng thêm phần hăng hái, không ai chịu nhường ai.
Phương Quang Diệm lúc ấy cũng khen thầm Hắc Xa Luân là tay võ nghệ vô cùng, thảo nào cha chàng khi trước tinh thần đã kém giảm bị thiệt mạng về tay hắn là phải, chàng nghĩ đến đây bỗng tức giận thấu xương, vung chân khua tay đánh hùng hổ hơn lên quyết đạp đổ kẻ thù địch mới hả dạ.
Hắc Xa Luân cũng nghĩ suốt đời mình đã gặp nhiều tay tài giỏi, nhưng chưa thấy ai lợi hại như thằng ranh con này. Hắc Xa Luân cũng phát khùng đánh lộn bậy, vì lúc trước hắn chỉ định thi thố tài nghệ, không định sát hại Phương Quang Diệm, sau thấy chàng đánh thục mạng cũng quyết quật chết Phương Quang Diệm ngay, thành thử cuộc tranh đấu quyền cước của bốn người lúc này có vẻ nguy hiểm hơn lúc trước nhiều.
Hàn Thiên Tả, Mao Thiên Toại, Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển bốn tên ngồi trên Tụ Nghĩa đường thấy bốn người đấu võ ở dưới sân cũng phải vồ tay khen ngợi là tài giỏi vô cùng, nhưng vẫn e xảy ra sự nguy hiểm đến nơi. Hàn Thiên Tả khiếp hãi liền đứng dậy nói to lên để ngăn cản bốn người :
- Hắc, Ô hai vị hiền đệ với hai vị Trương tráng sĩ mau ngừng tay lại, tỉ thí như thế cũng đủ hiểu tài nghệ rồi, chớ nên ham nữa lỡ xảy ra sự nguy hiểm.
Mai Hương Châu lúc ấy thấy bốn người đấu võ ở dưới sân cũng lấy làm lo sợ cho Liễu Tinh Đởm, Phương Quang Diệm hai chàng không thể thắng nổi Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi hai vũ phu lợi hại như hai con hùm thiêng. Sau thấy quyền cước của hai chàng càng đánh càng có phần tăng tiến, Mai Hương Châu vui mừng nói lóng để hai chàng hiểu ý :
- Không, đã dụng công tỉ thí có sợ gì xảy ra sự nguy hiểm nghĩa là phải phân cao thấp để liệu ngôi thứ mà thu dụng, vậy hai chàng họ Trương cố gắng sức lên để lấy danh dự.
Quả nhiên, Liễu Tinh Đởm, Phương Quang Diệm nghe lời Mai Hương Châu thì hiểu ý khuyến khích, càng đánh dữ dội thêm lên. Không ngờ Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi nghe lời Hàn Thiên Tả can ngăn chực dừng tay lại, nên bị luôn hai chàng áp đánh luống cuống làm hai gã ấy lại nhụt nhuệ khí từ đấy.
Thù cha không đội trời chung, Phương Quang Diệm thấy đánh không đổ được Hắc Xa Luân ngay thì chàng tức giận như điên, hình như lúc ấy chàng cảm động quá, bỗng có cái sức khỏe vô cùng. Phương Quang Diệm liền hét lên một tiếng vang như tiếng sét để trợ oai, rồi dùng thế “Nguyệt Lý Phi Vân” cất mình nhảy vụt qua đầu Hắc Xa Luân, chàng định thừa cơ đá móc hai mũi giầy vào hai mắt hắn.
Hắc Xa Luân khiếp hãi ra ngay “Dương Liễu Nghinh Phong” uốn mình mềm mại nằm rạt xuống để tránh rồi hắn vội vàng trở dậy dùng một chiêu rất mãnh liệt là “Bá Vương Cử Đỉnh” nhảy vọt lên đánh thốc hai quả đấm vào hạ nang đối thủ.
Phương Quang Diệm biết là thế hiểm thì giật mình, dầu có tránh cũng không sao kịp, túng sử chàng phải dùng chiêu “Hàn Tín Điểm Binh” vội cặp hai cẳng lại dằn bổ xuống gần đến đất rồi mới vung hai chân đá trúng ngay vào hạ nang và hai tay đấm trúng ngay vào huyệt Thái dương Hắc Xa Luân.
Hắn chỉ kêu thét lên được một tiếng dữ dội, rồi cũng phóng hai quả đấm đánh trúng vào bả vai Phương Quang Diệm, làm chàng ngã quay đi hai vòng lăn xuống đất nhưng Hắc Xa Luân thì đã bị chàng đánh vỡ tan có và đá dập hạ nang, nằm giẫy chết đành đạch trên sân như con cá bị quật trên thớt, thế là Hắc Xa Luân bị chết về chiêu “Bá Vương Cử Đỉnh” rất sở trường của hắn, bình sinh đã sát hại biết bao nhiêu người mà Phương Quang Diệm báo được thù cha bằng “Hàn Tín Điểm Binh” lợi hại vô cùng.
Mật vỡ hồn bay, Ô Hóa Nhi đang đấu với Liễu Tinh Đởm chưa phân thắng bại bỗng thấy Hắc Xa Luân bị Phương Quang Diệm đánh chết thì khiếp sợ luống cuống.
Liễu Tinh Đởm thừa cơ dùng “Liên Sa Kim Tiền” nhảy xổ vào phóng hai chân lên ngực địch.
Ô Hóa Nhi thất kinh dùng chiêu “Ngọc Hoàng Chấp Ấn” giơ hai tay lên bắt cẳng chàng.
Liễu Tinh Đởm lanh lẹ rụt ngay cẳng lại được, chàng biến luôn sang “Lý Ngư Vọng Nguyệt” lại nhảy xả vào đánh tiếp theo.
