Hàn Thủy

Chương 11: - Anh nói: Quá tam ba bận, Hàn Thủy



Bước vào nhà, không khí ấm áp ập đến, Từ Phỉ rất tự nhiên buông tay Ôn Hàn Thủy ra.

Ôn Hàn Thủy xoa xoa mũi, cảm giác đau đớn cũng từ từ biến mất, mũi bị cô xoa đến mức đỏ lên, trông rất đáng yêu. Trước khi đến Ôn Hàn Thủy đã đặt chỗ trước, lúc vào chỉ cần nói tên, ngay lập tức người phục vụ sẽ dẫn bọn họ đến bàn đã đặt.

Sau khi đã pha trà và bày một đĩa đồ ăn nhẹ, người phục vụ ra khỏi phòng.

Căn phòng ấm áp, Ôn Hàn Thủy cởϊ áσ khoác, cầm trên tay vài giây trước khi bị Từ Phỉ cầm lên treo lên móc bên cửa. Áo khoác của hai người treo cạnh nhau, không hiểu sao lại có chút ái muội.

Từ Phỉ kéo ghế ra như thường lệ, ra hiệu cho Ôn Hàn Thủy đến ngồi. Khi cô ngồi xuống, anh thuận tiện ngồi xuống bên cạnh cô. Thành thật mà nói bàn tròn khá lớn, hai người ngồi cạnh nhau cũng có chút mờ ám.

Ôn Hàn Thủy không lên tiếng mà uống trà, giả vờ lơ đễnh.

"Em đã đặt những gì vậy?" Từ Phỉ uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi.

Cô ra vẻ bí ẩn: "Anh sẽ biết sớm thôi."

Không lâu sau đó, người phục vụ bước vào dọn các món ăn lên. Ôn Hàn Thủy gọi bốn món, một món canh và hai món nhẹ, tất cả đều là những món đặc trưng ở đây. Lúc phục vụ mang đồ ăn lên Từ Phỉ rất bình tĩnh, cho đến khi một ly nước lê tuyết đường đặt trước mặt anh, anh mới hơi sững sờ.

Hôm nay anh hơi khó chịu ở cổ họng, giọng nói hơi khàn.

Không ngờ rằng Ôn Hàn Thủy nhận ra.

Anh cười, "Cảm ơn."

"Hiếm khi đãi anh một bữa cơm, đương nhiên là nên chu đáo hơn." Giọng điệu của Ôn Hàn Thủy rất hoạt bát, có khá nhiều cử động thân thể, chân cô thản nhiên duỗi thẳng sau đó đá vào chân Từ Phỉ, "A, xin lỗi."

"Không sao."

Lúc ăn cả hai người đều rất tự nhiên kể rằng họ đã ăn cùng nhau nhiều lần kể từ khi gặp lại, một số ở nhà hàng cao cấp, một số ở nhà hàng bình thường, có lúc còn ăn trưa cùng nhau trên xe. Nói một cách khác, cả hai thực sự là những người bạn ăn cơm lý tưởng.

Khi nghĩ đến điều này, Ôn Hàn Thủy không kìm được cười ra tiếng. Từ Phỉ thấy cô vui vẻ như vậy liền hiếu kỳ hỏi: "Nghĩ đến chuyện gì vậy?"

"Anh không cảm thấy mỗi lần chúng ta gặp mặt đều là cùng nhau ăn cơm sao?"

"Có thể cùng nhau ăn chứng tỏ có thể ở cùng nhau, không phải sao?" Anh thản nhiên nói, Ôn Hàn Thủy có chút nghẹn, vội vàng cầm nước trái cây lên uống. Từ Phỉ không nhanh không chậm nói, "Cẩn thận."

Ôn Hàn Thủy cố ý tìm cớ: "Vậy thì một người không kén ăn như tôi đều ở cùng được với tất cả mọi người sao?"

"Sẽ tốt hơn nếu ở bên một người không kén ăn phải không?" Vẻ mặt của anh rõ ràng đang nói về bản thân.

Ôn Hàn Thủy hừ nhẹ một tiếng nhưng không trả lời. Hai người yên lặng ăn một lúc, Từ Phỉ dùng đũa gắp cho Ôn Hàn Thủy thức ăn, cô bất đắc dĩ nói: "Tôi không ăn loại nấm này."

Từ Phỉ: ......

Ai vừa mới bảo mình không kén ăn.

