Hàn Thủy

Chương 17: - Hàn Thủy: Thì ra là em chiều anh quá



"Thì ra là em nuông chiều anh quá."

Sau khi mặc áo vào, Ôn Hàn Thủy cảm thấy mình quá sợ anh rồi, cứng rắn đáp lại một câu.

Từ Phỉ cười ra tiếng, hồi lâu cũng không dừng lại, làm cho Ôn Hàn Thủy vừa thẹn vừa giận: "Nếu như anh còn cười nữa là em đi đấy."

"Đừng, anh không cười nữa." Từ Phỉ nín cười vỗ nhẹ vào tay Ôn Hàn Thủy.

Ôn Hàn Thủy nhìn động tác của anh, vì thấy chiếc vòng anh đang đeo trên cổ tay mà cuối cùng mới nhớ mục đích đến. Cô nói: "Sau này đừng mua cho em thứ gì quá đắt nữa!"

Từ Phỉ ngờ vực: "Hả?"

"Vòng tay này, khăn quàng cổ này và những thứ khác ngày hôm nay nữa." Ôn Hàn Thủy nhắc nhở nói: "Anh là người tiêu tiền như nước đấy à, đem tặng thứ đắt tiền như vậy."

"Quà cho bạn gái, có vấn đề gì sao?"

"Lúc tặng vẫn chưa phải là bạn gái!" Ôn Hàn Thủy rất nghiêm khắc.

Từ Phỉ vẻ mặt không để ý vuốt ngón tay Ôn Hàn Thủy chơi đùa: "Dù sao thì cũng là em là được."

Ôn Hàn Thủy biết anh không nghe, rút ​​ngón tay ra, nói nghiêm túc , "Anh tặng quà như thế em rất áp lực." Cô nói với một giọng điệu thoải mái, "Em vẫn phải trả tiền nhà hàng tháng đấy."

Phản ứng của Từ Phỉ có phần bất ngờ, anh quan tâm hỏi: "Mua ở đâu?"

Hơi khác với những gì cô nghĩ, Ôn Hàn Thủy ngập ngừng nói địa điểm.

Từ Phỉ lấy điện thoại di động ra, miệng nói: "Anh xem xem có thể mua căn nhà cạnh em được không."

"......"

Làm thế nào mà chủ đề nói chuyện lại thành thế này rồi.

Ôn Hàn Thủy cũng bị lôi kéo, nói đùa: "Có phải sau này em không cho anh về thì anh sẽ chạy tới nhà bên cạnh không?"

Nói xong, Từ Phỉ sững sờ. Ôn Hàn Thủy nhìn vẻ mặt của anh, nhận thức được điều này có gì đó không đúng, vội vàng nói rõ: "A, em nói đùa thôi......"

Quá muộn rồi.

Từ Phỉ nhào tới đè Ôn Hàn Thủy xuống ghế sofa, trong mắt mang theo ý cười: "Em muốn có một căn nhà với anh."

Lời này khiến Ôn Hàn Thủy có chút xấu hổ, cô đang định phản bác thì đã thấy Từ Phỉ cúi đầu hôn lên miệng cô, mỉm cười nói: "Anh cũng muốn có một căn nhà với em, Hàn Thủy."

"......"

Ôn Hàn Thủy rung động, lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói những lời chắc chắn với mình như vậy. Từ Phỉ biết Ôn Hàn Thủy đã mong muốn có một gia đình viên mãn từ khi cô còn nhỏ, anh cũng biết sức nặng của những lời này và sẵn sàng dâng hiến trái tim mình.

"Cái này." Ôn Hàn Thủy nghiêng đầu không nhìn Từ Phỉ, "Em chỉ thuận miệng nói thôi."

Cô vẫn mạnh miệng, rõ ràng là bị chọc vào nơi mềm mại nhất của trái tim rồi.

Từ Phỉ đã bắt đầu suy nghĩ, "Em nói xem, nhà của chúng ta rộng bao nhiêu thì tốt, thuê người thiết kế hay là tự mình thiết kế, chuyện này anh cũng không biết nhiều lắm, phải tính trước."

Ôn Hàn Thủy càng nghe càng không đúng, vội vàng ngăn cản: "Anh nghĩ sớm quá."

Từ Phỉ: "Thiết kế nhà tông màu ấm hay là màu đen và trắng xám tốt nhỉ."

"Nhất định là màu ấm." Ôn Hàn Thủy nói: "Không đúng, sao lại thảo luận chuyện này chứ?"

"Còn ghế sofa thì sao? Em có thích phong cách nào không?"