Ô Hóa Nhi hăng hái không chịu tránh, hắn chỉ dùng “Vũ Đả Ba Tiêu” tránh người sang một bên, rồi lại dùng “Tiên Cơ Tống Tử” đánh thốc quả đấm lên hàm đối thủ.
Liễu Tinh Đởm khiếp hãi quá vội vàng dùng thế “Nguyên Súy Hồi Trào” lộn nhào trở lại hai vòng.
Ô Hóa Nhi hùng hổ nhảy xả theo sau.
Liễu Tinh Đởm thừa cơ quay mình trở lại đánh ra chiêu rất ác là “Tướng quân xuất mã” đá trúng giữa ngực Ô Hóa Nhi, hắn giơ hai tay lên gạt trúng hai cẳng chàng.
Liễu Tinh Đởm ngã lộn nhào xuống đất, không ngờ ngực Ô Hóa Nhi đã bị đôi giày mũi bằng sắt nhọn của chàng đá thủng suốt vào tim gan hộc máu tươi ra lênh láng.
Hăng máu Ô Hóa Nhi chưa chết hẳn, hắn nhảy chồm vào, dang tay định bắt sống Liễu Tinh Đởm để vò xé nhỏ ra trả thù ngọn đá vừa rồi.
Liễu Tinh Đởm nằm dưới đất cũng vội dùng “Uyên Ương cước” lại đá trúng vào ngực Ô Hóa Nhi, nhưng lần này hắn cũng phóng chân đá trúng ngang hông Liễu Tinh Đởm cực mạnh, khiến chàng lại bị ngã lộn nhào đi mấy vòng, còn Ô Hóa Nhi thì nằm giẫy giụa dưới đất chết hẳn.
Xảy sự không ngờ, bọn tà giáo đều khiếp hãi nhao nhao đứng cả dậy, Hàn Thiên Tả hét to lên :
- Bắt, chư tướng mau bắt lấy bốn thằng thích khách ấy cho ta, nó dám sát hại hai viên đại tướng của ta, mau bắt lấy chớ để nó chạy thoát.
Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển liền đứng phắt dậy móc hai ngọn phi tiêu ném bay vèo đến trúng vào giữa yết hầu Liễu Tinh Đởm, Phương Quang Diệm hai chàng đang bị thương nằm dưới đất, rồi Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển lại nhảy theo luôn xuống dưới sân, làm Liễu Thuấn Anh muốn nhảy đến cứu hai chàng cũng không kịp nữa, hai chàng đành nhắm mắt chịu chết...
Bỗng đâu thấy hai vị cứu tinh ở trên ngọn tường cao chót vót ráp cạnh đấy nhảy vụt xuống, tức là hai nàng ni cô chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga đến giải cứu.
Chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga vừa nhảy chấm chân xuống đất liền đưa hai cây đoản đao gạt hẳn hai ngọn phi tiêu bật văng trở lại sóc hẳn tia lửa sáng vì đà đi nhanh quá đập vào nhau.
Lúc ấy Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển cả hai vừa nhảy vào đến nơi, căm tức liền rút đao ra chém.
Ngọc Tiên, Ngọc Nga hai nàng cũng vội đưa lưỡi đao lên gạt đánh “choang” một tiếng, tức thì bốn cây đoản đao đẩy bật văng trở lại.
Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển cả giận quát hỏi hai nàng :
- Hai con tặc kia, chúng bây ở đâu mà dám đến đây giúp sức hai kẻ thù địch của ta? Ngươi lại không biết uy quyền người trong Bạch Liên giáo hay sao?
Chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga cũng quát mắng lại :
- Tặc tướng! Chúng bây há không biết uy danh của hai vị ni cô thường xuất hiện làm những công việc kinh thiên động địa ở đất Vân Nam này? Nay ta đến đây cứu hai chàng nghĩa sĩ tức là Phương Quang Diệm, Liễu Thuấn Anh con trai của hai vị lão anh hùng là Phương Kế Võ, Liễu Hải Phong khi trước, người đại cừu thù với bọn tà giáo chúng bây. Vậy chúng bây có cánh lần này cũng không thoát khỏi chết.
Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển nghe nói biết là hai nàng ni cô có tài xuất quỷ nhập thần mà trong giáo thường nói đến luôn, nhưng cả hai vẫn liều mạng xông vào. Chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga hai nàng cũng đều múa đao sấn đến nghinh địch.
Tức thì bốn người dùng hết sức bình sanh xung đột bốn cây đao đảo lộn như gió dục mây vần, để tiễn chân nhau vào vòng nguy hiểm, cũng may Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển là tay bản lãnh cao cường mới có thể cầm đồng được với chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga, nếu tài nghệ kém hèn thì địch sao nổi hai con hùm dữ dội.
Lúc ấy chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga cũng khen thầm Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển là bậc tài nghệ cao cường, chỉ tiếc rằng lầm đường lạc lối vào đảng tà giáo, đó cũng là một cái sức khỏe của gã thất phu không làm được trò gì.
Chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga hỗn đấu với Âu Dương Tuấn, Hồ Diện Hiển hồi lâu mà chưa phân thắng bại, bốn người đều liều mạng tỉ thí trước mặt công chúng, kỳ cho phân rõ cuộc sống mái mới nghe.
Khi đó, Liễu Tinh Đởm Phương Quang Diệm hai chàng tuy không bị thương nặng nguy đến tính mạng, nhưng bả vai và ngang hông bị hai cái đá của Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi trong khi sắp chết đá mạnh quá tê dại cả người như bị tung hết các đầu gân xương, nên không thể đứng dậy được, đành ngồi nhắm mắt chờ chết.
May sao thấy chị em Ngọc Tiên, Ngọc Nga hai nàng đến cứu thực là một sự không ngờ, hai chàng đã được cải tử hoàn sinh.