Cô thật là một người tiêu chuẩn kép.

"Đây là món em gọi." Anh nói.

Ôn Hàn Thủy cũng khí thế hùng hồn: "Không phải anh thích ăn sao?"

Tốt lắm, Từ Phỉ hài lòng với lý do này, tiện tay bỏ vào bát của mình. Bởi vì lời nói vừa nãy của Ôn Hàn Thủy mà khóe miệng Từ Phỉ liên tục nhếch lên.

Rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

Không bao lâu sau Ôn Hàn Thủy đã ăn no. Cô thoải mái ngả người ra sau, cầm ly nước trái cây uống từ từ. Vì quá thả lỏng mà Ôn Hàn Thủy lại vô tình đá vào chân Từ Phỉ.

"Thật xin lỗi." Câu này Ôn Hàn Thủy gần như nói không biết chán.

Từ Phỉ liếc cô một cái rồi tiếp tục ăn. Không còn nhiều món ăn trên bàn, Từ Phỉ nể mặt cô ăn thật nhiều, điều này cho Ôn Hàn Thủy một cảm giác thành công không giải thích được. Mặc dù không ăn được nữa nhưng cô vẫn chưa ăn món tráng miệng, vì vậy cô vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện với Từ Phỉ.

"Mấy giờ rồi?" Ôn Hàn Thủy thật sự không ăn được nữa, vươn tay định thư giãn một chút nhưng cuối cùng chân lại vô tình đá vào Từ Phỉ. Đá nhiều lần như vậy, Ôn Hàn Thủy cảm giác như đang giả vờ đó là tai nạn .

Rõ ràng là Từ Phỉ cũng cảm thấy như vậy.

Không đợi Ôn Hàn Thủy động thủ, anh thuận thế móc chân trái của mình vào chân của Ôn Hàn Thủy, ánh mắt dò xét nhìn vẻ mặt Ôn Hàn Thủy, "Quá tam ba bận, Hàn Thủy."

Cảm thấy như có ý đồ.

Ôn Hàn Thủy bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, chân hai người họ móc vào nhau, như thể có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương. Cô muốn rút chân ra, nhưng lại không thể.

"Thực sự là tôi không cố ý, tôi thề đó." Ôn Hàn Thủy nhìn xuống bàn, chỉ vào chứng cứ, lập tức biện minh, "Nhìn xem, chân của anh quá dài, là anh đụng tôi đấy chứ!"

Ồ, ai đó thực sự đã bắt đầu chơi xấu rồi.

Từ Phỉ nhướng mày, "Ăn xong em còn muốn vẽ đường thứ 38* à?"

(* Đoạn này nguyên văn là: 吃过饭, 你还要划条三八线?

Vì mình không rành tiếng trung nên cũng không hiểu đoạn này chính xác ý anh là gì, xin thứ lỗi >< bạn độc giả nào biết ý nghĩa đoạn này có thể góp ý, mình sẽ sửa ngay)

"......" Có vẻ hơi trẻ con. Ôn Hàn Thủy rũ mắt xuống nói: "Thật xin lỗi."

Thái độ khá tốt. Từ Phỉ cố ý không nhìn cô, chậm rãi uống một ngụm trà, "Tôi còn chưa ăn xong."

Không phải muốn móc chân cô thế này mà ăn chứ.

Nếu thế chắc đầu Ôn Hàn Thủy nổ tung mất.

Cô lại gần, "Tôi hứa, lần sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa!"

Từ Phỉ thấy tai cô đỏ bừng, quyết định không trêu cô nữa, chân buông lỏng ra, thấy Ôn Hàn Thủy thu chân lại, thậm chí còn ngồi cách xa anh một chút.

Từ Phỉ uống xong ngụm trà cuối cùng, đề nghị, "Đi nhé?"

"Được." Ôn Hàn Thủy lập tức đứng lên, cô rất biết nắm bắt thời điểm. Sau khi đi ra ngoài, Ôn Hàn Thủy vừa đi vừa giải thích, "Tôi đã nói là mời anh, lát nữa anh đừng tranh trả tiền, nếu không tôi sẽ giận đấy!"

Cô cố tình làm ra vẻ tức giận.

Từ Phỉ không để ý mà nghĩ thầm: "Vừa rồi không tức giận nhưng bây giờ nếu tranh trả tiền thì sẽ tức giận?"

