Hắn ngước nhìn phía cánh cửa đã biến mất hình ảnh của nó - người con gái duy nhất vmaf hắn yêu .. mãi mãi.
- Anh yêu em .. mãi mãi.......
---------------
Nhỏ nằm trên chiếc giường lớn. Căn phòng màu hồng dễ thương vô cùng. Nhỏ
nằm đó, mắt nahwms hờ ra vẻ mệt mỏi. Hình ảnh của hắn lại hiện lên trong tâm trí nhỏ. Hắn bây giờ sao rồi ???? - nhỏ hối hận vô cùng. Tiếng
chuông điện thoại nhỏ vang lên:
Em buông tay, anh nhé!
Quá khứ đó anh hãy xóa hết đi.
Thôi không nắm giữ kí ức xa vời,
Và chẳng bao giờ thuộc về nơi em.
Hạnh phúc, hiểu sao cho đúng đây?
Anh lấy đi niềm tin trả lại cho em những gì?
Cũng vì em vụng về đánh rơi,
Hay càng xa vời càng dễ mất?
Em chân thật nên em tổn thương.
Phải làm sao để xóa hết nước mắt?
Những yêu thương ngày đầu tiên,
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh.
Giá như em được vài giây về quá khứ,
Có còn anh ướt lạnh đứng chờ em?
Phần còn lại của quên là nhớ, là tiếng thở dài,
Là tháng năm hằn lên vệt hoen mờ kí ức.
Hạnh phúc chỉ là thoáng qua,
Hay chính em là mãi mãi?
Khi em nói hai chữ "muốn dừng",
Là em biết nước mắt không bao giờ ngưng.
Bài nhacj vang lên giống như tâm trạng của nhỏ bây giờ. Buông tay .... nhỏ
không thể.Nhỏ đi quá xa rồi, không thể quay đầu đc nữa. Nhỏ đưa tay với
lấy chiếc điện thoại:
- Gì ? - giọng nói lạnh lùng của nhỏ vang lên
Bên kia vang lên chất giọng khàn đặc của một người đàn ông:
- Cô chủ... Thiếu gia Rio đã tỉnh lại ... nhưng ...
- Gì ? - nhỏ lặp lại câu hỏi ban nãy, nhưng khuôn mặt nhỏ đã có nét biến đổi. Là sự vui mừng hay thất vọng.....
- Dạ .. thiếu gia bị mất trí nhớ khoảng thời gian 3 năm gần đây. Cậu ấy luôn miệng bảo cô ms là bạn gái của cậu ấy.
Nhỏ cúp máy và không nói thêm gì nữa. Khuôn mặt nhỏ vui mừng khôn xiết. Nhỏ và hắn có thể quay về nhưu trước đay, xóa đi cái khoảng thời gian Yumi
xuất hiện. Trên gương mặt nhỏ nở một nụ cười hạnh phúc nhưng không kém
phần nham hiểm:
- Tôi tò mò tâm trạng của cô lúc này đấy , Yumi. Tận hưởng đi, từng chút một tôi sẽ lấy lại tất cả.
Nhỏ cười lớn, nụ cười của một con rắn độc thật sự.