"Có, em có sưu tầm một ít......"

Ôn Hàn Thủy hoàn toàn bị lôi kéo, mang điện thoại ra bắt đầu cho Từ Phỉ xem ảnh.

Vốn dĩ cô định năm sau sẽ trang trí, năm nay rảnh rỗi tìm kiếm các loại thiết kế của các nhà trang trí nội thất mà mình yêu thích, trong lòng ẩn chứa niềm mong đợi vui mừng, hiện tại bị Từ Phỉ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bỗng chốc không kìm hãm được. Đầu tiên là Từ Phỉ kéo cô vào cuộc thảo luận, sau đó Ôn Hàn Thủy vô thức nắm quyền kiểm soát chủ đề nói chuyện.

Ôn Hàn Thủy: "Không được không được, đèn đầu giường không thể giống với phòng khách, ở đây để loại đơn giản thì tốt hơn."

Từ Phỉ: "Được rồi, nghe lời em. Anh sẽ chọn giường, anh biết giường của thương hiệu nào chắc chắn."

Ôn Hàn Thủy: "......" Đột nhiên tỉnh táo lại, "Chuyện này làm sao anh biết được?"

Sau đó là hoạt động trí óc: Tôi là ai và tôi đang ở đâu, tại sao tôi lại nói chuyện với Từ Phỉ về chuyện này.

"Anh có một người bạn." Lời này nói xong, Từ Phỉ nhận ra có gì đó không đúng, lập tức đổi lại, "Ngụy Khiêm, em còn nhớ không, lúc trước cậu ta học cùng trường với chúng ta, cậu ta có bạn làm về cái này."

Trong lúc đang nói chuyện, Ôn Hàn Thủy lén liếc mắt nhìn thời gian, phát hiện cô đã thực sự thảo luận với Từ Phỉ hơn một tiếng đồng hồ nên trang trí nhà cửa như thế nào. Trong khoảng thời gian này cô đã vô số lần nhắc đến chữ nhà, cũng vô số lần nghe Từ Phỉ nói nhà của chúng ta.

Ôn Hàn Thủy nhìn về phía sau xấu hổ, thay đổi tư thế ngồi: "Cũng muộn rồi, em phải trở về thôi."

"Muộn như vậy sao......"

"Làm gì?" Ôn Hàn Thủy cảnh giác quay lại.

Từ Phỉ cố chấp nói xong câu, "Nếu không em ở lại đây đi."

"Có vài bước chân thôi, không sao."

Từ Phỉ: "Giường cho em, anh sẽ ngủ sofa."

"Vấn đề không phải là ngủ ở đâu." Ôn Hàn Thủy nhìn anh cười, "Một cô gái đơn thuần ở lại đây ngủ, thanh danh sẽ bị tổn hại đấy."

Cô suy nghĩ trêu chọc anh, giọng điệu không nghiêm túc, Từ Phỉ theo sau cười thỏa hiệp: "Anh tiễn em xuống."

"Không cần đâu." Ôn Hàn Thủy cởϊ áσ khoác nhét vào trong ngực Từ Phỉ, gọn gàng mà nhanh nhẹn, "Đi đây!"

Vừa bước tới cửa đã bị Từ Phỉ bắt lại, sau khi tặng nụ hôn chúc ngủ ngon một hồi lâu mới buông ra.

Trước kia Ôn Hàn Thủy không có cảm giác dính người, kết quả hôn một cái lúc trở về thật sự sinh ra một chút cảm giác không nỡ. Từ Phỉ không yên tâm, đi theo cô xuống tầng, đứng từ xa nhìn cô đi vào phòng.

Xem ra có chút ủy khuất, Ôn Hàn Thủy dừng lại một chút, trao cho anh một nụ hôn gió.

Trở lại phòng đóng cửa lại, Ôn Hàn Thủy vỗ vỗ đầu lẩm bẩm: "Tự chủ của mày ở đâu chứ?"

"Chị, chị về rồi." Trần Phân đang nghịch điện thoại cũng ngó ra ngoài nhìn cô.

"Ừ."

"Em còn tưởng chị sẽ không về."

"Không đến mức đó đâu."

"Chị, mặt chị đỏ quá, chị đi gặp bạn trai à?"

Ôn Hàn Thủy bước chân dừng lại, "Đây là em chủ động hỏi đấy."

"Vâng?"

"Đúng là đi gặp bạn trai." Ôn Hàn Thủy nói, "Anh ấy đặt một phòng trong khách sạn này, nói là để gần chị hơn."