Sau khi đi hết hành lang dài, cuối cùng họ cũng đến đại sảnh. Ôn Hàn Thủy đi trước tới quầy thu ngân, "Tính tiền."

Trong lúc chờ người phục vụ kiểm tra, Từ Phỉ đã ở ngay bên cạnh Ôn Hàn Thủy, nhàn nhã tựa vào quầy bar, nhìn Ôn Hàn Thủy đang nói chuyện với người bên kia. Đột nhiên anh cảm nhận được một ánh mắt thâm độc mạnh mẽ, vô thức quay đầu lại thì thấy một ông già đang nhìn anh với vẻ bực tức.

À, cái này là ......

Không đợi Từ Phỉ kịp phản ứng, ông già nhanh chóng đi tới, nhìn tốc độ của ông cùng bước chân vững chắc này, có thể thấy được thân thể rất tốt. Đến gần, Ôn Hàn Thủy vừa mới thanh toán xong, đang định quay đầu lại chào Từ Phỉ rồi rời đi, lại bị tình huống tiếp theo làm cho sững sờ.

Ông lão không biết từ đâu đi đến thẳng tay tát Từ Phỉ, tiếp theo là giọng tức giận của ông lão truyền đến: "Ở nhà dạy dỗ cháu như thế nào mà không biết trả tiền khi đi ăn với con gái nhà người ta sao?"

Từ Phỉ: ......

Ôn Hàn Thủy: ......

Nhìn thấy bàn tay của ông lão lại sắp giáng xuống, Ôn Hàn Thủy vô thức vươn tay ngăn lại, "Ông à, có phải ông nhận nhầm người rồi không?"

"Ông nội, ông hiểu lầm rồi." Từ Phỉ vội vàng nói.

Hai giọng nói đồng thời vang lên, nói xong cả hai sững người trong giây lát. Trong đầu Ôn Hàn Thủy hiện lên hai chữ ông nội trong miệng Từ Phỉ. Đây là chuyện gì đây? Gặp gỡ trưởng bối? Không, không, không đúng, cô và Từ Phỉ không phải là quan hệ như vậy.

Cô bình tĩnh hạ tay xuống.

Lúc này, một bà lão đi tới, cầm trên tay thứ gì đó, vẻ mặt kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này Ôn Hàn Thủy cũng không ngạc nhiên chút nào khi thấy Từ Phỉ đang gọi đấy là bà nội mình, cô lấy lại bình tĩnh đột nhiên nhớ ra lúc nãy cô đã gặp hai người này trong sân. Họ thậm chí còn cười với cô, sau đó cô còn cười đáp lại.

Cô có chút bối rối, cảm giác lúc đó người ta đang chào cháu trai của mình?

Sao mà Từ Phỉ một chút ý tứ đều không để lộ ra vậy.

Khi Ôn Hàn Thủy lấy lại tinh thần, Từ Phỉ trấn an hai người, hai người họ nhìn Ôn Hàn Thủy với vẻ mặt hòa nhã, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng. Từ Phỉ chủ động giới thiệu, "Hàn Thủy, đây là ông bà nội của tôi." Sau đó lại giới thiệu, "Đây là Hàn Thủy."

Giới thiệu ngắn gọn như vậy ngược lại thu hút trí tưởng tượng của mọi người.

Bất quá anh nói xong, nụ cười trên mặt của hai vị lão nhân gia càng lớn hơn.

"Hàn Thủy." Bà nội của Từ Phỉ thân thiết gọi cô, "Cháu đến nhà chúng ta chơi đi, đi bộ mười phút thôi, không xa đâu."

Hả, vấn đề ở đây là xa hay không à?

Phụ huynh nhà ai lại đi nhìn một cô gái với đôi mắt như vậy chứ?

Họ chắc chắn là đã hiểu lầm. Ôn Hàn Thủy lén lút kéo tay áo Từ Phỉ, ra hiệu Từ Phỉ giải thích. Từ Phỉ hiểu ra, lập tức nói: "Hôm nay thì thôi, chúng cháu còn có việc phải làm."

Không phải giải thích cái này!

Ôn Hàn Thủy chỉ có thể đi theo nở một nụ cười lễ phép.