Trần Phân a a kích động hét lên một tiếng: "Dính người vậy sao, sau đó làm thế nào mà chị lại trở lại."

"Nghĩ cái gì vậy."

Trần Phân lập tức hiểu ý, gào thét: "Hai người thật thuần khiết."

Đúng là có một chút.

Nhưng đây cũng không phải là một vấn đề lớn.

Trần Phân khơi dậy cảm xúc bên trong cô, Ôn Hàn Thủy không thể không cười ngây ngô theo.

Thật tốt khi được yêu.

Ngày tháng dần trôi qua, Từ Phỉ giống như nhà ở khách sạn, mỗi ngày đều ở đây. Ôn Hàn Thủy cũng đã hình thành thói quen mỗi ngày trở lại khách sạn đều sẽ ghé thăm phòng anh một chút.

Từ Phỉ hình như đã đổi địa điểm tăng ca từ văn phòng đến khách sạn, Ôn Hàn Thủy mỗi lần đến đều thấy anh bận rộn. Cô cảm thấy có lỗi với anh: "Nếu không anh đừng đến đây nữa, sẽ ảnh hưởng đến công việc đấy."

"Không ảnh hưởng." Từ Phỉ nói. Anh gần đây rất thích ngồi dựa vào cô.

"Nhưng sẽ ảnh hưởng đến công việc của em."

Lời vừa rời khỏi miệng, Từ Phỉ liền nhìn sang. Con ngươi thâm thúy, ánh mắt sáng ngời, mang lại cho người ta có cảm giác thâm tình. Trong phòng Từ Phỉ rất bình thường, xem ra thực sự lấy nơi này làm nơi ở lâu dài.

Từ Phỉ không tin vào lời của Ôn Hàn Thủy: "Khi em ở đoàn làm phim, đều không trả lời tin nhắn của anh."

"Việc này không sợ ảnh hưởng đến công việc." Không cho Từ Phỉ cơ hội nói chuyện, Ôn Hàn Thủy nói tiếp, "Cũng không ảnh hưởng lắm."

Từ Phỉ bật cười, thỏa mãn lại gần hôn cô.

Ôn Hàn Thủy nghĩ nghĩ, vòng qua cổ, đầu dựa vào vai Từ Phỉ. Cô nhắm mắt nói: "Chúng ta không thể dính nhau như vậy được, bây giờ dính nhau thân thiết như vậy, sau này tình cảm vô vị nhạt nhẽo, em sẽ buồn lắm."

"Vì sao lại tình cảm vô vị nhạt nhẽo?" Anh không hiểu.

Ôn Hàn Thủy: "Chẳng lẽ có thể là tình yêu cuồng nhiệt cả đời sao?"

Trong phòng yên tĩnh, Ôn Hàn Thủy nghe Từ Phỉ từng chữ nghiêm túc nói: "Anh nghĩ là có thể."

***

Năm mới đã đến.

Đạo diễn Trần biết tâm tư mọi người không yên, cộng thêm việc đẩy nhanh tiến độ liên tục gần đây rất mệt mỏi, cũng có cho mọi người nghỉ ngơi một chút. Sau cảnh quay buổi chiều, đạo diễn Trần xua tay, tuyên bố hôm nay kết thúc công việc sớm. Mọi người hò reo hẹn nhau đi chơi. [vui lòng không re-up đi nơi khác]

Có nhiều người đến hẹn Ôn Hàn Thủy đi chơi, trước kia cô cũng thích náo nhiệt kiểu này, nhưng năm nay cô đều từ chối, vì lý do đã chuẩn bị sẵn: "Đi tìm bạn trai rồi."

Cũng không phải là ngôi sao, chuyện tình cảm không có gì phải che giấu.

Mọi người hiểu được, Trần Phân nháy mắt ra hiệu với cô, cũng rời đi theo. [truyenwiki1.com aristocraticboy_duu]

Ôn Hàn Thủy lấy điện thoại ra xem, muốn gửi tin nhắn cho Từ Phỉ. Sau đó cô nghĩ đến việc cho anh một bất ngờ, vì vậy cô lại đặt điện thoại xuống. Cô quay lại khách sạn thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.

Có nhiều người trong tàu điện ngầm hơn tưởng tượng, vì vậy Ôn Hàn Thủy tìm một góc để đứng nhìn vu vơ xung quanh. Có hai học sinh mặc đồng phục ở góc đối diện. Cô gái thấp bé hơn không thể nắm lấy tay vịn nên đã nắm lấy tay áo người bên cạnh. Chàng trai thì ngược lại, nhìn về phía đối diện với ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng.