Hai người già đều lộ vẻ thất vọng và trông rất giống như muốn mời Hàn Thủy về nhà của họ. Nhưng Từ Phỉ một mực kiên trì, hai người họ cũng không ép buộc nữa, bà của Từ Phỉ đưa túi trong tay cho Ôn Hàn Thủy: "Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta không có thời gian chuẩn bị quà, cái này cho cháu, uống một ít rượu trái cây mỗi ngày cũng tốt cho sức khỏe lắm đó."

Ôn Hàn Thủy thậm chí cũng không chuẩn bị quà gì, vì vậy cô không thể nhận quà từ họ được. Cô liên tục từ chối, nhìn Từ Phỉ cầu cứu, sau đó Từ Phỉ thật sự lên tiếng: "Cầm lấy đi, chỉ là một chút tấm lòng của ông bà thôi mà."

Người này ...... đã không giúp đỡ thì thôi! (up duy nhất tại truyenwiki1.com aristocraticboy_duu)

Cuối cùng Ôn Hàn Thủy vẫn là nhận lấy hai chai rượu trái cây, hai vị lão nhân gia đưa họ tới bãi đậu xe, vẫy tay chào bọn họ: "Hàn Thủy, có thời gian nhớ đến nhà chúng ta chơi nhé."

Ôn Hàn Thủy mỉm cười gật đầu, sau đó cô ngồi vào ghế lái phụ, Từ Phỉ nhanh chóng đóng cửa lại. Từ Phỉ bị bỏ qua rốt cuộc cũng có chút cảm giác tồn tại: "Cháu đưa hai người trở về nhé?"

"Không cần, chỉ có vài bước chân thôi." Ông nội Từ Phỉ nói: "Hai đứa cứ làm việc đi, lần sau chúng ta hẹn gặp nhau." Ông nhịn không được mà mắng cháu trai mình một chút, "Đừng để con gái nhà người ta phải trả tiền chứ!"

Từ Phỉ nghĩ thầm, cũng muốn Hàn Thủy nghe lời lắm chứ.

Từ Phỉ nhanh chóng lái xe rời đi, mãi đến tận không thấy bóng dáng hai người kia đâu, Ôn Hàn Thủy mới yên tâm. Từ Phỉ nhìn thấy động tác của Ôn Hàn Thủy, cười nhẹ một tiếng: "Lo lắng vậy sao?"

"Ai cũng sẽ lo lắng thôi." Ôn Hàn Thủy nói, "Ông bà của anh thật nhiệt tình."

Từ Phỉ không khỏi kinh ngạc: "Mấy năm trước bọn họ mong chờ tôi tìm đối tượng, tôi đều không để ý. Đột nhiên bây giờ nhìn thấy em hẳn là rất ngạc nhiên, quen rồi thì sẽ không sao đâu."

Làm thế nào để quen chứ? Tại sao anh nói như đó là điều hiển nhiên vậy? Bản thân Ôn Hàn Thủy thậm chí còn chưa nghĩ đến việc có nên làm quen với nó hay không. Cô trừng mắt nhìn Từ Phỉ, nghĩ đến việc lúc nãy anh khoanh tay đứng nhìn không khỏi có chút oán giận.

Từ Phỉ kêu oan: "Tôi từ chối họ rồi mà đúng không?"

"Sao anh không giải thích! Rõ ràng là họ hiểu lầm." Ôn Hàn Thủy nói.

Anh lập tức không nói lời nào, tự cười một mình, "Xin lỗi."

Từ giọng điệu đến cách diễn đạt đều rất qua loa.

Còn có một vài điểm giống dáng vẻ chơi xấu của Ôn Hàn Thủy.

Ôn Hàn Thủy khẽ hừ một tiếng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ Phỉ hỏi: "Tức giận rồi?"

"......" Không để ý tới anh.

"Vậy thì lần sau tôi sẽ giúp em giải thích?" Giọng nói dịu đi một chút.

Ôn Hàn Thủy thấy tốt hơn, một lúc sau mới hiếu kì hỏi: "Nhà anh yêu cầu gì đối với bạn gái của anh?"

"Chỉ cần tôi thích là được."

"Chỉ thế thôi à?" Ôn Hàn Thủy rất ngạc nhiên, cô nghĩ rằng yêu cầu của gia đình nhà giàu sẽ có rất nhiều.

Từ Phỉ nhướng mày, "Em cho rằng yêu cầu này quá đơn giản?"

"......"

Ngập ngừng một chút, anh nhìn con đường phía trước mỉm cười, "Cũng phải thôi, chỉ có em mới cảm thấy đơn giản."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.