Hình ảnh ấy đã gợi lên một chút quá khứ, Ôn Hàn Thủy cúi đầu cười.

Một lúc lâu sau, Ôn Hàn Thủy đến dưới tầng công ty của Từ Phỉ.

Cô nhìn lên tòa nhà cao tầng, lòng bỗng trở nên e sợ. Cô mua một tách cafe ở gần đó, đoán chừng sắp tan sở nên gọi điện cho Từ Phỉ.

Đợi vài giây, đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy.

"Không ngờ rằng anh có thể nhận được cuộc gọi từ một người bận rộn vào giờ này." Từ Phỉ cười nói: "Thụ sủng nhược kinh*."

*** Chú thích của editor: [*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được yêu thương vừa mừng vừa lo]

Ôn Hàn Thủy cười ra tiếng, "Sắp tan làm rồi sao?"

"Vẫn chưa." Từ Phỉ nói: "Sao vậy?"

"Hôm nay là giao thừa, em muốn hỏi anh có thời gian không."

"Có." Người ở đầu dây bên kia không chút do dự, "Khi nào em xong việc? Anh qua đón."

"Em đến rồi." Sự chờ đợi của anh đã lây nhiễm cho Ôn Hàn Thủy, giọng điệu của cô trở nên vui vẻ, "Em đang ở ngay dưới công ty anh."

"Chờ anh." Trước khi cúp điện thoại, Ôn Hàn Thủy nghe thấy tiếng anh vội vàng đứng dậy.

Ôn Hàn Thủy vẫn chưa nói hết lời. Cô muốn Từ Phỉ từ từ đi xuống, không cần vội vàng, hoặc là sau khi tan làm thì xuống cũng không sao cả. Nhưng cô nhìn chiếc điện thoại đã vội vàng cúp máy, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Nhưng mà, cũng rất muốn nhanh chóng nhìn thấy anh.

Được vài phút, Từ Phỉ đã đi ra từ cổng công ty. Anh vội vàng bước xuống không kịp mặc áo khoác. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không phải trong trí nhớ là dáng vẻ lạnh lùng, thân hình cao hơn, bờ vai rộng, tay chân có khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

Anh bước những bước dài như thể cô là người duy nhất trong mắt anh. Ôn Hàn Thủy xấu hổ nhìn anh, nghiêng đầu nhìn về phía ven đường. Từ Phỉ bước nhanh tới, giọng điệu có chút thâm thúy: "Sao em không vào?"

Anh rất tự nhiên nắm lấy tay Ôn Hàn Thủy, cảm nhận được nhiệt độ trong tay, không khỏi nhíu mày: "Tay lạnh như vậy, em ở đây bao lâu rồi?"

"Vừa tới thôi."

Ôn Hàn Thủy nhìn anh che tay mình, không quen thân mật ở nơi công cộng, ho nhẹ rồi ra hiệu cho Từ Phỉ nhanh chóng vào trong. Từ Phỉ thậm chí không chút suy nghĩ liền đưa Ôn Hàn Thủy vào trong.

"Em cũng phải vào à?" Ôn Hàn Thủy hỏi: "Không phải sắp tan làm rồi sao, em tìm một chỗ ngồi chờ anh là được mà."

"Chấp nhận em vào cửa rồi." Từ Phỉ nói.

Lờ này thật mập mờ, hôm nay da mặt Ôn Hàn Thủy mỏng, không thể không dời mắt đi. Khi đi ngang qua cửa, nhân viên bảo vệ đứng sang một bên nhiệt tình chào hỏi Từ Phỉ, nhìn họ cười tươi như hoa.

Ôn Hàn Thủy vô tình bắt gặp ánh mắt của anh ta, trong tiềm thức nở nụ cười.

Đi về phía thang máy, Từ Phỉ thản nhiên hỏi: "Em biết người đó?"

Ôn Hàn Thủy: "A, không có."

"Vậy thì tại sao cười lại đẹp đến vậy?" Giọng điệu có chút buồn bực.

"???"

Ôn Hàn Thủy không nhịn được ngẩng đầu đánh anh một cái, "Anh muốn gây chuyện phải không!"

Từ Phỉ bật cười, anh dẫn Ôn Hàn Thủy đến thang máy riêng, mở khóa bằng vân tay, sau đó bước vào, cúi đầu nhìn xuống cô, giọng điệu thẳng thừng, "Em thậm chí còn không nhìn vào mắt anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.